Phần 5: Nữ phụ là trưởng nữ
Edited: 01/04/2018
Tôi không biết từ bao giờ, vai trò của thứ nữ cứ như thế mà lấn lướt để trở thành nữ chính trong câu chuyện diễm tình. Tôi càng không hiểu tại sao chị cả trong diễm tình cổ đại, nếu nhập cung thì không được sủng, nếu là gia đấu thì chết ngắc còn nếu là trong trận chiến quyền lực thì phải ở bên phe thua cuộc. Là phận chị cả, tuy rất buồn, nhưng tôi không thể làm gì được hết.
Nói gì thì nói, nhân vật chị cả sao lại cứ phải đè bẹp con thứ cơ chứ? Ví dụ như lúc này đây, tôi đang ha hả chọc tức muội muội cùng cha khác mẹ của mình đầy hớn hở, mà trong lòng hoàn toàn vô vị. Ngài biết không, thật ra, tôi chỉ muốn học đàn xong thì về khuê phòng, giả làm thục nữ ngồi cài áo đan hoa, còn hơn là phải ở đây tranh đấu với cô em gái mà sau này chắc chắn thành hoàng hậu. Tôi thật sự rất mệt!
Rõ ràng phận nữ phụ sinh ra để làm cho nữ chính nổi bật, nhưng ngài nói xem, giữa việc hạ thấp một người để người còn lại bật lên đầy tài năng, hay là nâng cả hai lên, sau đó nữ chính sẽ vượt trội hơn thì sẽ khiến người ta khâm phục hơn nào? Tôi không hiểu tư duy của tác giả khi thích hạ thấp nữ phụ. Muôn đời không hiểu.
...
Nữ phụ uống trà phải điệu đà, nữ chính uống trà là tao nhã.
Nữ phụ đánh đàn, có là tài nữ cũng chỉ dừng ở mức tạm được, gọi là điêu luyện, nhưng nữ chính đánh đàn, phải mang theo hồn phách khiến lòng người chao nghiêng.
Ngài nói tôi nghe, thứ gì khiến tâm hồn trưởng nữ lại non nớt hơn tâm hồn của thứ nữ? Người ta cứ phải bôi ra những nỗi buồn vô hạn để cho thứ nữ trải qua đắng cay, còn trưởng nữ lại không đủ sâu sắc bằng, chỉ bởi vì trưởng nữ có phần hạnh phúc hơn.
Tôi khinh bỉ!
Từ bao giờ, hạnh phúc lại chính là nông nổi? Từ bao giờ bi thương lại là sâu sắc? Chỉ bởi vì bi thương găm trong lòng người ta lâu hơn thôi sao? Nếu như thế, nào đâu có những chuyện phu quân chìm trong vinh hoa hạnh phúc mà quên đi bi khổ cùng nương tử tào khang?
Hạnh phúc có cái giá của nó.
Còn bi thương, vốn đã là vật đem ra trao đổi rồi.
Ngài nhìn xem, muội muội của ta vẫn giữ dáng vẻ câm lặng mà quật cường khi ta đành hanh. Ta không hiểu, rõ ràng chúng ta đều học công dung ngôn hạnh, cớ sao ta lại phải đóng vai đành hanh? Mà những hành động đấy rơi trên người nữ chính, thì lại thành có bản lĩnh vượt bậc, hơn người?
Hào quang nữ chính rất chói mắt, đúng không?
Xem nhé, sau khi tôi mắng nữ chính xong, nữ chính sẽ thản nhiên như không, trở về biệt viện của mình, tự cho mình là cao thượng không chấp nhặt. Tôi lại là kẻ hả hê đứng cười. Tôi không hiểu sao phải hả hê?
Chà, chiếu chỉ tuyển tú nữ đến cửa rồi. Tôi phải mau mau chóng chóng sửa soạn phục sức thật nhức nhối, càng lố lăng càng tốt, càng ngu xuẩn càng tốt. Thật là buồn cười... Vào cung tuyển tú à, tôi sẽ đóng vai một bông hoa như muôn vàn bông hoa khác, còn thứ nữ sẽ tình cờ được hoàng đế nhìn thấy, vẻ cao lãnh của thứ nữ dù giống hệt mọi vẻ cao nhã khác, vẫn sẽ hấp dẫn được hoàng đế.
Tôi sẽ ghen tuông đố kỵ, phạm sai lầm trong cung đấu để rồi bị lãng quên. Đúng không?
Lãng quên cũng tốt. Tôi không muốn làm kẻ ngu dại bên cạnh một thứ nữ điểm gì cũng tốt. Tôi có thể không xuất hiện trong truyện được không? Đương nhiên là không thể rồi. Nếu như thế, nữ chính sao có thể tỏa hào quang. Cô ta là ánh sáng, nhưng phải nhờ vào ban đêm để rực rỡ. Tôi may mắn được làm ban đêm, có phải nên biết ơn?
Ngài đừng nhìn tôi rồi cười như thế, tôi sẽ hiểu nhầm. Trưởng nữ trong truyện nào có ai yêu thương đâu? Không quen được yêu thương, với nụ cười của ngài, tôi sẽ rung động. Nữ tử trong cung mà động lòng với người khác, ngoài đế vương, chỉ còn con đường chết.
Dẫu cho sống như bây giờ hơi tệ một tí, nhưng còn đỡ hơn là chết. Chết ở nơi này, không lưu lại tên tuổi, đến cái nhướn mày của người khác dành cho tôi cũng không có, nên tôi không muốn chết.
...
Ngài về nhé! Tạ ơn ngài hôm nay đã ngồi đây nghe tôi nói chuyện. Ngày mai tôi sẽ kể cho ngài lý do tôi bị đẩy vào lãnh cung, được chứ?
Sao, ngài thích trà hoa cúc à? Tiếc quá, đang là mùa hạ, mà người như tôi, đã bị vùi lấp nơi lãnh cung này, lấy đâu ra trà mà uống! Nhưng tôi sẽ thử xem sao. Ngài nói xem, thêm tội danh ăn cắp, tôi có thể bị đẩy xuống làm cung nữ không? Nếu được đẩy xuống làm cung nữ, đến năm hăm nhăm tuổi, tôi được xuất cung rồi, lúc đó, nhất định sẽ chạy về một nơi thật xa, học cách chăm gà chăm vịt, sống như vậy đến cuối đời.
Ấy chết, làm lỡ bước của ngài rồi, ngài về nhé!
...
Ngài đến thật à? Thật ngại quá, trông tôi hơi thê thảm! Tôi đã thử ăn trộm ít trà, nhưng không bị giáng xuống làm cung nữ hay gì hết, chỉ bị đánh thôi. Cũng đau đấy! Xin thứ lỗi, tôi không tiện ngồi, chỉ có thể nằm được, mà nam nữ không nên nhìn thấy cảnh này, tôi buông rèm, ngài đừng trách nhé!
Ngài muốn hỏi tại sao tôi vào được lãnh cung à? Ngài cũng biết, gia tộc của tôi không mạnh cũng chẳng yếu, đã được vào cung cất nhắc, tội gì không ngồi được ở hàng sung nghi, sung dung hay hàng tần hàng tiệp gì đó. Tôi và muội muội đâu khác gì. Khác là, ở muội muội có vẻ đẹp cuốn hút, có khí chất khác người, ngày qua ngày, câu kéo được hoàng đế. Muội ấy đấu đá loạn xạ, cân đo đường đi nước bước, tôi cũng đành phải cân đo đường đi nước bước. Nhưng không phải để thăng vị, tôi chỉ muốn không bao giờ hoàng đế lật thẻ bài thôi.
Bất kính, nhưng tôi không muốn người đàn ông đấy chạm vào mình. Phấn son của người khác vương lên người tôi, tôi không chịu được. Vậy là lúc cực sủng của muội muội tôi, tôi cứ đẩy bừa muội ấy xuống hồ, rồi lạnh lùng đứng đó nhìn. Nhìn một chút thôi, tôi cũng phải ngã xuống, sau đó giả vờ bị oan các thứ, để người trên ngai vàng kia giận dữ chán ghét mà tống tôi đi khuất mắt người ta chứ.
Bây giờ, tôi sống ổn lắm!
Muội muội của tôi sống cũng tốt lắm!
Ừ thì tôi biết phận như tôi, còn ở trong cung ngày nào, còn có nguy cơ bị làm con cờ thí mạng ngày ấy. Nhưng mà nếu tôi chết, chẳng phải muội muội của tôi sẽ bị vu oan sao? Các phi tần khác muốn vu oan cho muội muội của tôi qua cái chết thì rất dễ, có muôn vàn cách để giết, cũng có muôn vàn kế để trừ khử. Nhưng mà muội muội thông minh đến vậy, chắc sẽ không dại dột để tôi làm liên lụy đến muội ấy đâu.
À, trà tôi ăn trộm hả? Bị thu lại, may còn giữ được một ít, tôi cất trong hộp gỗ. Ngài mở ra, tự châm trà được không? Ấm đun ở phía sau, chịu khó cời lừa một chút, không thì đốt nến rồi mang ra đó đốt. Tôi làm lâu, quen rồi, nhưng ngài có vẻ như chưa quen, thôi, hẹn hôm sau ngài đến, tôi mang trà ra cho ngài.
...
Ngài lại đến rồi à? Ngoài kia thế nào rồi? Tôi nghe nói, muội muội sắp được tấn phong. Những ngày tháng chết già của tôi sắp đến rồi, ngài nghĩ xem, tôi có nên mặt dày đến chỗ muội ấy, quỳ xuống xin cho xuất cung không? Mà thôi... không đáng.
.
Ngài nhìn nàng lồng ngón tay vào tóc, kéo một đường. Những sợi tơ mảnh dẻ cứ như sinh mạng nàng, nằm trong lòng bàn tay của người khác.
Ngài gặp nàng khi đi ngang qua lãnh cung, thấy có mùi khói lửa cùng gạo cháo. Đẩy cửa bước vào, thấy nàng ngồi vui vẻ nhóm lửa, bên cạnh còn nuôi một con gà mái, đang rúc vào chân nàng.
Nàng không nhận ra ngài. Nàng nhìn ngài, cười hối lỗi, tự nhận mình là cung nữ, đang nhóm lửa cho các vị phi tần bị bỏ quên trong lãnh cung. Lúc nàng nói, ngài nhìn quanh, chẳng thấy bóng người nhưng tiếng cười điên loạn của những phụ nữ bị giam cầm nơi đây khiến ngài nhíu mày. Ngài nghĩ, nàng cũng đang bị điên.
Thật ra nàng không. Hoặc là nàng đã điên trước khi vào đây rồi.
Nàng nhìn sự khổ sở của những người đàn bà mất một đời vào nơi này bằng ánh mắt pha tạp của những thứ cảm xúc ngài chẳng thể gọi tên: cảm thương, bi ai, dửng dưng, hờ hững. Nhưng nàng chỉ nhìn, và ngày nào cũng nấu ăn cho họ.
Đồ ăn cung phi thất sủng không bằng một góc của cung nữ được sủng, nàng đều gom lại, cẩn thận hâm nóng cơm canh sau đó mới mang cho từng người. Hoàng đế không có quá nhiều đàn bà. Người ở lãnh cung cũng chỉ có bảy người, tính cả nàng.
Ngài nhận ra nàng không phải là cung nữ, bởi chẳng có cung nữ nào lại chịu ở lại lãnh cung.
"Cô thích làm cung nữ lắm sao?"
"Tốt nhất là cung nữ ở ty thực." nàng nói ngay không cần nghĩ "Không phải lo nâng đỡ bề trên, làm tốt việc vặt là đêm có thể an giấc rồi."
Sau đó, còn cười rất hy vọng.
Ngài tự hỏi, nàng không thất vọng sao. Nhưng nhìn nàng, ngài nghĩ chắc nàng chẳng quan tâm.
Muội muội của nàng ngài gặp rồi. Khí chất khác lạ thật, được hoàng đế sủng ái vô cùng là thật, thông minh là thật, thiện lương là thật. Tất cả đều là thật, nên ngài nhìn lại nàng, ngài mới cười. Có phải nàng đã chịu thua ngay từ đầu không.
Nhưng lại nhìn nàng thổi lửa cho ống bếp, ngài nhíu mày.
"Hay là, ta xin cho cô ra ngoài cung nhé?"
Nàng nhìn ngài, mắt sáng như sao, sau đó cười khanh khách.
"Ngài quyền thế, tôi biết chứ, nhưng đừng gây rắc rối cho tôi. Ngài mở miệng xin cho tôi, hôm sau, hoàng đế sẽ ngó đến tôi rồi đánh giá tại sao tôi lọt vào mắt của ngài. Rồi tôi lại bị đưa về hậu cung... tôi chịu thôi. Nếu như thế, chắc tôi phải tự vẫn mất."
"Cô thà chết cũng không làm nữ nhân của hoàng đế sao?"
Nàng không đáp, nhưng nụ cười kia như khẳng định câu nói của ngài.
Nàng thà chết, quyết không làm nữ nhân của hoàng đế.
Ngài hỏi nàng đã là người đàn bà của hoàng đế chưa. Nàng tần ngần một chút, sau đó vuốt tóc, thở dài khe khẽ.
"Chuyện hậu cung và lãnh cung tựa như chuyện kiếp trước và kiếp này vậy. Nhưng mà trí nhớ của tôi tốt lắm, nên có thể nói, hoàng đế đã đến chỗ tôi hai lần."
"Hai lần?" ngài híp mắt nhìn nàng.
"Phải, hai lần liên tiếp cho hai đêm. Phải như thế, tôi mới có vốn liếng để thụ sủng sinh kiêu chứ!" nàng giật giật tấm chăn, sau đó vắt lên dây thừng chăng giữa sân.
Nơi đây cái gì cũng thiếu, chỉ có tịch mịch và thời gian là dư thừa. Nàng ngày càng nhàn nhã, cuối cùng không hiểu sao lại nhận giặt đồ cho bên phòng giặt, nhận chút lương vặt hàng tháng, rồi nuôi mấy con gà, chuẩn bị làm thịt. Nàng nuôi cũng được ba tháng rồi.
"Cô nuôi gà qué, làm lãnh cung như vậy, mà chưa đến tai hậu cung sao?"
"Ngài đến đây nhiều lần như vậy, mà chưa đến tai hậu cung sao?" nàng không nhìn ngài, đáp luôn. "Ngài sớm đã cài người vào đây, coi đây như nơi để ngài nói chuyện phiếm cùng tôi rồi, tôi đâu làm gì khác được? Muội muội của tôi đã làm hoàng hậu, tôi không cản đường muội ấy, chắc hẳn sẽ mắt nhắm mắt mở cho qua. Ở nơi này, thật sự rất tốt!"
Nàng đột nhiên khựng lại, sau đó nhìn ngài một lúc, rồi cười.
"Ngài mau về đi, mấy hôm nay lãnh cung như có ma vậy, đã có hai vị cung nhân qua đời rồi. Nơi đây đã hiu quạnh, nay càng lặng lẽ hơn. Cũng không còn ai khóc hàng đêm nữa. Người khóc còn đỡ, đêm ở đây một mình, sợ ma lắm!" nàng mỉm cười, sau đó lại tiếp tục phơi đồ. "Ngày mai, ngài đừng đến nhé!"
.
Cuối cùng ngài cũng hiểu nguyên do nàng bảo ngài đừng đến.
Vì đêm hôm ấy, hoàng đế gọi nàng về cung.
Chắc tin tức ngài hay đến gặp nàng khiến hoàng đế tò mò. Người ta vẫn bảo "củi mục bà để gầm giường, mày mà động đến trầm hương nhà bà" mà. Thấy kẻ khác cũng hứng thú với nàng, tự nhiên sẽ sinh ra hứng thú.
Nàng đã từng nói, mình thà chết, quyết không bò lên long sàng mà. Nên ngài rất sợ, rất sợ nàng sẽ chết. Vậy nên, lúc mật thám báo rằng nàng bị gọi về cung, ngài như kẻ nằm mê nói mộng, quất ngựa vào thẳng cung điện, đem tin mật báo của mình về chiến trường để ngăn lần hoan ái này, để cho người của ngài đủ thời gian ngăn nàng chết.
Hoàng đế nhìn ngài, híp mắt lại, quan sát tấu chương khẩn ngài mang đến vào giữa đêm hôm. Sớm không mang, muộn không mang, trước khi ngài ân sủng trưởng nữ kia lại mang đến. Hoàng đế nhìn, ngài cũng nhìn. Sau đó, ngài chậm rãi nói.
"Ngai vàng ta đã nhường cho đệ, chiếu chỉ phụ hoàng để thừa một khoảng trống, ta thay phụ hoàng điểm thêm chữ tam tặng đệ giang sơn, giờ ta chỉ cần đệ tặng nàng cho ta là đủ!"
Ngài đặt điều kiện, sau đó phất tà áo rời đi. Ngài muốn đến xem nàng ở đâu, nhưng muộn rồi.
Nụ cười của ngài cứ như thế rạn vỡ.
Nữ phụ của ngài không đợi ngài, đã dùng phương thức cực đoan vô tận để chọn lựa cái chết. Lúc ngài tìm đến, nàng đã không còn thở.
Ngài nhìn xác nàng bị thái giám đưa đi, sau đó, nhìn mật thám của mình dâng cho ngài một tờ giấy. Là thư của nàng.
"Tôi chưa biết tên ngài, nhưng mà cũng không cần lắm! Ngài đừng lo, tôi chết rồi, thanh danh của ngài sẽ không bị hủy hoại. Nào có quần thần nào xin đế vương ban tì thiếp của đế vương cho mình đâu, đúng không?
À, nhưng mà tôi quyết định cái chết, không phải vì ngài đâu, mà là vì tôi đấy. Ngài có cảm tình với tôi, tôi biết. Nhưng mà như thế thì sao, dạng phụ nữ như tôi đã xác định chẳng thể nào hạnh phúc. Ngài nói xem, có đúng không? Không đúng cũng chẳng sao, đằng nào đọc lá thư này, tôi cũng đã chết rồi.
Tôi chết không phải vì ngài. Tôi chết, ngài sẽ nhớ nhung tôi, ấy là vì tôi. Tôi chết, tôi không bị đưa đến phủ, lại chịu cảnh tam thê tứ thiếp, ấy là vì tôi. Tôi chết, tôi sẽ không nhớ nhung ngài được nữa, ấy là vì tôi.
Ngài đừng buồn, tôi có yêu ngài. Nhưng tôi sợ tôi đau lòng hơn.
Mà chữ tôi đẹp đúng không? Năm đó, thứ duy nhất tôi thắng nữ chính, chỉ có nét chữ mà thôi. Người ta bảo, nét chữ nết người, liệu như thế, có phải chứng minh tôi tốt đẹp hơn muội muội? Thôi, thác rồi, không cần ganh đua. Nếu có kiếp sau, tôi không muốn làm bàn đạp nữa, ngài có muốn kiếp sau gặp nhau không? Nếu gặp được, ngài nhất định phải chọn tôi làm nữ chính của riêng mình ngài nhé. Vì tôi chọn ngài rồi."
Ngài bật cười, rồi nhìn nước nhỏ trên tờ giấy liền hốt hoảng gấp lại. Không thể để thứ duy nhất thuộc về nàng bị phá hủy được.
Ngài gạt nước mắt, cười với chính mình, cười với nàng.
Ừ, kiếp sau, ta nhất định tìm em để chúng ta thành một đôi. Không cần chính, phụ, chỉ có em, chỉ có ta, một đời bên nhau.
Hà Nội, ngày 27 tháng 3 năm 2018
Zinnia Reigia chắp bút.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro