Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2.2: Thi đấu suy luận

Chương 2.2: Thi đấu suy luận 

Tuy hơi hiểu sai một chút, nhưng điểm này, cô nói đúng. Seola mở miệng nói: "Cho dù là con dao đâm ở bụng nạn nam nạn nhân, vết thương ở cổ tay hay là nữ nạn nhân chết rồi mà vẫn bị xiết cổ, đều không giống hành vi ngược đãi. Những việc mà hung thủ làm với thi thể nạn nhân, mục đích không phải là ngược đãi, mà là "bồi thêm" và "xác nhận họ đã chết." Theo thống kê, những hung thủ có bệnh ngược đãi, thường hay chọn những phương pháp tàn nhẫn và mang tính sỉ nhục cao hơn để hành hạ thi thể, ví dụ như đâm bừa mấy trăm nhát dao hay cắt bỏ bộ phận nào đó..., đám giết người ấy có không ít kẻ mang tâm lý biến thái."

Eunseo nghiêm túc gật đầu, miệt mài ghi chép vào sổ tay.

"Từ mùng chín tháng mười một đến mùng bảy tháng tám năm 1888, ở Whitechapel, phía đông London, Jack The Ripper đã giết chết năm người, cắt yết hầu và một bụng, moi hết nội tạng của người bị sát hại ra ngoài. Vào năm 1988 – 1989, xảy ra vụ án Tsutomu Miyazaki, tội phạm bắt cóc, xâm hại và sát hại bốn bé gái từ 4-7 tuổi, sau đó quay, chụp lại cảnh ăn thịt, uống máu." Seola không hề tốn sức nói ra tên của những tội phạm dã man khét tiếng.

Chỉ nghe thôi mà đã thấy dạ dày sôi trào... Bona chen ngang những ví dụ của Seola, nói: "Hung thủ của vụ án này, hiển nhiên không có ham muốn kiểu đó, hoặc, thể lực của hắn không đủ để thực hiện loại hành vi tốn sức ấy. Mục đích của hắn rất rõ ràng --- tàn sát, không để ai sống sót."

Eunseo nghĩ, lý do mà Giáo sư Kim hỏi mình vóc dáng của hai kẻ tình nghi ấy là đây, hóa ra cô cũng đã phát hiện được. Nói gì mà, mỗi người làm theo phương pháp riêng của mình, tôi thấy hai vị phối hợp rất ăn ý đấy chứ.

Seola và Bona lại xem xét một hồi, sau khi rời khỏi hiện trường vụ án, cả hai trở lại hai gian phòng làm việc độc lập mà Cục cảnh sát thành phố chuẩn bị cho họ, đóng kín cửa.

Lúc Bona nghĩ đến việc nhỏ thuốc nhỏ mắt cho mắt đỡ mỏi, liếc xem giờ, thấy đã quá giờ cơm tối từ lâu. Báo cáo tóm tắt trên màn hình laptop đã viết gần xong, nhưng cô luôn cảm thấy có gì đó không đúng --- hung thủ không tự tin vào tố chất sức khỏe của hắn, vậy thì vì sao hắn phải mang theo bao cao sư, khăng khăng tiến hành cưỡng dâm thi thể nữ nạn nhân, nhưng đến dấu vân tay cũng không sót lại, hắn không cảm thấy việc đó quá nguy hiểm ư? Nhân lúc thuốc nhỏ mắt ngấm dần, cô dựa vào lưng ghế, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Luda nhẹ nhàng gõ cửa, thò đầu vào hỏi: "Chị Bona, cô có đói không? Cô muốn cùng chúng tôi ra ngoài ăn cơm, hay để tôi mua về cho cô?"

Bona luôn là người phân rõ công việc và đời tư, cô chớp mắt mấy lần, cảm thấy mắt đỡ mỏi hơn nhiều, liền đứng lên, tiếp tục giữ khuôn mặt lạnh nhạt, "Tôi sẽ tự giải quyết."

Thật là lạnh lùng xa cách....

Nhưng Luda đây phải người dễ dàng chấp nhận sự cự tuyệt, cô tiến lên vài bước, dáng vẻ hơi nhõng nhẽo, "Lãnh đạo cục nói hai vị đều còn trẻ, cô lại du học ở nước ngoài nhiều năm, chắc chắn không thích mấy thứ phiền hà "xã giao," nên để cho tôi và Eunseo tận tình tiếp đãi hai vị. Chị Bona, xin hạ cố cùng chúng tôi ăn cơm đi mà, tôi đưa các vị đi ăn món bò bít tết ngon nhất Daegu."

Ngồi chung một bàn ăn với Seola? Bona bĩu môi ghét bỏ theo bản năng. Chỉ nghĩ thôi mà đã thấy chán rồi.

Bona cương quyết ngồi xuống, "Tôi còn muốn viết báo cáo tóm tắt thêm lúc nữa, cô cứ đi trước thôi."

Luda hậm hực quay đi, ra ngoài nói với Eunseo chị Bona đang làm việc, quên ăn quên ngủ. Bên Eunseo cũng chẳng thuận lợi hơn, dường như Seola cũng không muốn ngồi chung bàn ăn với Bona, tuy không lấy cớ làm việc, nhưng cũng không hề nể mặt Eunseo mà ra ngoài ăn cơm một mình.

"Phương hướng của giáo sư Kim hoàn toàn không dựa theo các góc độ tâm lý để suy đoán hung thủ, mà nghiêng về suy luận thông thường, phân tích tâm lý chỉ là phụ thôi." Eunseo và Luda đành cùng nhau đi ăn ở căn tin, lúc này đang vừa nhai một miếng cơm to vừa nói: "Vốn dĩ bọn họ không chung đường, vừa gặp nhau đã biến thành kẻ địch cũng là chuyện bình thường. Người cùng nghề thì đối địch nhau.

Luda là người phía Bắc, thích ăn đồ ăn làm từ bột mì, cô cầm cái bánh bao, thở dài nói: "Giáo sư Kim đẹp như vậy, hôm nay lúc mới gặp tôi cũng mê mệt chết đi được, nhưng mà... quá khó gần! Tôi chẳng dám nói chuyện với chị ấy. Chị Bona cũng thật mạnh mẽ, còn dám cùng chị ấy chơi cái trò suy luận gì đó."

"Không biết trước đây Giáo sư Kim và Chị Bona đã từng gặp nhau chưa, tôi xem lý lịch tóm tắt, thấy hai người họ từng cùng học trong một trường đại học, nhưng ... học cách nhau vài khóa."

"Chắc là không quen đâu, nếu không dù sao cũng là chị em cùng trường với nhau, sao chẳng thân thiện gì cả?"

"Sao tôi lại thấy Chị Bona và Giáo sư Kim rất xứng đôi?" Eunseo nói mà không thèm suy nghĩ, "Hai người đều không thích hòa nhập, trên mạng thường gọi là gì nhỉ ... cao ngạo lạnh lùng?"

Luda đập bàn, "Đúng! Chính nó!" Ăn mới một hồi, Luda đã thấy Eunseo ăn sạch đồ ăn trong đĩa, "Chị đói thế cơ à, ăn như hổ như sói ấy."

"Tôi còn phải làm việc, trước khi đi, Giáo sư Kim bảo tôi đi giám sát siêu thị gần nhà Jinhyung." Nói xong, Eunseo lau miệng, đi trả đĩa rồi ra khỏi căn tin.

Bona viết thêm vài đoạn nữa, cảm thấy suy luận của mình bề ngoài nhìn có vẻ hợp lý, nhưng hình như còn sót chi tiết nào đó. Nhưng là chi tiết nào? Cô không thể lâm vào bế tắc thế này được, đóng laptop rồi bước ra khỏi văn, ăn cơm quan trọng hơn viết báo cáo nhiều.

Cảnh đêm ở Daegu rất đẹp, những quần thể kiến trúc con đường ven biển đều được khoác lên những ánh đèn màu rực rỡ. Những chiếc tàu chở người ngắm cảnh từ từ lướt qua trên mặt biển, những ngọn sóng hình tam giác gợn lên phía sau thân tàu. Bona tản bộ dọc theo đường lớn Tân Hải, thấy trên đường đều là những quán cà phê và quán bar nhỏ, nam thanh nữ tú ăn mặc thời thượng cầm điện thoại ngồi ở vị trí lộ thiên, vừa tán gẫu vừa lên mạng rất hưởng thụ. Cô dùng điện thoại di động chụp vài tấm ảnh đăng lên facebook mới đăng ký, nhưng không biết ... Ai sẽ xem đây.

Bona chọn đại một quán cà phê rồi bước vào, lúc đi ra, tay trái cô cầm một cốc cacao nóng, tay phải cầm một chiếc sandwich gà hun khỏi, gió biển thổi vào mát rượi, cô vừa ăn vừa tản bộ, thoải mái vô cùng.

Ăn hết một nửa chiếc sandwich, Bona cảm giác bị ai đó chạm vào người, cô bất giác quay đầu nhìn, thấy Seola đang giữ chặt cổ tay của một đứa trẻ, đứa trẻ giãy dụa rất mạnh, hẳn là có liên quan tới cú va chạm vừa nãy vào người cô. Chị đột ngột xuất hiện khiến Bona vừa nghi ngờ vừa mất hứng, chưa kịp tránh ra, đã thấy đứa bé kia giơ tay muốn ném thứ gì đó đi, nhưng bị chị ngăn cản, tay áo sơ mi của chị xắn lên cao, để lộ cổ tay tinh tế.

Bona chăm chú nhìn, thứ kia không phải là điện thoại di động của cô sao?

Ăn trộm?!

Bona không hề nghĩ ngợi, nhét miếng sandwich dang dở vào miệng, nhào tới giật lại.

Trong lúc giành giật, chế ngự giãy dụa hỗn loạn, đứa trẻ vùng chạy được, lập tức trốn mất dạng. Bona nắm chặt điện thoại vừa giật lại về, thở không ra hơi, mới nhớ phải nuốt miệng sandwich trong miệng xuống.

"Chuyên gia tâm lý tội phạm gặp trộm trên đường." Seola chắp tay sau lưng, mỉa mai nhìn dáng vẻ nhếch nhác của Bona.

"Nếu như chị không thế lập tức giải thích tại sao chị lại xuất hiện sau lưng tôi, tôi sẽ gọi cảnh sát tố cáo chị có ý đồ theo dõi quấy rối ngay bây giờ." Bona vừa cẩn thận cất điện thoại di động, vừa lùi ra sau ba bước.

"Tôi vẫn ngồi chỗ kia viết báo cáo, cho đến khi bắt gặp một đứa trẻ đi theo cô thò tay trộm điện thoại." Seola hất cằm chỉ chỗ ngồi ngoài trời của một quán cà phê cách đó không xa, ở đấy còn đặt một chiếc laptop, sự mỉa mai và khinh thường trong mắt chị khiến Bona thấy khó chịu, cô thậm chí còn nghĩ đến một câu nói rất thiếu lễ phép để hình dung "Mắt chó khinh người," làm gì có ai mọc mắt ở sau lưng?

Dưới ánh đèn tờ mờ Bona đang định quay người rời đi, thì thoáng nhìn thấy vài giọt máu còn tươi rơi trên đất, cô nhìn về phía hai tay vẫn chắp sau lưng của Seola, nhớ đến tình cảnh vừa rồi, đứa trẻ bị chị khống chế chặt chẽ đột nhiên giãy dụa chạy thoát....

"So với việc đứng đây nói năng hùng hồn, chi bằng tìm một chỗ băng bó vết thương đi thì hơn." Bona bỗng động lòng trắc ẩn, không biết chị bị thương có nặng không, giáo sư điều tra hình sự dũng cảm bắt giữ kẻ móc túi, lại còn bị thương... Bona cũng thầm khinh bỉ chị, khinh bỉ xong lại lâm vào thế bí, nên giúp chị xử lý vết thương, hay quay đầu rời đi?

"Bị thương ngoài da thôi." Seola nâng tay phải, cả bàn tay đầy máu, lòng bàn tay chị bị đứa trẻ kia đâm lung tung mấy phát, may mà chị quen dùng tay trái nên cũng chẳng ảnh hưởng nhiều.

Bona cầm điện thoại di động, hai tiếng "Cảm ơn" như xương mắc ở cuống họng, không nói thành lời. Dòng máu đỏ sậm từ tay chị uốn lượn

chảy xuống kích thích giác quan của cô, cho đến khi mấy giọt máu từ khuỷu tay chị lần thứ hai rơi xuống nền xi măng, tạo thành một đóa hoa đỏ sậm, cô không kiềm chế nổi chút đồng cảm còn sót lại trong nội tâm, mấy lời "Hay là tới bệnh viện đi" cũng được thốt lên.

Seola mở lòng bàn tay, ánh mắt chị khi đánh giá vết thương của chính mình vẫn lạnh lùng như thế.

Bona nhíu lông mày, đưa tay lấy từ trong ví một túi khăn ướt, đặt trên vết thương của chị. Lòng bàn tay chị rất nóng, máu đỏ nhanh chóng thấm đẫm khăn ướt trắng, cực kỳ gai mắt. Giống như trong những câu văn hoa mỹ miều thường tả "Máu tươi nhuộm đỏ tuyết trắng," cũng khiến cảnh tượng thêm phần bi tráng.

Tình trạng dằn vặt này không kéo dài lâu, Seola đã đẩy tay cô ra, tự ấn xuống vết thương, sai khiến cô như người giúp việc, "Lấy laptop cho tôi."

Bona quay đầu nhìn chỗ ngồi khi nãy của chị, mấy bàn xung quanh đều có trai gái trẻ tuổi hẹn hò trò chuyện, bàn tay đầy máu của chị xuất hiện chắc quấy rầy người khác. Lúc cô đi tới cầm laptop, nhìn qua nội dung trên màn hình, chị mở ra hai cửa sổ viết báo cáo, cái còn lại là website, là facebook của Miyeon. Trong thoáng chốc, Bona khá tò mò rốt cuộc chị viết gì trong báo cao, nhưng rồi cố gắng kiếm chế tính hiếu kỳ, khép màn hình, cầm laptop đi về phía chị.

"Chị có cần tới bệnh viện không?" Bona hỏi lại một lần nữa.

"Không cần, đừng đi theo tôi." Chị vừa cầm lấy laptop thì đã không hề nể mặt đuổi Bona đi.

Ai thèm đi theo chị?!

Nếu chị đã nói vậy, Bona cũng chẳng còn lý do gì để ở lại. Ngay sau đó, cô lạnh lùng quay người rời đi. Trước khi ngủ, cô xem tin tức trên di động, chợt nhớ tới bàn tay đầy máu của Seola...

Đứa trẻ kia là trộm cắp chuyên nghiệp, nếu không thì sao lại giấu dao trong người, đâm người rồi chạy trốn?

Trộm cắp chuyên nghiệp? Bona chợt hiểu ra, ngồi dậy mở laptop, viết một đoạn vào báo cáo.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro