Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

[18+] [Teddy - Effort] - Xổ lồng


WARNING: 18+ 

Thể loại: đam mỹ, ABO không theo hình mẫu thông thường.

Nhân vật: Lee SangHo & Park JinSeong

Bất cứ ai không chấp nhận được thể loại này và muốn giữ hình tượng trong sáng của nhân vật xin vui lòng không tiếp tục đọc và nhấn "quay lại".

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

Khi vừa tiến vào, tất cả chỉ có mỗi đau.

Lee SangHo cắn vào vai JinSeong, cố gắng kèm nén tiếng gào thét trong cổ họng.

"Xin lỗi SangHo. Một chút nữa thôi"

Park JinSeong hôn vào tai người nhỏ hơn. Cố gắng giúp người đang đau đớn cảm thấy thoải mái.

Sự thật là SangHo cảm thấy rất đau. Cảm giác phần dưới cơ thể bị xé toạc, bên cạnh nỗi đau còn có sự sợ hãi và bản năng bài xích không thể kìm nén được đang kêu gọi trốn tránh.

Omega hay Alpha cũng đều có thời kỳ động dục, nhưng Lee Sangho và Park JinSeong thì không. Là một sản phẩm từ phòng thí nghiệm, họ dường như mắc kẹt trong trạng thái nửa người nửa thú, không thể chối bỏ bản năng của loài thú, cũng không thể phát điên theo cách của loài người.

Thái dương JinSeong chảy ra một hàng mồ hôi lạnh, đôi vai SangHo ướt đẫm. Park JinSeong không thoái mái, bạn tình của anh cũng vậy. Đông tác chậm lại, phá vỡ sự im lặng của Lee SangHo

"SangHo, em phải nhớ." - Giọng anh rất khẽ - "Chỉ có thời điểm này mới an toàn để nói chuyện. Em phải nhớ tất cả những gì anh nói, có biết không?"

Lee SangHo nằm trong vòng tay anh, gật đầu.

"Anh có thể xem hồ sơ thí nghiệm của em, em cũng có thể thấy của anh, nhưng chúng ta không thể nhìn thấy chính mình. Mọi thứ phụ thuộc vào thời điểm này, khi hai chúng ta có thể trao đổi với nhau."

Park JinSeong không nghe thấy tiếng trả lời, anh đặt tay lên gáy Sangho, siết chặt lấy nó.

"Em tin anh không?"

".....Nếu không tin anh" - SangHo ngước mắt lên, đôi môi lướt qua hầu kết của người còn lại - "Em đang làm gì ở đây?"

SangHo tức giận. JinSeong nghĩ vậy, hầu kết của anh còn đang nằm trong miệng của người kia.

"Họ nhìn chúng ta, họ đang nuôi chúng ta để thử nghiệm." -  Park JinSeong tiến thêm một chút, nghe SangjHo khịt mũi và tiếp tục - "Việc này diễn ra càng thường xuyên càng tốt, họ sẽ ghi nhận chúng như thói quen của động vật."

Lee SangHo mấp máp môi, và Park JinSeong chắc chắn rằng em ấy nói "đồ ngốc"

Trước khi mím môi lại, anh nói tiếp: "Nếu một ngày nào đó, quy luật bị phá vỡ, họ sẽ lo lắng và sợ rằng kết quả của cuộc thí nghiêm này lại thất bại."

Lee SangHo hỏi: "Ví dụ như bây giờ?"

Park JinSeong trả lời: "Giống như bây giờ"

Lee SangHo tìm đến đôi môi của Park JinSeong, cắn và mút mạnh, như những hạt bụi sa mạc tìm thấy những giọt mưa, cố gắng dùng hết sức lực như muốn ăn lấy nó. Park JinSeong bắt lấy nhịp độ, cố gắng đưa lưỡi vào khoang miệng kề bên, tấn công chiếc lưỡi trong đó. Tay phải của anh nhấc cao chân trái của đối phương, đâm vào.

Cả Park JinSeong và Lee SangHo đều run rẩy. Thật tuyệt vời.

Khoang sinh dục của Lee Sangho quá chật, còn Park JinSeong cũng cảm thấy không thoải mái. Luôn có một ngọn lửa trong cơ thể anh thúc giục "đâm mạnh hơn nữa" "giữ chặt lấy" nhưng Park JinSeong cố phớt lờ đi.

"JinSeong" Lee SangHo nói với giọng thấp "Anh không yêu em?"

"Em không nhớ những gì anh vừa nói sao?" Park JinSeong nâng tay trái, kéo eo em lại gần và vuốt ve. "Nói dối bắt cứ lúc nào."

Ngoại trừ bây giờ.

Lee SangHo cảm thấy mình bất tỉnh trong giây lát, vòng eo thon thả thoái mải, em như một con cá chết đuối rơi xuống địa ngục, và rồi được trời cao thương xót. Park JinSeong nhấn vào sâu hơn nữa, không có gì ở đó.

Không có tử cung, không có tuyến sinh dục tiết ra chất nhờn bôi trơn, bên trong Lee SangHo trống rỗng ngày từ đầu, không có gì có thể thay đổi.

Park JinSeong sẽ lấp đầy hố đen này.

Đầu ngón chân Lee SangHo run rẩy, em hít thật sâu và không dám thở ra. Nếu muốn trốn thoát khỏi tình cảnh này, em có thể hét lên. Đáng tiếc em không thích điều đó.

Dường như đây là một cuộc sống thực sự.

"Đừng lơ đãng. Anh biết em đang nghĩ gì." - Park JinSeong nheo mắt - "Cắn anh đi."

Lee SangHo nhìn anh chằm chằm.

Park JinSeong luồn tay ra sau gáy SangHo, hôn xuống đôi môi mềm. Lee Sangho cảm giác các tế bào la hét, rất ồn ào và vang vọng trong cơ thể trống rỗng, trái tim như nghẹn lại buộc lòng em phải hòa mình vào nụ hôn này.

Hormone Alpha thức dậy, bao trùm Lee SangHo. Em không thở nổi, nhưng vẫn không nhắm mắt.

Park JinSeong và Lee Sangho nhìn nhau.

Đôi mắt của Lee Sangho rất đẹp, đuôi mắt hơi cong lên, con ngươi rõ ràng vì vậy em dùng kính để che đi vẻ đẹp đôi mắt ấy. Park JinSeong biết, nên anh không bao giờ nhìn vào mắt SangHo.

Nhìn vào đôi mắt đó giống như một tội ác. Anh không có ý định làm mờ đi những ý niệm tốt đẹp ấy. Nhưng hôm nay anh đã nhìn vào đó, đôi mắt của SangHo lấp lánh bóng dáng anh, lên án tội ác mà anh gây ra.

"Không sao đâu" - Đôi mắt nói - "không sao đâu.

Park JinSeong bỗng muốn khóc, và Lee SangHo nói với anh: "Anh không sai."

Không ai được sinh ra là có tội cả. Lee Sangho, Park JinSeong và hàng trăm người khác mà họ không bao giờ biết vẫn đang được nhốt ở nơi mịt mù này, khi đối mặt với thế giới bên ngoài cũng không khác gì một tảng đá ngu ngốc.

Rễ cây biết cách tiếp cận nhau, chim sẽ dang rộng đôi cánh bay lên bầu trời, và những loại cỏ dù thấp nhất cũng biết chúng sẽ vươn mình về phía bầu trời.

Con người có thể sưởi ấm cho nhau, ngay cả trong những chiếc ôm vội vã.

Anh không muốn chinh phục Lee SangHo, điều này gây cho anh quá nhiều tổn thương. Họ không được sinh ra để chinh phục sự tồn tại của nhau, họ chỉ muốn ôm nhau, ôm chặt hơn, chặt hơn.

"Họ chỉ ghi lại hành động, không ghi lại âm thanh. Họ nghĩ rằng chúng ta chỉ đơn thuần là động vật đang giao phối và những từ ngữ thừa thãi đó không cần hiểu. Chỉ cần hiều được cơ sở của hành động."

Lee SangHo vỗ nhẹ vào má JinSeong: "Hành động này nghĩa là gì?"

Park JinSeong nói như một thằng ngốc: "Tôi đẹp trai."

Tiếng còi báo động cuối cùng cũng vang lên nhưng không ai xông vào phòng thí nghiệm. Lee SangHo đoán rằng đằng sau mảnh kính ngay trước mặt, cuối cùng cũng có người nhìn chằm chằm vào họ đang làm tình rồi ghi lại chúng lên một bảng chi tiết để đánh giá xem họ còn giá trị sống hay không.

"Anh nghĩ khi nào họ sẽ vào đây?" - Đôi tay SangHo quấn quanh cổ anh, hiếm khi mỉm cười, hàm răng của em đủ sắc bén để cắt đứt mọi nghi ngờ.

"Anh không biết, nhưng nếu là anh, anh sẽ không dám vào." - SangHo nhìn lại - "Alpha đang giao phối rất hung dữ, anh có thể cào rách mặt họ nếu anh không chú ý."

Anh bắt lấy cánh môi kia, tay lần theo dọc cơ thể Lee Sangho, từ eo thon, đến đầu ngực, núm vú, đến đầu ngón tay đang ôm lấy cổ anh cuối cùng họ siết chặt tay vào nhau.

Ngực và bụng Sangho dính lấy anh. Park JinSeong đứng thẳng dậy, chặn tầm nhìn đằng sau cửa kính bằng cơ thể anh.

"Màn hình vẫn có thể nhìn thấy."

Park JinSeong nhìn chằm chằm vào khéo môi Lee SangHo, anh nghĩ Sangho không giận nữa và vẫn rất vui.

"Anh không nhìn thấy gì cả. Anh chỉ nhìn thấy em thôi." - Park JinSeong cười ranh mãnh - "Anh không thể ghi lại nó, anh phải làm gì đây?"

Lee SangHo nhớ về khi hai người gặp mặt lần đầu tiên, JinSeong cũng cười như thế. Em đã hiểu từ sớm, như con thú cho thấy răng nanh của mình. Nó không đáng sợ.

Khoảng khắc đó có thể là định mệnh, cuối cùng em cùng con thú đó sẽ ở cùng trên một con đường, thậm chí nằm chung một chiếc giường.

"Anh không thể đánh dấu em hoàn toàn, SangHo." - JinSeong vuốt ve khuôn mặt em - "Ngay cả khi làm một nút thắt, nó cũng chỉ là một liên kết tạm thời."

Lee SangHo nghi ngờ Park JinSeong có ý định cắn má mình: "Vậy sao?"

"Em chọn đi. Nếu em muốn đánh dấu tạm thời, nó sẽ hoàn thành sau khi cắn." - JinSeong hôn chóp mũi em - "Hoặc là đừng đánh dấu."

Lee SangHo hiểu.

"Đó là một liên kết." Em nói.

Park JinSeong không thể nhịn được, anh cười, nước mắt trào ra. Lee SangHo hôn đến cuối mắt anh và JinSeong nghĩ rằng nó "ổn" thêm một lần nữa.

Sự thật quá đáng sợ.

Park JinSeong ôm Lee SangHo từ đằng sau: "Tại sao, SangHo?"

SangHo cúi đầu xuống, lộ ra phần gáy trước hàm răng của JinSeong.

Hơi thở của JinSeong đập vào tuyến thể, Lee SangHo suýt cắn phải lưỡi. Với nỗi sợ hãi cùng phấn khích, họ đang ôm nhau nhảy múa ở ranh giới của thiên đường và địa ngục.

Lee SangHo không hét lên khi tuyến thể bị cắn. Park JinSeong đưa tay vào khoang miệng em đùa nghịch đầu lưỡi. Anh không rút ngón tay ra cho đến khi ngón trỏ và ngón giữa ướt đẫm nước bọt.

Họ làm tình một cách âm thầm và tự do.

Lưỡi dao bằng thịt được đưa đến nơi sâu nhất và chặt nhất của kết, nó được kéo ra rồi lại gửi trở lại. Park JinSeong bắt đầu nghe theo tiếng gọi trong lòng, rơi xuống vực sâu, mỉm cười như một con sói tìm thấy miếng mồi, hơi thở của anh nóng bỏng.

Lee SangHo túm lấy tóc anh, kéo về phía mình, hôn lên đôi môi có vài vết sưng.

"JinSeong~"

Lee SangHo hôn nghiến lấy JinSeong rồi gọi tên bạn tình, đôi tay siết cổ JinSeong thật chặt để ngăn anh trở thành một con quỷ.

"Park JinSeong, đừng gây rắc rối."

Đôi môi của Park JinSeong nóng và tê, máu đã đông nhưng còn hơi đau, JinSeong không nói gì với Sangho đang nói chuyện, bàn tay đang ấn vào vết thương.

"Lee SangHo" - Park JinSeong đặt hai tay lên mặt SangHo, tựa vào trán em và tự kiềm chế - "Tạo  kết rất đau, đừng hối hận."

Lee SangHo cười như một con sói, còn đói và thèm khát hơn anh: "Anh có muốn thử không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro