Kì Án Luân Đôn
Warning: chiếc fic dài hơn danh sách các quí cô gặp gỡ chị nhà hôm Met Gala
~Cinema in your area~
Luân Đôn ban đêm mờ mịt sương mù. Quán xá đóng cửa chỉ có le lói ánh đèn đường không rọi qua được màn sương dày. Dáng người thon thả cao ráo đi trên vỉa hè, không quá gấp gáp, không quá từ tốn, đôi bốt cao gót đạp qua mấy vũng nước đọng, tiến về ngôi nhà cửa gỗ phía trước. Lớp găng tay gõ lên cửa thùm thùm, tiếng bước chân thanh thoắt đến mở cửa, ánh đèn vàng ấm áp trải lên gương mặt người bên ngoài cùng mùi thịt ba chỉ nướng xộc vào mũi. Người con gái trước mặt đánh giá một lượt rồi quay người vào nhà, để cửa mở.
"Nếu em cứ làm mất chìa khoá như này, chị nghĩ chúng ta chẳng cần khoá cửa làm chi nữa."
Hất ra cái mũ áo trùm đến nửa mặt, gương mặt trắng trẻo lộ ra, đôi môi hồng căng đầy đặn cùng đôi mắt tinh anh đảo quanh căn nhà, mớ tóc búi trên đầu bung xoã xuống mềm mại.
"Em không làm mất, nó chỉ lạc ở đâu đó."
"Lạc đâu đó ngoài kia, trên đoạn đường em đuổi theo tên tội phạm nào đó. Chắc là ở đồn cảnh sát hmm?" Jisoo gật gù mỉa mai, chị bỏ vào bếp kiểm tra miếng thịt áp chảo.
Nàng cởi cái áo khoác nặng trịch, treo lên móc, tiện tay chạm vào cái lỗ hổng bự bằng ngón út trên tường. Viên đạn 3li nằm ghim sâu trong lớp tường gỗ minh chứng cho cuộc chạm trán gần đây của nàng và tên sát thủ khét tiếng.
"Dạo này bên sở cảnh sát không có vụ nào to hả chị?" Nàng bước vào bếp, hít lấy mùi bơ thơm lừng, soạn ra hai cái đĩa, chuyền cho người chị.
"Không có. Bọn chị đang điều tra một vụ trộm nhà băng. Một tên vụng về, hắn để vân tay ở khắp mọi nơi, cũng sắp bị bắt rồi."
"Umm.." nàng ậm ừ, nhận lấy hai đĩa thịt ba chỉ thơm nức mũi đặt lên bàn. Hai người chậm rãi nhâm nhi.
Nàng là Roseanne Park Chaeyoung, thám tử tư, ngồi đối diện là Kim Jisoo, cảnh sát cấp cao của chính phủ, là bạn cùng nhà.
"Tiền bối!" Tiếng đập cửa ngắt đoạn hành động của nàng.
"Để chị mở." Jisoo nhanh chóng bước ra.
"Bá tước Johnathan bị giết." Một thân nhỏ nhắn xộc vào bếp. Nàng đập xuống bàn một bìa hồ sơ màu nâu vàng. "Dây cước siết cổ nguỵ trang việc dây thần kinh cổ đứt vì tác động ngoại lực. Hành động gọn gàng. Tôi nghĩ đây là điều cô đang tìm."
Chaeyoung tiếp tục bữa tối của mình. "Có manh mối gì khác?"
"Ông ta có buổi ra mắt đá quý trong hai ngày nữa. Giờ trở thành đám tang rồi." Cô gái ngồi bên cạnh Jisoo, chị đưa nàng một đĩa thịt khác.
"Dạo này có có nhiều vụ liên quan đến đá quý quá nhỉ?" Jisoo gãi gãi cằm. "Vụ trộm gần đây chị được báo cáo hình như cũng từ các cửa hàng thuộc về bá tước Jonathan luôn đó."
"Đúng rồi ạ. Đã có ba vụ xảy ra với các chi nhánh của ông ấy rải rác khắp các khu lân cận chỉ trong một tháng trở lại đây. Có vẻ ông ấy không được may mắn cho lắm." Nàng nhún vai.
Khi Chaeyoung dọn dẹp xong mớ chén đĩa, nàng ra phòng khách, nhìn qua khung cửa kính, Jisoo cùng cô gái kia e thẹn nói gì đó dưới ánh đèn đường nhàn nhạt.
"Sao? Bánh chocolate tình yêu ngon chứ?" Chaeyoung nhàn nhã hỏi khi Jisoo trở vào nhà, tay lật qua trang sách, nàng trông lọt thỏm giữa cái ghế đẩu cam đất to ụ nằm giữa nhà.
Jisoo thả một hơi thở dài. Chị thỉnh thoảng cảm thấy đánh mất một chút riêng tư bởi chẳng có gì giấu được một cái đầu nhạy bén cả.
"Chị rất cảm kích nếu em có thể giả mù vờ như không biết điều gì cả. Hoặc em có thể giữ trong lòng để chị có thể cảm thấy mình có chút không gian riêng."
"Em chỉ muốn chia vui cùng chị."
"Chị cảm ơn. Thật đó bé." Jisoo khinh khỉnh đáp, chị bỏ lên phòng để lại Chaeyoung bận nhoẻn miệng cười đắc ý.
Tiếng mấy đồng xu leng keng trong túi bên trái áo măng tô chưa kịp bỏ vào ví, có lẽ vừa mua hàng ở gần đây. Món hàng phồng lên bên túi phải, nhận hàng bằng tay thuận, cầm tiền thối bằng tay trái. Đế giày bám đất bùn và vài mảnh màu xanh, là đất đá ở công trường. Từ sở cảnh sát đến được đây không có chỗ nào đang sửa chữa gì cả. Chỉ có công trường ở đầu phố bên kia, nơi duy nhất mở muộn ngoài mấy quán bar và sử dụng xu lẻ thì chỉ có tiệm bánh Lấp Lánh với món bánh chocolate trứ danh. Loại bánh thơm béo vị bơ ca cao màu đen giống với vài mảnh vụn trên khoé môi Jisoo lúc chị bước vào nhà á.
Chaeyoung tủm tĩm tự hào. Chợt nhớ ra thứ Jennie mang đến, nàng rút ra mấy tờ giấy từ bìa hồ sơ nâu vàng.
Báo cáo khám nghiệm tử thi
Bá tước Johnathan De Mostle
Cơ thể bị ngâm trong nước khoảng 3 giờ trước khi được phát hiện. Thời điểm tử vong khoảng 6 giờ tối.
Xung quanh cổ có lằn độ rộng 1mm, có thể là dây cước.
Không tụ máu bầm. Nạn nhân bị siết cổ sau khi tử vong.
Tiến hành phẫu thuật
Xương đốt sống cổ gãy vụn. Nguyên nhân chính gây tử vong.
Ngón út bên trái bị chặt. Không có ở hiện trường.
....
Chaeyoung tay nâng tách cà phê nghi ngút, chậm rãi đọc từng trang một. Ánh đèn vàng phòng khách lay lắt rọi đến nửa đêm.
Sáng hôm nay Jisoo có việc gấp ở sở cảnh sát, chị quăng nàng lá thư từ hộp thư trước nhà rồi chạy bén đi mất. Chaeyoung chọn bừa một cái sơ mi trắng tay dài, phồng ở cổ tay, vest đen mặc ngoài, quần tây ôm chân cùng đôi bốt cao gót đen, khoác thêm lớp măng tô màu đen, nàng đội thêm một cái mũ cối cũng đen nốt. Với lấy cây dù cùng chìa khoá Jisoo treo trên móc áo, nàng vội vàng bước ra ngoài.
Bức thư niêm phong bằng ấn sáp hình vòng hoa nguyệt quế, gửi từ biệt phủ của bá tước Johnathan. Mất khoảng 30 phút xe ngựa để đến đó.
Đó là một dinh thự tráng lệ bao bọc bởi hàng thông cao chót vót. Chaeyoung liếc nhìn xung quanh thầm đánh giá ngoại cảnh trước khi gã giúp việc đưa nàng vào nhà.
Biệt phủ với tông màu đen chủ đạo trong không gian rộng mênh mông. Sàn nhà trải gạch men ca rô trắng đen với lớp tường là cửa kính làm sáng tràn ngập không không khí im ắng khô khan. Tiếng gót giày nàng gõ lên sàn đều đặn chắc chắn.
Gã người hầu dừng lại trước cánh cửa đen, gõ lên ba cái, hắn mở cửa, nhìn nàng rồi cúi người đưa tay ý chỉ mời vào trong.
Chaeyoung lách người bước vào. Căn phòng phủ một màu đen, có vẻ là phòng làm việc, hai kệ sách khổng lồ đặt hai bên tường. Ở giữa là bộ sofa da căn bóng, có vài người ngồi, vài người đứng. Trong số những ngừoi ngồi đó, Chaeyounh nhận ra Jisoo cũng đang hướng mắt nhìn nàng.
"Roseanne Park. Chúng tôi đang đợi cô." Một gã trai trẻ ăn mặc bảnh bao nhanh chóng đứng dậy, hướng tay về nàng. "Johnathan Junior De Mostle, con trai trưởng. Tôi muốn nhờ cô giúp đỡ."
Chaeyoung bắt tay đáp trả, nàng ngồi xuống chỗ trống cạnh Jisoo, giữ thái độ chuyên nghiệp. "Rất tiếc vì chuyện của bố anh."
"Chuyện của bố tôi có vẻ đã lan truyền đi xa quá. Nó gây xáo trộn một chút cho việc kinh doanh. Nhưng gia đình chúng tôi có thể giải quyết ổn. Cảm ơn cô."
Chaeyoung đảo mắt lần lượt những người trong căn phòng. Hầu hết là cảnh sát. Một cô gái ngồi bên cạnh Johnathan, gương mặt Châu Á nghiêm trang, đôi môi dày căng mọng đỏ rực, đôi mắt đen láy sâu thẳm cùng sống mũi cao ráo thẳng tắp. Chiếc đầm đen xoan tay dài che phủ cơ thể gầy tương phản với làn da trắng như gốm sứ. Tia nhìn sâu thẳm sắc lẹm bất chợt bắt lấy ánh mắt dò xét của Chaeyoung, nàng mỉm cười cụp mắt, một cô nương đanh đá.
"Một tháng trước gia đình chúng tôi nhận được một lá thư đe doạ. Chúng tôi đã xem đó là một trò đùa ác ý cho đến khi bố tôi gặp chuyện. Một phần là lỗi của tôi." Johnathan Nhỏ xúc động, anh lấy tay che đôi mắt nhoè nước, đôi vai nấc lên run rẩy. Cô gái Châu Á nhẹ nhàng xoa lưng anh vỗ về.
"Tôi xem lá thư đó có được không?" Chaeyoung hỏi và Jisoo đem tờ giấy gấp tư trong túi áo khoác mình ra.
Ruby rực rỡ trong thuỷ triều đỏ.
Sophie xanh không thắp sáng đủ hi vọng.
Ta sẽ đến lấy mạng vị vua của những viên đá. Mang rương châu báu để đựng xác hắn ta.
Kẻ nối ngôi sẽ bị phanh thây. Ngai vàng để trống trong vương quốc tự trị.
Chữ được cắt ra ghép lại từ những mảnh giấy báo. Không bút tích.
"Kẻ nối ngôi?" Nàng nhìn Jisoo dò xét.
"Anh ta." Chị gật đầu.
"Anh ấy có một ngừoi em trai. Chuyện kinh doanh sẽ do hai anh em đồng thừa hưởng. Nếu chuyện xảy ra với bố anh ấy là thật, chúng tôi lo sợ nó sẽ xảy ra một lần nữa." Cô gái Á giải thích. "Đó là lí do chúng tôi muốn nhờ cô Park ngăn chặn điều đó. Cô là ngừoi duy nhất chúng tôi trao tin tưởng."
Chaeyoung khịt mũi gật đầu. Có cái mùi gì đó nhỉ? Nàng kê tờ giấy gần mũi mình.
"Trước hết, bên cảnh sát sẽ lo việc an ninh cho mọi người. Chúng tôi sẽ bố trí người gác bên ngoài và mỗi 2 tiếng sẽ kiểm tra phòng các anh, được chứ?" Jisoo đề nghị, chị có lẽ sẽ bận bịu trong mấy ngày tới rồi.
"Tôi muốn xem hiện trường. Đã có ai dọn chưa?" Chaeyoung hỏi.
"Chúng tôi để lại mọi thứ và khoá lại. Nó quá ám ảnh. Rất cảm ơn cảnh sát, cô Ji, Roseanne." Johnathan Nhỏ sụt sùi, anh đứng dậy bắt tay Jisoo và Chaeyoung. "Tôi phải đến cửa hàng kiểm tra vài thứ cho lô hàng kế tiếp. Lisa thay tôi đưa mọi người lên đó."
"Được."
Anh ôm cô gái Châu Á, hôn lên má và bàn tay nàng. Jisoo khẽ hắng giọng, Chaeyoung mỉm cười không nói gì. Nàng thầm đánh giá một lần nữa hai người trước mặt.
"Cô là vợ anh ấy?" Chaeyoung hỏi khi cả ba bước trên cầu thang gỗ dái ngựa đắt đỏ. Tiếng gót giày gõ lên từng tiếng lộp cộp.
"Chưa cưới thì được gọi là bạn gái nhỉ." Cô gái đáp lại ngay lâp tức.
"Cô từ đâu đến?" Jisoo trợn mắt khi nàng hỏi bằng tiếng Hàn.
"Không phải chuyện của cô." Giờ thì cái trợn mắt dịch về hướng Lisa. Cô đáp bằng tiếng Thái.
"Chỉ tò mò đôi chút. Một quãng đường xa để đến đây, đúng không?" Chaeyoung mỉm cười, tiếng Thái cô biết chút chút.
Lisa ngừng bước, nhìn nàng hồi lâu, không che giấu khó chịu trong mắt. "Tò mò đôi khi khiến cô gặp chuyện không hay đó."
"Chịu. Những điều thú vị thường nguy hiểm." Chaeyoung đáp lại từ tốn. Đôi mắt nâu trong veo nhìn vào đôi ngươi đen lay láy. Lisa quay đi, tiếp tục sải chân dài của cô.
Lisa giới thiệu sơ về phòng của bá tước, tay cô mở khoá cánh cửa gỗ phòng tắm.
"Mỗi tối ông ấy sẽ tắm trong 30 phút, ngâm mình trong bồn tắm, nghe nhạc thư giãn cùng nến thơm. Không ai được phép quấy rầy cả."
Jisoo và Chaeyoung nhìn quanh phòng nồng nặc mùi tanh, cả hai mang bao tay, bước vào thận trọng.
Dưới sàn vằn vện hỗn hợp máu và nước khô lại. Cái xác được đem ra và đặt ở đây, bỏ vào túi đựng xác.
Xung quanh sàn và tường sạch trơn. Jennie nói đúng. Ông ta bị giết bởi một kẻ lành nghề. Không giãy dụa. Một cú bẻ tay, cổ gãy ngay lập tức.
Mắt Chaeyoung chạm đến cửa sổ, nàng tiến về đó. Ánh sáng qua khung cửa sổ bừng cả căn phòng mờ mịt. Khung cửa to có chốt khoá trong. Vài vết bẩn trên khung kim loại màu trắng.
"Khi tắm ông ấy có mở cửa sổ không?"
"Trước và sau khi tắm người làm sẽ mở. Ông ấy sợ bị cảm lạnh, chẳng bao giờ mở ra cả." Lisa tựa người lên cửa trước phòng, lẳng lặng nhìn theo.
Chaeyoung vén rèm cửa, mở cửa sổ, chúi người ra nhìn vùng lân cận.
"Các phòng bên cạnh của ai thế?"
"Bên trái là phòng ngủ ông ấy. Bên phải là thư viện. Trên phòng của ông là phòng Johnathan Nhỏ, trái là phòng em trai, trên thư viện là phòng cho khách, bên dưới là phòng người làm. Vợ ông ấy mất sớm, thỉnh thoảng sẽ có vài ả lạ mặt đến."
"Ái chà!" Jisoo cảm thán.
Chaeyoung nhìn quanh lần nữa, xem xét một vài món trên kệ, nàng gật đầu bước ra ngoài, tựa vào bên còn lại của cánh cửa, chậm rãi ngắm gương mặt mê hồn đối diện mình.
"Cô không ở đây sao?"
"Tôi sống một mình. Mới đến đây vài lần."
Chaeyoung để ý đến lỗ khoá cửa bên cạnh eo Lisa. Những vết xước còn mới.
"Cảm ơn đã dành thời gian cho chúng tôi, Lisa đúng không?"
Trên gương mặt Á Đông trắng trẻo, đôi môi đầy đặn hơi nhoẻn lên.
"Lalisa Manoban."
Chaeyoung vô thức mỉm cười theo.
"Roseanne Park Chaeyoung là tên đầy đủ của tôi."
.
Suốt những ngày sau đó Jisoo ở lại biệt phủ Johnathan. Ban ngày chị đi điều tra về gia thế chủ nhân toà nhà, thỉnh thoảng trở về cho Chaeyoung một chút thông tin. Chaeyoung cũng tự tìm đi tìm hiểu vài thứ. Nàng phát hiện ra vài mối quan hệ tai to ẩn mình đằng sau cựu chủ nhân biệt phủ, vẫn còn một vài thứ nàng chưa thể giải thích.
Phố Blakes ban đêm vắng vẻ, vài gã râu ria giọng oang oang đẩy mạnh cánh cửa quán rượu, loạng choạng bước trên vỉa hè, miệng nghêu ngao hát. Trong góc hẻm tối, một thân người nhẹ nhàng đi đến ống thông gió của cửa hàng Johnathan's Jewels, hắn giật mạnh khung kim loại, cẩn thận chui vào trong. Trong cửa hàng tối mù mịt. Ánh đèn pin hướng đến két sắt, thận trọng xoay mật mã. Cánh cửa bật mở, hắn nhìn đống tiền chất đầy trong két chán chường, không có thứ hắn tìm kiếm. Đập vỡ khung kính, hắn lấy đi vài chiếc nhẫn đính ruby và saphie rồi nhanh chóng rời đi bằng lối cũ.
"Một đêm bội thu hả?" Tiếng nói phát ra từ phía sau khiến hắn khựng lại vài giây. Bỏ chạy.
Ánh trăng tròn soi trên những con hẻm vắng, hai kẻ rượt đuổi nhau gắt gao. Hắn nhanh như một con báo. Chaeyoung thoăn thoắt đuổi theo, đôi chân dài chạy vùn vụt đạp qua mấy vũng nước đọng. Chaeyoung thầm nghĩ tiếp tục đuổi theo không phải là cách hay. Nàng rẽ trái bọc qua một con hẻm khác, chạy hộc mạng vượt qua thân thể nhanh nhẹn kia lúc ẩn lúc hiện qua những dãy nhà. Nàng dừng lại tại nơi hai con hẻm giao nhau, sẵn sàng tung một cước thật mạnh vào chân kẻ vừa đến. Hắn lộn nhào trên đất, đau đớn cong người.
Tiến đến tên trộm, Chaeyoung áp hắn xuống đất, khoá tay hắn ra sau, nàng ngạc nhiên nghe tiếng rên rỉ mềm mại. Kéo đi cái mũ trùm đầu, mái tóc đen dài xoã ra tán loạn, làn da trắng muốt, đôi môi đỏ mọng đầy đặn, đôi mắt đen tức giận xoáy sâu vào nàng.
"Lisa?"
.
Chaeyoung ngồi dưới sàn, nàng vắt cái khăn trong nước nóng, cẩn thận chạm vào vết trầy rướm máu trên đầu gối, nghe tiếng xuýt xoa từ người kia, bàn tay càng nhẹ nhàng hơn lau đi vết bẩn.
"Nếu cô không bỏ chạy, tôi đã không ra tay mạnh thế này."
Nàng từ tốn lau dần xuống mắt cá, vừa chạm vào bàn chân, Lisa giật ngược.
"Đau!"
Chaeyoung nhìn Lisa, lại xem thử chỗ mắt cá đã sưng, một tay nàng cầm lấy bàn chân, một tay nắm lấy cổ chân, hít một hơi, bẻ một cái.
"A!" Lisa đau đớn rít lên một tiếng. Mồ hôi lấm tấm trên gương mặt trắng muốt.
Làm sạch xong vết thương, Chaeyoung cầm thau nước rời đi. Lisa thầm đánh giá cách bày trí của ngôi nhà trước khi nàng quay trở lại với cốc nước nghi ngút khói.
"Chocolate nóng nha." đặt cốc nước lên bàn, Chaeyoung thả người xuống cái ghế đẩu to bự yêu thích, nhìn người nhăn nhó với cơn đau ở chân.
"Cô không phải kẻ giết bá tước, tôi không hiểu lí do cô đột nhập vào đó."
Một kẻ có bàn tay rắn chắc cùng cơ thể linh hoạt, một gã đủ khéo léo cạy được cánh cửa phòng tắm trong yên lặng và dư liều lĩnh nhảy xuống từ độ cao hơn 5 mét xuống đất. Một gã như thế... Chaeyoung đã tưởng tượng được cách thức tên thủ ác ra tay. Vết giày cọ xát trên cửa sổ quá to so với chân phụ nữ.
Lisa tựa người lên lưng ghế sofa, quăng cái nhìn gai góc lên người Chaeyoung, chỉ thấy trầm ngâm từ tốn trong mắt người đối diện.
"Tôi cần tìm một thứ."
"Thứ gì?"
"Cô không cần biết."
"Được thôi. Hẳn Johnathan Nhỏ rất vui khi biết cô người yêu là kẻ đột nhập chôm chỉa đá quý từ chính cửa hàng của mình ha." Nói rồi nàng với tay lấy cái điện thoại bàn, bắt đầu quay số.
"Urgh.." Lisa rên rỉ khó chịu.
"Xin chào, biệt phủ Johnathan đúng không? Tôi là Roseanne."
"Tôi sẽ kể khi cô tắt máy." Lisa đảo mắt, cô đầu hàng.
"Tôi định gọi tìm cảnh sát Ji. Được rồi, không có gì, tạm biệt." Chaeyoung cúp máy với nụ cười nâng nhẹ trên khoé môi.
Lisa nhận cốc nước từ người kia, nhấp môi, vị ngọt thanh thơm lừng tấn công khoang miệng.
"Tôi làm cho chính phủ liên bang Nga. Chúng tôi phát hiện Johnathan De Mostle có liên quan đến một thí nghiệm chế tạo vũ khí có sức công phá lớn hơn bom ở ngoại ô thành phố. Nếu mọi thứ trơn tru, Johnathan sẽ bán vũ khí đó cho các tổ chức khủng bố vào tháng sau. Chúng tôi đã cài người vào thăm dò, nhưng không may sau khi hắn mất, độ bảo mật của tổ chức đó nâng lên rất nhiều. Chúng tôi không thể mạo hiểm nhiều, chỉ nghe ngóng được có kẻ đã lên nắm quyền thay ông ta. Còn là ai thì không thể tìm ra."
"Johnathan là một con cáo già. Hắn đã tính trước chuyện bản thân gặp nguy hiểm nên đã để lại một chìa khoá kích hoạt thứ vũ khí đó. Mật báo nói nó liên quan đến hai loại đá ruby và saphie, vị trí giấu vẫn còn là bí ẩn. Tôi vẫn chưa tìm ra."
Lisa thở dài, cô lấy trong túi ra mấy cái nhẫn. "Tôi muốn thử đánh động đến những kẻ liên quan nên chỉ trộm hai loại đá này. Chúng nó hoàn toàn vô dụng."
Chaeyoung nhìn mấy thứ lấp lánh trên tay Lisa, nàng đã lờ mờ đoán ra được chuyện này.
"Cô đã nghi ngờ tôi đúng không?"
Chaeyoung gật đầu. Khi Lisa phản ứng với tiếng Hàn và Thái, nàng biết cô không phải người tầm thường.
"Tôi nhận ra sự tương đồng của những vụ trộm. Không nghĩ cô sẽ tiếp tục sau khi bá tước mất."
"Phóng lao thì phải theo lao. Tôi muốn tìm ra những kẻ liên quan. Phải chặn bọn chúng trước khi thứ vũ khí đó phá huỷ một quốc gia nào." Lisa gật đầu nghiêm túc. Đôi mắt đen hơi nhíu lại vì suy nghĩ.
Chaeyoung cười như không cười, chốt lại ngay thức thì, "Tôi hứng thú với chuyện này. Tôi tham gia cùng nhé."
Lisa nhìn cô gái Hàn Quốc, khó khăn đứng dậy bước về cái ghế đẩu. Lisa ngồi lên đùi Chaeyoung, choàng tay lên vai cô, trong ánh đèn vàng nhàn nhạt, đôi mắt ma mị đánh giá gương mặt thuần khiết xinh đẹp trước mặt.
"Cô là kẻ thông minh ngu ngốc nhất tôi từng biết."
Chaeyoung tựa người lên ghế, nàng mỉm cười bởi lời nhận xét, đôi ngươi nâu không rời khỏi bờ môi đỏ mọng, nàng nhẹ nhàng đáp lại.
"Tôi luôn yêu việc khám phá những thứ thú vị."
.
Chaeyoung bị đánh thức bởi tiếng chắt lưỡi của Jisoo.
"Chị mới đi có 1 tuần mà em buông thả bản thân vậy sao?"
Nàng chau mày thích nghi với ánh sáng chói chang, tay quơ quào chỗ nằm bên cạnh, nhận ra nó đã lạnh tanh từ lúc nào. Thở dài, Chaeyoung thẫn thờ ngồi dậy. Cơ thể nàng ê ẩm và đầu hơi tê một chút.
"Tắm rửa sạch sẽ đi, em sắp trở thành miếng khăn giấy lau son rồi." Chị khinh khỉnh quét qua bờ lưng chi chít vết đỏ của nàng, sập cửa bỏ đi.
Son... Chaeyoung mơ hồ mỉm cười nhớ lại cảm giác nóng rực từ đôi môi quyến rũ. Nàng rời giường vệ sinh bản thân, chọn cho mình một bộ âu phục nhã nhặn rồi mò xuống bếp tìm Jisoo.
"Chị về sớm thế?" Nàng pha hai cốc cà phê thơm lừng, thư thả ngồi vào bàn ăn.
"Em có biết ngoài ông bố, Johnathan Nhỏ cũng có liên quan tới một gã trong chính phủ không?" Jisoo nghiêm túc nhìn nàng, chị với tay đẩy một bìa hồ sơ sang đối diện.
"Cựu nhân viên chính phủ thì đúng hơn. Kennedy Fallden từng giữ chức phó tổng không quân. Cả hai đã gặp nhau khoảng một tháng trước khi ông bố bị giết."
"Khoảng thời gian bức thư đe doạ được gửi tới?" Chaeyoung chăm chú đọc xấp giấy.
"Đúng vậy. Bọn họ đã có một cuộc trao đổi dài nhưng bà chủ quán chỉ nhớ nhiêu đó." Jisoo nhấp một ngụm cà phê, mắt chị sáng rực mỗi khi nói những thứ hay ho mình tìm ra.
"Ông ta bị cáo buộc dính líu đến hàng loạt các vụ đánh bom khủng bố ở biên giới, tuy hắn không thừa nhận nhưng việc chính phủ sa thải đã ngầm khẳng định điều đó. Bạn chị là người nhận lệnh dập hết các thông tin để tránh bung bét ra sau này. Anh ấy nói Kennedy có một căn cứ chế tạo thuốc nổ ở gần vùng ngoại ô. Chị tìm ra được địa chỉ nơi đó rồi, "vô tình" thôi."
Chaeyoung nhìn nụ cười nhếch mép của Jisoo không khỏi cười theo.
Tiếng điện thoại bàn reo inh ỏi ngắt đoạn cuộc trò chuyện, Jisoo nhấc máy, mặt chị cứng lại ngay lập tức.
"Chaeyoung. Em của Johnathan Nhỏ gặp tai nạn. Chúng ta cần đi ngay."
.
Khi Jisoo và Chaeyoung đến biệt phủ, trước sân nhà là một mớ hỗn độn. Gia nhân hối hả chạy trên sảnh.
"Roseanne. Ji." Johnathan Nhỏ tiến về hai nàng, gương mặt đau đớn lo lắng.
"Anh ấy đâu?"
"Trên lầu. Bỏng nhẹ toàn thân, không nguy hiểm đến tính mạng." Ba người bước vào phòng làm việc.
"Chuyện gì đã xảy ra?"
"Chiếc xe nổ ngay trước khi nó bước lên."
Chaeyoung trầm ngâm, đây là một chuỗi những thứ được sắp đặt sẵn. Nàng cần phải nhanh tay hơn trước kẻ thủ ác. Có vẻ hắn đang đến gần với mục tiêu hơn rồi.
"Trước hết chúng tôi sẽ siết chặt an ninh đối với khu nhà. Sẽ có người theo bảo vệ anh, Johnathan, từ bây giờ anh nên chú ý đến mọi thứ xung quanh." Jisoo nói. Chị hơi khó chịu bởi sự hiên ngang của hung thủ.
"Em ấy ngủ rồi." Chủ nhân giọng nói thu hút chú ý của Chaeyoung.
Nàng đưa mắt nhìn thân hình thon thả tiến vào phòng, trong lòng dợn lên cảm giác hoài vị.
"Một cửa hàng nữa vừa bị trộm đêm qua. Giờ lại còn chuyện này. Tôi sợ mình không thể cầm cự được chuyện kinh doanh." Johnathan Nhỏ nhìn Lisa gật đầu, hai tay che đi sắc mặt mệt mỏi.
"Tôi sẽ điều tra thêm, anh nên nghe lời Ji. Có chuyện gì cứ liên lạc tôi." Chaeyoung nôn nao lòng. Nàng và Jisoo cần ghé chỗ căn cứ cũ của Kennedy.
"Khoan đã, Ms. Chaeyoung." Vừa quay người, nàng khựng lại bởi Lisa chắn trước mặt mình. "Cổ áo cô." Bàn tay thon dài trắng trẻo giơ tay chỉnh lại cổ áo cho nàng, khéo léo che lại vết bầm lấp ló trên vùng da trần. Vuốt lại mép áo lần nữa, cô lùi lại, mỉm cười lịch sự. "Sửa xong rồi."
Chaeyoung cúi đầu cụp mắt, ngăn không cho môi mình nở nên nụ cười tươi. Mùi hương này làm nàng yếu lòng. "Cảm ơn cô, Lisa."
.
"Lisa đúng không? Người hôm qua ở lại với em." Jisoo như có như không hỏi nàng. Chị quan sát khu vực xung quanh trước khi tung cước đạp thật mạnh lên cửa sổ gỗ khiến nó vỡ tanh bành.
"Dạo này chị sắc xảo hẳn ra í." Chaeyoung mang bao tay, cẩn thận nhảy vào trong.
"Kẻ mù cũng nhận ra ánh mắt mờ ám hai người trao nhau." Jisoo lên cò súng, yểm trợ phía sau. "Nếu bỏ qua hết các qui tắc lễ giáo và cả tên Johnathan Nhỏ, hai người nhìn đẹp đôi đó."
So với Chaeyoung có óc quan sát nhạy bén, Jisoo thiên về nắm bắt cảm xúc nhiều hơn.
Cả hai đang ở khu nhà kho bỏ hoang gần bìa rừng ngoại ô. Những bức tường trông mục nát, đồ dùng kim loại trong nhà đều gỉ sét hết cả. Chaeyoung nhận ra mấy cái thùng gỗ như hũ rượu chất đầy hai bên tường.
Jisoo khịt khịt mũi. "Mùi thuốc súng."
"Có vẻ nơi này vẫn còn hoạt động." Chaeyoung gật đầu, nàng mở nắp cái thùng bên cạnh. Trong thùng chứa đầy những dây đạn.
"Chaeyoung. Thuốc nổ. PETN*" Jisoo xé một bao tải trên một dãy những bịch xếp chồng lên nhau. "Đống này đủ để phá huỷ một dãy phố trong hai giây."
*PETN một loại chất nổ được điều chế từ phòng thí nghiệm, có công thức hoá học là C(CH2ONO2)4 , được quân đội Đức dùng trong thế chiến 1. PETN tan mạnh trong methyl axetat, phân huỷ trong aceton, tan chậm trong ethanol và benzen nha, PETN có sức công phá mạnh hơn TNT 1,8 lần :)))))
"Vậy việc thổi bay cái xe ngựa cũng đơn giản." Đây là kẻ hạ thủ tại biệt phủ Johnathan sáng nay. Có thể bọn chúng còn luẩn quẩn đâu đây.
Chaeyoung đảo mắt tìm kiếm, nàng bước đến cái bàn góc tường, lục lọi một chút. Một cây súng lục là những gì nàng cần.
Jisoo phát hiện ra cái cầu thang phía sau kho. Cả hai bước lên thận trọng. Jisoo cầm súng tựa bên mép cửa, giơ ngón tay ra hiệu Chaeyoung.
3.2.1.
Chị xoay người giương súng hướng vào phòng. Chầm chậm từng bước với Chaeyoung đằng sau. Khi chắc chắn không có người trong phòng, chị mới hạ súng.
Chaeyoung lập tức ngửi được mùi lạ. Nàng rảo bước đến cái bàn cũ kĩ mục nát. Trên bàn có một khay thuỷ tinh trên mặt kính có vết cháy. Mùi hương thật quen. Mùi trên bức thư gửi nặc danh.
"Đúng là cùng một người. Jisoo unnie, chị nhờ Jennie kiểm tra thứ này giúp em nha." Nàng gói khay vào cái túi.
Gần đó là xấp giấy báo cũ. Chaeyoung kiểm tra vài tờ giấy, bị cắt tan nát. Một tờ giấy rơi xuống trong mớ giấy vụ.
Nô lệ của đế vương hung bạo
Đôi mắt nhìn thấu hồng trần.
Chaeyoung nhíu mày nghĩ ngợi.
"Đoàng!" Viên đạn bắn hụt sượt qua cổ tay nàng, xuyên thủng cái tường gỗ mục phía sau.
Jisoo và Chaeyoung lập tức cúi người nấp vào góc khuất trong phòng. "Có sao không?"
Nàng lắc đầu, đúng là bọn chúng còn lảng vảng gần đây.
Tên phục kích bắn liên tục vào bức tường làm Jisoo lùi vào trong.
Jisoo hít một hơi sâu, đợt đến khi bọn chúng yên lặng, chị xoay người phản công. Bắn về phía gã đô con. Hắn trúng đạn, rú một tiếng đau đớn lộn nhào khỏi lan can. Một gã khác ngay lập tức xông lên nã đạn về chị.
"Ách!" Jisoo lùi vào trong, chị hết đạn rồi.
Chaeyoung chuyền cho chị cây súng nàng tìm được, cổ tay be bét máu. "Đủ chứ?"
"Dư." Đôi mắt ngạc nhiên nhanh chóng đổi thành nụ mỉm cười nhếch mép. Bọn gà mờ này còn lâu mới bì kịp chị.
Cái tường gỗ mục bị bắn tung be bét. Vụn gỗ bay mù mịt căn phòng. Chaeyoung cúi người thật thấp, trong tích tắc, nàng thấy một thứ rơi trên sàn.
Tiếng súng bắn trả của Jisoo nhanh chóng ngừng lại. Hai tên côn đồ gục trong vũng máu. Chị bật dậy cùng Chaeyoung nhanh chóng rời khỏi đó.
"Khoan đã." Chaeyoung ngập ngừng, nàng cầm một túi thuốc nổ chạy ra ngoài. Đặt trước nhà kho, nàng kéo Jisoo ra thật xa.
"Em muốn bọn chúng hành động nhanh hơn nữa."
Jisoo gật đầu. Chị giương cây súng. Viên đạn toé lửa bay chính xác đến túi thuốc nổ.Một cơn chấn động mồi cho tất cả mớ thuốc nổ trong nhà kho kích hoạt.
OÀNH!!
Mặt đất rung chuyển dữ dội và một cơn lốc lửa hừng hực thổi bay tất cả mọi thứ. Cột khói bốc lên cao ngút trời...
.
Tối nay Chaeyoung quyết định đến biệt phủ Johnathan cùng Jisoo.
"Cái tay còn đau không?" Chị mang cho nàng bữa tối.
Chaeyoung xoay xoay cổ tay mình. "Nhói một chút." So với những gì nàng từ bị, cái này như vết muỗi cắn. "Em của Johnathan sao rồi?"
"Nằm liệt giường chứ sao. Bác sĩ nói đang hồi phục, không bị hoại tử."
"Jennie gọi chị chưa?"
"Mẫu thử hả? Chưa. Em ấy sẽ gọi ngay khi tìm ra thứ đó là gì."
Chaeyoung gậy đầu không đáp. Nàng lấy trong túi quần một chiếc cúc áo, lạc trong suy nghĩ của mình trước khi tiếng gõ cửa kéo nàng khỏi mê man.
Bỏ chiếc cúc vào túi quần. "Cửa không khoá, vào đi."
Người con gái Á Đông xuất hiện sau cánh cửa, Chaeyoung mỉm cười một chút vì sự xuất hiện bất ngờ.
"Chị đến có chuyện gì sao?" Nàng rời khỏi ghế, che cánh tay bị thương sau lưng.
"Thăm em." Lisa đáp, cô khoá cửa, tiến về phía nàng. "Không cần giấu. Chị thấy rồi."
"À..." Chaeyoung thở phì, nàng đúng là dở hơi. Bất thình lình, Chaeyoung bị ấn ngồi xuống giường. Toàn bộ suy nghĩ trong nàng nhường cho mấy lời xuýt xoa vẻ đẹp sắc xảo của người đối diện.
"Tôi.. có cần cho hai người riêng tư không?" Jisoo ngập ngừng, chị chôn chân trong góc phòng.
"Không sao." Lisa cười ngại ngùng. Chaeyoung chưa từng thấy điều gì xinh đẹp hơn người hiện diện trước mặt.
Lisa nắm lấy bàn tay Chaeyoung, nhẹ nhàng gỡ đi lớp băng kín mít. "Ai băng đây?"
"Em. Không thuận tay cho lắm." Nàng trả lời, nghe tiếng khúc khích nhỏ nhoi đáp lại.
Lisa mang một lọ thuốc màu trắng, cẩn thận xoa thứ chất nhầy mát lạnh lên vết thương hở. Cắt đi một đoạn băng dài, quấn lại quanh cổ tay Chaeyoung. Chỗ băng bó giờ nhẹ tênh, thoải mái. Nàng chăm chú nhìn hành động thoăn thoắt của Lisa, thỉnh thoảng lén lút ngắm gương mặt thanh tú nghiêm túc trong ánh đèn vàng nhạt.
"Tìm ra được gì sao?"
"Ùm.. không tiện nói. Nhưng bọn chúng sắp hành động rồi. Chị nên cẩn thận một chút." Chaeyoung ngập ngừng một chút. Nàng vẫn nên cảnh giác với mọi thứ.
Lisa không đáp, cô đặt bàn tay băng bó chỉnh chu xuống giường. Hơi ấm thoải mái rời đi khiến Chaeyoung có chút hụt hẫng, song không buồn lâu khi bàn tay kia chạm đến gương mặt nàng.
"Em mới nên cẩn thận." Lisa giữ nàng trong đôi mắt đen thăm thẳm. Tim Chaeyoung đập rộn ràng, nàng yêu rồi, đúng không?
Chaeyoung lúng túng gật đầu. Mắt đá sang trái rồi sang phải, ngượng ngùng biết rằng người kia đang nhìn chằm chằm vào mình. Một nụ hôn phớt khiến Chaeyoung sụp đổ trong lòng. Mùi hoa nhàn nhạt luẩn quẩn quanh mũi nàng dễ chịu. Dư vị trên môi làm nàng bủn rũn, khẽ đưa lưỡi liếm nhẹ lên đó, gương mặt Chaeyoung nóng hổi. Khoé mắt cũng muốn ứa ra nước. Nàng bần thần hồi lâu, không hề biết Lisa rời đi lúc nào.
"Bộp!"
Khi Jisoo quẳng cái gối vào đầu, Chaeyoung ngã xuống nệm, cái gối to che đi nụ cười vươn tới mang tai.
Nàng yêu rồi.
Jisoo thở dài nhìn kẻ ngốc trên giường. Chị thay âu phục, đến lúc tuần quanh biệt phủ rồi.
.
Lisa cũng ở lại biệt phủ tối nay. Cô ngâm mình trong bồn tắm, chìm trong suy nghĩ riêng. Ngọn nến tĩnh lặng trải ánh sáng trên làn da mịn màng. Bất giác Lisa chạm lên môi mình, cô mỉm cười nhớ về Chaeyoung.
Cây nến phụt tắt làm Lisa bừng mở mắt. Trong bóng tối, đôi mắt cô sắc lẹm đảo quanh phòng tắm.
Sợi dây cước nhanh như chớp luồn qua, siết mạnh lấy cổ cô.
"A!" Lisa vùng vẫy trong làn nước. Bàn tay vung ra sau vô lực túm lấy kẻ ra tay. Oxi bị chặn lại nơi cổ họng, Lisa giãy dụa, tay cô bấu vào sợi dây, cố gắng gỡ ra, đầu óc ong ong lên chóang váng. Mắt cô mờ đi, nhoè nhoẹt, gương mặt tím tái, lồng ngực đau quặng, miệng cố gắng gào lên nhưng không chữ gì thoát ra được. Chút nỗ lực cuối cùng, Lisa oằn cơ thể trong nước, đập tay vào nước cố tạo ra âm thanh to nhất có thể.
Tiếng nổ súng cùng cú đạp mạnh mẽ, cánh cửa mở toang. Thân ảnh phóng ra cửa sổ nghe tiếng loảng choảng. Jisoo lao vào phòng. Chị chồm người nhìn tên hung thủ chạy như bay dưới đất, liên tục bắn vào hắn. Gã nhanh chóng bay biến vào màn đêm.
"Khỉ!" Jisoo quay trở lại, chị mang Lisa bất tỉnh đặt xuống sàn. "Lisa!"
Chaeyoung xuất hiện ngay sau đó, nàng hô hấp nhân tạo cho Lisa, để Jisoo chạy đi kiểm tra Johnathan và em trai.
Nàng hối hận vì đã mất cảnh giác.
Lisa nuốt vào một hơi thở gấp, kinh hoàng mở mắt.
"Không sao. Em đây.Roseanne đây. Em cần chị giữ hơi thở đều đặn, được chứ?"
Chaeyoung nâng cô tựa vào lòng mình, kéo lấy cái khăn to, quấn quanh người cô giữ ấm. Lisa hít từng ngụm khí khó khăn, cổ họng đau đớn.
"Chaeyoung! Có chuyện rồi." Jisoo vội vã trở lại. Gương mặt chị khẩn cấp hốt hoảng.
.
Nơi gọi là phòng ngủ của Johnathan Nhỏ giờ trông lộn xộn, vũng máu to loang giữa phòng, mùi tanh thoảng trong không khí. Rèm cửa, tường đều bị vấy những đường máu khô đen sẫm. Ngón út đứt lìa nằm kinh hoàng trên giường.
Chaeyoung thở dài, nàng sập cửa phòng sau lưng, nhìn Jisoo cùng Lisa chờ bên ngoài.
"Em trai anh ấy thế nào rồi?"
"Đã tỉnh. Hai sĩ quan canh bên trong, tạm thời an toàn."
Chaeyoung nhìn Lisa, mặt cô vẫn còn nhợt nhạt, vết hằn đỏ hỏn trên cổ. Nàng gật đầu.
"Em cần gặp anh ta."
Chaeyoung biến mất từ hôm đó. Jisoo túc trực bên cạnh Andrea- con út nhà Johnathan suốt. Lisa cũng không đến biệt phủ. Mọi thứ im ắng lạ thường.
.
Bên dưới căn hầm bí mật gần trung tâm thành phố, tiếng máy móc chạy rầm rang.
"Ta cần tăng số lượng thuốc nổ nhanh hết mức có thể. Bọn mi chăm chỉ hơn hoặc trở thành mồi lửa cho màn pháo." Gã đàn ông lực lưỡng gầm gừ với tên kĩ sư, bàn tay thô ráp rắn chắc đấm nhẹ lên vai tên mọt sách cũng khiến hắn lảo đảo sợ hãi.
Mấy cái đèn ít ỏi không đủ soi rõ gương mặt bạo tàn, mấy vết sẹo lồi lên khiếp đảm. Hắn quay ngừoi bỏ đến căn phòng đầu dãy hành lang.
"Con oắt Roseanne nên biến mất trước khi cuộc đàm phán diễn ra. Ta muốn nó chết cùng ả cảnh sát." Kennedy phun từng chữ giận dữ. Trên cơ thể đầy sẹo, bàn tay quấn băng còn chưa lành-thương tích từ vụ nổ nhà kho lần trước. Hắn đã may mắn thoát khỏi đó trước khi cột lửa xé vụn cơ thể.
"Ngay khi ta tìm ra chìa khoá." Tên bá tước ngồi trong căn phòng tối, hắn day đầu đau nhức. "Tất cả dấu vết sẽ được xoá đi sạch sẽ."
.
Lisa luẩn quẩn trong căn phòng áp mái. Bức tường sau lưng nàng là một bản đồ chi chít dấu vết, đính đầy các mảnh giấy báo. Hình của Kennedy, Bá tước Johnathan cùng các nhân vật cộm cáng được cô đính giữa trung tâm, những sợi chỉ đỏ nối từ người đến các địa điểm liên quan, cuối cùng là vị trí diễn ra cuộc đàm phán trong 3 ngày nữa. Sau vụ nổ ở nhà kho, tình báo cho cô biết bọn chúng đẩy nhanh tiến độ và tăng cường thêm an ninh.
Ngay bây giờ, thứ cô cần là chìa khoá mở ra thứ vũ khí chết người kia.
Tiếng đập cửa làm Lisa giật mình. Cầm lấy cây súng trên bàn, cô nhẹ nhàng bước về phía cửa. Nhìn qua lỗ nhòm, chẳng có ai. Lisa lên nòng, vặn lấy tay nắm, giật mạnh cửa.
"A! Ấn tượng đó." Chaeyoung bất động, hai bàn tay giơ lên đầu hàng, nàng cười cười, nòng súng lạnh tanh kề ngay dưới cổ.
"Em có thể đứng trước cửa mà." Lisa thở dài, nghiêng người sang một bên nhường lối.
"Em mới cúi người xuống thôi á." Chaeyoung xách một túi thức ăn cùng hồ sơ tiến vào phòng.
"Ôi... Vết thương chị ổn chưa?" Chaeyoung lập tức bị cuống hút bởi cái bản đồ khổng lồ.
"Không sao rồi." Lisa đảo mắt nhìn quanh cầu thang, cẩn thận sụp cửa.
"Chị đã tìm hiểu trong bao lâu rồi?" Chaeyoung mân mê sợi chỉ nối từ bá tước Johnathanh, tay nàng chạm đến tấm ảnh chụp con tàu Titanium no.1. Đây là lần đầu tiên vị bá tước gặp Kennedy, ba năm trước...
"Một năm." Lisa uể oải xoay cổ, vùng da mịn màng còn lờ mờ vết trầy xước đã đóng vảy. "Kennedy mời một bá tước Nga tham gia vào dự án nhưng bị từ chối. Hắn giết người bịt đầu mối nhưng ngài bá tước đã kịp liên lạc với chính phủ. Chị được nhận lệnh từ lúc đó. Kế hoạch của bọn họ được lập ra trước đó từ lâu, nhưng chỉ khi tìm ra được công thức chế tạo thứ vũ khí kia, họ mới bắt đầu tìm những nhà đầu tư triển vọng."
Sợi dây tiếp tục hướng đến cảng biển. Cách bọn họ tuồng số thuốc nổ vào từ nước ngoài. Mỗi ba tuần một lần, nghỉ một lần giữ các lần nhập hàng. Số thuốc nổ và vũ khí được nguỵ trang bởi số trang sức và đá quý.
Sợi chỉ đỏ chỉ vào chân dung một người đàn ông đeo kính. Allan Amburg, kĩ sư hoá học, xuất thân từ bệnh viện quân y, kẻ được Kennedy chọn mặt gửi vàng chế tạo ra thứ vũ khí bí mật này.
Người chống lưng cho ba kẻ to gan này cũng được Lisa đính phía trên. Một quan chức chính phủ Đức và hai viên chức Anh. Chaeyoung hơi nhíu mày. Một trong hai là cấp trên của Jisoo. Nàng đã từng nghe qua.
"Làm sao chị biết ba tên này?" Chaeyoung mỉm cười thích thú, những gì Lisa tìm được vượt xa tưởng tượng của nàng.
"Tình báo cho chị biết thông tin về cuộc gặp gỡ bí mật giữa những viên chức cấp cao tại Anh nhưng không phải tất cả. Còn nhiều tên đằng sau lắm. Ba tên này chỉ đại diện thôi. Hai gã người Anh liên lạc với bá tước nhiều lần trong suốt 3 năm, tên người Đức gặp riêng Kennedy. Cho đến nửa năm trước, chẳng còn cuộc gặp gỡ nào nữa."
"À." Chaeyoung rời đi, nàng ngồi xuống cái giường êm ái, bên cạnh cô gái quyến rũ.
"Em đến đây chỉ để hỏi về mấy cái này?"
"Có chuyện này, em đã ghé biệt phủ Johnathan." Chaeyoung ngập ngừng, nàng nhìn Lisa chờ đợi sự cho phép. Cô gật đầu.
"Có người vừa phát hiện xác trôi sông. Vóc dáng và trang phục tương tự với Johnathan Nhỏ. Bàn tay mất đi ngón út. Bọn em không giám định được vì cái xác đã ngâm dưới nước quá lâu. Vậy đó." Chaeyoung vừa nói vừa quan sát phản ứng trên gương mặt nhỏ nhắn kia.
"Andrea phản ứng sao?" Lông mày Lisa chau lại, cô có thể đoán được nhưng không tránh được chút chấn động.
"Đau đớn lắm. Chị Jisoo đang ở cạnh đảm bảo anh ta không quẫn trí. Gia đình bá tước đã day dưa với những tên nguy hiểm."
"Đáng thương nhỉ." Lisa trầm ngâm. "Nếu chị yêu Johnathan Nhỏ thật, có lẽ chị sẽ buồn hơn."
"Tiếc thật. Chị yêu em."
Ánh mắt Lisa loé lên tia hứng thú, cô nhích người lại gần Chaeyoung, khoé môi cô nhếch lên. "Sao em nghĩ thế?"
"Phán đoán của thám tử." Một lần nữa Chaeyoung để mình bị hút vào đôi ngươi đen lay láy.
Lisa bật cười bởi dáng vẻ ngây ngốc của Chaeyoung. Chầm chậm, Lisa chồm người về phía cô gái cao hơn, đặt tay lên bàn tay mịn màng, nhắm mắt cho nụ hôn ngất ngây.
"Em sẽ bắt kẻ làm đau chị trả giá." Miệng Chaeyoung lầm bầm giữa đôi môi màu đỏ rượu quyến rũ.
"Nói nhớ giữ lời." Lisa níu lấy cổ áo nàng, cô đáp lại với nụ cười, đẩy Chaeyoung ngã xuống giường.
.
Hôm nay là ngày diễn ra cuộc đàm phán. Từ sáng sớm, trong khu nhà máy cũ gần cảng biển tấp nập người ra vào. Những quí ông mặc suit khoác áo măng tô đứng tụm xì xầm bàn bạc. Những tên vệ sĩ bặm trợn lẫn trải đời dò xét xung quanh cánh cửa ra vào duy nhất.
"Bá tước Prim Manobal...mời vào." Gã vệ sĩ cẩn trọng nhìn tấm vé trên tay lại nhìn người thanh niên trước mặt, một chút phân vân, hắn gật đầu, hướng tay mời vào trong.
Lisa hơi cúi đầu, cô quét mắt hết nhà kho rộng lớn, những tên viên chức cô từng điều tra đều có mặt ở đây, có cả các nhà tài phiệt nước ngoài. Thứ vũ khí kia không phải hạng xoàng. Cô vuốt vuốt bộ ria giả, chậm rãi nép mình vào góc khuất, tìm vị trí thuận lợi ẩn mình quan sát.
Chaeyoung đang ở bên dưới đường hầm. Nàng muốn tìm ra thứ vũ khí đó càng nhanh càng tốt. Dưới ánh đèn xanh xao lờ mờ, hai dáng người bước đi thoăn thoắt.
"Chị sẽ lo mấy gã bảo vệ." Jisoo thì thầm sau lưng nàng. Cả hai trong lớp cải trang đàn ông. Chaeyoung gật đầu tiếp tục đi vè phía trước. Jisoo ngừng lại, khoé mắt chị nhìn những gã đàn ông đang nhậu nhẹt trong căn phòng bên cạnh. Nụ cười nhếch môi nở trên mặt, Jisoo thong dong bước vào, tay đóng sập cửa. Cạch!
Cuối hành lang dài là một nhà máy đồ sộ. Chaeyoung cúi người, chầm chậm bước vào. Tiếng động cơ chạy hà rầm đau cả tai. Nàng đi sau những cỗ máy nóng hổi.
"Còn bao nhiêu nữa?" Giọng đàn ông ồm ồn.
"Chưa đầy một tấn. Ta sẽ làm xong ngay khi các ngài kết thúc cuộc đàm phán." Một giọng khác yếu ớt hơn trả lời.
Nhìn qua lỗ hở, nàng thấy Allan. Hắn đang cùng Kennedy nói gì đó.
"Nó đâu?" Tên cựu phó tổng không quân dáo dát tìm thứ gì đó.
Allan cho Kennedy một cái vali màu đen nhỏ. Hắn mở ra kiểm tra. Bên trong là khối hình hộp trong suốt với hai đầu kim loại, ở giữa là khối tròn trong suốt chứa thứ chất màu xanh lá cây.
Là thứ đó.
"Này! Ngươi là ai?" Tiếng một gã sai vặt phía sau lưng nàng oang oang hỏi. Chaeyoung thầm chửi rủa trong lòng, nàng quay người lại gần nhìn hắn cười cười.
"Ta? Ta là.." Chaeyoung nhào đến bịt miệng gã đàn ông. Quay hắn ra sau, một tay nắm vai, một tay bịt miệng gã, bẻ mạnh một cái, nghe tiếng xương hắn kêu rắc, thân hình rắn chắc vô lực trong lòng nàng. Khó khăn đặt hắn xuống đất, Chaeyoung quay lại nhìn qua khe hở nhưng ở đó trống trơn.
"Đứng im!" Đầu súng kim loại lạnh lẽo chạm vào thái dương nàng. "Con oắt, ta đợi mi suốt."
"Ông thích tôi à?" Chaeyoung tủm tĩm cười, nàng nhìn hắn đầy ý vị. "Nhưng mà tôi không thích ứm ừm ở chỗ dơ bẩn như thế này đâu nha."
"Hừm." Kennedy thở phì khinh bỉ, nhanh như chớp hắn đập đầu nàng vào cái máy trước mặt. Chaeyoung loạng choạng, ngã khuỵ xuống đất.
"Mẹ tôi còn đánh mạnh hơn cả ông á." Nàng cười mơ hồ, giọng châm biếm. "Ông bị đuổi khỏi quân đội bởi vì thể lực kém à?"
Kennedy nghiến răng, giật giật khoé môi, túm đầu nàng đập vào lớp kim loại một lần nữa, mạnh hơn. Trước mắt Chaeyoung tối sầm.
A... Chaeyoung mê man, khung cảnh xung quanh lờ mờ trôi qua mắt. Nàng nằm sõng xoài trên đất, cơ thể bị trói bởi sợi dây thừng rắn chắc. Tiếng động cơ chạy ồn ào làm nàng ù một bên tai. Bóng dáng Allan liên tục thúc hối bọn lính lác trong gấp gáp. Nàng chập chờn, mông lung...
"Chaeyoung. Tỉnh!" Jisoo tát lên mặt làm nàng bừng tỉnh. Cơ thể được cởi trói, Chaeyoung nhăn nhó lồm cồm ngồi dậy, đầu đau như búa bổ.
Nàng nhìn Allan bị Jisoo đánh nằm gục gần đó, một tên tay sai đã phát hiện ra, hắn đang chạy đến chỗ hai người, sau lưng hắn là nhiều tên nữa.
"Chị có gặp Kennedy không?"
"Hắn ra ngoài rồi, chúng ta phải nhanh lên."
Jisoo đưa Chaeyoung con dao găm nhỏ, chị tiến về phía trước đón đầu mấy tên du côn. Một tên to cao vung nắm tay vào mặt Jisoo. Chị lùi người né, ngay lập tức đấm thật mạnh vào yết hầu của gã. Hắn bật ngửa. Jisoo giơ tay kịp đỡ lấy đòn đánh lén từ bên cạnh, chị quay người, dùng cùi chỏ tung vào xương gò má gã tay sai. Nhanh chóng hạ được hai tên. Siết chặt nắm tay, chị quăng cái nhìn sát khí vào mấy tên đứng xung quanh, một gã hét lên, lao về phía chị, cuộc ẩu đả tiếp tục.
Bên này Chaeyoung cũng bị kẹp chặt, một tên nhào vào nàng, tung nắm tay mạnh mẽ. Chaeyoung né người qua trái, vung dao đâm vào bắp tay hắn, rút dao tiếp tục đâm vào bắp chân hắn, cuối cùng giáng hai cú đấm thật mạnh lên đầu y. Một đòn vô hiệu hoá hành động gã to lớn gấp rưỡi nàng. Tên du côn ngã ngang trong sự bất ngờ của đồng bọn. Chaeyoung vẩy vẩy cây dao dính máu, đôi mắt nâu bén ngót nhìn lần lượt mấy gương mặt lấm lét, đánh đấm làm nàng tỉnh táo hơn. Mấy tên tay sai nhìn nhau e dè, khẽ gật đầu, bọn chúng xông lên một lúc.
Trong nhà máy cũ, Lisa chăm dáo dát nhìn xung quanh. Ngày càng nhiều người đến, không khí nóng dần, song, kẻ bí ẩn vẫn chưa xuất hiện. Có lẽ Chaeyoung vẫn đang ổn. Lisa liếc ra cổng, tên soát vé thỉnh thoảng nhìn sang nàng dò xét. Lisa bắt chuyện với một gã tài phiệt người Đức, gã soát vé quay đi, cô thầm thở dài.
"Tôi được ngài Kennedy mời đến từ trước khi bá tước Johnathan mất. Không ngờ bọn họ vẫn có thể tổ chức cuộc gặp gỡ này." Cô nghiên đầu tỏ ra đăm chiêu. "Bọn họ vẫn tiếp tục được ư?"
Tên tài phiệt nhìn chàng thanh niên đồng hương trước mặt, bật cười. "Anh vẫn chưa biết?"
"Tôi về Đức sau đó, vừa mới trở lại." Lisa lắc đầu, có vẻ cô gặp may. "Có ai thay ông ta à?"
"Bá tước Johnathan là kẻ cổ lỗ sỉ. Hắn không dám bán thứ đó người Đức chúng ta. Đã có một buổi trưng cầu ý kiến giữa những kẻ có tiếng nói để giải quyết chuyện đó." Gã tài phiệt thì thầm, tránh để ai đó nghe được. "Chúng tôi đã bầu ra một kẻ khác đáng tin cậy hơn, mạo hiểm hơn và thông minh hơn thay thế hắn."
Lisa ngạc nhiên, cô nhìn gã tài phiệt với thái độ ngưỡng mộ. "Là ai?"
Rõ ràng cái tôi của gã giàu có được thoã mãn, hắn nhìn cô, cười ẩn ý. "Anh sẽ biết sớm thôi."
Mắt Lisa đảo vòng quanh khu nhà máy lần nữa. Cô phát hiện hai kẻ đang đứng bên cửa sổ lầu một. Kennedy và tình cũ của cô. Johnathan Junior với vẻ ngoài bảnh bao lạnh lùng. Đồng tử đen nở rộng trong khoảnh khắc.
"Các quí ông, chân thành cảm ơn vì đã đến đây hôm nay." Johnathan Nhỏ nói, hắn dang rộng hai tay, gương mặt không che đậy vui vẻ. "Xin giới thiệu, tôi là Johnathan Junior De Mostle, người chủ trì buổi gặp mặt này, là con trai, cũng là niềm tự hào của bá tước Johnathan uy dũng."
Gã tay sai vô lực ngã dưới chân Chaeyoung, bỏ lại đống người nằm la liệt, nàng cùng Jisoo nhanh chóng chạy đến cuối xưởng, nơi chất đầy những bao PETN.
"Đống chất nổ này sẽ làm mồi cho thứ vũ khí kinh hoàng kia huỷ diệt cả thành phố. Làm sao đây?" Jisoo chau mày, mớ thuốc này đủ để tạo ra cơn động đất nhẹ.
Chaeyoung im lặng suy tính. Có lẽ hơi nguy hiểm một chút, nàng mong nó thành công.
"Chúng ta đang ở đâu cơ chứ?"
.
"Đây là thứ vũ khí sinh học lây lan qua đường không khí. Chỉ cần một đám cháy lớn, thứ trong tay tôi sẽ kết hợp cùng lượng khí Cacbon Monoxit (C0) sinh ra một loại chất cực độc, nó khiến thần kinh tê liệt, vô hiệu hoá các hành động, người ngửi được chỉ cần nằm yên cho đến khi lá phổi hắn tan thành máu. Một loại vũ khí tiết kiệm thay thế đạn dược, đúng không?" Johnathan Nhỏ nâng lên cái hộp kính đựng thứ chất lỏng xanh lá, tự hào nói. Hắn mỉm cười nhìn xuống đám đông xì xào bên dưới.
"Hơn thế nữa, tôi biết những người đang có mặt ở đây là các bậc tài nhân. Các ngài có trong tay quyền lực, của cải. Nhưng với thứ tôi đang cầm, cùng với tôi, các ngài sẽ có thế giới. Vậy, câu hỏi đặt ra là, các ngài có muốn trở thành đồng minh của tôi không?" Johnathan Nhỏ ngừng lại, lời lẽ hiên ngang.
"Hiện tại trong nhà máy này đã dẫn một đường ống khí CO, chỉ cần các vị đồng ý, các ngài chính là kẻ quyền lực nhất thế giới. Nhưng nếu nói không, tôi e các vị khó lòng rời khỏi đây. Các ngài đều là kẻ có tầm nhìn rộng, tôi mong các ngài sẽ chọn câu trả lời thông minh."
Cả nhà kho yên lặng sau lời tuyên bố của Johnathan Nhỏ. Tên tài phiệt người Đức bên cạnh Lisa mặt mày sớm đã đỏ ửng. Hắn không ngờ mình bị phản bội. Tức giận, hắn gầm lên bằng thứ tiếng Anh lơ lớ. Đồng thời những kẻ khác bắt đầu hùa theo, không gian sớm đầy tiếng la ó.
Johnathan Nhỏ chắt lưỡi, thật phiền phức. Hắn đã tiên liệu được chuyện này. "Đừng trách tôi không cảnh báo trước..."
"Đoàng!"
Đàu khẩu súng trên tay Lisa bốc khói. Đôi mắt bén sát khí, cô tặc lưỡi. Trượt rồi. Viên đạn trượt qua gò má cao, xuyên qua vành tai Johnathan Nhỏ. Hắn rú lên đau đớn. Khung cảnh hoảng loạn bùng nổ, viên chức lẫn tài phiệt bỏ chạy loạn xạ. Mấy tên vệ sĩ lập tức nổ súng lên trời ra uy, bọn chúng khó khăn chen qua đám đông tiến về phía Lisa, tiếng súng cùng tiếng la hét lẫn lộn.
Johnathan Nhỏ nhận ra người vừa bắn mình. Bàn tay ôm cái tai đầy máy, hắn run rẩy tức giận vừa hèn nhát níu lấy Kennedy. "Giết hết bọn chúng đi." Hắn bỏ cái hộp vào vali, nhanh chóng rời đi.
Từ những ống dẫn khí gần tường, khí độc bắt đầu xì ra. Lisa bỏ chạy, cô né người tránh những đường đạn từ mấy gã tay sai, bắn hạ vài tên. Lối ra đã bị khoá, đạn của cô không còn nhiều nữa. Viên đạn bắn sượt qua cánh tay, Lisa rít lên, nhìn thấy được kẻ hạ thủ, cô giơ súng bắn đáp trả, tên vệ sĩ trên lầu ngã nhào xuống.
Bỗng mặt đất xung quanh rung động dữ dội. Vết nứt dài chia đôi sàn bê tông, một vụ nổ nữa khiến sàn nhà vụn vỡ. Lisa nép người vào tường. Những gã viên chức tài phiệt xấu số la liệt trên sàn. Khói bụi phủ mịt mù. Lisa khó khăn hít thở. Nhà máy đầy khí CO. Một vụ nổ nữa ngay gần chỗ Lisa đang đứng. Nó khiến bức tường vỡ một mảng to. Oxi tràn vào làm cô như sống lại. Loạng choạng thoát ra từ lỗ hổng đó, cô hít lấy hít để không khí dịu mát.
Một chuỗi những vụ nổ làm rung rinh mặt đất. Lisa bàng hoàng nhìn mọi thứ vỡ tung. Vụ nổ chạy theo một đường dài cho trước khi nổ một cú lớn vô cùng.
ẦM ẦM ẦM!!!!
Cơn lốc lửa bừng bừng thổi lên cao, gió nóng từ cơn địa chấn thổi quật Lisa bay ra xa. Khói đen túa ra che mờ mọi thứ xung quanh. Mặt đất xung quanh rung lắc mạnh mẽ, những vết nứt chạy dài đến nơi Lisa đang nằm, cô co người chịu dựng.
Đến khi mặt đất yên ắng, Lisa choasng váng ngồi dậy. Một suy nghĩ loé qua đầu cô. Chaeyoung? Lisa chạy đến nơi vừa nổ tung.
Vụ nổ tạo ra một lỗ đen khổng lồ trên mặt đất, nước từ dòng sông tràn vào mang theo những vụn áo lẫn những thứ rác, màu nước đỏ đục ngầu.
Chaeyoung? Lisa nhận ra chuôi dao của Jisoo nằm trên nền đất. Run run, cô nhặt nó lên. Tim đập mạnh một nhịp. Cảm xúc mạnh mẽ trỗi dậy. Đôi mắt phủ nước hằn lên đường gân máu.
Cách đó một đoạn xa, Chaeyoung và Jisoo thở phì phò. Hai người ngồi tựa vào tường lấy lại nhịp thở. Jisoo nhìn miệng cống gần đó, nơi cả hai vừa trèo lên giờ đã thành một cái hố vụn nát. May mà thoát kịp.
Flashback
Kennedy rời đi, hắn khoá đi lối ra duy nhất để tránh bị phát hiện. Chaeyoung suy nghĩ về khả năng Johnathan Nhỏ cho kích nổ căn hầm nếu hắn thành công thuyết phục các thế lực chống đỡ hắn. Luân Đôn thất thủ, các tổ chức vũ trang sẽ lấy lí do đó để trỗi dậy. Đó sẽ là mớ hỗn độn. Chỉ có một cách để ngăn chặn thế chiến xảy ra lần nữa.
"Nếu thứ chất đó cần thuốc nổ để kích hoạt, chúng ta chỉ cần phá bỏ mớ mồi nổ này." Chaeyoung kéo một bao tải, nàng rạch 1 đường, rải thuốc nổ dọc hành lang.
"Hãy tạo một vụ nổ không quá lớn nhưng đủ để chôn vùi chỗ này. Biển ở ngay bên cạnh chúng ta, chỉ cần khiến nơi đây thành một cái hồ là được."
"Nó là PETN đó. Nó mạnh lắm Chaeyoung. Chỗ này đủ để làm chấn động cả Luân Đôn á." Làm sao chúng ta thoát được?" Jisoo trợn mắt. Chị không dám tưởng tượng.
"Ta có 20% thoát kịp nếu phá được bức tường ngoài hành lang, nó sẽ dẫn ra đường cống thoát nước."
"Còn 80% kia?"
"Trong trường hợp ngọn lửa từ vụ nổ nhanh hơn chúng ta." Chaeyoung nói, tay tiếp tục rạch thêm một gói thuốc nổ nữa. "Chị có muốn gặp lại Jennie không Ji?" Nàng ngừng lại, nhìn Jisoo với thái độ khác lạ.
Jisoo nuốt nước bọt. Chị có cảm giác đây là lần cuối chị nghĩ về người làm chị hạnh phúc. Chị thấy tâm tư đó qua đôi mắt nâu kiên quyết kia. "Chị muốn. Chị muốn thấy em và cả Lisa nữa."
Chaeyoung cười cười nhìn người chị kia hùng hổ vơ lấy bao thuốc nổ. Nàng lắc lắc đầu trôi đi đôi mắt đen sâu thăm thẳm trong tâm trí.
End of flashback
"Lisa!!! Em ở đây!!" Chaeyoung quơ quào hai tay. Nàng yếu ớt la lên.
"Cô ta không nghe được em đâu." Jisoo nhắm hờ mắt mệt mỏi.
A... Chaeyoung nhăn mày. Nàng rút súng bên hông Jisoo, giơ lên bắn một phát chỉ thiên. Mỉm cười nhìn Lisa chạy về phía các nàng.
"Điên!" Jisoo lầm bầm chửi một tiếng.
Lisa không nói không rằng kéo Chaeyoung vào cái ôm. Cô nhìn hai kẻ quần áo rách bươm, mặt mày lấm lem đen đuốc.
"Đừng khóc nha." Chaeyoung cười ngu nghê. Nàng thoải mái ủ trong thân người ấm áp, quên mất cái trán bị rách da đau nhứt, máu khô lại làm nàng ngưa ngứa.
"Em không sao." Lisa vùi đầu bờ vai gầy gò, lầm bầm như tự nhủ với bản thân mình.
"Cuộc đàm phán tan tành. Johnathan Nhỏ và Kennedy chạy trốn rồi."
Liếc nhìn vết thương đã khô trên tay Lisa, đôi mắt nâu phất lên khó chịu lẫn tức giận. "Đi bắt kẻ làm chị đau trả giá nào."
.
Trong hội trường con tàu Titanium no.1, hai gã đàn ông ngồi trong góc tối. Johnathan Nhỏ ôm lấy cái vali, gương mặt phẫn nộ. Kennedy im lặng đứng bên cạnh. Hắn nên giết ả thám tử ngay lúc đó. Giờ đây công sức tiền bạc của bọn chúng đổ sông đổ bể- theo nghĩa bóng lẫn nghĩa đen.
"Ta sẽ đến Đức và bán cho chính phủ. Chúng ta sẽ gom được mớ to." Johnathan Nhỏ nghiến răng nói. Hắn đã làm mọi thứ không phải để nhận lấy kết cục này.
"Không phải chúng ta, chỉ là ta thôi." Kennedy trầm giọng. Hắn vung báng súng vào đầu Johnathan Nhỏ khiến gã ngã nhào ra đất. Chiếc vali văng ra xa.
"Tên khốn." Johnathan Nhỏ rên rỉ. Gương mặt máu me lem luốc nhăn nhó.
Kennedy châm điếu thuốc, chậm rãi đến gần, chân hắn đạp lên bàn tay Johnathan Nhỏ đang cố với cái lấy cái vali, chà đạp như giết một con côn trùng.
"Arghh... mẹ nó..."
"Mày nói mày đã giải quyết bọn chúng. Giờ chúng ta là những kẻ trắng tay. Mày phản bội tao, đúng không? Thằng ranh?" Kennedy chậm rãi nói, ngón tay lên cò súng, bắn vào chân Johnathan Nhỏ.
"Không!! Tao không có! Mẹ kiếp! Tao không nói dối." Johnathan Nhỏ rít lên, thở hồng hộc, cả ngừoi đỏ bừng vì đau đớn.
"Anh ta nói thật đó."
Kennedy quay phắt người, hắn nổ súng về nơi phát ra âm thanh, cái cửa kính vỡ tang tành.
"Oắt con." Kennedy nghiến răng, hắn cầm chặt khẩu súc trong tay, tiến gần về phía cửa. Một cái bóng vụt qua, hắn bắn về đó, tấm kính khác lại vỡ loảng choảng.
Kennedy xả súng liên tục một đường ngang hành lang.
Flashback
"Anh hiểu câu này không Andrea?" Chaeyoung đưa tờ giấy cho chàng trai nằm trên giường.
Nô lệ của đế vương hung bạo
Đôi mắt nhìn thấu hồng trần.
"Sao cô có nó?" Andrea ngạc nhiên, cười yếu ớt.
"Nó có nghĩa là gì?" Chaeyoung bối rối bởi phản ứng của Andrea.
"Tôi và Johnathan Nhỏ hồi nhỏ thường chơi trò giải mật mã, bọn tôi gọi bố là ông vua hung bạo vì ông ấy nghiêm khắc. Ông ấy nuôi ngựa làm trò tiêu khiển. Có một tấm tranh treo trong phòng ông ấy hoạ hình ảnh một con ngựa chiến. Tôi đã đặt một cây ná sau bức tranh làm kho báu cho ai giải được." Anh mỉm cười nhớ lại kỉ niệm cũ.
"Chỉ vậy thôi?"
Andrea gật đầu. "Cô có thể vào phòng bố tôi để xem bức tranh. Nó vẫn ở đó. Còn chuyện gì nữa không?"
"Thật ra, tôi có suy nghĩ này..." Chaeyoung phân vân giữa việc nên nói hay không giả thuyết nàng đặt ra trong đầu, cuối cùng nàng chọn có.
End of flashback
"....con trai trưởng của bá tước Johnathan là Johnathan Nhỏ đã tiếp tay cho đồng bọn giết chết ba mình. Hắn khao khát quyền lực, nhưng ba hắn thì quá e dè, quá hèn nhát để làm điều đó, nên hắn đã lập một kế hoạch đoạt lấy điều đó."
Chaeyoung từ tốn nói ra những suy luận của nàng, vén màn chuỗi bi kịch diễn ra trong toà biệt phủ tráng lệ.
Kennedy vẫn nổ súng, nàng nghiêng người né đi mấy vụn kính vỡ bay loạn xạ.
"Đầu tiên, hắn bí mật cấu kết với đối tác của bố mình, đưa ra quan điểm và mục tiêu khác hoàn toàn với bố hắn. Thay vì bán công thức để kiếm tiền, hắn quyết định lập ra đội quân thiện chiến từ các thế lực chống đỡ khác. Nếu hôm nay không bị Lisa phá bĩnh, có lẽ hắn đã thành lập được đội quân tân phát xít rồi nhỉ."
Kennedy vứt cây súng rỗng, cầm cây súng khác, tiếp tục bắn lung tung.
"Tên khùng..." Chaeyoung lẩm bẩm thở dài. Sao nàng nói át được tiếng súng đây?
"Khi Johnathan Nhỏ lên nắm quyền, hắn đảm bảo sẽ tìm ra được chìa khoá bố hắn cất giữ. Hắn thuê cảnh sát bảo vệ và thám tử tư điều tra nhằm che giấu cho thân phận thật sự của mình. Ai lại tự đi giết chính mình đúng không? Nếu không phải nhờ nhặt được cúc áo tay bên tay trái của anh ta ở nhà kho, tôi đã bị lừa thật rồi."
Flashback
"Em ấy ngủ rồi." Lisa bước vào phòng.
Johnathan Nhỏ nhìn Lisa gật đầu, che gương mặt mệt mỏi bằng hai bàn tay.
Đồng tử trong đôi mắt nâu co giãn trong tích tắc, Chaeyoung thấy một bên nút cổ tay sơ mi của Johnathan Nhỏ đã mất.
"Tôi còn có việc, đi trước nhé." Nàng mỉm cười lịch sự rời đi.
.
Chiếc cúc áo màu đen dẹp hai lỗ xỏ nằm lọt thỏm giữa khe sàn gỗ mục. Tiếng súng nổ bên tai không làm Chaeyoung bận tâm. Chồm người nhặt lấy, nàng nhét vào túi. Chiếc cúc bóng loáng bám chút bụi, nó chỉ mới đánh rơi ở đây vừa nãy thôi.
End of flashback
"Tôi chỉ không ngờ anh lại nhẫn tâm giết cả em trai mình. So với người bố nghiêm khắc, hai người không phải rất thân sao?"
Câu hỏi của nàng không có câu trả lời.
Chaeyoung trầm ngâm đôi chút. Nàng thương cảm cho Andrea.
Flashback
"Anh không tin tôi?" Chaeyoung đút tay vào túi quần, siết chặt cái cúc áo. Bằng chứng không nói dối.
Andrea nằm bất động trên giường, che đi gương mặt mình, anh im lặng không đáp.
Nàng có thể hiểu được. Thật khó chấp nhận sự phản bội lại đến từ người thân ruột thịt.
"Đó chỉ mới là suy đoán. Tôi không muốn giấu anh. Nhưng nếu chuyện này xảy ra, nó sẽ khẳng định điều tôi nói là đúng."
Ngừng một chút, Chaeyoung tiếp.
"Anh của anh sẽ trở lại đây, phá huỷ dinh thự này để xoá hết đầu mối. Anh mới trở về nước, việc anh sống chết như nào chẳng ai quan tâm cả, Andrea. Chẳng ai quan tâm ngoài Johnathan Nhỏ cả. Nếu anh ta có dã tâm, anh ấy sẽ xoá hết tất cả bằng chứng nắm thóp anh ấy. Biệt phủ này và anh là một trong số đó."
Andrea vẫn không trả lời. Chaeyoung nhìn ra khung cửa sổ xuống hoa viên dưới đất. Nàng tưởng tượng được hình ảnh hai đứa trẻ đuổi bắt nhau ở đó. Dù có là kẻ nhẫn tâm tàn nhẫn, khi nhớ lại những kỉ niệm đẹp, hắn vẫn sẽ yếu lòng.
"Tôi sẽ để anh suy nghĩ." Nàng nhẹ nhàng rời đi.
.
Khi biệt phủ Johnathan chìm trong bom lửa, Jisoo và Chaeyoung ngồi trên xe ngựa, im lặng chứng kiến cảnh tượng đổ nát.
"Làm sao người ta có thể phủi hết kỉ niệm dễ dàng vậy nhỉ?" Jisoo hỏi bâng quơ.
"Có thể vì nó không đáng để nhớ về." Chaeyoung thì thầm, nàng nhìn vào buồng xe, Andrea ngồi ngẩn ngơ ngắm dinh thự lần cuối, bên cạnh anh là bức hoạ con chiến mã.
"Hoặc bởi vì giữa những thứ xấu xa, cách duy nhất để một thứ mãi đẹp đẽ là lưu nó trong kí ức."
End of flashback
"Anh ta thật sự đã xoá hết tất cả dấu vết đó. Chúng tôi chỉ kịp lấy ra mấy thứ quan trọng thôi à."
Chaeyoung thở phào nhận ra Kennedy hết đạn. Nàng bước ra, xoáy ánh nhìn vào tên quân nhân lực lưỡng.
"Bá tước Johnathan là người lo xa. Ông ấy biết mình sẽ bị giết nếu rút khỏi dự án đó nên mới nói rằng có 1 chiếc chìa khoá khởi động được thứ đó. Ông đã ngần ngại cho đến khi Johnathan Nhỏ đề nghị hợp tác. Vì anh ta biết chẳng có thứ chìa khoá nào cả, đúng không?"
"Cái gì?" Kennedy nghiến răng, hắn liếc kẻ nằm trên sàn. Johnathan Nhỏ cúi đầu né tránh.
"Bức thư ẩn ý kia Andrea nói cho tôi nghe rồi. Anh ta vui lắm khi tìm ra kỉ niệm của hai người."
Johnathan Nhỏ run lên khi nghe nàng nói.
"Mấy kẻ anh thuê ở nhà bạn gái cũ của anh cũng được tôi dọn sạch đi rồi, khỏi cảm ơn. Còn nữa, thuê sát thủ giỏi thì phải biết chọn kẻ biết đánh đấm chứ đừng biết mỗi cách cầm súng, hiểu chưa?"
Chaeyoung bỗng nổi cơn xấu tính, nàng lên giọng mỉa mai.
Flashback
"Nói lớn lên, rõ ràng rành mạch ra." Jisoo tát vào mặt gã đàn ông bị trói trong phòng khách nhà nàng, bầm dập tả tơi. Chị kề tai nghe lên tai hắn, chân đạp đạp xuống lưng hắn trút giận.
"Ả cảnh sát và thám tử đã xong." Gã sát thủ báo ngắn gọn cho Johnathan Nhỏ.
Phòng khách tang tành. Cái sofa bị bắn lủng bay hết lông ra ngoài. Jisoo cúp máy, chị bẻ bẻ khớp tay, giọng gằn tức giận.
"Gã sát thủ cũng xong đời."
Tên đàn ông run lẩy bẩy, miệng lắp bắp xin tha.
"Em đi đây." Chaeyoung để tên xấu số ở lại cùng Jisoo, vơ lấy mớ hồ sơ Jennie gửi đến, vội vàng khoác áo rời đi, nàng chạy như bay đến căn hộ của Lisa.
Chaeyoung nhẹ nhàng bước lên cầu thang. Lisa từng nói rằng chị tầng chị thuê chẳng có ai khác sống cả. Vậy cái bóng nấp sau cánh cửa căn hộ đối diện phòng chị là kia hẳn là món quà của Johnathan Nhỏ rồi. Chaeyoung cười cười, nàng móc ra con dao.
.
"Ây da!" Chaeyoung giật mình khi Lisa cắn lên cánh tay của nàng.
"Đau?" Cô dừng lại, đôi mắt đen tròn lay láy lo lắng nhìn nàng.
"Không sao..." Chaeyoung lắc đầu, kéo Lisa tiếp tục. Tên kia đánh mạnh quá trời.
"Em yêu chị." Chaeyoung thì thầm, hôn lên bờ vai mịn màng trắng trẻo, tận hưởng cảm nhận cô gái lớn hơn âu yếm cơ thể mình. "A....thoải mái..."
Cách đó hai cánh cửa, gã đô con rên rỉ ôm lấy mấy vết chém ngọt xớt. Hắn gồng mình không dám tạo tiếng động lớn.
"Nếu hét lên hoặc để chị ấy phát hiện, ta sẽ cắt lưỡi, chặt mày ra từng khúc, thả trôi sông." Hắn run rẩy cắn răng chịu đựng, khoé mắt rơi ra vài giọt nước.
End of flashback
Kennedy đá chiếc vali ra xa Johnathan Nhỏ, bẻ bẻ cổ kêu răng rắc. Hắn bước đến gần nàng.
Chaeyoung nâng tay thủ thế.
Cả hai nhìn nhau không nói gì, đồng thời lao vào đối phương.
Cú đấm của Kennedy cứng như đá. Hắn vung từng cú liên tiếp vào mặt nàng. Chaeyoung nhanh nhẹn tránh né. Nàng đang ở thế yếu. Tốc độ của tên quân nhân này không đùa được. Sau nhiều lần đỡ đòn, Chaeyoung dần chậm hơn. Nhận ra nắm tay hắn cận kề gương mặt mình, Chaeyoung lấy hai tay chặn lại kịp thời, cùng lúc bật người ra xa.
"Nhanh nhẹn đó." Hắn khen bằng giọng ngạo nghễ.
"To xác đó." Nàng đáp lại, phẩy phẩy hai bàn tay tê rần rần.
Kennedy lao lên lần nữa, vung tay vào mặt nàng. Chaeyoung nghiêng người tránh được, ngay sau đó lồng ngực trúng một đòn điếng người. Kennedy cười hừ một tiếng, đắc chí nhìn gương mặt tím tái, tát một cú thật mạnh.
Chaeyoung ngã nhào xuống sàn, ho khan liên tục, co người, tay nàng ôm lấy lồng ngực đau đớn. Kennedy tiến đến, túm lấy tóc nàng, giật ngược lên.
"Con nít chơi trò thám tử." Hắn phun từng từ.
"Đồ ăn hiếp đàn bà con gái."
Chaeyoung cười cười, con dao bấm trong người vừa rút trong túi áo, đâm thật mạnh lên bả vai Kennedy. Hắn gầm lên đau điếng. Loạng choạng lùi về sau.
"Đoàng!"
Jisoo xuất hiện kịp thời. Chị bắn trúng cánh tay hắn.
Kennedy gào lên, hắn nhào về phía Chaeyoung, kẹp cổ, nhấc bổng nàng dậy.
"Chaeyoung!" Jisoo la thất thanh.
"Mày để tao thoát. Hoặc là nhận xác con ranh này." Kennedy kẹp chặt cổ nàng, nhấc bổng. Hai chân Chaeyoung quơ quào trong không trung. Mặt nàng tím tái, khó khăn thở bằng miệng.
"Được! Tao thả súng, mày thả người." Jisoo tức giận, giữ cái nhìn với hắn, chị chầm chậm cúi người, buông súng xuống sàn, đá ra xa, hai tay giơ lên tỏ ý đã xong.
Gã quân nhân cười sảng khoái, hắn hạ Chaeyoung xuống, xô nàng ra phía trước. Cơ thể vô lực ngã mạnh xuống sàn.
Kennedy gầm gừ, hắn rút con dao cắm trên vai, máu bắn lên vô cùng kinh dị.
"Chaeyoung!!!" Jisoo trừng mắt hét lên, chị nhào đến nàng.
"Quá trễ rồi." Kennedy cười ha hả. Hắn vung cây dao nhắm vào đầu Chaeyoung.
"Đoàng!"
Viên đạn ghim lên giữa lưng Kennedy. Cơn đau đột ngột làm hắn ưỡn ngực ra trước, cây dao rơi xuống đất. Cho đến khi tiếng súng phát ra, hắn mới biết mình bị bắn.
"Đoàng!" Một viên khác, lần này là cánh tay. Kennedy trợn tròn mắt, cơ thể nẩy lên theo phản xạ.
Tên quân nhân sững sờ. Phía sau hắn chẳng có ai cả. Bắn từ xa sao? Kennedy loạng choạng đứng dậy.
"Đoàng!" Đùi hắn túa máu. "Đoàng!" Viên đạn khác chính xác phá huỷ xương gót chân, ghim xuống sàn.
Gã ngã nhào xuống vô lực. Bàng hoàng nhận ra đây là cái kết của đời mình.
"Chaeyoung!" Jisoo kéo đứa kéo đứa em đang bất tỉnh vào trong.
Kennedy nhìn ra ngoài, tìm kiếm kẻ ra tay nhưng không thấy gì cả.
Cách đó thật xa, trên toà nhà đang xây dở. Gió lộng lùa vào mớ tóc đen dài, làn da trắng sứ kề bên cây súng trường, bàn tay dứt khoát lên nòng đạn.
"Xuống địa ngục đi." Lisa buông tiếng nhẹ nhàng. Đôi mắt sâu thẳm xoáy vào mục tiêu, hướng vào con mắt gã, kéo cò.
Cơ thể Kennedy giật lên lần nữa, máu bắn lên tường và vách kính vụn nát.
Jisoo nhìn cái xác trước mặt, khinh khỉnh nhìn Johnathan Nhỏ lê lết đau đớn trên sàn. Hắn cố gắng với lấy cái vali.
Jisoo lấy chân gạt tay Johnathan Nhỏ ra, chị xách cái vali, đỡ lấy Chaeyoung còn bất tỉnh, chật vật khiêng nàng ngoài.
.
6 tháng sau
"Chaeyoung ah? Em xong chưa?" Jisoo tựa lên cửa nhìn nàng. Chaeyoung dịu dàng trong chiếc váy trắng tinh tế.
"Đẹp thế?" Jisoo nhướng mày khen ngợi. Lớp trang điểm nhẹ làm nét đẹp tự nhiên phô ra hết cỡ. Mái tóc nâu đen rũ dài hai bên vai.
"Ngày quan trọng của chị mà." Nàng cười cười. "Jennie đâu?"
"Đang đợi trong phòng." Jisoo hôm nay mặc một chiếc xoa rê ren gợi cảm. Chị khoác lên vai một cái blazer satin trắng thanh thao. Nét Châu Á ngọt ngào cùng sống mũi cao nổi bần bật. "Đi thôi, sắp tới giờ rồi."
.
"Từ giây phút này, ta tuyên bố hai con là bạn đời của nhau." Vị sở trưởng cảnh sát trìu mến nhìn hai người nói. "Cô dâu có thể hôn cô dâu rồi."
Chaeyoung bật cười nhìn Jennie vồ lấy người người chị của nàng. Xung quanh bữa tiệc nhỏ, mọi người ồ lên khúc khích.
"Họ đẹp đôi thật." Andrea ghé tai nàng thì thầm.
Hiện tại anh ta kế thừa chuyện kinh doanh đá quý của bố. Qui mô của chuỗi cửa hàng tiếp tục mở rộng.
"Đúng vậy, hai người họ đẹp đôi lắm." Nàng tự hào đồng tình.
"Roseanne! Cô đây rồi." Vị sở trưởng reo lên vui vẻ. "Ta tìm cô suốt."
Ôi Chúa... nàng đảo mắt ngao ngán. "Andrea, giữ chân ông ấy giúp tôi. Làm ơn. Tôi nợ anh lần này." Chaeyoung lầm bầm, nàng rời đi nhanh chóng.
"Chào sở trưởng." Andrea niềm nở bắt chuyện, anh chắn ngang người đàn ông lớn tuổi. "Ái! Tôi có chuyện cần nói với ông..."
.
Chaeyoung thong thả đi trong hoa viên. Nàng ngắm nghía mấy dãy hoa cắt tỉa gọn gàng. Con đường trải đá cuội dẫn nàng đến cái hồ nhỏ. Ngồi trên thảm cỏ, Chaeyoung mơ màng ngắm mấy con cá trong hồ. Tay nàng chạm vào bàn chân, chuẩn bị rút con dao cột trên bắp đùi.
"Không ai nói cho chị biết ở đây toàn là cảnh sát." Thanh âm nhẹ nhàng thốt lên. Đã thật lâu nàng chưa nghe thấy giọng nói này.
"Chị cũng là cảnh sát mà." Chaeyoung tủm tỉm, nàng lại lo xa quá.
"Quên mất!" Nàng cười rộ lên.
Lisa ngồi xuống bên cạnh nàng. Cô khoác cái blazer lên vai Chaeyoung. Hôm nay cô mặc sơ mi trắng cùng vest đen, quần âu ống rộng màu đen. Nó giống trang phục Chaeyoung mặc ngày đầu tiên hai người gặp nhau.
"Đúng là Johnathan Nhỏ và chị hợp nhau thật. Cặp đôi ăn trộm- giết người." Chaeyoung thốt lên trêu chọc hờn dỗi. Nàng tự nhiên thấy giận. Lúc tỉnh dậy ở bệnh viện, nàng đã chờ Lisa đến. Chờ mãi đến nửa năm trời.
Lisa phì cười. Cô nhìn mấy con cá dưới hồ. "Chị thích cặp đôi đặc vụ- thám tử hơn."
"Giờ là phó tổng thanh tra chính phủ rồi nha." Vị sở trưởng đã nài nỉ nàng mấy tháng trời. Jisoo được bổ nhiệm làm tổng thanh tra thay vị trí gã chống lưng cho Johnathan Nhỏ. Đã có nhiều cuộc điều tra nội bộ diễn ra suốt mấy tháng nay.
"Vậy, phó tổng thanh tra chính phủ, không biết em có muốn hẹn hò với đội trưởng đội đặc nhiệm không?" Lisa cầm lấy bàn tay nàng, đặt trong tay mình. Chaeyoung nhìn người bên cạnh. Mái tóc đen dài đã cắt ngắn cao hơn vai. Gương mặt Á Đông bí ẩn vẫn như thế, đôi mắt đen thu hút giam giữ tâm hồn nàng, bờ môi đỏ mọng mỉm cười quyến rũ nổi bật trên làn da trắng sứ.
"Lần này đưa em đi cùng chị đi." Chaeyoung đan lấy bàn tay thanh mảnh. Nàng mỉm cười ngắm bàn tay kia siết chặt hơn.
"Bất cứ nơi nào em muốn."
Luân Đôn trong suy nghĩ của Chaeyoung chỉ toàn những thứ nguy hiểm, cướp bóc, âm mưu, tội ác... Nàng không hề biết buổi sớm đầy nắng tại Luân Đôn này có thể yên bình đến thế. Điều gì đó trong nàng nói rằng đây là bình yên mãi mãi.
Hoàn
________________________________
Ui là tr one shot dài xĩu
Hơn 13.000 chữ :)))))))))
Mình up chap này là quà trung thu muộn tặng mọi người á... định up lên sớm nhma viết tù tì mê đẻ chi tiết thành ra lố ngày luôn :)))))) lỗi mình, mình xin lũi 🙏
Chắc phải up riêng ra ngoài nữa tại mê cái motif này ghê :)))))
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro