Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 4.2: Mối tình đầu

Chương 4.2: Mối tình đầu

Nữ phục vụ bước tới cắt ngang hồi ức của Bona, cô mặc đồng phục đỏ phát cho mỗi người một bảng menu, trừ Hyunjin và Luda, những người khác nhìn một loạt trà sữa XX, hồng trà XX, XX đá lạnh đều cau mày.  Hai cô nàng chọn bừa hai cốc trà sữa, những người còn lại đều chỉ gọi một cốc nước lọc. Người phục vụ khó chịu nhắc họ, ở đây có mức phí thấp nhất phải trả, Eunseo lấy thẻ cảnh sát, nghiêm mặt cảnh cáo cô ta không được cản trở người thi hành công vụ.

Bona dùng di động để định vị, thấy khu phố cũ này chỉ cách khu chung cư – nơi Jinhyung bị hại có hai kilômét.

Hyunjin có một gương mặt rất đại chúng, bỏ trong đám người tìm một lúc cũng không ra, vóc người cao to của cô ta khiến Bona chú ý, nếu xét về sức lực, xem ra Hyunjin mạnh hơn Hoeun nhiều. Cô ta ủ rũ im lặng, cắn ống hút trà sữa, vẻ mặt vừa chán nản vừa bất đắc dĩ.

Đây chính là mối tình đầu của Jinhyung. Bona thầm nghĩ, vướng mắc tình cảm của cô ta và Jinhyung diễn ra lâu nhất, cũng sâu sắc nhất, nguyên nhân khiến hai người không thể đến với nhau, chỉ sợ cũng vì điều kiện kinh tế nhà cô ta không đạt tiêu chuẩn của Jinhyung. Nghĩ tới đây, Bona hỏi: "Chuyện của Jinhyung, cô biết chứ?"

"Đương nhiên biết." Hyunjin híp mắt, "Bây giờ làm gì còn ai không biết nữa?"

"Cô có buồn không?" Bona hỏi tiếp.

Có lẽ, Seola cảm thấy hơi mất kiên nhẫn với phương pháp dò hỏi dài dòng này của cô, môi chị hơi mím, ánh mắt sắc bén lướt qua Hyunjin, không bỏ qua biểu hiện nhỏ nhất trên khuôn mặt của cô ta.

Khi nhắc tới Jinhyung, vẻ mặt của cô ta rất phức tạp, có mấy phần bi thương, mấy phần tức giận, còn cả mấy phần không cam lòng. Phụ nữ đều là sinh vật phức tạp, đặc điểm lớn nhất luôn là suy nghĩ trong lòng và lời nói bên ngoài không hề giống nhau.

"Nếu bảo buồn, thì cũng hơi buồn, nhưng bảo cực kỳ đau khổ? Chưa đến mức ấy. Dù sao cũng là chuyện quá khứ... Anh ấy đã kết hôn rồi, còn có con nữa." Hyunjin nói xong, trong mắt bỗng dấy lên sự hoài nghi, "Không phải các vị nghi ngờ tôi đấy chứ?"

"Đúng, chúng tôi đang nghi ngờ cô. Xin cô khai báo một cách trung thực." Thái độ Bona bỗng trở nên sắc bén, hoàn toàn khác với thái độ khi hỏi Hoeun. Vẻ mặt của cô cũng lạnh lùng như thế, cô nhìn thẳng vào Hyunjin, "Trong khoảng sáu giờ đến tám giờ tối ngày 14 tháng 3, cô đang ở đâu, làm gì, ai có thể làm chứng cho cô?"

Bị truy hỏi đột ngột khiến Hyunjin sững sờ hoảng hốt, tay cô ta bóp chặt cốc trà sữa, đôi mắt mở to, trông vô cùng căng thẳng. Eunseo thấy dáng vẻ này của cô ta, suýt nữa thì lôi còng tay cất trong túi áo ra, lôi cô ta về đồn tra hỏi tiếp.

"Nói mau!" Bona bất chợt đập mạnh xuống bàn, phát ra tiếng vang lớn, khiến người ta không khỏi nghĩ đến Bao đại nhân.

Chị Bona thật hung dữ mà... Luda cũng thấy khiếp sợ.

"Tôi ở nhà... Lên mong hoặc xem tivi, tôi quên rồi, dù sao... Tôi cũng không làm việc gì khác, không nhớ rõ... Cha mẹ tôi có thể làm chứng." Hyunjin bắt đầu nói năng lộn xộn, cắn chặt ống hút hơn, "Thật mà, tôi không làm gì cả, xin các vị tin tôi, không phải tôi, tôi hại anh ấy làm gì."

"Bằng chứng do người thân đưa ra không đáng tin." Seola đột nhiên nói, giọng điệu lạnh lùng khỏi bàn.

Hyunjin bối rối nhìn chị, lại cúi đầu.

"Cô ở Busan nghiên cứu sinh, chuyên ngành rất nổi tiếng, nếu ở lại Busan, không sợ không tìm được một việc làm tốt, tại sao phải trở về Daegu, tại sao dang dở cao không đến thấp không xong, tại sao giờ vẫn chưa tìm được việc làm?" Bona hùng hổ hăm dọa, hỏi liên tục mấy câu "tại sao," khiến Hyunjin hoảng loạn, ruột gan rối bời.

"Chẳng qua tôi... Tôi là con một, quê ở đây... Cha mẹ tôi đều ở đây, Busan xa quá..."

"Nói dối." Bona ngắt lời cô ta, "Cô ở lại Daegu, không phải vì cha mẹ, mà vì Jinhyung."

"Không phải! Tôi...."

Bona ngắt lời cô ta lần nữa, "Cô yêu anh ta, vẫn luôn yêu anh ta, cho dù biết anh ta vì tiền mà vứt bỏ cô, tìm một cô gái khác giàu có hơn, cô vẫn cam tâm tình nguyện ở bên cạnh anh ta, không ngại làm nhân tình của anh ta, đúng không?"

Sau đầu Luda chảy một giọt mồ hôi lạnh, Chị Bona, trông cô thật giống một bà vợ cả đang ép hỏi vợ lẻ...

Hyunjin cắn môi dưới, dáng vẻ yếu đuối nhu nhược này nhìn chẳng liên quan gì đến dáng dấp cao lớn của cô ta.

"Từ trung học cơ sở đến bây giờ, hai người chia tay tái hợp ít nhất mười năm, nếu một trong hai người chịu từ bỏ, sao có thể kéo dài lâu như vậy?" Tốc độ nói của Bona chậm lại, "Nói đi, cô giết anh ta như thế nào, nhớ khai báo trung thực."

"Tôi thật sự không giết họ!" Hyunjin bị ép đến phát hoảng, nước mắt dâng lên trong mi mắt, ngực phập phồng kịch liệt, từng câu từng chữ đều mang theo sự nghẹn ngào kìm nén, "Đúng, cô nói không sai, tôi yêu anh ấy, anh ấy cũng yêu tôi, nhưng thời gian hai chúng tôi ở bên nhau quá ngắn, khi tôi muốn quay lại với anh, anh ấy đã có bạn gái, khi anh ấy muốn quay lại với tôi, tôi đã có bạn trai. Chúng tôi bỏ lỡ nhau, luôn bõ lở nhau, nhưng trong tim tôi vẫn biết, anh ấy yêu tôi, vẫn luôn yêu tôi."

Chuyện tình tình ái ái của người khác khiến Seola nhàm chán dời ánh mắt đi nơi khác, da gà của Eunseo cũng rơi đầy đất.

"Tại sao cô cứ mãi yêu anh ta?"

Hyunjin nhìn Bona, nghiêm túc đáp: "Anh ấy là mối tình đầu của tôi, phụ nữ luôn khó mà lãng quên mối tình đầu."

Seola liếc nhìn Bona, cơ thể của cô rõ ràng hơi cứng đờ, ho một tiếng để che giấu.

"... Làm thế nào mà cô biết được anh ta cũng còn yêu cô?"

"Sau khi anh ấy kết hôn, nhiều lần uống say đều gọi điện cho tôi, nói rằng không quên được tôi, tại sao người mà anh ấy lấy không phải là tôi." Hyunjin nói tới đây, vô cùng xúc động, chìm đắm trong thế giới của bản thân, hoàn toàn đau xót trước cái chết của Jinhyung, "Tôi cũng là mối tình đầu của anh ấy."

"Chưa chắc người ta đã nhớ mãi không quên mối tình đầu." Bona lạnh lùng giội cho cô ta một gáo nước lạnh, khóe mắt liếc qua Kim Seola, chị đang quay đầu đi nơi khác, giống như cuộc nói chuyện này chẳng liên quan gì tới chị.

Mối tình đầu, ha ha.

Tuy nói thế này cũng hơi bất kính với người đã khuất, nhưng ấn tượng của Bona về Jinhyung chính là --- một tên đàn ông cặn bã thay đổi thất thường, dùng danh nghĩa tình yêu chân thành để chơi gái, bám váy phụ nữ, ngoài ra còn ngoại tình, cuối cùng cũng bị giết chết!

"Tôi không nghĩ là họ sẽ chết... Tôi cũng chưa bao giờ muốn giết họ... Các vị biết không? Tôi hiểu anh ấy, anh ấy quá yêu tiền, anh ấy muốn sống thật sung sướng, nhà vợ anh ấy giàu có như vậy, sao các vị không đi tìm hiểu xem có phải vào nhà cướp của hay không?" Hyunjin thở dài.

Hyunjin khóc lóc nức nở một hồi cũng chẳng lấy được sự đồng cảm của Bona, cô vẫn câu hỏi cũ, "Trong khoảng sáu giờ đến tám giờ tối ngày 14 tháng 3, cô đang ở đâu, làm gì, ai có thể làm chứng cho cô?"

"Tôi ở nhà, cụ thể đã làm gì thì tôi không nhớ rõ." Hyunjin lau nước mắt.

Seola không cho cô ta thời gian để tạm nghỉ và suy nghĩ, tiếp tục hỏi: "Lần cuối cô liên lạc với Jinhyung là khi nào?"

"Đợt Tết âm lịch anh ấy uống say rồi gọi điện thoại cho tôi vào nửa đêm, có lẽ là lần đó." Hyunjin rút mấy tờ giấy ăn, lau nước mắt, "Sau khi anh ấy kết hôn, tôi cũng không chủ động tìm anh ấy, đều là anh ấy gọi cho tôi."

"Sau khi anh ta kết hôn, hai người có gặp nhau không?"

"Không."

"Tại sao không cho chúng tôi vào nhà cô?"

"Cha mẹ tôi không biết chuyện của tôi và Jinhyung, tôi không muốn họ lo lắng nhiều. Tôi vốn không làm chuyện đó, sao các vị không nghi ngờ người khác đi? Người hận anh ấy rất nhiều, còn có người bị anh ấy làm cho dính bầu, sao các vị không điều tra đi?"

Seola ngừng một hồi, không hỏi thêm.

Hyunjin vẫn tiếp tục hút trà sữa, tâm trạng dần hồi phục.

"Chuyện xảy ra với Jinhyung, cô xem ở đâu?" Seola lại hỏi, "Lúc đó có cảm tưởng gì?"

"Hoảng sợ!" Hyunjin nói, vẫn thấy sợ hãi, "Tôi xem trên facebook, gì mà sát hại cả nhà, có cả ảnh cửa nhà của anh ấy, nhưng tôi không thấy được thi thể, cho dù có đăng tôi cũng không dám xem. Làm sao mà tôi ngờ được đó lại là nhà bọn họ, sau báo chí cũng đăng, tôi mới tin đó, thật đấy, mấy ngày đều không ngủ được, còn mơ thấy ác mộng."

Bona phát hiện ra vài chi tiết sơ hở trong lời nói của cô ta, âm thầm nhìn về Seola, không ngờ chị cũng đột nhiên nhìn sang, đối mặt nhau trong giây lát khiến Bona hoảng hốt, cô vội nhìn xuống mặt bàn, cho dù trên bàn ngoại trừ hai cốc trà sữa, không còn thứ gì khác. Cô nhìn chị là vì... Ừm, câu hỏi của chị rất hay.

Bốn người lên xe đi tới nhà của người tình nghi tiếp theo. Luda không nhịn được, tò mò hỏi: "Chị Bona, tại sao khi cô hỏi chuyện Hyunjin và Hoeun, thái độ hoàn toàn khác nhau."

"Một phương pháp truy hỏi không thể áp dụng với tất cả mọi người tình nghi. Hoeun đã từng bị truy hỏi một lần, tâm lý đề phòng rất mạnh, cứng đối cứng, chỉ càng khiến chị ta phản bác dữ dội hơn thôi, cho dù chị ta vô tội hay thực sự là hung thủ giết người thì loại phản ứng này đều hợp lý, vẫn những vấn đề đó nếu hỏi lại nhiều lần, chị ta sẽ chỉ lặp lại những đáp án trước đây mà thôi. Hyunjin thì khác, cô ta vốn không ngờ được chúng ta lại đến tìm cô ta, tôi muốn dọa cô ta một chút, đầu tiên, để xem phản ứng của cô ta; thứ hai, hi vọng lấy được câu trả lời chưa qua suy nghĩ của cô ta."

"Nhưng kết quả là --- Người mang tâm lý đề phòng mạnh mẽ - Hoeun, hầu như đều nói thật; còn người hoang mang rối loạn - Hyunjin đa số đều là nói dối." Tạt nước lạnh không phải là sở trường của

Bona, nhưng đừng quên nơi này còn một người tên Seola.

Bona lờ chị đi, nhưng điều chị nói đúng là sự thật.

Khi đến nơi làm việc của Junnie tìm cô ta thì người đã không ở đó, mấy bữa nay Junnie xin nghỉ phép, vì phòng tân hôn đã sửa chữa xong, cô ta và vị hôn phu ở đó quét tước dọn dẹp. Eunseo hỏi địa chỉ phòng tân hôn của Junnie, ngồi xe qua đó, lúc đến cổng khu chung cư đã là giữa trưa.

"Hỏi nốt người này rồi chúng ta đến một chỗ gần đây ăn cơm được không, đói chết mất." Luda nhõng nhẽo nói.

"Được rồi, cô thử tìm xem quanh đây có món gì ngon không, chúng ta hỏi xong thì đi thẳng tới đó luôn." Xem ra Eunseo cũng đã đói bụng, xoa xoa tay hăm hở hưởng ứng.

Cửa thang máy vừa mở ra, nhìn thẳng về phía trước liền thấy ngay một bóng dáng yểu điệu, cô đang kiễng chân lau tủ, tay giơ cao khiến gấu áo cũng nâng lên, để lộ vòng eo nhỏ nhắn uyển chuyển. Trong tư liệu có ghi, Junnie xuất thân là người học múa, dù đã không múa nhiều năm, nhưng dáng người vẫn mềm mại cân đối như xưa.

Eunseo là người đầu tiên bước tới cửa, hỏi một câu: "Cô Junnie?"

Người nọ quay ra, nhíu mày, dùng ánh mắt dò hỏi nhìn bọn họ.

Khuông mặt không quá xinh đẹp, nhưng có một loại khí chất cao ngạo thanh nhã, không ngờ điểm này của cô ta lại giống hệt Bona, trước nay người làm nghệ thuật đều có loại khí chất ấy, nhưng cũng có người giả vờ, có người toát ra từ trong cốt cách. Sau khi biết thân phận của bọn họ, Junnie khó hiểu chớp mắt, "Ừm... Vào trong ngồi đi. Ngại quá, nhà hơi bừa bộn. Xin hỏi, rốt cuộc các vị tìm tôi có việc gì?"

"Junnie, sao thế?" Một người đeo kính, tướng mạo bình thương bước ra từ phòng ngủ, còn cầm cây lau nhà trong tay.

"Họ là cảnh sát." Junnie bình thản đáp, giới thiệu: "Đây là chồng tôi, Junseok."

"Cảnh sát? Sao vậy?" Junseok bỏ cây lau nhà xuống, căng thẳng bước tới.

Luda giải thích: "Là thế này, các vị hẳn chắc cũng nghe kể về vụ mưu sát xảy ra ngày 14 tháng 3 ở một khu chung cư rồi chứ, nam nạn nhân Jinhyung là... bạn trai cũ của cô Junnie, chúng tôi muốn tìm hiểu một vài vấn đề."

Trong thoáng chốc, biểu hiện của Junnie cực kỳ kinh ngạc: "....

Tôi từng nghe rồi! Vậy.... không biết tôi có thể cung cấp cho các vị thông tin gì đây."

Xem ra Junseok đã từng nghe vợ kể về bạn trai cũ, vẻ mặt không mấy ngạc nhiên, lại cầm cây lau nhà, "Tôi còn tưởng là chuyện gì, các vị cứ hỏi đi, tôi vào trong dọn dẹp tiếp."

Junnie quay ra nói với bốn người bọn họ: "Không biết tôi đã nguyền rủa anh ta bao nhiêu lần nữa, không ngờ bị tôi nói trúng, anh ta lại chết thật. Còn chưa bắt được hung thủ đúng không, đừng bắt làm gì, trừ hại cho dân còn nên phát cờ thưởng ấy chứ."

"Vợ và đứa con chưa đầy một tuổi của anh ta đều bị hại chết, cô nói thế có phải hơi quá đáng không?" Luda không nhịn được phản bác.

"Vậy chỉ có thể nói là bọn họ xui xẻo, loại cặn bã này, chết hết cả nhà là tốt nhất." Junnie cay nghiệt nói, cả người toát ra sự phấn chấn sau khi hả giận.

"Cho nên cô mới giết chết bọn họ?" Bona đột nhiên đánh úp, nói vậy xem phản ứng của cô ta ra sao.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro