Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

6 - Đến trường.

Thứ bảy tuần trước Sehun vừa hoàn thành xong kỳ thi học kỳ năm đầu tiên Trung học. Hôm nay theo lịch thì tất cả học sinh phải đến trường để nhận bài kiểm tra. Cậu mặc đồng phục chỉnh tề, vừa đi xuống từ cầu thang đã thấy phu nhân Oh cùng với Luhan ngồi trò chuyện ở phòng khách. Và điều đặc biệt là anh ăn mặc rất lịch sự, quần jean xám bạc và áo len mỏng màu xanh đậm.Nhác thấy bóng cậu đi xuống, bà Oh liền đứng dậy:

– Sehunie, hôm nay con đến trường nhỉ? Vậy con đưa anh lên văn phòng trường nộp hồ sơ nhập học. Mẹ vừa gọi điện cho cô giáo Kim, nộp trước chứ để đến năm sau lại nhiều việc. – Rồi bà quay sang Luhan – Tiểu Lu, con đi với em đến trường, tiện thể bảo nó giới thiệu trường luôn nhé!

– Vâng, con biết rồi, cảm ơn cô. – Luhan cười tươi. – Vậy chào cô con đi.

Sehun "cậu ấm" nãy giờ chỉ im lặng đứng nghe mà không nói tiếng nào. Đến khi anh quay qua tặng cậu một nụ cười đặc trưng của mình và nói: "Chúng ta đi nào, Sehun." thì Sehun mới nghiêng nghiêng đầu, vừa bước sau Luhan ra ngoài, vừa lẩm bẩm: "Anh ta... Lúc nào cũng có thể cười như vậy mà không thấy mệt sao?"

...

Hai chàng mỹ nam của chúng ta đã đến trường. Vừa bước vào từ cổng chính, những học sinh nữ vừa thấy họ đều đứng hình trung bình 6s trên một người. Có gì lạ đâu, thường ngày "hotboy" Sehun đã được nhiều bạn nữ chú ý và đặc biệt quan tâm, nay lại xuất hiện thêm một chàng trai đẹp như hoa đi bên cạnh, quả là song kiếm hợp bích. Không đứng hình thì mới là chuyện lạ! Sau khi đứng hình thì các cô gái trở về với trạng thái fan-girls: đứng tụm lại với nhau rít lên trong họng và nhảy tưng tưng, tay không ngừng chỉ trỏ về phía hai người và miệng liên tục cảm thán: "Oh SeHun đẹp trai quá!", "Người đi cạnh là ai vậy? Thật là xinh quá đi mất!!", vân vân vũ vũ.

Sehun hoàn toàn phớt lờ chuyện này. Lý do ầu tiên là vì cậu vốn là người lãnh đạm, trong mắt thì mấy chuyện vớ vẩn này có gì đáng để quan tâm? Thứ hai, nói không ngoa chứ Sehun cũng đã quen với việc này từ nhiều năm trước rồi.

– Xem ra em rất được các bạn nữ yêu thích ha? – Luhan kéo kéo khuỷu tay cậu nhỏ, cười khúc khích.

– Nếu tôi không nhầm thì họ cũng có chỉ trỏ về phía anh mà. – Sehun nghiêng người về phía anh nói nhỏ sau cái nhún vai cho câu hỏi kia.

– Anh có hả? Vậy phải cảm ơn các bạn ấy rồi. – Nói rồi Luhan quay người nhìn về phía các bạn nữ, nở nụ cười ngọt ngào nhất, tươi nhất, đẹp nhất của mình ra rồi khẽ cúi đầu.
Hệ luỵ của hành động này xin được không phổ biến ở đây để đảm bảo Rating.

...

Sehun đưa Luhan đến văn phòng để nộp hồ sơ, tiện tay rút một tấm "Giới thiệu trường SangDong" đưa cho anh:

– Anh ngồi đây đợi người ta làm thủ tục xong rồi xem qua cái này đi, lát tôi ra đưa anh đi quanh trường.

– Ừ được rồi, em vào lớp đi. – Anh đưa tay lên vẫy vẫy vài cái ra dấu tạm biệt.

Thiếu gia nhà họ Oh bất giác cũng đưa tay lên, nhưng được giữa chừng giật mình hạ tay xuống, e hèm một tiếng khe khẽ trong cổ họng. "Mình vừa định đưa tay lên vẫy lại sao? Trời ạ..."

...

Vì tập trung để nhận bài kiểm tra nên chỉ trong vòng 45 phút đã nhanh kết thúc buổi hôm nay. Kết quả của Sehun khá tốt, học kỳ này có thể đứng top 2 cũng nên. Đưa tay lên nhìn đồng hồ, cậu xách cặp và đi về phía dãy K, nơi có văn phòng nộp hồ sơ mà Sehun đã dặn Luhan đứng ở đó chờ.

Đến nơi, cậu nhìn dáo dác xung quanh nhưng đều không có anh. Sehun đi vào văn phòng, cũng không có.

– Cô giáo Kim, học sinh mới vừa đến đây, cô có thấy không?

– À vừa nãy đứng đây, nhưng hình như đi về phía sân bóng rồi.

– Vâng, cảm ơn cô – Sehun lễ phép cúi đầu cảm ơn rồi chạy vòng ra sau sân bóng để tìm Luhan.

Sehun khẽ nhăn mày vì ánh nắng chiếu thẳng vào mắt. Đưa ánh nhìn bao quát cả khu sân bóng, đôi mắt cậu dừng lại ở dãy ghế khán đài dưới gốc cây cổ thụ phía bên phải. Luhan có ở đó, nhưng không phải mình anh, xung quanh còn có 5,6 bạn nữ nữa đang xúm xít lại. Khuôn mặt Luhan ngơ ngác nhìn quanh, kiểu như khi người ta bối rối không biết phải phải quyết vấn đề như thế nào. Tự nhiên Sehun thấy chân mày mình khẽ nhíu lại, sải bước chân đi đến chỗ khán đài.

Luhan thấy Sehun đi lại phía mình, khuôn mặt liền trở nên mừng rỡ như khi gặp được ân nhân cứu mạng, anh giơ tay lên vẫy vẫy.

– Sehun ah~ Anh ở đây!

Thiếu gia nhà họ Oh bước đến mặc kệ đôi mắt nhìn đầy tò mò của các thiếu nữ, nắm lấy cánh tay đang giơ lên của Luhan, kéo đi về phía cổng sau.

– Sehun à...

-...

– Sehun, anh xin lỗi, vì lúc nãy có trận đá bóng nên anh ra xem, không ngờ lại để em đi tìm...

-...

– Anh xin lỗi, Sehun...

-...

Trên suốt quãng đường về nhà, Sehun hoàn toàn không nói một tiếng nào. Luhan sau khi lên tiếng xin lỗi, thấy cậu nhóc làm thinh cũng không nói gì nữa, chỉ xịu mặt xuống ra vẽ hối lỗi.

Trong khi anh tưởng cậu giận anh thì lúc đó, thật ra, Oh Sehun chỉ là đang tập trung suy nghĩ mà thôi. Cậu đâu phải kiểu người giận hờn vô lý như vậy. Chỉ là, chỉ là... cậu đang nghĩ: "Làm sao các bạn nữ lại lập tức vây kín anh ta như vậy? Nói ra, sau này đi học ở đây sẽ còn bị nhiều nữa... Làm thế nào đây nhỉ?"

Đăm chiêu là vậy, nhưng đến tối về nhà ngẫm nghĩ cậu chủ Oh cũng chính là không hiểu... Tại sao lại phải suy nghĩ như vậy? Tại sao nhỉ?

-End 6-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: