If I were a boy (3)
Chuyện gì đến cũng sẽ đến. Người ta nói: nếu bạn lo sợ điều gì đó quá nhiều, rồi sẽ có một ngày điều ấy sẽ xảy đến. Tôi chưa bao giờ tin vào những chuyện như thế. Và cho đến khi nó bỗng nhiêm xảy ra với tôi, một cảm giác hụt hẫng buồn thương đến khó tả.
Joohyun có bạn trai rồi. Em kể về cậu ta rất nhiều. Một cậu trai thư xinh hiền lành, nhị thiếu gia của gia tộc họ Jung quyền thế. Em gặp cậu ta trong một cuộc thi piano toàn quốc, giao hữu giữa những tài năng trẻ của từng miền. Nếu Im gia và Seo gia là hai gia tộc thuộc hàng quý tộc lâu đời, thì Jung gia lại thuộc gia tộc khá ấn tượng với nền kinh tế. Trưởng bối của các nhà quen biết nhau, nhưng có trời tôi cũng không thể ngờ, một phút không tưởng đã khiến em về với vòng tay của người khác. Nhìn em sánh đôi cùng cậu ta, lòng tôi như chẻ ra từng khúc.
Rồi đôi tay em sẽ cùng tay cậu ta dắt bước
Rồi bờ vai, sẽ là nơi em dựa dẫm
Rồi cả đôi môi, mi mắt... tất tần tật... có chăng rồi sẽ có một ngày cũng thuộc về cậu ta...
Cay đắng thật.
Piano....
Tôi chưa bao giờ cảm thấy ghét nó đến vậy.
Đôi tay này... chính đôi tay này đã dạy em những phím đàn đầu tiên.
Đôi tai này... đã nghe em chập chững tấu lên những giai điệu đầu tiên.
Để rồi, cũng từ những phím đàn hay giai điệu này, lại đưa em tới một vòng tay khác. Em khen cậu ta đàn thanh thoát, có khí chất nghệ thuật và còn đối xử rất tốt với em nữa. Vậy còn tôi, chẳng lẽ tôi không bằng cậu ta hay sao.
Nực cười... vẫn là như vậy. Người ta dù kém hay gì, vẫn hơn cô ở một điểm duy nhất đó. Cậu ta là con trai.
Tôi uống rượu.
Tôi chìm đắm trong men say.
Tôi đập phá .
Tôi ngổn ngang với thứ cảm giác yêu đương đau đớn, muộn phiền đầy ghen tị như thế này.
Tôi dự nhốt mình trong căn phòng sắp sửa bị phủ kín bằng toàn bộ hình ảnh của em.
Thiên thần của lòng tôi... liệu em có biết... tôi yêu em biết nhường nào. Chắc giờ đây, em đang có một bữa tiệc thân mật với gia đình bên đó. Họ sẽ chẳng làm khó em đâu, Joohyun à. Bác trai và bác gái đều là những người tốt tính và dễ chịu. Huống chi, Joohyun của tôi hoàn hảo như vậy, ai lại không mong có em trở thành nàng dâu, thành con dâu của mình cơ chứ!
"Ba... mẹ... Yoong đau lắm.
Tại sao hai người lại nhận nuôi em ấy.
Tại sao hai người lại rời bỏ con mà đi.
Tại sao đến em ấy cũng muốn rời bỏ con mà đi.
Tại sao chỉ còn lại mình con đơn độc trên cõi đời này.
Hức... hức...
Con muốn về với hai người."
Chết! Liệu... cô sẽ không còn đau đớn chăng?
Lấy ống áo quệt nước mắt nước mũi tùm lum thấy ghê. Nhưng thôi kệ, cô sắp chết rồi, dung mạo tuyệt sắc có dùng để làm gì đâu. Chợt tiếng ruông trong đầu reng reng. Không được, chết khó coi quá thì Joohyun sẽ không thích cô nữa. Phải chết thế nào để vừa đỡ đau khổ trong lòng, lại thật xinh đẹp nhỉ?
Thắt cổ...
Không được, thắt cổ lưỡi thè ra xấu chết đi được.
Nhảy lầu...
Không được! Bẹp một cái, máu tùm lum, tim gan ruột mề lộn xộn vào nhau ghê chết đi được.
Lặng thinh nhìn vào mảnh cốc vỡ trong phòng.
Đúng rồi... cắt cổ tay...
Ôi,,, nhưng thế thì đau lắm. Nhưng có vẻ như là cái chết đỡ xấu nhất thì phải.
Cầm mảnh cốc lên mà ngồi lên chiếc ghế bành như một bà hoàng đích thực. Tay Yoona run run chuẩn bị đặt mảnh vỡ cứa vào làn da trắng tinh của mình.
Cạch!
Cánh cửa mở
Joohyun vui vẻ mở cửa, để rồi suýt chết shock vì cảnh tượng trong phòng. Mùi rượu nồng nặc.
Thuỷ tinh vương vãi khắp nơi.
Khiếp đảm hơn với Joohyun bé nhỏ, Yoona đang chuẩn bị kết liễu cuộc đời mình bằng một mảnh cốc vỡ.
- Đừng!!!
Yoona giật mình cứa xoẹt qua ngón tay.
- Úi, đau thật. Ôi! Máu!!!!!!!
Thật ngu ngốc khi mình muốn cắt cổ tay tự tử. Lần sau phải thử cách khác.
Vẫn đang lẩm nhẩm trong miệng. Như tia chớp. Cô bàng hoàng nhận ra mình đang được bao gọn bằng một vòng tay ấm áp quen thuộc. Ngón tay cũng được một bờ môi ấm áp níu giữ lấy.
- Sao Yoong lại làm vậy?
- Tại sao? Nói em biết? Nói em biết, Yoona?
- Yoong... Yoong
- Cái đồ ngu ngốc nhà chị. Tại sao lại làm thế. Yoong có biết em đã sợ hãi như thế nào không?
- Yoong... Yoong... nhớ ba mẹ....
- ...
- Yoong thực sự rất nhớ họ.
Yoona vỡ oà trong nỗi cảm xúc đè nén bấy lâu.
- Không còn ai trên đời cần Yoong nữa rồi.
- Yoona... Yoona còn có em... em cần Yoong
- Em? Em cũng đâu cần Yoong nữa. Em cuối cùng vẫn sẽ lấy người như cậu ta. Bên cậu ta. Rồi em cũng sẽ rời Yoong đi mà thôi.
Yoona vẫn gào khóc như một đứa trẻ. Chẳng biết do rượu, do vết cắt ở tay hay điều gì khác. Nước mắt Yoona cứ rơi không ngừng dù cô có muốn kiềm chế.
- Ai bảo với Yoong em sẽ lấy cậu ấy.
- Tôi thấy hết rồi. Hai người rất đẹp đôi khi ở bên nhau. Em đi đi. Em đi... ngay... ưmmmmmm
Yoona chưa kịp nói hết lời thì bờ môi đã bị bao trọn bởi bờ môi khác. Tim cô đập thình thịch, như tham gia cuộc thi marathon toàn cầu cự li ngắn 500m vậy. Cô bị động. Cô bất động. Cô không biết trời trăng đấy dời ở đâu nữa cả.
"Joohyun đang hôn cô"
Thấy người trong lòng không phản ứng, Joohyun cắn nhẹ vào môi dưới của Yoona. Lợi dụng thời cơ đôi môi hé mở mà luồn chiếc lưỡi xinh xắn của mình vào. Vị rượu thoang thoảng hoà quyện cùng cafe nồng nàn. Hai người hôn nhau đến hô hấp không thông và chỉ thực rời nhau khi cần không khí để thở. Tựa vào trán nhau để ổn định nhịp thở cùng bình ổn con tim. Yoona vẫn tựa mình trong vòng tay Joohyun mà tận hưởng hơi ấm của nàng.
- Ngu ngốc. Cả đời này... em chỉ cần có Yoong.
- Nhưng...
- Ten ... đây là gì nào?
Yoona đưa đôi mắt ráo hoảnh nhìn vào chiếc vòng cổ trước mắt.
- YH with love ư? Em chỉ biết lừa gạt tôi là giỏi thôi. Chỉ biết lợi dụng, hôn hít tôi là giỏi thôi. YH Không phải là Yonghwa thì là gì! Em muốn dùng tôi tập hôn,... để cùng cậu ta... chứ... ưmmmmm
Joohyun phát hận vì trí hoang tưởng của người trong lòng mình. Cô hôn nàng. Tốt nhất là nàng bị cô hôn đến ngất xỉu luôn đi, để đừng suy nghĩ mấy cái thứ ba lăng nhăng nữa. Thở hổn hển. Joohyun hôn nhẹ một cái vào mũi Yoona trước khi thực sự rời ra.
Cốc nhẹ vào đầu cô nàng ngốc nghếch của mình một cái.
- Ngốc ạ. YH là YoonHyun. Là viết tắt của Yoona và Joohyun đấy. Ngốc nghếch của em ạ.
Lại thơm một cái nữa vào ngón tay máu đã ngừng chảy.
- Nghe này, Im Yoona.
- Bàn tay này là của em
- Ngón tay này cũng là của em
- Cơ thể này cũng là của em
- Em không cho phép Yoong làm tổn hại đến bản thân mình nghe chưa.
Mỗi một câu nói của Joohyun là một lần Yoona gật đầu như thể muốn vẹo cổ luôn. Như nhớ ra điều gì. Yoona ngẩng đầu nhìn vào cô gái cao hơn mình một tẹo mà cảm thán.
- Vậy... có nghĩa là ... em sẽ không ở bên cậu ta nữa. Em chia tay cậu ta rồi chứ!
- Ngu ngốc! Em đã bao giờ nhận lời làm bạn gái cậu ta đâu mà... chia với chả tay cơ chứ.
- Joohyun có bao giờ kể về ai nhiều như vậy đâu cơ chứ. Không phải em thích cậu ta thì là gì?
Yoona phụng phịu, đáng yêu ơi là đáng yêu, khiến cho Joohyun không thể kiềm lòng mà bobo cho nàng vài cái.
- Sao Yoong lại có thể đáng yêu như vậy chứ?
- Tôi không có đáng yêu! Hừmmmmm!!! Không được bảo tôi đáng yêu! Hừmmmmmm ... tôi đâu phải con em ... hừmmmmm
Vểnh cái mỏ của mình lên mà hạnh hoẹ. Joohyun cảm tưởng như cái mỏ của người mình yêu sắp biến thành mỏ của con chim gõ kiến mất rồi. Dễ thương à nha.
- Tôi nói... cho ... ưm... em...ưmmmm... biết....
- Yahhhh!!! Sao em cứ hôn tôi hoài vậy. Tôi còn chưa nói hết câu ... ưmmmmmm
Tốt nhất là Im Yoona nên ngoan ngoãn ngậm cái miệng nhỏ của mình lại đi. Vì có mở hay đóng thì cuối cùng cô vẫn không thoát khỏi cảnh bị cưỡng hôn đâu.
Joohyun giúp Yoona tắm rửa và thay lại quần áo. Giờ cả hai lại thơm tho và xinh đẹp lại rồi. Khiếp! Không hiểu sao cô lại có thể hôn cô nàng mặt mèo nhem nhem nhuốc nhuốc toàn nước mũi nước miếng dơ ơi là dơ như thế được. Lại còn thấy người ta đặc biệt khả ái nữa chứ. Chắc cô điên rồi. Lúc này, hai người đang an vị trên giường của Joohyun mà ôm nhau trong chăn đầm ấm. Còn phòng của Yoona thì đang trong quá trình dọn dẹp. Mà như má Han miêu tả, chẳng khác gì bãi chiến trường trong thế chiến thứ hai. Joohyun vẫn chưa thể quên bản mặt cắt không ra giọt máu của má Han khi đó, lúc chứng kiến hai cô chủ nhỏ của bà nhếch nhác, ngồi thu lu trên ghế bành cùng hàng đống vụn thuỷ tinh và chai lọ vương vãi khắp nơi. Và chắc Yoona được bài học nhớ đời vì được hẳn mười lăm phút ánh mắt đằng đằng sát khí của má Han trao tặng cơ mà. Có vẻ như cô thấy có lỗi ghê gớm.
- Hừmmmmm... tại Joohyun hết đấy... còn cười được...
- Người uống rượu đâu phải em. Người muốn tự tử cũng đâu phải em.
Vừa nói vừa véo một cái rõ đau vào eo của người đối diện, khiến cô la oai oái.
- Á ... đau đau... Hyun... đau
- Cho chừa... Yoong có biết em đã hoảng sợ thế nào không.
Ôm lấy eo người ấy thật chặt mà thủ thỉ yêu thương.
- Đừng làm vậy một lần nữa. Trái tim em không chịu nổi đâu.
....
...
Vẫn ôm nhau
- Joohyun này, em thực sự chưa có... à ... chưa từng thích cậu ta đấy chứ?
- Vâng, thưa Im đại tiểu thư
- Joohyun nè, em thực sự cũng chưa từng nắm tay cậu ta đấy chứ.
- À... thì... cái ... đó... á... đau em... Răng... răng...
- Tôi biết ngay mà. Em chỉ lừa tôi thôi.
- Cái đó là vô tình. Em và cậu ấy cùng thích một cuốn nhạc phổ, cùng lấy. Mà cậu ta nhanh tay hơn em, nên thành ra em cầm phải tay cậu ta đấy.
Yoona nâng bàn tay vừa bị mình cắn đã chuyển đỏ vì làn da trắng muốt, trải dài từng nụ hôn nhỏ lên đó.
- Đau lắm sao?
- Không đau.
- Joohyun này... nếu Yoong là con trai... liệu có phải tốt hơn không nhỉ? Có thể mang lại cho em một cuộc sống đầy đủ hơn.
Siết chặt vòng ôm như muốn khảm đối phương vào lòng mình.
- Đừng bao giờ nghĩ linh tinh nữa nhé. Cũng đừng bao giờ nghĩ bản thân mình không xứng. Là con gái, nhưng Yoong cũng có thể bảo vệ thật tốt cho em được mà.
- Nhưng... hôn nhân... con cái và cả... và cả...
- Ngốc ạ. Chúng ta có thể sang Mĩ đăng kí kết hôn. Con cái... em đã liên hệ với bác sĩ Jung...
- Bác sĩ Jung?
- Phải! Đó là chị gái của Jung Yonghwa. Cũng là lí do em gặp cậu ấy và gia đình cậu ấy hôm nay đấy.
- Oh my god!!!
- Còn về chuyện... kia... Ai bảo con gái không thể nào!!!
- Joohyun... em đang làm gì vậy...
- Joohyun... áo của Yoong...
- Joohyun.... quần của Yoong...
- Joohyun... nhột... dừng...
- Ngoan nào...
- Joohyun... dừng.... đừng... dừng... lại
Những tiếng thở dốc vang lên trong đêm. Một ngày đổ máu của Im Yoona 👀
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro