Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

1 - Nước đó em đi nhầm

Đây sẽ là một buổi sáng sớm mười hai giờ trưa ngắm hoàng hôn đầy lý tưởng để chìm vào hôn mê sâu cho đến khi sau dấu phẩy, tiếng chuông điện thoại đổ.

Tôi lờ mờ dựng lên hai cửa sổ tâm hồn, mặc dù tình hình hiện tại khả năng đọc có thể hơi kém, nhưng ít nhất quả nhạc chuông cài riêng vẫn là nỗi ám ảnh mỗi hạn chót khiến tôi không thể nào quên.

"Um, trưởng-"

"CẬU CHẾT Ở ĐÂU RỒI?! CÓ CẦN TÔI ĐẾN HỐT XÁC CẬU VỀ KHÔNG?!"

Cũng may là còn say ke nên thính giác chưa phát huy hết công dụng. Hét lớn đến như vậy mà chỉ nghe được có năm mươi phần trăm âm lượng, không tới mức điếc tai như lúc những con người kém lịch sự bóp kèn inh ỏi trên đường giao thông.

"Dạ em còn sống-"

"VẬY THÌ CẬU NÊN MỪNG ĐI BỞI VÌ TÔI SẮP VẶT CỔ CẬU TỚI NƠI RỒI ĐẤY!"

Vốn đã quen với loạt âm thanh này, tôi dụi mắt tạm nhìn đồng hồ. Ồ tuyệt, đã trễ bốn tiếng làm việc rồi cơ này.

"Cậu có mười phút để đem hồ sơ tới công ty. Chỉ cần trễ một giây tôi lập tức đuổi thẳng cổ cậu. Và nên nhớ bản báo cáo cậu đang giữ rất quan trọng cho cuộc họp chiều nay, hẳn cậu cũng biết là nên nói gì với sếp. Chúc cậu toàn mạng."

Giọng người thì có vẻ êm đềm suôn mượt đó, chỉ có điều da gà da vịt của tôi rợn lên nhìn không được đẹp mắt lắm thôi. Mặc dù sợ là sợ thật, nhưng buồn ngủ vẫn cứ là buồn ngủ. Tối qua tôi thức tới tận sáu giờ sáng chỉ để cuốn theo một chương trình ẩm thực, gì cũng ngon trừ việc không có tiền ăn.

Thở dài ba giây, sau đó tôi chuyển qua ứng dụng nhắn tin để tìm tên của vị đấng quyền lực. Nhưng thật tình thì não bộ hiện tại vẫn là không hoạt động tốt cho lắm. Quỷ ma xui khiến thế nào lại chọt nhầm vào nhóm chat của công ty.

Nhưng chẳng phải trong nhóm cũng có sếp sao? Tôi thì lại quá buồn ngủ để đi mò tên của một người mà mình chưa bao giờ từng nhắn tin. Dù gì cũng đều là về công việc, chắc sẽ không có vấn đề gì.


Sếp|


Chả là đang lọ mọ gõ từng chữ, còn chưa được câu cú nào ra hồn thì bỗng dưng điện thoại nhảy sang giao diện có người gọi. Không giấu gì mọi người, là truyền nhân bang phái Nga Mi, mẫu thân đáng kính.

"Sao đấy mẹ?"

Bên đầu dây kia là tông giọng ngọt ngào hệt như lúc nhỏ bác sĩ bảo chích không đau đâu, "Tối nay nhớ kêu thằng bố mày qua rước mẹ."

Tôi ậm ừ trong cơn đê mê rồi bà tắt điện thoại. Bố mẹ tôi đã ly dị rồi, nhưng mà con người thì lạ lắm. Lúc còn quen nhau thì lại chê chán, lúc thành bồ cũ thì lại tương tư. Đấy, cho nên cứ tối tối mẹ ở nhà mẹ, bố ở nhà bố, rồi dùng tôi là nhân vật trung gian bắc cầu cho hai tính chất.

Gửi xong cho bố một đoạn ghi âm, tôi tắt máy đi ngủ. Nhắm mắt được nửa giây thì vội choàng tỉnh, sao cứ có cảm giác mình quên quên chuyện gì. Trong khi não đang tải tín hiệu thì đột nhiên lỗ tai bị hàng loạt tiếng ding lùa vào như lùa vịt.

⌯ ⌯ ⌯

RM Corporation members

YG – Trưởng phòng nhân sự
KIM SEOK JIN CẬU BỊ ĐIÊN RỒI HẢ?!

TH – Trưởng bộ phận
Chà, không ngờ nhân viên mới của chúng ta lại bạo gan như thế

JK - Quản lý
Đừng nói là gửi cho sếp rồi nhầm vào nhóm đấy chứ?

TH – Trưởng bộ phận
Bảo sao đó giờ tôi chẳng bao giờ thấy sếp cặp kè với cô nào, hoá ra nguyên nhân là đây

YG – Trưởng phòng nhân sự
CẬU XOÁ TIN NHẮN NGAY CHO TÔI SEOK JIN

JM - Trợ lý
Hèn gì cả ngày nay tôi không thấy cậu ấy đâu

JM - Trợ lý
Ai lại nghĩ là do tối qua ái chà chà với sếp nên giờ dậy muộn

HS – Phó giám đốc
JIMIN, CẬU LÊN PHÒNG NGAY CHO TÔI

JM - Trợ lý
...


Tôi mất mười giây để đọc hết tin nhắn, sau đó mất thêm mười giây để suy nghĩ mình đã lỡ làm chuyện tày trời gì. Rốt cuộc cái não cá vàng này cũng không rặn ra được.

Một bóng đèn nảy lên trên đầu, tôi vội lướt lại tin nhắn cũ. Ánh mắt từ đang híp lại theo từng chuyển động trên màn hình mà dần mở rộng. Tim tôi lùi về bắt đầu lấy đà, chuẩn bị cho cú bungee tự huỷ sắp tới. Lúc này não chỉ nhảy số đúng một dòng chữ, kiếp này coi như bỏ.


Sếp ơi

▷●───── 0:03


Tôi run run bấm vào đoạn ghi âm, mặt mày từ sắc hồng liền chuyển biến thành tái xanh.


"Mhm... Daddy, tối nay chỗ cũ."


Đúng như mọi người đoán đấy, tôi gửi nhầm tin nhắn thoại cho bố vào nhóm chat. Sáng sớm ngày x tháng x, Kim Seokjin đã thực hiện một pha để đời chui thẳng xuống lòng đất.

Bởi vì lúc đó không mấy tỉnh táo, vậy nên giọng tôi có chút ngái ngủ. Nhỏ nhẹ và thì thào, trông chẳng khác gì đang làm nũng. Nội dung trưởng thành có thể còn cứu vãn, nhưng một lúc combo cả chất giọng ứ ừ như thế này thì chắc chắn mày không thoát được đâu con trai, tu bi không tình yêu.


SJ - Newbie
MỌI NGƯỜI HIỂU NHẦM RỒI!!!

SJ - Newbie
KHÔNG PHẢI NHƯ MỌI NGƯỜI NGHĨ ĐÂU

NJ – CEO
...


Mẹ nó chạy trời không khỏi nắng, bây giờ đến cả sếp cũng xuất hiện luôn rồi!


SJ - Newbie
SẾP!

SJ - Newbie
CHUYỆN LÀ|

NJ – CEO đã xoá SJ - Newbie khỏi nhóm


...

Rồi xong. Hết nước chấm.

Tôi nhớ rằng ông cố ngoại của mình trước khi trút hơi thở cuối cùng sau khi bốc đầu xe đã từng nói, "Một phút bốc đồng, cả đời bốc kitkat."

Có lẽ đã đến lúc tôi cũng đâm đầu vào vết xe đổ đó. Kiểm tra xem ngày ấy lúc ông phanh ga, đã bóp thắng từ bao nhiêu mét trước khi lủi vào cột điện ba màu.

Cuộc đời như này liệu còn đáng sống sao? Hai mươi hai năm giữ gìn trinh tiết. Làm một con người lương thiện cố gắng theo đuổi đam mê. Để rồi bây giờ bị cả thế giới hiểu lầm là đi cửa sau với giám đốc.

Con mệt lắm, con mệt mỏi lắm mẹ à. Con ghét cái cảnh vu oan bây giờ, xung quanh toàn người lạ. Thôi thì như vậy đi, tôi sẽ chôn mình xuống đống chăn gối để chứng minh cho sự trong sạch của bản thân.

Một tiếng ding quen thuộc.

Tôi ngoi gương mặt thiếu sức sống lên khỏi gối, gần như quên luôn cả lời đe doạ từ trưởng phòng lúc ban nãy. Tay chân run rẩy cầm lấy điện thoại.

Là...sếp nhắn!

Mọi người nói xem, nếu đây không phải tin nhắn đuổi việc thì sẽ có thể là cái gì?

Tôi hít thở thật sâu, chuẩn bị banh mắt ra để nhìn những con số không ít ỏi của lương thôi việc mà mình sắp nhận được.

Thật sự không tài nào cam tâm. Việc tôi có thể mất, nhưng danh dự và liêm sỉ cứ thế xếp hàng một đường thẳng chơi tàu lượn pí po ò e ra chuồng gà hết sao? Nghĩ đi nghĩ lại, vẫn là nên giải thích rõ ràng.

Mắt nhắm mắt mở mắt hí hí bấm vào tin nhắn,. Tôi giật mình, tim lại càng nhảy mạnh hơn nữa.


▷●─────0:01


Sếp gửi cho tôi một tin nhắn thoại. Như thế lại càng khiến cho tầm nghiêm trọng nhân đôi lên. Tại sao không phải là tin nhắn chữ? Có phải là đang rất tức rồi, rất muốn sạc tôi một trận nên mới ghi âm như thế?

Khóc ròng mười hai bến nước không biết bến nào trong, giờ thì tôi không cần liêm sỉ và danh dự nữa, tôi chỉ cần cái mạng nhỏ này thôi. Nuốt nước miếng, thu hết can đảm bấm vào nút play.


"Tối nay đợi tôi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro