Chương 7.2: Linh cảm xấu
Hôm ấy, ông Kim Jin từ trường học về nhà, mang theo một tin tức xấu, bà Hyorin đã bị sát hại.
Bona cũng không liên hệ chuyện này với mấy vụ án đột nhập vào nhà cướp của cưỡng dâm hôm nọ, vì xét theo động cơ, kẻ thù của Hyorin cũng quá nhiều, những người từng bị ta chửi bới đến mất hết danh dự, bạn nói xem người ta có động cơ không? Với lại theo như cô được biết, Hyorin không phải là phụ nữ sống một mình.
"Chị, em nên nói chị liệu sự như thần, hay nên nói miệng chị xui xẻo đây? Tên hung thủ kia thực sự tàn bạo vô cùng!"
Dayoung gọi điện cho Bona, "Em mới từ hiện trường về, lén nói cho chị biết, có thể nhận thấy thủ pháp phạm tội đồng nhất với ba vụ án trước đây, muốn lập chuyên án tiếp tục điều tra. Lần này không phải không thành, mà là giết người! Nghe nói nạn nhân cũng làm cùng trường với chú, có lẽ chú cũng biết."
Là bà Hyorin sao? Bona mím môi, những lời nói cay nghiệt của bà Hyorin lại quay quay trong đầu Bona, bà ta nói có lẽ Taeyong không phải là con ruột của mẹ, quả phụ kia có khi còn thích thú vì bị cưỡng dầm...
Tâm tình của Bona lúc này rất phức tạp, cô day day huyệt thái dương, quyết định mặc kệ những chuyện không liên quan đến mình.
Bona không để ý, Dayoung lại bám lấy cô không dứt, hết làm nũng rồi lại dụ dỗ, rốt cuộc cũng khiến cô miễn cưỡng đồng ý tới hiện trường xem. Nhà của bà Hyorin nằm ở gần đường Tân Bộ, khu nhà Bình Ninh, Bona vừa xuống xe, bất chợt ngẩn ngơ nhìn đám mây hoa tím trước mắt.
Trước đây đi qua nơi này, nhưng lại không biết vào cuối xuân đầu hạ, con đường này có thể trở nên tươi đẹp, mộng mơ đến thế, từng đóa từng đóa hoa nhỏ nở trên tán cây, nhìn xa như sương lại như mây, thỉnh thoảng có đóa hoa rơi xuống trải đầy mặt đường xanh, trước đây chỉ để ý tới con đường dưới chân, những cửa hiệu ven đường, ngờ đâu đã bỏ lỡ áng mây tím trên cao.
Bona ngắm từng tán cây màu tím nhạt tươi mát, tới khi bóng dáng cao lớn của Seola xuất hiện ở phía xa, Bona còn ngỡ đây không phải là hiện thực.
Thời tiết đầu hạ ấm áp, trong sắc tím hoa rơi, chị dạo bước tới gần. Sơmi Versace màu xám với hoa văn chìm, tay áo xắn tới khuỷu tay, trưởng thành & quyến rũ.
Dayoung thấy Seola thì sửng sốt, lại nhìn người đứng bên cạnh chị, bối rối gọi một tiếng "Đội trưởng."
Seola đã nhìn thấy hai người từ lâu, nét mặt vẫn rất ung dung thản nhiên. Bona đưa mắt nhìn kỹ qua cổ áo đã cởi hai nút, thấy chị vẫn đeo vòng cổ, nhưng không thấy rõ mặt dây bên trong. Cô hơi mím môi, nhìn đi nơi khác.
Cô không biết tại sao chị lại tới Gwangyeoksi, lẽ nào học sinh của chị ai nấy đều làm việc không có hiệu quả như vậy, ở đâu có vụ án xảy ra, cũng phải phiền tới chị đích thân đến trợ giúp.
"Cô Kim." Seola mỉm cười mở lời trước, xưng hô rất đúng mực, nhưng cô lại nghe ra sự mỉa mai trong ấy, thấy chị nghiêng đầu nói với đội trưởng Jihoon, "Vị này chính là Bona, chuyên gia tâm lý học tội phạm mới về nước mà tôi đã kể với anh, tôi có may mắn được hợp tác với cô ấy trong vụ án 13 tháng 4 ở Daegu, khiến người ta phải nhìn bằng ánh mắt thán phục."
Lời ấy thốt lên từ miệng chị, người ngoài chỉ thấy lễ độ đường hoàng, nhưng Bona lại thấy hơi lạnh tỏa ra khắp nơi. Nếu chị thực sự nghĩ như vậy, thì núi cũng bằng, trời đất gặp nhau mất rồi. Một thời gian không gặp, chị ngày càng học được kiểu giả vờ giả vịt ngoài khen trong mắng, hay chỉ bởi vì nơi đây là Gwangyeoksi, nên chị mới vì chuyện năm đó mà nảy sinh bực dọc.
Dayoung kinh ngạc nhìn Bona, ánh mắt đó hiển nhiên là đang hỏi: "Không phải hai người đã chia tay rồi sao, tình trạng hiện giờ là thế nào?"
Bona bực bội lườm Seola, quăng cho Dayoung ánh mắt "Đừng nghe chị ta nói bừa."
"Giáo sư Kim giống thám tử Conan thật đấy, lúc nào cũng thấy vất vả bôn ba ở hiện trường vụ án." Bona lờ đi việc chị bề ngoài khách sáo mà thực tế giả tạo, nói thẳng một câu như vậy. Rõ ràng ám chỉ chị là sao chổi, đi tới chỗ nào, y như rằng chỗ ấy có vụ án giết người xảy ra.
"Cô Kim quá khen, tiếc là sáng này tôi vừa xuống máy bay." Seola cũng nghe hiểu ý của cô, không hề hoảng hốt, dùng một câu đáp trả trơn tru. Hơn nữa còn mang một ý khác là, cô còn đến Gwangyeoksi trước tôi, không biết ai mới là sao chổi ấy.
Bona vờ như không nghe thấy.
Thực ra những mầm mống tội phạm chỗ nào cũng có, người nào xuất hiện ở đâu không liên quan gì đến việc tội phạm gây án. Hai chuyên gia lớn một lần nữa hội ngộ, hai người đã nổi tiếng với thành tích phá án như thần trong vụ án 14/3 ở Daegu từ lâu, nên chi đội Cục cảnh sát điều tra hình sự Gwangyeoksi Jihoon vô cùng mừng rỡ.
Kỳ thực anh ta cũng không đề nghị với cấp trên xin chuyên gia đến giúp đỡ, nhưng cấp trên lại nói vừa may Giáo sư Kim Seola của Đại học Điều tra hình sự cần tư liệu nghiên cứu cho luận văn, muốn tìm hiểu và điều tra các vụ án giết người hàng loạt từ khắp nơi, đúng lúc ở Gwangyeoksi đang có vụ án này cần điều tra phá án, nên để cấp dưới bọn họ chuẩn bị tốt công tác tiếp đón giáo sư Kim.
Jihoon không ngờ tới, Gwangyeoksi là chốn ngọa hổ tàng long, không ngờ Bona lại là người địa phương.
Dayoung không biết bây giờ mình còn có thể lôi kéo Bona đến hiện trường nữa hay không, đứng tại chỗ gãi gãi đầu, không biết làm sao cho phải.
Khi đội trưởng Jihoon bắt tay với Bona, xúc động nói: "Không ngờ cô Kim trẻ tuổi xinh đẹp như vậy! Tôi nghe giáo sư Kim nói, cô cũng làm luận văn nghiên cứu về vấn đề này. Đã cùng chung đường, vậy chúng ta cũng nên phối hợp giúp đỡ nhau, cô và Dayoung cũng muốn tới hiện trường sao? Chi bằng chúng ta cùng đi."
Dayoung mừng ra mặt, vội kéo Bona đi.
Bona quay đầu, bất mãn nhìn Seola, luận văn của cô viết cái gì chị biết chắc? Không biết mà còn nói nhăng nói cuội với người ta, ngày xưa không biết chị thích nói nhảm như vậy đấy. Tám phần mười là lại muốn đấu với cô, để chứng minh rằng dù cô có ra nước ngoài du học mấy năm, cũng chẳng thể sánh bằng chị.
Đồ nham hiểm.
Bước vào tòa nhà chung cư, đội trưởng Jihoon và Dayoung chen nhau mở cửa, Bona có ý định kéo dài khoảng cách với Seola, cố ý đi rớt lại đằng sau, ở khúc quanh của cầu thang, thấy chị đứng ở nơi cao hơn cô mấy bậc, từ trên cao nhìn xuống, đối mặt với cô.
Chị vốn đã cao, nên lần này Bona liếc nhìn chị một cái rồi chẳng thèm ngẩng đầu, cứ thế bước vòng qua chị. Tay phải chị đưa lên, ngăn cản đường đi của cô. Ánh mắt của Bona thẳng với cổ tay đeo đồng hồ đen của chị, sau đó nhìn thấy vết sẹo trong lòng bàn tay.
Tay trái của chị hoạt động rất nhanh, mau chóng lấy từ trên tóc cô thứ gì đó, như đang vui đùa, kẹp nó giữa ngón cái và ngón trỏ, nhìn kỹ hóa ra là một bông hoa nhỏ màu tím nhạt, không biết đậu trên tóc cô từ bao giờ.
Bona vuốt vuốt tóc, sau khi chắc chắn trên đầu không còn cánh hoa nào nữa, tiếp tục cất bước lên tầng.
Trước đây, ở Đại học Điều tra hình sự có tổ chức một cuộc thi nhiếp ảnh, Bona cầm máy ảnh chụp lung tung khắp nơi, chụp được một đống ảnh không thể xưng là có giá trị nghệ thuật, mà còn tự cho là mình có khiếu thẩm mỹ, mang đến để chị xem, mong chị giúp cô chọn một bức dự thi, thực ra chỉ lấy cớ để được nói chuyện với chị mà thôi.
Sau đợt thi hùng biện, quan hệ giữa hai người không thể nói là hòa thuận, nhưng ai nấy đều nhận ra Bona thích chị, theo phương thức vừa trực tiếp vừa đơn giản của cô --- liên tục làm phiền chị.
Chị xem khoảng trăm tấm ảnh mà cô chụp được, ấy thế mà cũng chọn ra một tấm. Không biết bậc thềm cũ ở nơi đâu, có lẽ vừa gặp mưa rào nên có rất nhiều cánh hoa rụng, nằm lộn xộn rải rác cả bậc thang.
Có lẽ cô nằm bò dưới bậc thang chụp lên trên, trên màn ảnh đâu đâu cũng thấy hoa rơi, cách đó không xa, trên nhánh cây vẫn còn thấp thoáng mấy bông hoa đỏ còn đang nở rộ. Không kể đến góc độ, không kể đến bố cục, càng không thể kể đến ý cảnh.
Nhưng khi chị chọn ra, dùng photoshop sửa lại, khiến sắc thái trở nên u buồn, có chút tang thương. Sau đó đặt một tiêu đề rồi thay cô gửi tới hòm thư dự tuyển.
Một tháng sau có kết quả, Bona không ngờ mình lại giành được giải nhì. Tấm ảnh kia được đăng trên web trường, đề rằng:
Tác phẩm đạt giải nhì "Tối thị nhân gian lưu bất trụ." Người chụp: Bona.
Lời bình viết, cảnh này thường thấy, nhưng người có thể cảm thụ được ý cảnh thì hiếm gặp.
Không biết cô còn nhớ rõ, hay đã lãng quên "chuyện cũ" này.
Lẽ nào cuối cùng... những tháng ngày đã qua thật sư phai nhòa?
Seola đứng bên tay vịn cầu thang, không thấy rõ những suy nghĩ trong mắt, chị cúi đầu, đóa hoa nhỏ vốn nên tiện tay vứt bỏ lại nằm trong lòng bàn tay chị, bốn ngón tay nắm lại, trong chốc lát, cánh hoa lành lạnh dường như cũng vương chút hơi ấm, sau đó chị mới cho vào trong túi áo trước ngực, nhìn như chẳng mấy để tâm.
Hiện trường vụ án ở tầng sáu, so với vụ án "Lễ tình nhân đẫm máu" thì hiện trường vụ án này sạch sẽ hơn, nhưng thủ đoạn phạm tội thì kém hơn rất nhiều. Hung thủ để lại dấu chân trên bệ cửa sổ, thậm chí còn để lại chữ viết trên thi thể bà Hyorin.
Dayoung nói: "Hành lang đi bộ ở cửa sổ phía đông có dấu hiệu ma sát, thi thể nạn nhân có vết thương do hung khí đầu tù gây nên, áo ngủ trên người bị vén lên đến ngực. Trên lưng còn bị vật nhọn khắc lên một chữ không mấy lịch sự..."
"Chữ gì?" Seola vừa bước vào, ngắt lời Dayoung.
"Là một chữ... 'Tiện'." Dayoung hơi ngượng ngùng nói.
Seola nhíu mày, "Cho nên?"
"Ừm, hung thủ viết bộ "nữ" bên cạnh. Thực ra có rất nhiều người đều viết như vậy, dường như chỉ cần dính đến phương diện đó, thì đều là chuyện của phụ nữ." Dayoung nói đến đây, bỗng sục sôi căm phân, "Một cây làm chẳng nên non, dựa vào đâu mà đổ mọi tội lỗi lên đầu phụ nữ chứ?"
"Em nói tiếp đi." Bona nghiêm nghị giục.
Dayoung ý thức được bản thân nói quá đà, có lẽ do Bona ở đây nên cô thấy rất thoải mái. Sau đó nói tiếp, "Nạn nhân bị xâm hại tình dục khi vẫn còn sống, còn bị đâm một nhát dao, bị hung thủ bắt đi lấy tất chân và giày cao gót, trên giường còn vứt một vài đồ linh tinh, chai bia, chai tương ớt, bài tú lơ khơ, đũa... Ở bệ cửa sổ có vết giày leo vào, nhưng không có vết ra, như vậy có thể thấy cuối cùng hung thủ ra ngoài từ cửa chính."
Linh cảm của Bona quả không sai, rốt cuộc hung thủ đã thành công, đây mới là mong muốn trong đầu hắn, ba vụ án xảy ra trước đây, nếu không phải thăm dò, thì là để rèn luyện. Không giống với vụ án ngày 14 tháng 3, hung thủ sẽ không chỉ thỏa mãn với một lần gây án, lúc này hắn đang rất vui sướng, đây mới chỉ là lần thành công đầu tiên mà thôi.
Bất chợt cô nghĩ tới một thứ, nói với đội trưởng Jihoon: "Hung thủ thường chọn những người phụ nữ độc thân hoặc sống một mình, hay ít nhất trong nhà không có đàn ông, nhưng theo như tôi biết thì nạn nhân này không phải độc thân, bà ấy có chồng, còn có một con trai nhỏ hơn tôi ba tuổi. Sao hung thủ lại chọn bà ấy?"
Đội trưởng Jihoon nhìn về phía Dayoung, khuôn mặt hiểu ra, hôm đó cô bé này đứng trước mặt đội trưởng phát biểu rất hùng hồn, hóa ra đã tiết lộ tin tức vụ án từ lâu, đằng sau còn có "cao nhân chỉ điểm."
May mà Bona không phải là người ngoài, nếu không phải mắng Dayoung một trận nên thân. "Là thế này, cô Kim, có lẽ cô không quá quen nạn nhân, thực ra bà ấy đã ở một mình từ lâu, chồng bà ấy đòi ly hôn từ cách đây mười năm, ở riêng đã bao năm nay rồi. Dạo trước con trai bà ấy chuyển tới ở chung với bạn gái, rất ít khi về nhà. Chúng tôi cũng đã dựa theo trình tự, hỏi thăm những người thân quen với bà ấy, quan hệ của bà ấy với mọi người xung quanh không tốt lắm, thường ít có người tới nhà chơi, cho nên trên thực tế, có thể coi bà ấy như là "phụ nữ sống một mình." Mặt khác tôi có hỏi thăm được một vài chuyện không hay trên phương diện đời sống cá nhân, tôi cũng ngại nói trước mặt mấy cô gái trẻ chưa kết hôn như hai người."
Bona rũ mi mắt, nhớ tới câu nói của mẹ "Mấy chuyện thối nát chả ra gì của bà ta, kể ra nghe còn chói tai hơn."
Bởi vậy ngày thường nên tích khẩu đức, nói xấu sau lưng người khác sẽ khó tránh khỏi việc lại bị người khác nói xấu sau lưng mình. Chẳng phải một mình mình có khả năng bịa chuyện, mọi người đều sống giữa miệng lưỡi thế gian, sống hiền hòa đơn giản là tốt nhất.
"Điểm đầu tiên có thể khẳng định, đó là phạm vi hoạt động của hung thủ không lớn, căn bản có thể xác định là ở khu Bình Ninh." Seola có một thói quen, đó là khi đến nơi nào đó thì đều phải xem kĩ bản đồ một lần, chị đến Gwangyeoksi hai lần, xem bản đồ nơi đây hai lần, cũng gần nhớ hết từ lâu.
"Cư dân ở khu Bình Ninh không đông đúc, nhìn từ bản đồ có thể thấy được đại học cũng ở đây, ngoài ra còn có một vài doanh nghiệp, nhà xưởng. Những người có trình độ học vấn cao như sinh viên đại học, giảng viên, nhân viên doanh nghiệp đều có thể loại trừ, một chữ không khó mà cũng viết sau bộ thủ, vậy trình độ của hung thủ chỉ ở trong khoảng cấp hai, cấp ba, có khả năng từng có tiền án."
"Chúng tôi cũng nghĩ vậy...." Đội trưởng Jihoon vừa mở miệng, điện thoại di động liền vang lên, ông ta mỉm cười xin lỗi, tránh sang chỗ khác nghe điện thoại.
Bona nghe chị phân tích rõ ràng, đâu ra đấy, thấy mình cũng hơi dưa thừa. "Danh bất chính tắc ngôn bất thuận, ngôn bất thuận tắc sự bất thành." (Danh không đúng thì lời không thuận, lời không thuận thì việc không thành)
Lần này không như lần trước, cô cũng không cần làm luận văn nghiên cứu điều tra gì cả, trực tiếp đấu trí lâu dài với chị chỉ đẩy cô vào thế bất lợi, ngộ nhỡ có một ngày, cô vẫn còn vấn vương tình cũ, mà lòng chị thì đã nguội lạnh từ lâu.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro