Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Seori S & M Chap 1-3

Author: Camine.

Pairing: SeoRi, Yoona, TaeYeon và JeTi.

Rating: PG-15 [Khi nào có sẽ warn]

Category: Psycho 

Note:

1. Vì đã hứa là sẽ post 1 fic cực kì quái và cực kì độc vào ngày nhà SeoRi dc 100 pages, nên hôm nay mình sẽ tung Prologue trước các chẻ muốn đọc fic thì chờ tới ngày nhé.

2. Fic đã done, nên khỏi mong tới chuyện mình sẽ sửa cốt truyện vì lời nài nỉ nào đó 

3. Đây là fic tâm huyết nhất mà Lú từng viết, nên đừng có chọc tui điên  đây là những giây phút điên loạn nhất trong vòng nửa năm qua mới viết ra được 

4. Tên của fic là S & M, là gì thì các bạn có thể search Google để hỏi  Nhưng mình xin đảo ngược chữ S lại để ra thành 2111.

5. Gửi tặng tất cả các mem nhà SeoRi và những người muốn đọc cái gì điên khùng và bất chấp couple 

6. Thanks to Chẻ đã edit giùm mình, thanks to TA và Mad đã làm beta và đồng cam cộng khổ với cái nổi điên khùng của các nv trong fic

7. Com thì tốt, ko com ko sao. Đừng com nhảm 

8. Nếu ai cảm thấy bản thân không thích hợp với thể loại toan tính mưu mô và những thứ hơi đi ngược với logic thì có thể click BACK.

9. Mời mọi người cùng điên với mình 

Prologue

Chính trường khốc liệt… Ai ai cũng biết, con người ta để đạt được mục đích sẽ dùng mọi thủ đoạn… Nhưng thủ đoạn của một kẻ điên mang bộ óc của thiên tài thì chẳng ai nghĩ ra được nó chứa đựng những gì bên trong, chỉ biết thấp thỏm lo âu…

“Công chúa…” 

Sầu, bi, cô, độc, lãnh, ngạo, cuồng… 

Đâu là giới hạn cho cảm xúc của con người đó?

.

.

.

Cô muốn Yuri chỉ quan tâm đến cô và chỉ chạm vào người cô thôi, cô không muốn Yuri tiếp xúc thân mật với những kẻ mà Yuri cho là dơ bẩn kia.

Yuri đưa cô về, về lại nơi tăm tối mà Yuri rất yêu thích, căn phòng kín như bưng và âm u đến đáng sợ.

“Em có nghĩ tôi điên không Joo Hyun?”

.

.

.

Ngay cả khi người ta bảo rằng Joo Hyun điên, thì Yuri vẫn không điên…

“Tôi đã thấy em, và Jung Yong Hwa.” 

"Tôi khó chịu khi những kẻ dơ bẩn khác chạm vào em…”

“Ngoài tôi ra, không ai có quyền chạm vào em, không một bàn tay dơ bẩn nào được phép chạm vào những thứ thuộc về Kwon Yuri này!”

“Sẽ không ai được phép chạm vào em… Chỉ có Yuri thôi…”

.

.

.

Giữa quyền lực và cảm xúc, chỉ được chọn một mà thôi... Hoặc là Quyền lực, hoặc là không gì cả...

Nếu không, ở cuối con đường chỉ có CHẾT!

Cùng một mối tình cũng một cương vị…

Nhường nhịn nhau thì song phương cùng có lợi, tranh giành nhau thì ngọc đá cùng tiêu.

Tất cả những người đứng trên đỉnh cao quyền lực đều biết rõ cái điều này. Kwon Yuri không ngoại lệ, con người này cũng không.

___ 

Hàng is coming soon 11.xx.yy 

Episode 1

Một khuôn biệt viên giữa không gian rộng lớn, một căn biệt thự nhỏ, im lìm và vắng vẻ… làm cho người ta cảm thấy rợn người vì không khí đó. Ảm đạm điêu linh có lẽ cũng chỉ thế này…

Một nơi ở dành cho kẻ điên, một kẻ điên tỉnh táo đến đáng sợ. Không toát nên tử khí mà lại làm con người ta rùng mình cũng như chủ nhân của căn biệt thự đó. Một con người luôn nở nụ cười trên môi, với đôi mắt đen sâu thăm thẳm không đáy, một nụ cười che giấu mọi thứ cảm xúc và ánh mắt có cái uy bức nhân của hoàng gia. Nếu như người điên mà nói ra những chuyện tỉnh táo cũng chẳng ai tin, nhưng người điên tham chính thì lại càng đáng sợ…

Vì khi đó, mọi mưu mô cơ đồ đều được tính toán theo một cách điên cuồng không một con người bình thường nào có thể lường trước sự việc, cả chính trường sẽ phải hoảng sợ trước kẻ điên đó.

Chính trường khốc liệt… Ai ai cũng biết, con người ta để đạt được mục đích sẽ dùng mọi thủ đoạn… Nhưng thủ đoạn của một kẻ điên mang bộ óc của thiên tài thì chẳng ai nghĩ ra được nó chứa đựng những gì bên trong, chỉ biết thấp thỏm lo âu…

Đến chính con người đó còn không biết bản thân có phải là điên hay không.

.

.

.

Như quen thuộc với bóng đêm, chẳng cần tí ánh sáng nào thì kẻ đang ngồi bên cửa sổ kia cũng vẫn dửng dưng lướt tay trên cây dương cầm đen… Từng âm thanh nhẹ vang lên phá tan sự tĩnh mịch đáng sợ, nhưng tiếng đàn càng não nùng và kéo cho cái sự đặc quánh nặng nề của đêm đen càng làm cho cái không gian đó u ám hơn. Âm thanh du dương đó vang vọng khắp căn nhà, sự u buồn trong tiếng đàn đó làm cho cô gái đang ở căn phòng đối diện phải thoáng rùng mình.

Ngồi trong bóng đêm, cô độc như chiếc bóng, mờ ảo và gương mặt vô cảm, trái ngược hẳn với nụ cười hoàn hảo lúc nào cũng túc trực trên môi khi đứng dưới ánh sáng.

Cánh cửa phòng bật mở, người con gái kia bước vào trong và cất tiếng gọi kẻ đó. Vẫn vô tư tấu lên những âm thanh buồn và trầm, âm thanh cũng mệt mỏi y như người ngồi đàn…

“Công chúa…” Chất giọng dịu nhẹ thoáng ngập ngừng.

Kẻ đó cuối cùng cũng dừng khúc nhạc não nề, quay người nhìn người con gái đứng sát mép cửa kia. Ánh mắt đen sâu hun hút, trong bóng đêm lóe lên những ánh nhìn chất chứa cảm xúc lạ lùng, chỉ trong thoáng chốc rồi lại dịu xuống.

“Đã đến giờ…” Cô gái đó lại lên tiếng, và người công chúa kia đứng dậy bước đến trước mặt người hầu nữ kiêm vệ sĩ thân cận của mình.

Bàn tay thon mảnh khi nãy vừa lướt trên phím đàn đã chộp lấy cổ tay của cô hầu nữ, nhanh như gió thoảng, mạnh mẽ như vũ bão. Người công chúa đó kéo cô gái đang đau đớn kia về phòng ngủ của mình và đẩy cô ta lên giường.

“Ngồi yên đó.” Chất giọng trầm ấm vang lên, như xuyên qua sự lạnh lẽo của căn nhà, một tiếng tách và ánh sáng tràn ngập căn phòng, người ngồi trên giường phải mất một lúc để làm quen với ánh sáng sau đó mới có thể trông thấy chuyện gì đang diễn ra trong căn phòng. Tủ quần áo được mở ra với vô số thứ trang phục đủ loại xuất hiện trước mắt.

Trầm ngâm và rồi người con gái đang đứng trước tủ quần áo đó chọn lấy hai bộ váy một trắng một đen đưa ra trước mặt người con gái bị bức bách phải ngồi trên giường, đến cử động cũng không dám.

“Joo Hyun, đi với tôi.” Đưa bộ váy hở lưng màu trắng cho cô gái kia, và người chủ nhân bước đến gần hơn, một áp lực khiến cho con người ta phải vâng lời… Là tiêu biểu của hoàng tộc…

Trên thân hình hoàn mĩ của Joo Hyun, bộ váy trắng làm cho cô gái kia đẹp càng thêm đẹp và quyến rũ… “Sẽ có rất nhiều người phải đau tim đêm nay đây…” Tiếng cười vang lên, và ánh mắt của nàng công chúa đó dán chặt lên đôi chân tuyệt đẹp đang bị phơi ra trước mặt…

Hoàn hảo.

Cô thở dài.

“Em rất đẹp Joo Hyun…” Cô vuốt nhẹ lên mái tóc đó, ngửi mùi hương thoang thoảng trong không khí “sao lại chọn cách theo tôi, tại sao không chọn em gái tôi hay anh trai tôi? Lúc đó em sẽ không phải gánh chịu những trận lôi đình của kẻ điên này…”

“Vì công chúa là Kwon Yuri…” Đôi môi hồng khẽ mấp máy, đôi mắt màu nâu tuyệt đẹp ngẩng nhìn. Yuri bật cười, cởi bỏ cái áo sơ mi trên người… Cô đã rất nhiều lần thoát y trước mặt Joo Hyun, nhưng cô gái kia thì lại ngại ngùng không dám nhìn Yuri dù là một cái liếc mắt, không như cô lúc nào cũng chăm chăm nhìn vào cơ thể của cô bé. Luôn luôn nhìn thân hình tuyệt vời đó bằng ánh mắt trầm ngâm không một chút thèm khát…

“Đi thôi…” Cô tự mặc quần áo và trang điểm cho bản thân và sau khi ép buộc Joo Hyun ngồi im để mình trang điểm thì cô kéo theo cô gái kia ra khỏi nhà…

Cái tính khí thất thường này làm cho người ta phải e dè khi đứng trước mặt Kwon Yuri.

Vừa dịu dàng rồi lại thô bạo như nổi trận lôi đình ngay tức khắc.

.

.

.

Sầu, bi, cô, độc, lãnh, ngạo, cuồng… Có lẽ Kwon Yuri có đủ… 

Trên con đường dẫn đến bữa dạ tiệc, đôi mắt sâu thăm thẳm của Yuri cứ nhìn về phía trước nhưng cô chỉ chú ý đến cô gái đi sau mình một bước, từng tiếng bước chân của cô gái đó không lọt khỏi thính giác của Yuri, mùi hương từ mái tóc của cô gái đó làm dịu lại cái đầu đang nóng của Yuri, cả bàn tay mềm mại đang nằm trong tay Yuri cũng khẽ siết chặt như sợ bị bỏ lại phía sau. Yuri mỉm cười, cánh cửa dẫn vào bữa tiệc mở ra…

Bầu không khí ồn ào sáng rực bên trong làm cho Yuri thoáng nheo mắt khó chịu, ánh sáng… thứ mà cô ghét nhất, nó như đang cười nhạo cái cuộc sống bị người ta cho rằng là điên của cô.

Đúng như Yuri đã dự đoán, mọi ánh mắt cung kính sợ hãi đều dành cho cô còn ánh mắt thèm muốn của bao nhiêu con yêu râu xanh thì dồn cả lên người cô gái phía sau. Joo Hyun cảm thấy khó chịu, cô tự siết chặt lấy tay của chính mình để tránh làm cho Yuri khó xử. Nhưng khi mà Yuri quay sang nhìn cô, nụ cười thường trực trên môi vẫn không đổi, nhưng ánh mắt thì khác lạ vô chừng, “Đừng để ý bọn chúng, hãy cứ xem như chỉ có tôi và em ở đây…” Yuri nói khẽ, gương mặt tuyệt không thay đổi “Nếu thích, em có thể ra nhảy cùng một anh chàng nào đó…”

“Cô-…” Joo Hyun vừa định lên tiếng nói gì đó thì liền bị người kia ra hiệu im lặng. Lưng Yuri đang quay về phía cha mẹ cô cùng với cô em gái, ở đó còn có một anh chàng bảnh bao trong bộ tuxedo đen lịch lãm. Joo Hyun nhận ra người đó, một người mà Yuri rất gai mắt trong việc chính trị, kẻ luôn cản đường mọi kế hoạch của Yuri. Dù cho là dễ dàng vượt qua nhưng với một kẻ có âm mưu phá hoại chuyện của mình, mấy ai lại không gai mắt?

Yuri bước đến chào cha mẹ cô và cả tên gai mắt đó, cả em gái cô cũng vui vẻ chào người chị gái của mình. Không đáp lại nồng nhiệt sự chào đón của em mình, Yuri chỉ mỉm cười, có thể nhận thấy là Yuri đã ‘cười’ trong khi khóe môi của cô vẫn luôn nhếch cao lên.

Trái hẳn với Yuri, em gái cô là một người vô can vào chính trị, chỉ an phận làm công chúa của mình, ngày ngày vui đùa và làm mọi việc mà một cô gái độ tuổi đôi mươi thích làm.

“Công chúa điện hạ, có thể nhảy với tôi một điệu hay không?” Cũng nụ cười như Yuri, đôi mắt của kẻ gai mắt kia sáng lên một tia lạ lùng, nụ cười của Yuri cũng không mảy may thay đổi, đôi con ngươi sâu hun hút vẫn như cũ, cứ như xoáy hết mọi người vào trong đó, đọc vị tâm can của từng kẻ chướng tai gai mắt. Đặt tay mình vào bàn tay gân guốc của kẻ kia và Yuri cùng hắn bước ra sàn nhảy.

Không hiểu sao lúc đó Joo Hyun lại thấy lòng mình thoáng lo lắng, cô nhìn theo dáng người đôi nam nữ nổi bật giữa biết bao cặp nam nữ khác, dường như lúc mà nhạc cất lên thì những người trên sàn nhảy đều ngưng thị nhìn hai con người kia chứ không nhảy nữa… sàn nhảy chẳng mấy chốc chỉ còn lại Yuri và kẻ đó.

Điệu tango, ánh mắt của cả hai lạnh đến đáng sợ…

Không khí băng lạnh giữa hai người trên sàn nhảy làm người ta rùng mình, thống hận và căm thù, quyết liệt đến từng động tác, dứt khoát. Mỗi một động chạm giữa hai người bạn nhảy với nhau như thể là thiên thạch chạm vào trái đất, dù là đẹp như mơ, một cặp xứng đôi nhưng cảm giác người ngoài cảm thấy là một quả bom nguyên tử sắp phát nổ trong khoảng cách nhỏ bé giữa hai người đó.

Tim Joo Hyun thoáng chùng lại một nhịp đập khi trông thấy mặt của kẻ gai mắt kia đã áp sát gương mặt Yuri, nhưng nụ cười trên môi Yuri tuyệt không biến mất dù cho ánh mắt lạnh lẽo như băng tuyết, lúc gương mặt kẻ kia quay về phía cô, Joo Hyun thấy được sự sợ hãi trong đôi mắt hắn dù cũng như Yuri, đôi môi vẫn mỉm cười, chẳng mấy chốc đôi mắt hắn lẫn một chút tà ý xoáy thẳng vào Joo Hyun làm cho cô rùng mình ghê tởm.

Không hiểu vì sao khi trông thấy kẻ khác chạm vào người Yuri thì lòng Joo Hyun lại bất an và khó chịu, cô cảm thấy không gian như chỉ còn mỗi mình mình, cô độc giữa biết bao nhiêu người, khi Yuri thân thiết với ai Joo Hyun cũng khó chịu…

Cô muốn Yuri chỉ quan tâm đến cô và chỉ chạm vào người cô thôi, cô không muốn Yuri tiếp xúc thân mật với những kẻ mà Yuri cho là dơ bẩn kia.

Sao thế này? Trong lòng cô gái trẻ hoang mang tự vấn.

Đôi mắt Joo Hyun như vô hồn, đến khi một bàn tay nhẹ chạm lên đôi vai trần, cảm giác lạnh lẽo nhưng dịu dàng từ bàn tay đó mới kéo cô ra khỏi sự mông lung của chính mình.

Thảng thốt cô quay người lại, phát hiện nụ cười thân thiện đến rợn người kia đã ở bên cạnh tự lúc nào, “Sao thế? Cả tôi em cũng đề phòng sao?” Giọng nói của Yuri phả nhẹ lên vành tai làm cô cảm thấy cả người nóng hực. Đã biết bao nhiêu lần Yuri làm thế với cô, nhưng trước mặt quang khách thế này thì chưa bao giờ… Bàn tay lạnh như băng đó trượt dọc theo cánh tay làm Joo Hyun rùng mình…

“Con không khỏe, con có thể về trước chứ?” Giọng nói của Yuri vang lên, nhẹ nhàng, nụ cười không tắt. Cùng lúc đó những ngón tay lạnh buốt đã đan vào bàn tay cô, giấu ở sau lưng Yuri, bàn tay đó khẽ ve vuốt để làm dịu lại sự căng thẳng trong Joo Hyun, nhưng ngược lại nó càng khiến cho trong lòng cô gái đó dâng lên một cảm giác rất lạ.

Joo Hyun cúi gằm mặt, cô tránh ánh mắt của tên đểu giả bảnh chọe kia, tránh ánh mắt săm soi của mọi người vào bàn tay đang đan chặt vào tay của Yuri… Joo Hyun chờ sự đồng ý của bố mẹ Yuri để có thể rời khỏi căn phòng này.

Làm gì có ai dám cản con người bị nể sợ như quái vật này? Con người mà cả người đứng đầu tối cao của một nước cũng không dám động vào, con người nắm chặt cả vận mệnh của một quốc gia, cái đầu sinh ra để điều khiển kẻ khác.

Yuri đưa cô về, về lại nơi tăm tối mà Yuri rất yêu thích, căn phòng kín như bưng và âm u đến đáng sợ.

Bàn tay Yuri không buông ra và Joo Hyun vẫn theo sau Yuri như khi đi đến, dù không trông thấy nhưng Joo Hyun biết suốt dọc đường bước về con người đó đã ném bỏ cái mặt nạ tươi cười và hàng loạt các biểu cảm đã thay lên gương mặt đó. “Em có nghĩ tôi điên không Joo Hyun?”

Ngay khi cánh cửa đóng lại sau lưng họ, bàn tay của Yuri liền rời khỏi tay cô, thoáng hụt hẫng nhưng câu hỏi của Yuri còn làm Joo Hyun lo lắng hơn rất nhiều.

Câu hỏi đó chẳng ai dám trả lời, nhưng Yuri đều nổi giận mỗi khi không nhận được câu trả lời.

Joo Hyun im lặng đứng ở ngay cửa, còn Yuri đã vào đến trong phòng khách. Một tiếng đổ vỡ vang lên, cảm nhận được căn phòng đang rơi vào một bầu không khí khủng bố khác thường. Joo Hyun nhắm chặt mắt, cô bước đến nơi vừa vang lên tiếng động đó.

Yuri ghét ánh sáng…

Cây đèn trên bàn đã bị đập vỡ… Đợi cho bản thân quen với việc nhìn trong bóng tối, Joo Hyun bước đến, chuẩn bị dọn dẹp đống đổ nát thì cảm thấy bàn tay của Yuri thô bạo kéo cô về phía sau.

“Trả lời đi! Tôi có điên không?” Trong đêm tối, tối đến đáng sợ thì đôi mắt màu đen kia lại sáng rực đến kinh người. “Em nói đi Seo Joo Hyun, tôi có điên không?” Joo Hyun cảm thấy người mình như bị ném vào cái ghế sofa, ê ẩm nhưng bàn tay Yuri vẫn giữ cô lại để đầu cô không bị thương. Chính cái sự tỉnh táo trong điên cuồng này của Yuri là điều làm cho lòng Joo Hyun cảm thấy không ổn… “Nói đi!” 

“Không! Không, Yuri không điên.” Joo Hyun không dám dùng cách xưng hô kính trọng với Yuri, lúc này mà gọi Yuri là công chúa thì chẳng khác nào khiến cho ngọn lửa đang bùng cháy càng cháy lớn hơn. Bàn tay của Yuri càng thít chặt quanh cổ tay của cô, chặt đến mức những đầu ngón tay của Joo Hyun đã bắt đầu lạnh…

“Không điên sao? Tất cả bọn chúng đều bảo tôi điên. Tại sao em lại không bảo tôi điên như bọn chúng?” ánh mắt dữ dội đó càng sáng rực lên, Joo Hyun thầm sợ hãi. Chưa bao giờ Yuri nổi điên như thế này.

“Tôi có điên không?” Đột nhiên thanh âm của cô gái kia vỡ ra như tiếng khóc, bàn tay lỏng ra và cái bóng người sừng sững trước mặt Joo Hyun đột nhiên đổ sụp xuống, từng tiếng nấc như tiếng khóc trẻ con vang lên…

Joo Hyun mất một phút để tự nhận ra chuyện gì đang xảy ra, con người chỉ biết nổi giận và mỉm cười trước mặt cô đang khóc, bật khóc như một đứa trẻ…

“Yuri…” Joo Hyun không dám chạm vào người đó, mặc cho thâm tâm bảo rằng người đó đang cần sự an ủi của cô. Tấm lưng run lên từng hồi theo từng nhịp thở xen lẫn tiếng nấc. Bàng hoàng, lần đầu tiên cô cảm thấy Yuri thật sự là con người, có cảm xúc có linh hồn. Trong bốn năm theo sát Yuri, chỉ thấy hỉ, nộ và sự cô ngạo, sắc lạnh đến run người…

Sầu…

Bi…

Bây giờ mới biểu lộ…

“Em đi đi Joo Hyun… Tôi đã làm em đau rất nhiều lần rồi…em đi đi…”

Episode 2

Ánh nắng của buổi sáng tinh sương len lỏi soi sáng căn phòng tối om, mờ ảo và không thật, đó là những gì mà con người đang trầm mặc ngồi trên giường cảm nhận được. Chính bản thân mình có tồn tại hay không, con người đó cũng không biết.

Chậm rãi bước đến bên cửa sổ, hít một hơi thật sâu thứ không khí lạnh buốt trong phòng và đưa tay vén lớp màn màu lông chuột nặng nề lên, ánh nắng rọi lên gương mặt đầy vẻ u sầu, gương mặt mà có lẽ chẳng có kẻ thứ ba trông thấy…

Chỉ có cô gái đó…

Nét mặt đó in hằn trên lớp kính mờ như một biểu tình hỗn tạp, bi ai, nộ thống… Từng hình ảnh từng hành động và lời nói đêm qua ập về trong tâm trí, đôi mắt đó như vẫn còn sưng đỏ.

Mái tóc xõa tung che khuất đi tầm nhìn, nhưng đôi mắt màu đen huyễn hoặc vẫn nheo lại,

Chưa bao giờ cô thích ánh nắng…

Chưa bao giờ…

Chỉ thoáng chốc, căn phòng chưa kịp ấm lên dưới ánh nắng mai thì tấm rèm đã bị hạ xuống, để lại một không gian tịch mịch như đêm đen, âm thanh cánh cửa đóng lại vang lên thật khẽ, những gì hiện ra trước mắt thật quen thuộc, nhưng lại quá xa lạ với kí ức vừa đêm qua của cô.

Những vết tích đêm qua, đâu mất rồi?

Chỉ biến đi như thế sao?

Như thể nó chưa hề xảy ra…

Yuri cười khẽ, lần nào cũng vậy, đến sáng hôm sau thì mọi dấu tích đều biến mất.

“Công chúa…” Vẫn giọng nói đó, cô gái với mái tóc rối bù chợt bật cười một tiếng, tiếng cười chát chúa.

“Là em dọn dẹp sao?” Nụ cười ám ảnh quỷ thần lại xuất hiện trên gương mặt sắc lạnh và cô ngạo. Khẽ rướn đôi mày, vẻ mặt giễu cợt của Yuri hiện lên… “Sao em không đi?” 

“Vì…” Joo Hyun thoáng ngập ngừng, nụ cười đó làm cô không thoải mái. Nụ cười lãnh đạm quá, lại quay về là con người đó rồi.

Yuri luồn tay vào tóc mình xoa gáy rồi bất chợt cô thở dài, gục hẳn đầu xuống, một nụ cười khổ hiện ra nơi khóe miệng.

“Xin lỗi, xin lỗi Joo Hyun.” Joo Hyun ngẩng phắt đầu khi nghe thấy giọng Yuri vang lên, giọng nói đượm vẻ mệt mỏi, bàn tay của người đối diện nắm lấy tay cô, nắm lấy bàn tay mà cô vẫn giấu sau lưng từ đầu đến giờ. “Có đau không?”

Sự dịu dàng bất chợt của Yuri làm cho người ta phát hoảng, vẫn cái lạnh lướt dọc cánh tay, rồi một cái kéo bất chợt, cánh tay trắng nõn đưa ra trước mặt Yuri, những vết bầm xanh tím hằn trên cổ tay, và còn một vết rạch mới xuất hiện ở lòng bàn tay.

Là do đâu mà cánh tay đẹp này lại như thế?

Yuri tự hỏi cảm giác của mình có sai hay không, cô vừa cảm thấy lòng mình nhói lên khi

…cánh tay với những vết thương đó hiện ra trước mặt cô.

“Xin lỗi.” một hơi thở nhẹ và ấm phả lên chỗ vết thương vừa được băng lại, mặt Joo Hyun đột nhiên đỏ lựng lên. Bàn tay cô khẽ cử động như muốn rụt lại nhưng vô dụng, cũng như bao lần khác, bàn tay Yuri giữ chặt lấy tay cô, không có một kẽ hở, không thể vuột khỏi tay Yuri.

Nhận ra nhịp tim của mình bắt đầu hỗn loạn khi từng ngón tay của Yuri xoa nhẹ lên bàn tay mình, nửa vô tình nửa hữu ý, Joo Hyun thôi không cố gắng rút tay lại nữa. Cô ngẩng đầu lên để nhìn người bên cạnh, ngay lập tức như bị thôi miên.

Ánh mắt đen sâu thẳm kia xoáy thẳng vào cô, thoáng chút dịu dàng rồi lại lạnh lùng, sau đó lại là cái sự khó hiểu, một biểu tình của Yuri mang quá nhiều ý nghĩa…

“Hôm nay tôi có cuộc họp, em có muốn đi cùng không?” Vẫn giữ chặt bàn tay Joo Hyun, ánh mắt đen trong vắt sâu không thấy đáy vẫn giữ nguyên ở đó, từng âm thanh thốt ra, rành rọt.

Joo Hyun mất một khoảng thời gian để không nói điều gì dại dột. Hôm nay, không thể…

“Xin lỗi Yuri…”Nuốt khan một cách khó khăn, Joo Hyun lắp bắp, ánh mắt của Yuri hấp dẫn cô, có một hấp lực không cưỡng được xuất phát từ đôi mắt đó. “Hôm nay…”

Chưa hoàn thành câu nói thì mi mắt của Yuri đã cụp xuống, cả cái đầu cũng gục xuống theo, mái tóc xõa tung che đi đôi mắt, cả nét mặt cũng khó mà nhận ra là biểu cảm gì. “Không sao, em cứ làm việc của em.” Bàn tay Yuri trượt khỏi tay cô gái trẻ, một sự hụt hẫng thoáng qua trong lòng, Joo Hyun muốn rút lại lời nói của mình cũng như muốn chụp lấy bàn tay đó, nhưng Yuri đã nhanh chóng đưa tay vuốt mái tóc rối của mình lên rồi như gió thoảng đã bước đi, để lại một mình Joo Hyun trong căn phòng khách.

Vẻ cô tịch của căn phòng trở lại…

Ngày hôm đó, khi Joo Hyun bước ra khỏi nhà, đi băng qua từng khoảng sân trong cái khuôn viên mà người ta gọi là hoàng cung thì mọi ánh mắt đều dán chặt lên cái cổ tay thâm tím cũng như bàn tay quấn băng trắng của cô, điều đó làm Joo Hyun khó chịu. Cô không thấy khó chịu vì những vết thương Yuri gây ra, mà cô khó chịu vì cái cách người ta xì xầm về Yuri mỗi khi trông thấy những dấu tích như thế trên người cô.

Ai cũng bảo rằng Yuri nổi điên và đánh cô…

Yuri không điên… Trong mắt Joo Hyun, Yuri chưa bao giờ là một người điên. Kể cả khi nổi giận mà mắng cô, đánh cô, cắn cô như một đứa trẻ, hay như một kẻ mất trí làm những chuyện còn thiếu tính người hơn nữa thì Joo Hyun cũng thấy rằng Yuri chỉ là một con người đã chịu quá nhiều áp lực mà hóa rồ trở thành một kẻ lập dị và lạnh lùng như thế.

Ngay cả khi người ta bảo rằng Joo Hyun điên, thì Yuri vẫn không điên…

Yuri không điên, cô dám chắc như thế, con người đã gục xuống mà khóc như một đứa trẻ trong đêm hôm qua không thể là một người điên, con người đó đã không đánh cô, chỉ nổi giận với chính mình.

Một nụ cười nở trên môi Joo Hyun, hạnh phúc, nét mặt của cô nói thế.

Chỉ là thoáng qua khi những suy nghĩ về Yuri choáng hết trí óc của cô, và rồi bóng một người ở đằng xa làm cho nụ cười đó nhạt đi…

Đâu phải chỉ một người cảm thấy khó chịu với sự xuất hiện đó?

Ánh mắt băng lạnh của Yuri làm cho những người đi ngang qua hoảng sợ, họ cúi chào thật thấp và lướt qua thật nhanh nơi mà Yuri đứng. Dưới mái hiên bằng ngói, một trong những kiến trúc cổ xưa của hoàng cung, ánh mắt sắc bén đó đang nhìn về một góc của khu vườn, nơi mà một đôi nam nữ đang nói chuyện với nhau, cô gái với mái tóc dài màu nâu hạt dẻ, áo sơ mi trắng và quần jeans sẫm màu. Một hình ảnh quen thuộc với Yuri, cả cái mùi hương thoảng trong gió mà cho đến lúc chết chắc chắn cũng không thể quên…

Nắm tay của cô gái da ngăm siết chặt, từng khớp xương trắng bệch hằn lên da.

Cô gái và chàng trai ở góc sân vườn đó làm Yuri phát cáu. Jung Yong Hwa đang tán tỉnh Joo Hyun…

Jung Yong Hwa! Kẻ thứ hai trong danh sách gai mắt của Kwon Yuri.

Hắn ta nắm tay Joo Hyun, bàn tay đã được chính tay cô băng bó lúc sáng, tầm nhìn của cô không thể thấy rõ gương mặt của Joo Hyun, nhưng cô gái đó không rụt tay lại. 

“C-công chúa…” Giọng một người đàn ông vang lên, lắp bắp. “Mời người…” Câu nói chưa dứt, thì cô thấy bóng chàng trai ngoài góc sân kia cũng quay bước đi vào. Cô gái kia vẫn còn đứng đó, chậm rãi chớp mắt, Yuri quay người đi bỏ lại người tổng quản già đứng ngớ người không hiểu chuyện gì xảy ra.

Yuri bước vào bên trong căn phòng đầy sự ganh đua và thù hằn lẫn nhau, ánh mắt cô bắt gặp gương mặt của Jung Yong Hwa và nụ cười trên mặt Yuri chuyển thành khinh khỉnh.

Cuộc thảo luận bắt đầu, mọi ý kiến được nêu lên, riêng Yuri vẫn im lặng với nụ cười thản nhiên cùng ánh mắt vốn rất sắc lạnh thì nay lại chuyển thành một nụ cười mưu toan cùng ánh mắt sáng quắc, dù là người can đảm nhất cũng phải sợ những ý đồ đang được dàn dựng trong bộ não thiên tài đó.

Sự nguy hiểm ánh lên từ khóe mắt, một cái nhếch môi cũng khiến cho bao đấng nam nhi trong căn phòng ồn ào đó rùng mình khiếp vía.

“Yuri, con nghĩ thế nào?” Chất giọng ôn tồn của đấng quân vương vang lên. Người con gái của ông ta cũng thôi việc nhịp chân và mưu tính, nụ cười cố hữu đã quay lại… Không nguy hiểm, nhưng đầy hàm ý.

“Con có thể suy nghĩ không?” Uy lực bức nhân từ giọng nói đó làm người ta không thể kháng cự, dù người kia là cha của cô, là quân vương một nước.

“Cứ việc suy nghĩ, chuyện này không gấp.”

Được câu trả lời đó, Yuri quay đầu bước đi, cô quay trở về căn nhà tăm tối của mình, cô độc đến đáng sợ. 

Vẫn cái không gian tịch mịch đó, đã là buổi chiều tà. Joo Hyun chưa về, buổi họp đã tan từ lâu, Yuri tự hỏi liệu Jung Yong Hwa đã dẫn Joo Hyun đi đâu?

Chỉ với cái ý nghĩ rằng Joo Hyun gần gũi với kẻ khác, thì một ngọn lửa vô hình như bùng cháy trong đôi mắt băng lạnh của Yuri, khuôn miệng nở nụ cười chuyển thành một cái nghiến răng lạnh lùng. Li rượu đỏ rơi xuống, một âm thanh phá tan sự tĩnh lặng ngột ngạt.

Một loạt thanh âm du dương vang lên, mang đầy sự oán giận, bi ai… Tâm trạng của một con người ở đỉnh cao mà lại cô độc đến đáng thương.

Trong bóng tối, cái dáng người đó sao lại cô độc như thế?

Cô?

Đây là cô sao? Cô độc? sự cô độc là đây sao?

Một mảnh thủy tinh vỡ cắt vào tay Yuri, một chấm đỏ rơi lên nền gạch màu xám, máu đỏ, nhưng trong đêm tối nó cũng chỉ là một vết sẫm màu mà thôi.

Tiếng đàn ão não chợt trở nên dồn dập, như cuồng nộ…âm thanh vang lên không còn rành rọt nữa, mà là một tràng âm thanh nối tiếp nhau chồng chất lên tạo thành một sự giận dữ không ngơi nghỉ. 

Paganini 5…

Nhịp điệu càng lúc càng nhanh, nhanh đến ngạt thở…

…cho đến khi cánh cửa phòng bật mở, dáng người mảnh khảnh nơi cửa phòng đang thở dốc như thể vừa chạy rất nhanh vào vậy.

“Yuri..” Tiếng gọi khẽ cất lên, hòa lẫn vào trong tiếng đàn như cuồng phong đó, người ngồi đàn nghe thấy, nhưng không muốn đáp lời.

Scent Of Woman…

Ánh mắt của người ôm đàn bên khung cửa sổ sáng quắc lên, ngọn lửa trong đôi mắt đỏ ngầu đó như thiêu đốt cô gái nơi ngưỡng cửa. Tiếng đàn vẫn dồn dập, không có dấu hiệu sẽ ngừng lại… Biểu cảm của cô gái tóc đen có vẻ như nếu dừng tay đàn, cô sẽ bóp chết một ai đó bằng đôi bàn tay đã dính đầy máu của chính mình.

Một tiếng dây đàn đứt phựt, một đường rạch dài trên tay, ánh mắt đó đanh lại, màu đen sâu hút trong đôi con ngươi như muốn nuốt trọn Joo Hyun…

“Tôi đã thấy em, và Jung Yong Hwa.” Khóe miệng khẽ nhếch, đôi mắt giận dữ lóe lên tia nhìn cợt nhã. “Đó là lí do sao?”

Cô rời khỏi chỗ ngồi của mình, bước đến trước mặt Joo Hyun, máu vẫn nhỏ giọt xuống từ bàn tay. Nhiệt độ căn phòng lạnh đến buốt cả da thịt, bóng người đó với dáng đi nhẹ nhàng không khỏi khiến người ta rùng mình. 

“Nói tôi nghe Joo Hyun, Jung Yong Hwa và em đã nói gì?” Nắm lấy tay Joo Hyun, kéo nhẹ cô gái đến cái trường kĩ đặt nơi góc phòng. Máu loang lên dải băng trắng trên tay Joo Hyun.

“Yuri… tay Yuri…” Tiếng của Joo Hyun lắp bắp, như hoảng sợ như lo lắng…

“Shh, nói đi nào, tôi muốn nghe…” 

Joo Hyun im lặng, Yuri cũng thế, không khí không nặng nề, nhưng lại khiến con người trong đó ngột ngạt. Chỉ một tiếng động cũng có thể phá vỡ một cái gì đó, cả hai con người đó hiểu rõ, Yuri im lặng ngã người nhìn cô gái đang ngồi im như tượng trước mặt mình, cứ như cô đang ngắm nhìn một tuyệt tác trên đời, từng đường nét của thiên thần đó làm cho Yuri ngắm nhìn mê say không chút mệt mỏi…

Càng ngắm nhìn, nét mặt của Yuri càng dãn ra, một nụ cười nở ra trên đôi môi, một ý tưởng điên rồ dần lớn lên trong bộ óc thiên tài.

Bàn tay khẽ động, cô nắm lấy tay của thiên thần đang bối rối nhìn chằm chằm vào lớp băng trắng đã vấy bẩn.

“Joo Hyun, lúc những kẻ khác chạm vào tôi…em có khó chịu không?” ngón tay của Yuri xoa nhẹ lên lớp băng loang lổ máu đỏ. “Tôi thì cảm thấy rất khó chịu, và tôi cũng khó chịu cả khi những kẻ dơ bẩn khác chạm vào em…” Hơi thở của Yuri tiến ngày một gần hơn đến tai của Joo Hyun, những âm thanh cuối cùng thốt ra thật nhẹ nhàng, nhưng hàm ý bên trong thì thật không thể lường hết được. Một cái nghiến răng nhẹ nhàng nhưng đủ cho Joo Hyun cảm nhận được.

Vòng tay nhẹ nhàng luồng qua eo Joo Hyun, nhẹ nhàng tháo từng cái cúc áo, bờ vai mịn màng của cô gái dần lộ ra, đôi bàn tay gầy dính đầy máu lướt thật nhẹ từ vai xuống hai cánh tay, gạt đi dây áo ngực và cả cái áo sơ mi mỏng manh trên người thiên thần đó, 

“Em là của tôi…” đầu mũi Yuri cạ nhẹ lên bờ vai trần, từng hơi thở nóng bỏng phả lên làn da trắng nõn, cơ thể cô gái vốn ngồi im từ đầu đến giờ bỗng rúng động, hơi thở gấp gáp và làn da chợt trở nên bỏng rát mỗi khi bàn tay kia chạm vào, “ngoài tôi ra, không một ai được chạm vào em…”

Bàn tay lạnh buốt như băng giá còn hơi thở thì bỏng rát như nham thạch… 

“Không một ai…” Giọng nói mang đầy vẻ đe dọa, Joo Hyun rùng mình, lí trí bảo rằng cô hãy chạy khỏi đây, còn con tim thì bảo rằng đừng cử động, khi bờ môi kia chạm khẽ lên cổ cô, cái lưỡi ẩm ướt kia nhẹ nhàng đùa giỡn với mạch đập như bão táp nơi cổ, như có tiếng cười gằn, một nụ hôn nhẹ nhàng được đặt lên đó, một tiếng rên khẽ bật ra khỏi kẽ răng…

Lại một nụ hôn khác lên vai cô, “Em là của tôi, chỉ một mình tôi thôi…” Yuri lặp lại câu nói, Joo Hyun cảm thấy được từng lọn tóc rũ lên vai mình, mùi rượu từ hơi thở của Yuri từ lúc bước vào phòng đã làm cho Joo Hyun bị choáng ngợp, nghe có vẻ rất lạ, nhưng mùi hương nồng nàn của rượu mạnh lại rất hợp với Yuri, nồng nàn và quyến rũ…

…nhưng cũng rất nguy hiểm và kén chọn.

Một cơn đau nhói trên vai khiến cho cô bật ra một tiếng rên đau đớn, một thứ chất lỏng ấm nóng chảy xuống vai cô, xuống ngực… Hương rượu nồng nàn bất chợt vương mùi máu.

“Ngoài tôi ra, không ai có quyền chạm vào em, không một bàn tay dơ bẩn nào được phép chạm vào những thứ thuộc về Kwon Yuri này!” Cái lưỡi ẩm ướt của Yuri đã quay về với tai cô, đùa nghịch một cách cố ý với hơi thở đầy mê hoặc và giọng nói đầy sự quyến rũ.

Một giọt nước mắt lăn dài xuống trên gương mặt xinh đẹp, thiên thần đã khóc…

Chỉ còn một mình thiên thần ngồi trong căn phòng tối tăm đó…

Episode 3

Cuối cùng thì Yuri cũng chỉ là một con người, Yuri cũng sẽ như bao con người khác, bồng bột và nông nỗi, sẽ làm những việc chưa bao giờ làm…

Dù cho có bộ não của một người xoay chuyển cả một chính quyền trong bàn tay thì Yuri cũng chỉ là một con người… Một con người khiến cho người khác phải lo lắng không yên vì mình…

Một người, dường như, theo một nghĩa nào đó đã thuộc về Yuri, hoàn toàn là của Yuri…

Đã hơn một tuần từ khi Yuri bỏ đi cùng với 2 người khác trong đảng phái của mình mà không đưa Joo Hyun theo, Yuri đã chọn một vệ sĩ khác đi cùng… Từ sau cái đêm đó, Joo Hyun không còn trông thấy Yuri nữa.

Căn phòng của Yuri vẫn lạnh lẽo, u ám như chốn âm ti…

Cây violon đứt dây, li rượu vỡ, những giọt máu đỏ trên sàn nhà... Tất cả đều nguyên vẹn như mọi chuyện chỉ vừa mới xảy ra đêm qua.

Chỉ khác là, máu đã chuyển màu nâu sẫm, rượu đã cạn khô chỉ còn lại mùi hương nồng nàn vương vất…

Yuri ghét nhất là để cho những kẻ dơ bẩn chạm vào đồ dùng của Yuri, những thứ Yuri đã dùng qua hay là những thứ thuộc về Yuri đều không một ai được chạm vào. Dường như tất cả mọi người trong đôi mắt của Yuri đều là dơ bẩn, chỉ có những gì là của Yuri thì không dơ bẩn

…Joo Hyun, là của Yuri. Chỉ có Joo Hyun mới được chạm vào những thứ thuộc về Yuri, và chỉ có Yuri mới được chạm vào Joo Hyun. 

“Sẽ không ai được phép chạm vào em… Chỉ có Yuri thôi…” Bàn tay Joo Hyun bất giác chạm lên vai mình, cảm giác hơi thở của Yuri phả lên và từng dấu răng cắn vào, máu ứa ra từ vết thương vẫn còn nguyên vẹn… Cảm giác đau nhói vẫn cứ khơi gợi lại…

Nhưng sao không gian lại tịch mịch như thế này? Joo Hyun nhớ giọng nói âm trầm và hơi thở đượm mùi rượu nồng nàn của Yuri.

Chưa bao giờ Joo Hyun nghĩ rằng mình sẽ ở trong căn nhà này mà không có Yuri, kể từ 4 năm trước, từ khi lần đầu tiên Joo Hyun tự nguyện làm vệ sĩ cho Yuri và làm người phục vụ thân cận cho Yuri thì chưa bao giờ cuộc sống của cô thiếu vắng Yuri trong khoảng thời gian dài thế này.

Trống trải quá, vắng lặng quá…

10 ngày rồi, đã 10 ngày kể từ hôm đó, đã 10 đêm Joo Hyun ngủ vùi trên chiếc giường lẻ loi nơi góc phòng, đã 10 đêm Joo Hyun run lên dưới cái lạnh của căn phòng này, đã 10 đêm Joo Hyun cảm nhận được sự đơn độc đáng sợ trong căn phòng này…

Trong căn phòng của Yuri…

Hôm nay là ngày thứ 11, cảm giác buốt giá đến tận xương tủy luôn làm Joo Hyun rùng mình khi bước vào căn phòng đó…

Dường như đã thành thói quen, Joo Hyun luôn bước về phía chiếc giường khổng lồ nơi góc phòng… Rồi sau đó là cây dương cầm ở bức tường bên kia,

…có gì đó không đúng, có điều gì đó không bình thường.

Căn phòng không còn lạnh như mọi ngày, cánh cửa kính mở ra ban công không còn đóng kín, mà đang mở tung ra cho từng cơn gió đêm thốc vào…

Yuri không thích không khí bên ngoài… Joo Hyun bước đến cánh cửa với tấm màn dày bị thổi tung, có cái gì đó phía sau cánh cửa kính thôi thúc Joo Hyun phải bước ra ngoài,

Là Yuri sao?

Trời đang mưa, không lí nào Yuri lại đứng ngoài trời mưa như thế…

“Tôi không ở ngoài đó đâu…” Giọng nói trầm và khàn vang lên, cùng tiếng ho húng hắng làm Joo Hyun phải quay người lại… Ngay lập tức một đôi cánh tay vòng qua eo cô và đóng sập cánh cửa kính lại, “tôi đã về rồi…” Mùi đất ẩm và nước mưa xộc thẳng vào mũi Joo Hyun ngay khi mái tóc của Yuri xõa tung ra trước mặt cô.

Khi một hơi ấm bỏng rát chạm lên vai cô cũng là lúc mà tiếng ho dồn dập hơn, “Yuri sốt rồi…” Joo Hyun thốt lên khi phát hiện ra cái nóng bất thường đó là từ trán của người con gái trước mặt mình, áo của cô ấy ướt đẫm nước mưa và cả mái tóc cũng ẩm ướt, làn da trên cánh tay lạnh buốt…

“Không ngờ còn có kẻ cả gan phục kích ám sát ở thời đại này…” Yuri ngẩng đầu lên, cũng là khi đôi mắt đen thăm thẳm hàng ngày xoáy thẳng vào mắt Joo Hyun, nó mang hơi hướm cuồng nộ, nhãn cầu hằn tia máu đỏ, điều mà Joo Hyun chưa từng thấy ở con người này, bàn tay cô liền đỡ lấy Yuri khi cô gái kia gập người lại và ho.

Ám sát? Hai chữ đó như mũi dao đâm thẳng vào tim Joo Hyun, nó gợi cho cô nhớ về một cuộc hội thoại trước đó…

Nhưng cơn ho của Yuri lại làm cô phân tâm, Yuri quan trọng hơn…

“Yuri hãy đi tắm trước đã…” Cô đẩy người đó ngồi xuống rồi chạy ào đi làm những việc thường ngày, rất nhanh chóng và rất quen thuộc với cô. Ngay cả khi Yuri quay trở vào căn phòng đó, với tiếng ho vang vọng khắp căn nhà thì Joo Hyun cũng chỉ chậm rãi theo sau chờ để làm những việc mà Yuri bảo.

Dường như khoảng thời gian bình yên quá dài khiến cho người mang chức phận vệ sĩ của cô cũng quên đi mất mà trở thành một người hầu cận cho Yuri, một người thuộc về Yuri…

Cho đến khi hai chữ ám sát được Yuri thốt lên thì một phần trong cô mới tỉnh dậy, nhiệm vụ của cô còn là bảo vệ Yuri…

“Joo Hyun…” Yuri đã đứng ở sau lưng cô tự lúc nào, hơi thở nóng bỏng phả nhè nhẹ lên cổ, Joo Hyun rùng mình… “tôi chưa bao giờ nghĩ rằng cuộc sống của mình bốn năm trước lại cô độc như thế… Không có em, thật sự…rất trống trải…” tay Yuri vòng quanh eo Joo Hyun, kéo cô ngồi xuống giường, từng cái cúc áo bị tháo bỏ, bàn tay đầy những vết trầy đó đang tiến dần cho đến hết hàng cúc áo của Joo Hyun.

“Yuri sao thế?” Không phải cảm giác sợ hãi như lần trước, lần này Yuri hoàn toàn không làm cho cô sợ. Giọng nói của người đó thật mệt mỏi và u buồn, Joo Hyun quay người lại tìm đôi mắt đó, đôi mắt sâu như xoáy nước

…buồn và u uẩn,

“Tôi nhớ em.” Bờ môi Yuri là thứ tiếp theo mà Joo Hyun cảm nhận được sau hơi thở bỏng rẫy. Nụ hôn đầu của cô…đã trao cho Yuri.

Trái tim của cô đập loạn nhịp cả lên, cánh tay cô tự vòng qua cổ Yuri như một phản xạ tự nhiên kéo nguồn hơi ấm kia đến gần mình hơn, gần hơn nữa…

Joo Hyun chưa bao giờ nghĩ rằng Yuri là một người dịu dàng như thế, từng động chạm rất nhẹ nhàng, cho đến khi áo của cô rơi khỏi người thì cũng là lúc Yuri nằm hẳn trên người cô. “Trước mặt em…” Rời khỏi nụ hôn, ánh mắt của Yuri liền nhìn thẳng vào Joo Hyun, rồi chuyển dần đến vai nơi mà dấu răng vẫn còn in hằn trên đó. “Tôi không thể kiểm soát chính mình…”

Từng ngón tay Joo Hyun vuốt nhẹ lên vết xước đỏ bên má của Yuri, cả trán cũng có…

Cô biết rằng mình không nên hỏi chuyện gì đã xảy ra, cô đã không làm thế, nhưng bản thân cô thì không thể tránh khỏi việc tò mò. Việc chính trị, cô không can dự, nhưng còn an toàn của Yuri là trách nhiệm của cô…

“Tôi nhớ em, Joo Hyun…” mái tóc đen của Yuri lòa xòa xõa lên vai và ngực cô, cảm nhận được làn da của Yuri chạm vào ngực mình, từng hơi thở đều đặn nhẹ nhàng phả ra, vòng tay quấn quanh người cô.

Người kia thật sự đã rất mệt mỏi, nét mặt thanh thản khi ngủ hoàn toàn trái hẳn với vẻ sắc lạnh khi đang thức, cả đôi mày cũng không chau vào nhau nữa.

“Yuri bất quá cũng chỉ là một đứa trẻ, một đứa trẻ to xác…” Joo Hyun mỉm cười, cô cố gắng đẩy Yuri sang một bên để bản thân có thể rời khỏi tình thế khó xử này nhưng Yuri thì cứ như một tảng núi đá bất di bất dịch, ngoan cố ôm cứng lấy người cô.

“Một đứa trẻ to xác và cứng đầu…” Mọi cố gắng đều thất bại, rồi Joo Hyun cũng bỏ cuộc, cô không cố gắng đẩy cái hơi ấm dễ chịu trên người mình đi nữa, đây chỉ là một trong những lần hiếm hoi cô được gần gũi như thế với Yuri

.

.

.

“Công chúa?” Một giọng nói vang lên trong một căn phòng âm u, người con gái được gọi là công chúa liền quay sang nhìn người vừa lên tiếng. “Người quả thật muốn dọn sạch anh em họ Jung?”

“Càng sạch càng tốt.” Cô gái quay người lại, nụ cười trên gương mặt cô ta giống như một loài ác quỷ từ nơi xa xôi nào đó. “Mượn dao giết người là tốt nhất.” Chất giọng trầm ấm vang lên, một câu nói như đâm thẳng vào tâm thần lo lắng của những nam nhân khác trong căn phòng.

“Nếu ta đoán không sai, kế hoạch loại trừ những người của hoàng tộc ra khỏi vụ này đã bắt đầu tiến hành. Mọi người cứ dựa theo kế hoạch này mà âm thầm thực hiện kế hoạch của chúng ta, ta sẽ có cách khiến cho anh em bọn chúng tự diệt lẫn nhau.” Yuri tựa người vào bàn, ánh mắt cô nhìn xa xăm vào cánh cửa trước mặt mình, cũng như ánh mắt run sợ của hơn 8 người trong căn phòng đang nhìn cô, không khí im lặng như đang mặc niệm cho ai đó.

“Những chuyện này…” Một người lên tiếng, “công chúa, lỡ như…”

“Trong kế hoạch của ta, không có lỡ như. Sẽ không bao giờ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.” Khẽ cúi đầu, khóe miệng Yuri chuyển thành nụ cười đắc thắng xen lẫn vài phần âm hiểm, dường như trong đầu của cô gái này đang vẽ ra một viễn cảnh kinh hoàng nào đó, một viễn cảnh làm cho người ta phải hãi hùng. “Bởi vì bọn chúng nghĩ rằng ta đã chết mất xác ba ngày trước rồi…”

Hàm răng trắng đều của Yuri khẽ nghiến lại…

“Ta sẽ cho bọn chúng thấy ta chết như thế nào…” Giọng cười của Yuri vang vọng khắp căn phòng trước sự bàng hoàng của những người trong căn phòng đó. “Bọn chúng sẽ phải nếm mùi bỏ chạy không dám quay đầu là thế nào.” 

Bác sĩ tâm lí chính là những kẻ mắc bệnh tâm thần nặng nhất, những kẻ mắc bệnh tâm thần có thể hiểu rõ những bệnh nhân của mình…

Không biết có bao nhiêu người đồng ý với câu nói đó, nhưng Yuri đồng ý, bởi vì cô là một kẻ điên đến mức tỉnh táo.

Từng bước phản ứng của con mồi đều đã qua tính toán của Yuri, thiên la địa võng đều được chuẩn bị sẵn để con mồi từng bước từng bước một tiến vào cái bẫy đó… Từng bước từng bước một tự chôn xác mình trong cái vực sâu không thể nào ngóc đầu thấy mặt trời. Một lần và mãi mãi, chôn vùi kẻ thù trong mắt xuống hàng trăm tầng dày vò…

Tốn nhiều công sức của ta như thế, hai anh em họ Jung các ngươi chết cũng nên ngậm cười rồi.

Giết chết kẻ thù là quá nhẹ nhàng cho chúng, chỉ một khi kẻ thù còn sống mà không có khả năng trả thù thì đó mới đúng là sự tàn nhẫn…

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: