Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1: Nữ phụ qua đường

Edited: 31/03/2018

Xin chào, tôi là gái qua đường trong tiểu thuyết. Ừ ừ đúng rồi, gái bán hoa hay là đóng mấy vai ca sĩ diễn viên được mỗi cái chân dài còn não ngắn ý. Xong sau đó còn suốt ngày quấn lấy nam chính như rắn quấn con mồi. Cái hình tượng này của tôi hơi bị nhiều nhờ. Ý tôi là trong bất cứ truyện nào mà nam chính giàu, trẻ, đẹp giai thì kiểu gì cũng có mấy em chân dài uốn éo xung quanh.

Thề với các vị, phúc phần đó không phải do chúng tôi tự ném mình lên giường với mấy ảnh đâu, mà là do các ông bầu. Ừ thì kiểu trao đổi thể xác rồi ăn tiền, mà ở đây là ăn vai diễn hoặc ăn show. Các ông bầu đều có kế hoạch cho chúng tôi cả, nên việc ăn nằm cùng ai đó để có một vị trí vững vàng vốn chả là điều gì xa lạ. Cái thế giới mà hào nhoáng xa hoa cũng chỉ là bề nổi mà thôi. 

À, nhưng đây là chuyện về mấy lần tôi nằm cùng các anh nam chính đúng không? Mà tiểu thuyết hay chuộng mấy cô gái vô dụng như tôi lắm. Thường thì toàn cho tôi nằm trong tay của các anh giai bá đạo một tay che trời để làm mồi cho nữ chính ghen tuông, hoặc nhiều hơn thì được ăn nằm trong giai đoạn đầu thời mà còn trẻ đẹp. Mấy cô gái như tôi hay được khắc họa là kiểu trang điểm thiệt đậm, ăn mặc hở hang, ngực to, eo nhỏ, mông cong, chân dài, tóc lúc nào cũng xoăn, giọng với đàn ông thì ngào ngạt hương hoa, với phụ nữ lại dạt dào hương hỏa, với nữ chính thì chỉ dùng ba từ sau đây"khinh bỉ, dè bỉu, xúc xiểm".

Cái vai diễn ấy nó thế, còn tôi, chậc, hiển nhiên là đóng tròn vai rồi. Như bây giờ đây này, ngoài phòng kia là một gã đại gia chân dài hơn mét, lừng lững như thái sơn đang giật tờ báo một cách phẳng phiu. Mua tôi lấy một đêm để vui vầy. Nghe gã bầu nói rằng người đàn ông này là tinh anh trong số tinh anh mà tôi chỉ mỉm cười cho có lệ. Có gã nào chúng tôi ngủ cùng không phải loại tinh anh không? Nói ra như này hơi mang tính bất kính, nhưng bất kể loại trai nào, thân phận như tôi đây cũng từng mó qua.

Nhưng bởi vì chỉ mó qua chứ không thể sở hữu, nên mãi mãi đóng vai loại nữ phụ qua đường.

Chải tóc, tôi để lọn tóc xoăn xuống trước ngực rồi yểu điệu đẩy cửa. À không, không phải là ngoài mặt tôi yểu điệu, bên trong tôi nổi loạn đâu. Tôi yểu điệu là thật, hư hỏng là thật, nhưng không hề nổi loạn. Nội tâm chúng ta có thể bão tố, nhưng mà, đời sống lay lắt như vậy, tôi là ai mà có thể tác oai tác quái rồi thể hiện những thứ mình nghĩ trong đầu? Người ta mà đọc được suy nghĩ, hẳn đã đưa tôi vào tù hoặc đem tôi lên máy chém bởi những ý nghĩ hèn mọn oanh tạc với khát khao muốn vặt chuối từng thằng.

Nhưng mà bỏ đi, tôi là nữ phụ, đúng chứ?

Gã tôi ngủ cùng hôm nay hình như bước ra từ một bộ ngôn tình nổi tiếng lắm. Nhưng tôi không đọc ngôn tình, nên chỉ biết hắn họ Trịnh. Biết họ là được rồi...

"AnhTrịnh..." giọng tôi nhão nhoét như mật mía trộn mật ong. Thành công nhấc ánh mắt của gã đàn ông trang nghiêm kia khỏi màn hình máy tính.

"Cô là ai?"

Ơ... tình huống này hơi bối rối nha. Tôi nghệt mặt ra trong giây lát, sau đó lục vội túi xách lấy điện thoại.

Rõ ràng ảnh ghi anh ta là Trịnh Khâm mà nhỉ? À quên, người ngoại quốc không gọi bằng họ, cái thế giới mà nhân vật các bộ truyện đan xen thật là mệt mỏi...

"Anh Khâm, em là Yến, hôm nay gọi đến để phục vụ anh." tôi ngọt ngào cười lại sau khi đã kiểm tra thông tin.

"Tôi không gọi ai hết?"

Được rồi, cái này thì bối rối hơn rồi.

"Anh đợi em một chút, em gọi điện để xác nhận với quản lý của em." tôi chớp mắt rồi thẽ thọt nói. Gì thì gì, đã làm cái trò này thì phải rõ ràng, nhỡ xong rồi mà không có kết quả thì không phải công cốc sao?

Nghệ thuật lừa dối trên giường và công cuộc giao tiếp công việc là hai thứ hoàn toàn khác nhau. Tôi bấm số gọi cho thằng cha quản lý mắc dịch.

"Anh Long, khách của em, anh Trịnh Khâm nói rằng không đề nghị gọi ai đến cả mà." mào đầu làm gì, tôi nói luôn, tiền điện thoại tuy không phải là vấn đề, nhưng mà cái giọng nheo nhéo của gã tên Long khiến tôi rồ dại.

"Anh Khâm nói không phải thật, anh nói chuyện với anh ấy nhé!"

Rồi tôi đưa điện thoại cho gã đàn ông trông có vẻ kỳ thị bẩn thỉu trước mặt mình. 

"Anh Khâm, anh nói một tiếng với quản lý giúp em để làm rõ ràng, cuối tháng em còn phải nghiệm thu." tôi nhẹ nhàng nói, câu trên về mặt ngữ pháp lẫn ngữ nghĩa chả có gì sai lệch, nhưng mà hình như gã đàn ông này hơi kích động thì phải, tự nhiên trơ ra nhìn tôi rồi máy móc nhận điện thoại.

Trong lúc đợi anh ta phân trần, tôi lặng lẽ đi thay cái khăn tắm bằng bộ đồ ngủ satanh. Nói đi cũng phải nói ại, diễn viên hạng B như tôi, muốn trụ lại ắt phải có đại gia, mỗi đại gia tôi câu kéo một ít, của nả tuy không nhiều nhưng quần áo thì không bao giờ thiếu. Mấy đồ hàng hiệu sớm đã không phải là thứ khiến tôi mơ ước rồi.

"Này cô, tôi nói chuyện xong rồi, cô có thể đi."

Thay quần áo xong, vừa vặn anh ta cất tiếng. Được rồi, để tôi đoán, anh ta thuộc dạng nghiêm túc thái quá, lại mang tính sạch sẽ, chắc chắn sẽ hợp ngoạn mục một cô gái dịu dàng, có não và biết điều. Mấy thứ này nằm ngoài tầm với của tôi.

"Tôi xin lỗi vì sự bất tiện này, người ta sắp xếp tôi ở đây đợi anh, có vẻ như có nhầm lẫn rồi."

"Cô lúc này với lúc cô chèo kéo khác nhau thật đấy!"

Tôi bật cười. Đương nhiên, hai tình huống khác nhau mà. Tôi đáp lại như vậy rồi thu dọn đồ đạc, ra đến cửa còn tính bắt tay, nhưng thấy bộ dạng của anh ta hờ hững, tôi cũng chỉ gật đầu rồi nói tạm biệt.

Cánh cửa phòng đóng lại, còn tôi lại đến nơi khác. Hừ, lâu lâu mới được gặp một gã có vẻ tử tế. Chứ loại đàn ông coi phụ nữ như cỏ rác, hành hạ trên giường trước mặt vợ hờ của họ tôi gặp chẳng thiếu. Lũ não tàn đấy vẫn có cơ ngơi vững vàng thì chỉ trong tiểu thuyết, và cũng may, họ ở trong tiểu thuyết.

Loại tình huống nào tôi hay gặp nhất à? Chắc là loại tình huống như sau này...

Một bên áo của cô ta trễ xuống, để lộ một nửa bộ ngực tuyết trắng ngần đầy quyến rũ, tay ôm lấy nam chính, dịu dàng dụi khẽ đầy mời gọi. Nữ chính ngơ ngác nhìn, hốc mắt chẳng mấy chốc đã ẩm ướt, sau đó run rẩy nói xin lỗi và dứt mình bỏ chạy. Cô ta nhìn theo bóng nữ chính, nhếch mép một cái rồi quay sang đong đưa cùng nam chính. Có điều, mắt nam chính đã lạnh, hắn lạnh lùng đẩy cô ra gằn giọng kêu cút. Cô ngơ ngác kiểu ơ đây là ai tôi là đâu, nhưng nam chính đe dọa thêm một câu cùng ánh mắt sắc lạnh làm cô ta sợ hãi, ôm theo áo mà chạy ra ngoài.

Trời ơi, trăm cảnh như một, ngàn cảnh như trăm... Tại sao phải lộ ra tí da thịt rồi mà gã đàn ông bên cạnh không ngấu nghiến? Tu hành hay là không có khả năng dựng đứng chứ. Trời ơi, mỗi lần diễn xong mấy phân cảnh đó trong tiểu thuyết, mấy cô gái có cái vai giống như chúng tôi đều lao ra ngoài hớp một ngụm nước rồi vỗ ngực ai oán.

À, chúng tôi có hội trên facebook đó: Nữ phụ qua đường. Tổng hợp tất cả các vai tình nhân mờ nhạt từ cổ chí kim từ đông sang tây, không chừa một ai.

Hỏi chúng tôi có tin vào hoàng tử nữa không á? Dào ơi, tầm này chúng tôi chỉ lấy tiều phu. Bọn hoàng tử với vua chúa đi ôm mỹ nhân ngà ngọc của họ trong mộng cả rồi... Tiếp cận với ngần ấy gã đàn ông được mang danh quyền lực, thú thật, ngưỡng mộ thì có đấy, ai mà không mong muốn một lần bước vào một thế giới khác, nhưng mà, về cơ bản, với họ, những cô gái như tôi nào khác gì phò hạng sang. Haha, mỉa mai nhỉ. Nhưng sự thật là thế. Nếu không phải người mẫu hay ca sĩ hạng A, diễn viên có thế lực và đi lên từ những lần kiểm soát gắt gao, thì những cô gái nhờ nhờ như chúng tôi, phải nổi lên bằng scandal và những điều tệ lậu từ mạng xã hội.

Mưu sinh vất vả hơn, còn đàn ông để gửi gắm tấm thân? Buồn thay, chúng tôi không có. Mối quan hệ hoàn toàn là làm ăn cùng những giao dịch đổi bằng hợp đồng tình dục. Nào có quan tâm hay ngần ngại...

...

"Êu, đừng có hút thuốc!"

À, cô gái này là Hoa Lam, bằng tuổi tôi, hiện đang làm bồ nhí cho một gã doanh nhân dầu mỏ giàu nứt đố dổ vách.

"Hút không em, làm hơi!" tôi cười rồi đưa con bé điếu thuốc, nhưng nó chau mày không nhận. "Không hút thì thôi."

"Này, bao giờ tao với mày có nam chính của cuộc đời nhỉ?"

Tôi cười, nhìn khói thuốc phả ra, lượn lờ tan biến.

Đến giờ vẫn còn mong ngóng đàn ông để gửi gắm sao? Ở đâu có, chứ ở chúng ta thì không đâu. Nỗ lực kiếm tiền đi, tiền bẩn hay tiền sạch, sau này mở một tiệm quần áo hay salon xinh xinh là sống đủ rồi. 

"Sống được đã!" tôi vứt điếu thuốc vào thùng rác cạnh đấy rồi khoác túi lên vai. Chân trời kia chỉ có ánh đèn mà ngay cả màu trời cũng lu mờ.

Nhòe mờ y hệt những phần tình con con sắp mất.

Mấy ngày sau, tôi đọc được cuốn tiểu thuyết mà nam chính là Trịnh Khâm. Cả phân cảnh khách sạn hụt giữa tôi và anh ta cũng được đưa vào truyện, nữ chính, ồ, đúng như tôi đoán, là một cô gái điềm đạm vô ngần.

Này, cô gái ơi, hạnh phúc thay cho tôi với.

Hạnh phúc thay cho tôi với...

---

A/N: Chả hiểu sao viết mấy dòng cuối cứ thấy buồn buồn... nên mình hiếm khi nào cho xuất hiện mấy em nhỏ làm nữ phụ lắm, bị hành hạ quá trời luôn, nữ phụ là để nên duyên với nữ chính ô cê!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro