
Jean | Hoa cam thảo
Sau trận chiến, khi thành phố dần hồi sinh, em bước vào những con phố quen thuộc, nơi mà từng góc đường, từng bức tường đều mang những ký ức không thể quên.
Những tháng ngày đẫm máu và nước mắt đã qua đi, nhưng trong em, vẫn còn một khoảng trống chưa bao giờ được lấp đầy.
Và em không ngờ, chính nơi góc phố này, nơi mà em đã từng chia sẻ bao nhiêu câu chuyện với anh, em đã lại gặp lại Jean Kristein.
Anh đứng đó, dưới mái hiên của một tiệm hoa cũ, ánh mắt vẫn lạnh lùng như thuở nào, nhưng có điều gì đó trong ánh nhìn ấy khiến trái tim em bất giác nhói đau. Jean không thay đổi, dù cho những vết thương chiến tranh đã in dấu lên da thịt, anh vẫn là người đồng đội cũ mà em từng ngưỡng mộ, nhưng giờ đây, giữa em và anh đã có một khoảng cách lạ lẫm.
"T/b..." Anh khẽ gọi, giọng anh lạnh lùng, nhưng không che giấu được sự ngạc nhiên. Ánh mắt của anh dừng lại, tìm kiếm trong em một câu trả lời, như thể muốn xác nhận rằng em thật sự đứng đó, ngay trước mặt anh, sau tất cả những gì đã xảy ra. "Mình tưởng cậu đã rời khỏi nơi này, nó đổ nát quá..."
"Dù thế, nhưng đây vẫn là quê hương của mình," Em ngập ngừng. "Mình đã chiến đấu đến như vậy, không thể nói rời đi là rời đi được". Em mỉm cười, nhẹ nhàng. Lời nói của em như một lời khẳng định cho tất cả những điều Jean và em đã trải qua. Nhưng em biết, sự im lặng giữa cả hai vẫn tồn tại, như một bức tường vô hình chưa thể phá vỡ.
Jean không nói gì thêm, chỉ nhìn em trong một khoảnh khắc dài, ánh mắt ấy sắc bén, lạnh lùng, nhưng lại chứa đựng điều gì đó mà em không thể giải thích. Rồi anh quay đi, bước vào tiệm hoa nhỏ bên đường, em cũng định rời đi. Nhưng một lúc sau, anh trở lại, tay cầm một bó hoa cam thảo, mùi hương của chúng nhẹ nhàng nhưng đầy quyến rũ, giống như cách anh đang đứng trước em—lạnh lùng, nhưng ngọt ngào.
Anh đưa bó hoa cho em, ánh mắt anh vẫn không thay đổi, nhưng trong đó có một sự kiên định, như thể anh đã quyết định điều gì đó mà không cần phải nói ra.
"Hoa cam thảo, quà mừng gặp mặt." Anh cười, rồi nói tiếp: "Mình tưởng cậu đã rời đi, mình không thấy cậu khi bọn mình trở về." Giọng anh vẫn nhẹ nhàng.
"Mình cảm ơn cậu," Em đón nhận món quà, ngại ngùng. "Khi các cậu đi, mình đã trở về ngôi nhà cũ..."
"Và bây giờ, chúng ta có nhiều khoảng cách quá"
"Chúng ta, không còn là đồng đội nữa....Mình không biết nói gì thêm, nhưng mình không thích điều này chút nào." Em cúi mặt xuống bó hoa, chỉ để những cành cam thảo trong tầm mắt.
"Chúng ta, có thể bắt đầu lại từ đầu. Không phải là chuyện của những người lính hay người đồng đội." Anh nhìn em, nhưng chưa để em nói gì thêm, Jean tiếp tục: "Như một người bạn, hoặc hơn thế nữa trong tương lai."
Em hiểu ý Jean, nhưng đối với một thiếu nữ tuổi xuân thì, điều này thật ngại ngùng để có thể hiểu từ lần đầu tiên. Em hỏi lại: "Ý Jean là sao?"
Anh bật cười, có chút trêu chọc: "Đừng chọc ghẹo mình, mình nghĩ T/b đủ lớn để hiểu điều đó mà."
Trong khoảnh khắc ấy, em không suy nghĩ, không nói thêm điều gì, chỉ khẽ gật đầu, mỉm cười nhẹ. "Vâng, chúng ta bắt đầu lại từ đầu."
Và dưới cơn mưa nhẹ, giữa góc phố cũ và mùi hoa cam thảo, em biết, đó là tình yêu. Tình yêu đó không chỉ là một phần của quá khứ đau thương, mà sẽ là một khởi đầu mới. Jean có thể lạnh lùng, nhưng trong ánh mắt ấy, em tìm thấy một sự ngọt ngào không thể phủ nhận, và em biết, anh sẽ là người ở lại bên em, không phải như một chiến binh, mà như một người bạn, hoặc,
người yêu.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro