Chương 16.2
Từ Mộng Cửu Thiên về đến khách sạn thì đã gần một giờ đêm, tiếng nhạc đinh tai nhức óc khiến trái tim Bona đập mạnh như đánh trống, mãi mà không hết, đầu cũng hơi đau nhức. Phải chăng cô đã quá bảo thủ, hay là cô lạc hậu so với mọi người, thanh niên trẻ tuổi đều thích tới những nơi phóng khoáng buông thả, chỉ có cô cảm thấy mệt nhọc, không hiểu nổi những người làm việc trong ấy hàng ngày, rốt cuộc trái tim mạnh mẽ tới mức nào?
"Mệt à?"
Trong thang máy chỉ còn cô và Seola, khi giọng nói nữ tính trầm ấm dịu dàng của chị vang lên bên tai cô, Bona mới thoáng cảm nhận được hơi thở của cuộc sống thường ngày, trong cuộc sống ấy, không gian tĩnh lặng, có người mà cô từng ngưỡng mộ và yêu tha thiết, vẫn luôn ở bên cô. Bona thả lỏng người, không căng thẳng nữa, ở đây không có người ngoài, hai người họ không cần trao đổi, thăm dò và xác nhận với nhau bằng ánh mắt để che giấu mọi người.
"Không mệt." Bona lấy thẻ phòng ra, Seola thì không, chị vẫn đứng cạnh Bona, Bona cũng hiểu được, chị muốn đi vào.
Cô cúi đầu, lưỡng lự mấy giây, ngay trong mấy giây đó, khuôn mặt xinh đẹp của Arin thoáng hiện ra trong đầu cô, sau đó dường như hơi giận dỗi, đưa thẻ mở phòng dán vào ô cảm ứng, một tiếng "tích" nho nhỏ vang lên, cửa mở ra.
Phải chăng khi chị tập trung phá án thì không để tâm đến bất cứ thì gì khác, chị bước vào cửa một cách tự nhiên, mở tủ lạnh lấy ra một chai nước rồi ngửa đầu uống. Không thể phủ nhận, theo sự lên xuống của cằm, chị trong thật quyến rũ.
Chị vốn không thích ăn đồ ngọt, nên tối nay, khi ông chủ Cung để người pha rượu pha riêng những đồ uống ngọt kia cho họ, chị chỉ nhấp một ngụm rồi thôi. So với đồ uống không cồn, e rằng chị thích uống một ly rượu Vodka hơn.
Bona ngồi xuống ghế sô pha, thấy hơi buồn ngủ, đến nỗi cô còn đang cân nhắc xem có nên đi tắm hay không... Thật chẳng ra sao cả. Seola uống nước xong, ngồi xuống một ghế sô pha khác, lấy tay xoa thái dương. Hai người họ rất giống một đôi vợ chồng sau khi đi làm về, mỗi người ngồi trên một ghế sô pha, ai cũng im lặng, nhưng đều hiểu người kia đang mệt mỏi vô cùng.
Để chống chọi lại thứ âm nhạc đinh tai nhức óc ấy, quả thực cần hao phí rất nhiều sức lực.
"Bbo thân yêu, nếu em không muốn cởi quần áo tắm rửa, chi bằng cầu xin chị giúp em." Seola nhắm mắt nói.
"Không dám phiền chị." Bona tỉnh táo lại từ cơn buồn ngủ, thấy chị còn tựa trên ghế sô pha, y như đang ngủ, cô liền đẩy chị một cái, chị vẫn nằm im. Cô có lòng tốt nhắc nhở chị: "Seola, chị cũng mệt mỏi, chỗ này không phải giường của chị."
"Không, đêm nay chị muốn ngủ ở đây." Chị cực kỳ ngoan cố đáp: "Nếu không hồi ức của em về ngày hôm nay, ngoài việc phải bôn ba khắp nơi tìm manh mối cho vụ án, thì chỉ còn lại việc em ăn tối với Jisung thôi."
Tâm trạng Bona chuyển tăm tối sang vui vẻ, hóa ra chị đang ghen?
Chị còn lâu mới nghĩ thoáng được như em, còn không phóng khoáng tự nhiên bằng em nữa--- Bona cảm thấy mình còn hơn chị một chút, ít nhất cô không nói thẳng cho chị biết, ánh mắt nóng bỏng và sự chăm sóc tận tình của Arin dành cho chị đã vượt quá tình đồng nghiệp. So với những điều ấy, cô và Jisung chỉ là bạn bè cũ quá bình thường.
Khi còn nhỏ, cô vẫn coi cậu ấy là em trai, bây giờ tuy cậu ấy đã cao hơn cô nhiều, nhưng cô vẫn đối xử với cậu ấy như em trai mà thôi. Hôm nay cô gặp ông bà Park và Jisung, lại nghĩ tới em trai Taeyong, không biết phải đợi tới khi nào mới có một bữa cơm gia đình được quây quần bên nhau.
Có điều, chỉ có thế mà muốn ngủ ở đây, có phải chị đã bẻ thẳng thành cong rồi không?
"Chị hẹp hòi như thế, những nghi phạm kia có biết không?"
Seola giơ tay, nắm chặt thành nắm đấm.
Có ý gì đây?
Bona nghĩ mãi mà không ra, sao giống với động tác ra oai phủ đầu trước khi đánh nhau quá vậy?
"Trái tim con người ta chỉ lớn bằng nắm đấm mà thôi, có thể chứa đựng vô cùng ít, nếu so sánh hai thứ với nhau, chị tin tưởng vào dung lượng của bộ não hơn."
"Lần này tới Sokcho, chị đã hiểu biết về cơ thể người hơn hẳn lần trước, quả nhiên càng quen nhiều bác sĩ pháp y thì càng hiểu biết hơn." Bona nói xong, chính cô cũng thấy kinh ngạc, chẳng phải cô không thèm để bụng chuyện Arin sao?
"Việc chị hiểu về pháp y học không liên quan tới việc chị quen mấy bác sĩ pháp y." Không biết Seola có nghe ra sự ghen tuông trong câu nói của Bona hay không, chị ngồi thẳng dậy, giải thích như thật: "Pháp y học là một trong những khâu quan trọng nhất của điều tra hình sự học, chị đã từng học hai năm giải phẩu học và pháp y học, cũng từng quan sát rất nhiều lần khám nghiệm tử thi. Cơ sở của điều tra hình sự học không phải tư duy chủ quan, mà là sự tổ hợp của một loạt chứng cứ khách quan, thế nên..."
Chị lại kiêu căng khinh thường chuyên môn tâm lý tội phạm của cô rồi.
Bona thầm nghĩ, thích khinh thì cứ khinh đi.
Trên báo từng viết, một người đàn ông bắt chước phim, đặt nhẫn kim cương trong bánh sinh nhật tặng bạn gái, muốn tạo ra một buổi cầu hôn lãng mạn, tiếc là bạn gái không phải là người lãng mạn, cắn mạnh quá, suýt nữa thì rụng hai cái răng vì nhẫn kim cương, người đàn ông nọ cầu hôn không thành công, còn suýt nữa chia tay.
Người phụ nữ không lãng mạn trên thế gian này, xem ra không chỉ có mình cô gái Bona đang ngồi đối diện chị đây.
"Thế nên, em không thể vì ghen tuông mà phủ định sự chuyên nghiệp của chị với điều tra hình sự. Hiểu chưa?" Seola đứng lên bước ra khỏi phòng, "Đêm nay, chị sẽ tạm thời không ngủ ở phòng em, vụ án còn chưa kết thúc, chị không thể ngủ dậy muộn được. Ngủ ngon."
Nói như thể cô vì ghen mà ép chị ngủ lại không bằng....
Bona tức lắm, đã mấy năm rồi mà cô vẫn không nói thắng được chị.
***
Phía đội cảnh sát phụ trách điều tra vụ án Thái Hiểu Địch đã có đột phá mới, bộ phận kỹ thuật khôi phục dữ liệu trong di động của Thái Hiểu Địch, phát hiện cô ta đăng ký vào rất nhiều trang web kết bạn cùng thành phố, cũng từng trải qua tình một đêm khá nhiều lần. Cảnh sát hỏi được từ DJ và người pha rượu của quán bar rằng, từ 0 đến 2 giờ đêm, có tổng cộng hai người đàn ông đã tới uống rượu cùng cô ta ở quầy bar, một người tên tiếng anh là Andy, một người khác trông khá lạ, nhân viên làm việc ở quán bar đều không nhớ nổi anh ta là ai, nhưng có thể nhận ra anh ta còn rất trẻ, không quá ba mươi tuổi.
Andy uống mấy ly rượu với Thái Hiểu Địch rồi cùng vài người bạn tới một bar khác, cuối cùng uống tới mức say như chết, không có năng lực gây án. Trong video giám sát, cảnh sát thấy một người đàn ông trẻ đến từ hơn mười giờ tối, đeo túi xách, đeo kính gọng đen, mặc áo phông và một chiếc quần bó sát, nhưng trang phục quả thực không gây chú ý, bởi vì có rất nhiều người đàn ông tới quán bar chơi đều mặc như vậy, mọi người đều nhìn quen rồi, nên mặc như thế cũng không khiến người ra có ấn tượng sâu sắc.
Việc kiểm tra video giám sát ở các giao lộ còn cần một khoảng thời gian nhất định, nhưng sau khi xác định được kẻ tình nghi, mọi người đều tin là có thể tìm ra hắn ta để hỏi cho rõ ràng, trực giác của họ cho rằng cái chết của Thái Hiểu Địch có liên quan tới việc cô ta thường xuyên chơi tình một đêm.
Bona nghe được kết quả điều tra của tổ còn lại từ miệng Jisung, xoay người nói với Seola, "Chị vừa nghe Thái Hiểu Địch buông thả ở phương diện tình cảm nam nữ, liền hỏi kết quả xét nghiệm HIV của cô ta, trong khi hai vấn đề này chẳng mấy liên quan, như thế người ta sẽ cho rằng chị kỳ thị người nhiễm HIV."
"Không phải, đến nay còn chưa thể chắc chắn động cơ của hung thủ trong vụ án Thái Hiểu Địch là gì, nếu như Thái Hiểu Địch dương tính với HIV, vậy việc hung thủ giết người, rất có thể là do phát hiện mình bị lây nhiễm nên oán hận trong lòng, loại căm hận bùng phát như thế này, không thể tích lũy trong một hai năm, thế nên chúng ta chỉ khoanh vùng những người đàn ông dương tính với HIV trong vòng 3 tháng là được. Nhưng Thái Hiểu Địch không nhiễm HIV, vậy động cơ kia không thỏa đáng nữa." Seola cầm một cốc cà phê đen trong tay, vừa đọc báo vừa chờ báo cáo khám nghiệm tử thi và kết quả xét nghiệm thành phần vi lượng của vật chứng.
"Trừ việc kiểm tra video giám sát, chẳng lẽ không còn đường tắt nào khác ư?" Bona hỏi với vẻ khiêu khích.
"Phá án không phải leo núi, không có đường tắt để đi. Thứ gọi là đường tắt, chỉ đơn giản là em phát hiện ra một chi tiết nào đó mà người khác không phát hiện được mà thôi." Ở địa vị của Seola trong giới điều tra hình sự, hoàn toàn không cần phải theo cảnh sát hình sự tới từng hiện trường, thăm dò từng nhân chứng một, nhưng chị vẫn tựa như một học viên mới vào nghề, kiên định theo sát từng bước của việc điều tra, luôn hiểu rõ chân tướng trước người khác.
"Vậy là chị phát hiện ra rồi?"
"Thay vì theo dõi video giám sát giao thông, chi bằng kiểm tra lại video giám sát của nhà nghỉ trong một hai tháng gần đây." Khuôn mặt Seola bị tờ báo che khuất, nhìn không ra vẻ mặt của chị, giọng nói hờ hững: "Khi hung thủ lập kế hoạch giết người, chắc chắn từng tới đó thăm dò, quan sát người phục vụ ở quầy lễ tân, vị trí đặt camera, bố cục phòng, cách âm..., nếu hắn ta thấy chỗ này có nhiều camera, hiệu quả cách âm kém, sẽ không chọn nhà nghỉ đó. Tên hung thủ này có một đặc điểm, đó là khi đăng ký phòng ở quầy lễ tân, hắn ta sẽ ngẩng đầu tìm vị trí đặt camera. Tìm được một người như thế, vậy có thể dựa vào sổ đăng ký để tìm ra chứng minh thư của hắn ta."
Cố tình hạ thấp trí thông minh... Bona lắc đầu.
"Chị Bona, trưa nay em không đến căn tin ăn nữa, em dẫn chị tới chỗ này ăn, đảm bảo ngon." Jisung nói nhỏ với Bona, vì nói nhỏ nên dựa vào rất gần, vừa nói xong, cô cũng cảm nhận được có người đang nhìn cô bằng ánh mắt cực kỳ hung ác tàn nhẫn, thậm chí còn có cả sát khí trong đó, tới khi cô quay ra nhìn kỹ, mọi người xung quanh ai đang nhìn màn hình máy tính thì vẫn nhìn màn hình máy tính, ai đang lên mạng trên điện thoại thì vẫn tiếp tục lên mạng trên điện thoại, phía sau bỗng có tiếng động, cô bất chợt quay đầu, chỉ thấy đó là âm thanh mà Seola đặt tờ báo xuống, đẩy cửa bước ra ngoài mà thôi.
Bộ phận kỹ thuật gọi điện tới, phải đợi thêm lúc nữa mới có kết quả thành phần vi lượng, Jisung nhanh chóng kéo Bona tới bãi đậu xe dưới lòng đất, "Chúng ta tranh thủ thời gian rãnh, đi ăn một bữa nhé, có kết quả phân tích thì kiểu gì cũng phải họp, có khi cả ngày còn chẳng được cái bánh bao vào miệng ấy chứ. Em là một người đàn ông thì còn cố chịu được, nhưng chị thì chắc hơi quá sức, không thể để người gầy đi được."
Jisung lái xe đến một phố quà vặt gần đó, trước khi xuống xe, cậu cởi áo đồng phục ra, cầm bừa một cái áo phông từ ghế sau, để lộ cơ bắp thịt rắn chắc rất cân đối trên người, trong nháy mắt ấy, Bona chợt ý thức được cậu nhóc năm xưa giờ đã lớn rồi, trở thành một người đàn ông cao ráo đẹp trai, còn làm một công việc vô cùng nghĩa hiệp.
Dòng người trên phố quà vặt đi lại nhốn nháo, Bona đã được nghe kể về sự phong phú, đa dạng của đồ ăn vặt ở Sokcho, nhưng ngày hôm nay trông tận mắt, cũng thấy choáng ngợp. Bất chợt, chiếc kính gọng đen mà cô đeo để thể hiện sự chín chắn bị người khác gỡ ra, cô sững sờ, thấy Jisung đang nhíu mày cất kính vào ví tiền trong túi quần, lắc lắc ngón trỏ nói: "Đeo nhiều kính không độ cũng không tốt, còn khiến chúng ta gặp nhiều bất tiện khi ăn uống."
Jisung dẫn Bona đi trong dòng người, mỗi loại quà vặt lại mua một ít, nhường Bona ăn trước. Bona bất đắc dĩ nghĩ thầm, bản thân cô cũng công khai một mình đi chơi với Jisung hết lần này đến lần khác, người khác nghĩ sao cô chẳng thèm để ý, nhưng Seola... Cô nhìn cốc mì chua cay đầy ớt trong tay, biết đâu lúc này Seola cũng đang vui vẻ như thế.
Mỗi lần ăn cơm với Jisung đều no đến mức không nhấc nổi người dậy. Jisung cũng là người khôn khéo, khi quay lại còn mua cho mỗi người trong tổ một suất thịt phố Đinh, thêm gia vị ớt cay đầy đủ, còn mua cả nước ngọt Coca về.
Quả nhiên, mọi người trong tổ đều rất vui mừng, mỗi người tách một đôi đũa ra, ngồi trên bàn ăn thịt uống nước, trong thoáng chốc, tổ trọng án nghiêm túc trở nên thoải mái vui vẻ. Tới khi Arin mang báo cáo khám nghiệm tử thi tới, ngửi thấy được mùi thịt lan tỏa khắp căn phòng, vô cùng bực bội: "Chúng tôi phải đối mặt với thi thể đẫm máu, còn mấy người thì ở đây ăn thịt đến miệng ai cũng đầy mỡ."
Jisung hỏi thăm: "Làm sao mà quên cô được, cô cũng có một suất, nhân lúc còn nóng, mau ăn đi."
Rõ ràng Arin chẳng có hứng thú gì với loại người ăn uống đến mức người đầy mồ hôi miệng đầy dầu mỡ này, cô nhìn xung quanh một hồi, cau mày hỏi: "Giáo sư Kim thì sao?"
Jisung vẫn đang ăn rất nhiệt tình, vốn không hiểu ý của Arin, vội vàng nói: "Chị ấy cũng có suất!"
"Tôi đang hỏi cậu giáo sư Kim đi đâu rồi?" Arin lườm cậu một cái.
Thực ra Bona vừa bước vào phòng đã thấy Seola đi đâu mất, còn tưởng chị bị Arin kéo đi, giờ lại thấy Arin cũng đang tìm chị, nên thấy yên tâm hơn nhiều.
Kikwang lau miệng. "Cô ấy tới bộ phận kỹ thuật rồi."
Arin dở khóc dở cười nhìn một đám đàn ông ăn uống hăng say trong phòng làm việc, quăng lại một câu: "Thỏ với Rùa thi chạy kiểu gì mà giờ Rùa còn ngủ thế này," sau đó đóng cửa, đi tới bộ phận kỹ thuật. Có người thở dài, nói: "Haizz, tình nhân nhãn lý xuất Tây Thi nếu lúc này người ngồi ăn thịt là giáo sư Kim, còn chúng ta ngồi làm việc ở bộ phận kỹ thuật, thì trong mắt tiểu thư pháp y cũng là giáo sư Kim ăn nghỉ điều độ, còn chúng ta..."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro