Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 25.2


Bona vừa bước vào nhà, liền bị Seola ngăn ở cửa hôn sâu.

Không thể không nói, hộp hoa hồng cao cấp có tác dụng không nhỏ, hiếm khi Bona lại phối hợp, để mặc chị đòi hỏi như vậy. Khi tiếng chuông báo hiệu năm mới vang lên, niềm vui trọn vẹn.

Chị đang nhắm mắt nghỉ ngơi, Bona nằm trong ngực Seola, xoa bóp mấy lần trên chân, cô phát hiện khi ấn xuống thấy hơi đau. Tự nhấc chân lên xem, buổi chiều va vào ghế, bây giờ máu bầm lại một vùng lớn. Cô ôm chân, nhìn sắc mặt của Seola, xem ra chị rất bực bội, có lẽ còn đang nghĩ đến chuyện kẻ gửi đồ dời mục tiêu.

Giờ này đã bước sang năm mới, Bona ôm tay chị, nhè nhẹ xoa bóp để chị yên lòng, vì khi nãy mất nhiều sức lực nên chẳng mấy chốc mà cô đã chìm sâu vào giấc ngủ.

***

Kỳ nghỉ tết dương lịch qua đi, mọi người bắt đầu chờ tới kỳ nghỉ tết âm lịch.

Bảo vệ của trường nhận hộ Seola một bưu kiện chuyển phát nhanh, giao cho chị sau khi chị lên lớp xong. Seola không hề bất ngờ khi nhìn thấy chiếc hộp nho nhỏ này, sự hờ hững không quan tâm của chị cuối cùng cũng khiến Cận Đồ Hải không thể kiên nhẫn được nữa, e rằng trong này mới là ý đồ thực sự của hắn.

Trong hộp giấy đã không còn là thi thể động vật nữa, thay vào đó là một tờ báo được gấp gọn gàng, qua chất lượng giấy có thể thấy được nó không được in gần đây. Gấp gọn gàng như vậy, có thể thấy được sự trân trọng của Cận Đồ Hải đối với tờ báo.

Mở tờ báo ra, mặt sau, một chữ "Oan" vừa to vừa nguệch ngoạc có vẻ cực kỳ đáng sợ, chính diện mặt báo là một bản tin pháp luật từ mấy năm trước ---
(Kẻ mất trí: Nghi phạm cưỡng hiếp rồi sát hại liên tiếp hai người phụ nữ rốt cuộc sa lưới pháp luật)

Nhà báo dùng một mặt báo để viết về tình tiết vụ án và quá trình điều tra, phỏng vấn cảnh sát, còn đăng cả bức ảnh Cận Á Cát bị bắt.

Quả nhiên.

Cận Á Cát đã bị xử tử, nếu nói vụ án này thực sự là một án oan, vậy chứng tỏ hung thủ vẫn còn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật.

Nhưng Cận Đồ Hải là cha của Cận Á Cát, khăng khăng cho rằng con mình vô tội, cũng là lẽ thường tình. Seola đã gặp rất nhiều bậc cha mẹ một mực không tin con mình đã phạm trọng tội, cho dù chứng cớ rành rành xác thực ngay trước mắt, bọn họ vẫn cho rằng nhất định con của mình bị oan.

Chị muốn tìm ra hồ sơ của vụ án này cũng không khó, cái khó là mang một vụ án đã có hung thủ phải chịu hình phạt ra điều tra một lần nữa. Áp lực không chỉ tới từ vấn đề trình tự mà còn đến từ việc có khả năng khơi lên dư luận xã hội. Giả thiết đây đúng là một vụ án oan, vậy có nghĩa là rất nhiều người từng phụ trách vụ án cũng sẽ bị truy cứu trách nhiệm và đưa ra kỷ luật.

Liệu đây có phải là một "việc không đâu", có nên quan tâm tới nó hay không?

Chữ máu ở mặt sau đâm vào mắt Seola, chị mang tờ báo tới chỗ Bona, Bona có vẻ kinh ngạc, đọc đi đọc lại nhiều lần, cũng rơi vào trầm tư.

Cuối cùng, cô vẫn lặp lại vấn đề đã hỏi chị nhiều lần: "Chị muốn đi gặp hắn ư?"

Seola không nói không rằng, lấy điện thoại di động ra, bấm số rồi bước ra ngoài. "Là tôi. Tôi muốn biết từng chi tiết quá trình và biểu hiện khi ngồi tù của Cận Đồ Hải. Thử tìm xem."

Trong lúc đợi hồi âm, Bona lên mạng đọc một vài tin tức có liên quan tới hai vụ án năm đó, đại khái cũng giống với lời mà Seola đã nói. Nạn nhân đầu tiên là Tiểu Lệ, mười hai tuổi, cha mẹ đều đi làm, như thường lệ để cô bé ở nhà một mình làm bài tập. Một hôm tan tầm về nhà, bước qua cửa liền nhìn thấy Tiểu Lệ chết thảm trong vại nước, vệt máu chảy ra từ dưới người dính tới tận gót chân, chưa bị nước gột đi, nguyên nhân tử vong là bị dìm chết, khi chưa tử vong còn bị đánh đập. Nạn nhân thứ hai là Đồng Hinh chết tại một nhà vệ sinh công cộng gần xưởng dệt Đệ nhất Gunsan, hung thủ dùng tay che miệng cô ta, bóp cổ khống chế, áp cô ta lên tường, cưỡng hiếp sau đó bóp chết. Sau khi thu thập vật chứng từ kẽ tay của Đồng Hinh, tiến hành xét nghiệm lý hóa và giám định nghiêm ngặt về mặt khoa học, phát hiện ra DNA của vụn da tại kẽ tay Đồng Hinh trùng khớp với DNA của Cận Á Cát. Cận Á Cát là công nhân của xưởng dệt kia, người làm của hắn báo cáo rằng hành động của hắn vào ngày xảy ra vụ án rất kỳ lạ, lúc quay về có thương tích trên người, khi cảnh sát hỏi hắn, hắn ngụy biện là vì mình trộm cướp nên mới xảy ra tranh chấp với Đồng Hinh.

Đang đọc thì có hồi âm từ phía bên kia.
"Giáo sư Kim, tôi tìm được rồi. Cận Đồ Hải và vợ ông ta từng tới Cục cảnh sát cãi cọ mấy lần vì chuyện con trai họ bị bắt giam, khăng khăng nói là cảnh sát đánh đập Cận Á Cát. Sau khi Cận Á Cát bị xử tử, ông ta bắt đầu kêu oan một cách điên cuồng, có một lần còn cầm pháo lớn giả bộ làm bom, ném vào phòng điều tra thông tin của tòa án. Ông ta bị bắt vì xông vào Cục cảnh sát, tội hành hung cảnh sát, khiến ba cảnh sát bị thương, hai cảnh sát bị trầy xước nhẹ, ông ta bị phán hai năm tù giam. Trong nhà tù, biểu hiện của ông ta rất kém cỏi, không hề có chút nào gọi là ăn năn hối cải, ngày ngày nói với cảnh ngục và bạn tù rằng con trai Cận Á Cát của ông ta vô tội, bởi vậy Cận Đồ Hải không được giảm án. Ông ta đã từng được làm giám định tinh thần, kết quả là ông ta rất bình thường, đầu óc không sao cả, chẳng qua quá cố chấp mà thôi, có lẽ nguyên nhân là do con trai trở thành tội phạm bị tử hình, vợ cũng qua đời nên bị kích thích."

"Vụ án con trai hắn có chứng cứ xác thực mà, không ai vu oan cả, cuối cùng chính Cận Á Cát cũng nhận tội, Cận Á Cát từng có tiền án, nếu không phải vậy thì cảnh sát Gunsan cũng chẳng phá án dễ dàng như thế. Hắn là một tên lưu manh, đánh lộn ẩu đả, trộm đồ,... đã bị cảnh sát bắt nhiều lần rồi. Thượng bất chính hạ tắc loạn, người ở đó nói Cận Đồ Hải cũng chẳng phải loại người tốt đẹp gì, trước đây cũng suốt ngày bắt gà trộm chó, còn từng lấy trộm xe đạp nhà hàng xóm."

Seola nghe xong, đặt điện thoại di động qua một bên.
Chữ "Oan" ở mặt sau tờ báo vẫn khiến con mắt người ta nhức nhối như trước.

"Em nói xem, người tên Cận Đồ Hải này, chị có nên gặp hay không?" Seola hỏi.
Bona trầm ngâm một lúc, gật đầu nói: "Nên."

"Lý do?"
"Hiểu biết của chúng ta về vụ án kia chỉ vẻn vẹn trong thông tin và hồ sơ vụ án nhưng chưa từng tìm hiểu ở phía Cận Đồ Hải, tại sao ông ta lại khăng khăng cho rằng con trai mình bị oan. Dường như ông ta đã ký thác hi vọng lên người chị, nếu đã vậy, lời chị nói hẳn là ông ta sẽ chịu nghe một chút."

Bona nghiêm túc nói, "Nguyên tắc mà chị đã giữ vững nhiều năm 'sự thật là trên hết', là để tội phạm phải chịu sự trừng phạt thích đáng. Nếu sự thật chứng minh Cận Á Cát thực sự giết người, vậy hắn đã phải đền tội, tất cả đều vui mừng, chị có thể không cần quan tâm tới Cận Đồ Hải nữa; còn nếu Cận Á Cát thực sự chết oan, lẽ nào chị chấp nhận để hung thủ vui vẻ vì sự may mắn của mình, một khi nổi hứng lại tiếp tục giết người?"

Tuy Seola không đáp nhưng nhìn vẻ mặt thì có thể thấy chị đã đưa ra quyết định chắc chắn.

"Em hiểu Cận Đồ Hải." Bona nói thêm, "Nếu hiện tại em có chứng cứ chứng minh năm đó Taeyong bị chị đổ oan, em cũng sẽ cố gắng vì nó mà lật lại bản án như vậy."

"Nếu có chứng cứ chứng minh năm đó chị đã đoán sai, chị sẽ đích thân lật lại bản án cho cậu ấy." Seola nghiêm nghị nhìn cô, nếu nói giữa hai người có một điểm không thể động vào thì đại khái chính là Taeyong.

Bona hơi bối rối cúi đầu.
Chỉ có thể nói gặp được Bona là phúc phận của Cận Đồ Hải.
Seola lại cầm điện thoại lên, "Gửi phương thức liên lạc của Cận Đồ Hải cho tôi."
Lát sau, một số điện thoại di động xuất hiện trong mục tin nhắn của chị.
***
Cận Đồ Hải ăn hai quả trứng rán hành, no ợ lên một cái rồi tiếp tục lêu lổng trên đường phố hoa lệ ở Thủ đô. Thủ đô rộng lớn, có đủ loại người, loại mạt hạng như ông ta vẫn cứ về nơi tối tăm dưới lòng đất, mơ về giấc mộng giàu sang sau một đêm hoặc nổi tiếng sau một đêm thôi. Gần tới trưa, điện thoại di động của ông ta bỗng kêu vang.

Điện thoại của ông ta vẫn được họ hàng giữ, mỗi tháng nạp đủ tiền vào, cũng giữ cho số điện thoại không bị xóa đi. Sau khi ra tù ông ta liền trở về, vẫn luôn mang di động bên người, vì sợ mình không nghe thấy, bèn cài đặt chế độ rung, chỉnh âm lượng chuông báo lên to nhất.

Trên màn hình là một dãy số xa lạ, cũng không đến từ những người mà ông ta quen biết. Nội tâm của ông ta bắt đầu âm ỷ mừng tới phát cuồng, vội vàng nhận cuộc gọi, lớn giọng "Alo" một tiếng.

"Chào ngài. Tôi là Lục Hợp Thải..."
Cận Đồ Hải thất vọng ngắt máy, cười lạnh mấy tiếng. Nhưng chỉ một lát sau, lại có cuộc điện thoại thứ hai, là một số máy lạ khác. Ông ta hơi bực bội nghe máy, nói với giọng đậm chất Gunsan: "Alo! Ai thế?"

"Cận Đồ Hải." Trong điện thoại vang lên một giọng rất êm tai, không hề khách khí mà gọi thẳng tên ông ta, ngừng một lúc, đối phương lại nói tiếp: "Tôi là Seola."

Cận Đồ Hải ngây ra, người qua kẻ lại ồn ào xung quanh chợt như tĩnh lặng, bên tai ông ta, mấy chữ "Tôi là Seola" không ngừng vang lên. Ông ta không kịp phản ứng, hoàn toàn sững sờ, một giây sau mới vội vàng kêu lên: "Kim, Seola!"

Sau đó, ông ta liền nói mấy câu mà ông ta thường nhấn mạnh với người khác bằng giọng bi thảm mà tuyệt vọng: "Con trai của tôi bị oan!! Nó bị người ta đánh tới mức phải nhận tội thì thôi!! Nó không giết người! Nó không giết người!"

"Cận Đồ Hải, con trai của ông có giết người hay không cũng không phải do ông định đoạt. Ông ở đâu, chúng ta gặp mặt."

"Tôi ở..." Cận Đồ Hải rất kích động, nhìn chung quanh một vòng, chợt nghẹn ngào một lúc, "Tôi ở...quảng trường Thủ đô."

"Bây giờ tôi sẽ tới đó."
Cận Đồ Hải cất điện thoại di động vào túi tiền, trong mắt đầy lệ. Bỗng nhiên, ông ta hét to một tiếng, quỳ trên mặt đất khóc gào khiến du khách và người đi đường xung quanh ai nấy đều kinh ngạc. Trông ông ta vô cùng khốn khổ, gần như phát điên, ông ta nắm chặt điện thoại, đang cầu nguyện, đang van nài, nhất định giành lại công bằng cho đứa con đã chết oan của mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro