Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHAP 2

2 – Gặp.

Sehun xách cặp bước về phía cổng trường, ngay tại đó đã có xe ôtô riêng của nhà đợi sẵn. Thông thường các cậu ấm khác sẽ có tài xế chở về, nhưng cậu thì không. Sehun tự lái xe đi học và đi về, cho dù cậu chưa đủ tuổi và tất nhiên ông bà Oh cũng không cho phép chuyện này. Tuy nhiên, cậu ta là Oh SeHun nên sẽ luôn làm mọi điều mình muốn mà không cần bất cứ sự đồng ý của ai.

Sehun vừa bước vào nhà đã thấy bà Oh ngồi ngay tại bàn tiếp khách nhìn mình với vẻ mặt rất phấn khởi. Thiếu gia nhỏ khẽ nhíu mày vì sự khác lạ của mẹ mình, mọi khi có phơi phới như thế đâu.

-Chào mẹ.

-Sehun đi học về rồi đấy hả con. Mau lại đây ngồi đi, nhà mình có khách quý này.

Liếc mắt sang dãy ghế bên phải, Sehun nhìn thấy một người phụ nữ trạc tuổi mẹ mình và trông có vẻ quen quen, hình như đã từng tới nhà mấy lần rồi. Ngồi cạnh người đó là một cậu con trai. Sehun cho rằng thằng nhóc này là con của người phụ nữ kia và nó nhỏ tuổi hơn cậu. Khi bắt gặp ánh mắt Sehun đang nhìn mình, nhóc con liền cụp mắt xuống tránh ánh nhìn của anh. Thực ra, Oh Sehun ít nói nhưng luôn quan sát và suy xét mọi thứ rất kỹ càng, giống như khi chơi lắp ráp mô hình vậy.

-Sehun con chào cô đi, là cô KyungHee bạn thân của mẹ thời đi học đó.

-Chào con, Sehun.

-Chào cô. – Sehun cúi người chào đáp lễ, sau đó tiếp – Con hơi mệt một chút, con lên phòng trước, mẹ và cô nói chuyện vui vẻ.

Đã bảo, Oh Sehun thực sự không thích mấy kiểu tiếp xúc xả giao này một tí nào. Thật sự là cậu nhóc cực kỳ ít nói, và không có hứng thú nói chuyện với người lạ. Thế cho nên các mối quan hệ xã hội của Sehun gần như là bằng không.

Khuôn mặt bà Oh hiện giờ đang méo xệch. Lúc nãy bảo nó ngồi lại đây rồi mà nó cũng không nghe lời bỏ lên phòng cho được.

-Cậu và cháu thông cảm cho nó. Thằng trời con này nó luôn làm theo ý mình như vậy đó, chẳng chịu nghe ai đâu. Luhan, sau này con giúp đỡ thêm cho em hộ cô con nhé!

Bây giờ thì cậu trai mang tên LuHan mới dứt mắt ra khỏi chiếc cầu thang mà nãy giờ bản thân đã dán mắt nhìn theo cái dáng cao cao của cậu chủ nhà họ Oh.

-Vâng, con biết rồi thưa cô. – Giọng nói thật giống như ngoại hình của LuHan. Gương mặt nhỏ đáng yêu cùng với làn da trắng mịn không tỳ vết đang khẽ ửng hồng. Đôi mắt to, trong veo và có vẻ gì đó lơ đãng. Đặc biệt là đôi môi nhỏ đang chúm chím nở một nụ cười. Khuôn mặt này, chỉ có thể dùng một từ duy nhất: Xinh đẹp. Có thể với con trai dùng từ này để miêu tả thì hơi kỳ quái, nhưng thú thực không còn từ nào để gợi tả chính xác hơn dung nhan này nữa.

-Ôi chao, Tiểu Lu nhà chúng ta ngoan quá. – Bà Oh xuýt xoa. – Cậu dạy con khéo thật đấy. Sehun nhà tôi gặp được thằng bé thật là có phúc lớn quá.

-Giao Tiểu Lu ở đây cho cậu tôi cũng yên tâm. Năm cuối cấp rồi thì phải học hành cho đàng hoàng, chứ ở bên đấy vì công việc của tôi mà nó phải chuyển trường suốt. Tôi chính là cảm ơn cậu mới phải.

-Có gì đâu, hai đứa nó đều là con một, giờ có người bầu bạn cũng tốt mà.

...

Đây là Xi LuHan – con trai của bà KyungHee, năm nay 18 tuổi. Từ bây giờ trở về sau chính là người sẽ ở lại căn nhà này cùng ăn học, cùng làm bạn với Oh SeHun.

-End 2-

                                                                                                        Vịt là siêu nhân

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: