Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 3

Donetsk, ngày 27 tháng 6 năm 2012.

Sau vài giờ kết thúc cuộc tranh tài với đội tuyển Bồ Đào Nha, lúc Pique nhìn thấy Ramos đang đứng tại cửa phòng khách sạn của cậu, cậu quả thực không dám tin vào hai mắt của mình.

"Anh nói chuyện với Casi như thế nào?" Pique hỏi. "Anh đợi tên đó ngủ rồi mới lẻn qua chỗ tôi có phải hay không?"

"Quên cái tên nhiều chuyện Casi đi." Ramos lầu bầu, cấp bách đẩy cậu vào phòng, "Tôi muốn ăn thịt em."

Ramos nhịn không nổi đành phải vội vã nhiệt tình hôn cậu, Pique nghĩ tên thủ môn Real Madrid có lẽ đã phát hiện ra manh mối gì đó, lo toan tất cả bí mật sẽ bị tan thành mây khói. Pique vẫn tin hết thảy đều nằm trong kế hoạch tốt đẹp.

Ramos trong trận giao đấu với Armenia đã có một cú đá phạt đền hết sức xảo diệu, đối với Pique giống như một liều thuốc kích dục. Chính anh hướng về phía thế giới tuyên bố việc mất điểm trước câu lạc bộ Bayern Munich trong mùa giải Champions League nhất định sẽ không làm anh chịu thất bại, phong độ nhất thời của anh vẫn tốt nhất, không thay đổi. Việc này làm cho Pique không chắc chắn Ramos đến cuối cùng là một tên đầu gấu hoá điên hoá dại hay là một người cực kì thông minh, có lẽ là cả hai. Nhưng suy cho cùng, Ramos là muốn chứng minh cho mọi người rằng bản thân tràn đầy tham vọng như sư tử. Anh là một chiến binh dũng cảm không biết sợ là gì, à không là chiến binh của Pique đấy, nghĩ đến cái này làm cho Ramos cảm giác mình chưa từng được phép kiêu ngạo qua một lần.

Anh trước giờ chưa từng vận sức thô bạo quăng Pique nằm dài trên giường. Ramos không kịp chờ đợi được nữa mà vứt bỏ cái áo thun T-shirt. Pique đưa tay vuốt ve con tim đang đập nhanh của Ramos, cậu có cảm giác một loại adrenaline bên trong huyết mạch đang trào dâng.

Trong thoáng chốc, Pique cảm thấy hưng phấn vừa sung sướng lại vừa sợ hãi.

"Tôi biết tôi biết mà, bảo bối yêu dấu của tôi ~." Ramos cười, "Tôi cũng thường xuyên có loại phản ứng thế này giống em."

"Anh muốn thử tôi sao?" Pique hỏi, cậu biết Ramos có thể hiểu rõ cậu như thần giao cách cảm.

"Có gì đáng cười đâu nhỉ?" Ramos khiêu khích trả lời.

.....

"Đừng nhúc nhích, giữ như vậy đi." Pique tại dưới ánh đèn lờ mờ nhìn chăm chú lên Ramos, thấp giọng thỉnh cầu bạn trai của cậu, "Cầu xin anh, ở đây thêm một chút thôi."

Ramos đáp lại bằng một tiếng thì thào gần như nghe không được, nhưng anh vẫn không rời khỏi giường. Điều đó khiến cho Pique rất cảm kích vui mừng, chuyện là hai người bọn họ ở bên nhau đành trọn một đêm lên giường xuống giường nhiều lần, tuy bạo lực thật nhưng lại chan chứa nhiều loại cảm xúc, Ramos không đời nào từ chối được phút giây nghỉ ngơi tĩnh mịch như vậy.

Hai người bọn họ cũng rất ít khi im lặng nằm bên cạnh nhau giống như vậy. Bình thường là hai người không ngừng đùa giỡn, khó phân thắng bại, đến rồi lại đi và thậm chí không ai muốn từ bỏ cạnh tranh vai trò vị trí ưu thế của chính mình.

Nhưng mà đêm nay không phải là một đêm như trước kia.

Pique lấy tay sờ sờ mái tóc đã cắt gọn của Ramos, cậu hoàn toàn không còn thấy loại tóc dài mềm mại như tơ ở nơi đó nữa, cho dù cậu cũng thích kiểu tóc mới này. Cậu bâng quơ dùng ngón tay vuốt xuống hình xăm ở nơi nào đó trên người Ramos. Dường như mỗi lần hai người bọn họ gặp mặt, cậu càng không hiểu được vì sao hình xăm màu đen như mực ngày càng nhiều.

Ramos thỏa mãn hừ nhẹ nhắm mắt lại.

Bỗng có tiếng ồn ào kèm theo tiếng bước chân trong hành lang của người nào đó say xỉn làm cho hai người bọn họ phải tỉnh dậy.

"Có chuyện gì xảy ra vậy?" Ramos ngồi dậy.

"Chắc bên ngoài có tiệc tùng đấy." Pique cười nói.

"Thôi, tôi thà ở đây còn hơn."

"Tôi cũng thế." Pique trả lời.

Đây là năm thứ hai bọn họ bí mật hẹn hò, ngay giữa lúc tranh tài đội tuyển quốc gia, dành trọn một đêm tương tự.

Sáng ngày thứ hai, bọn họ riêng biệt đến phòng ăn sáng người cửa trước người cửa sau, nhưng khoảng cách vào cửa chỉ cách nhau vài giây đồng hồ. Pique hi vọng không ai trông thấy bọn họ rời đi cùng một lúc một cửa, cậu không biết được gì. Lúc cậu sải bước hướng về phía bàn ăn bữa sáng, Pique nhìn thấy gương mặt các đồng đội ai nấy cũng ảm đạm, đâm ra cậu khẳng định đã có xảy ra một số chuyện trong một đêm nọ rồi. Cậu gần như có thể ngửi được trong không khí tràn ngập hơi thở kịch tính.

"Tối hôm qua, mày không có trở về phòng." Casi thấp giọng nói với Ramos, "Mày đi chỗ nào rồi?"

"Tao ơ..." Ramos ấp úng nói.

"Sergio." Casi thở dài. "Xin đừng có nói với tao, mày nhất định có liên quan chuyện..."

"Có liên quan gì cơ?" Pique chưa kịp suy nghĩ rõ ràng, thì câu nói này thốt ra mặc cho cậu căn bản không muốn tham gia chuyện bàn tán của bọn họ.

"Bữa tiệc tối hôm qua..." Casi nhìn hướng về phía hắn, "... ở khách sạn có một nhóm người trộm cắp. Có ít người thừa lúc hỗn loạn thì đã trộm đi vài thứ từ bên trong phòng mọi người."

Pique cùng Ramos nhìn nhau. Cho nên tất cả các đồng đội xì xào bàn tán đều là liên quan tới hai con người này. Lần này toàn nói thông được.

"Lão già Bosque đã tức giận đến gần như nổi điên, tao không thể đảm bảo vì mày, bởi vì tao tối hôm qua hoàn toàn liên lạc không được với mày, Sergio." Casi cau mày, "Lão nói lão hi vọng tao phải giải quyết chuyện này hoàn toàn công bằng chính trực, bởi vì tao là đội trưởng. Chết tiệt mà, tại sao mỗi lần gặp được mày là luôn luôn có phiền phức chứ?"

"Tao không có dự tiệc." Ramos nhún nhún vai.

"Vậy thì nói cho tao biết mày lúc đó đang ở đâu." Casi trả lời.

Pique không thoải mái tới lui di chuyển cái ghế. Trong lúc đang chờ đợi Ramos trả lời, ánh mắt Casi lộ ra một loại gần như giống như người cha lo lắng.

"Tao thật không muốn mày gặp phải phiền phức." Casi khẩn cầu mà nhìn anh, "Nói đi, tao là bạn thân tốt của mày mà. Mày có thể nói cho tao biết sự thật. Tao nhất định sẽ thay mày bao che."

Ramos dùng sức nuốt một ngụm nước bọt, xoa tóc của mình.

"Có lẽ, tình cờ tao có mặt trong cái gọi là bữa tiệc đó." Anh cuối cùng vẫn là không thể làm gì khác hơn là phải nói.

Casi mặt mày ủ rũ, Pique cảm giác áy náy lập tức lên tới cực điểm.

"Sergio... anh..." Pique vội vàng cắt ngang, dùng ánh mắt gần như tuyệt vọng nhìn chằm chằm anh.

"Geri, đừng nhúng tay chuyện này." Ramos thản nhiên cùng cậu bốn mắt nhìn nhau, mặc dù chỉ là giây phút ngắn ngủi, "Cái này không liên quan gì đến em cả."

.....

"Đây là gì?" Ramos liếc nhìn một xấp tiền trong tay, không khỏi hoang mang, "Em đã đánh bạc thắng tiền sao?"

"Đây là tiền nộp phạt đền bù cho anh."

"Geri, nói thật, 10.000 Euro còn đi đền bù thật ư?" Ramos trả lời nói, "Em biết tôi và em đều đã là triệu phú rồi mà. Mọi người đều biết tiền phạt chỉ là để cảnh cáo cho vui, không có gì đáng nói."

"Bởi vì anh đến chỗ một người là tôi, không hề có tiệc tùng mà lại bị phạt." Pique cao giọng nói. "Là lỗi của tôi. Anh biết cảm giác của tôi thế nào không?"

"Hay thật, chỉ mong giống như em nói nghiêm trọng như vậy." Ánh mắt Ramos lộ ra uể oải, "Như thế thì tốt hơn rồi."

Pique hoài nghi Ramos phải chăng là có ý đồ hay không.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro