Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 12.2: Bức tường nước hoa

Seola nói đúng, năng lực gây án và năng lực phản trinh sát của hung thủ vụ án này không cao, vốn dĩ không cần đến hai người họ ra tay, những cảnh sát kia cũng có thể dễ dàng phá án. Nhưng Bona là bạn của Nayoung, là người được hồn phách của Nayoung cầu cứu, cô nhất định phải biết được chân tướng của sự việc.

Tổ điều tra cuối cùng được cử đi, điều tra camera ở gần nhà Nayoung, dọc theo đường Nayoung đi làm, thời điểm cuối cùng mà cô ấy xuất hiện là vào ngày 12, tức trước khi mất tích một ngày. Camera tại một giao lộ nào đó có ghi lại, vào hơn bốn giờ chiều ngày 16, một người phụ nữ khoác túi vải dệt, gánh đòn gánh đi qua, giống hệt với những đặc điểm, trang phục mà cụ ông nọ miêu tả về mẹ Namhyun. Xem camera cũng không thể biết được người phụ nữ ấy đang gánh theo thứ gì, nhưng nhìn dáng đi của bà ta và độ cong của đòn gánh, có thể thấy những thứ đó không hề nhẹ.

Kết quả xét nghiệm máu cuối cùng cho thấy, máu trong bột phấn trên tường khớp với DNA của Nayoung.

Giết người, phân thây, mang thi thể đi giấu, một loạt hành động liền mạch. Một tổ cảnh sát đi suốt đêm tới nhà Namhyun ở thôn Vu Gia để điều tra mẹ anh ta – bà Nam mama, ngoài ra, việc quan trọng nhất chính là xem có thể tìm thấy được thi thể của Nayoung hay không.

Bộ phận kỹ thuật lại đưa tới tin tức, thông qua việc kiểm tra laptop của Nayoung, họ đã tìm ra một blog bí mật.

Bona nhanh chóng lật xem những dòng trạng thái dài ngắn khác nhau này, nhận thấy một mặt khác của con người Nayoung, khác hoàn toàn với hình ảnh vui vẻ hoạt bát bên ngoài.

(Mình thật sự vô cùng hối hận)

Namhyun hoàn toàn không giống trước đây, mình không biết anh ấy có thể quá đáng tới vậy, trước đó mình đã bàn kỹ, mình cho nhà anhị ấy vay mấy vạn tệ để sửa nhà cũ ở quê, cuối cùng anh ấy lại nói tiền này khỏi phải trả lại, còn bảo nhà mình nhiều tiền như thế, đến nhà ở Thủ đô còn mua được, có mấy triệu won mà cứ đòi mãi. Xin anh, mấy triệu won thì không phải là tiền à? Mình nhặt được chắc? Vay tiền nhưng không chịu trả, đây là lý lẽ ở đâu? Là mẹ anh ấy nói với mình, nói vay, nên đến giấy vay tiền mình cũng không thèm làm, đã đưa tiền cho bọn họ, thế mà giờ họ lại dám làm vậy, sao họ có thể làm thế!!!! Đấy là tiền của mình!!!!

(Phát điên mất)

Tư tưởng quan niệm quá khác biệt. Mình và nhà bọn họ không cùng xuất thân, mẹ anh ấy như mẹ chồng của xã hội cũ, việc gì cũng muốn tham gia, nhưng đây là nhà mình mà! Không sạch sẽ, mất vệ sinh, đi tiểu không xả nước thì thôi, nói là muốn tiết kiệm nước, nhưng đi nặng cũng không xả nước là thế nào! Mình phát điên mất! Mình ngồi trong căn phòng hôi thối không thể ăn nổi, bà ấy còn mắng mình lãng phí thức ăn! Mình lãng phí gì chứ! Nhưng mình không dám nói với Namhyun, mình sợ anh ấy không vui. Nghe nói cha anh ấy mất sớm, anh ấy và em gái anh ấy đều do mẹ anh một mình nuôi nấng, mình chỉ mới nhắc đến mẹ anh, anh đã nổi điên, quả thực, nổi điên ngay lập tức.

Mình nên làm gì bây giờ, mình thực sự không muốn sống chung với mẹ chồng, mình không cần bà ấy giúp việc nhà gì cả, ngoài việc giám sát mình, ra lệnh cho mình, vốn dĩ bà ấy chẳng làm gì hết! Bà ấy quá đáng sợ, lời bà ấy nói chính là chân lý, mình chỉ cần làm việc nhỏ khiến bà ấy không vừa ý, bà ấy đã lườm mình, rất đáng sợ, nghe nói ở quê bà ấy làm nghề mổ heo bán thịt, mình rất sợ một ngày nào đó bà ấy bực tức lên, sẽ lấy dao chém mình.

(Chết mất!)

Sau bà ấy còn chưa đi, ngày nào cũng ở nhà mình bắt làm cái này bắt làm cái nọ, còn bảo mình nghỉ làm, ở nhà sinh con, thậm chí mình còn phát hiện bà ấy giấu diếm một quyển bí kíp sinh con trai, có bệnh sao!

Bây giờ mỗi khi nghĩ đến việc phải về nhà là mình lại muốn khóc, lẽ nào mình phải sống như thế suốt đời sao? Rốt cuộc đến bao giờ mình mới thoát khỏi cuộc sống này đây!

(Nếu mình ly hôn, liệu có thể làm lại cuộc đời không)

Cả nhà bọn họ đều điên rồi ư? Ngày nào cũng quấn lấy mình, bắt mình phải sang tên nhà cho Namhyun, tại sao chứ! Đây là nhà cha mẹ mình mua cho mình, nhưng bà lão quá quắt ấy nói mình là vợ Nam, đều là người một nhà, hơn nữa Nam đã ở đây gần hai năm, sao nhà này lại không thuộc về con trai bà ta? Bà ta còn nói đàn ông làm chủ gia đình, nhà để tên mình rất lạ lùng, truyền ra ngoài sẽ bị người ta cười chê. Cười chê? Bà ta không kể, ai biết được! Bà ấy khiến nhà mình trở nên bẩn thỉu hôi thối, bây giờ còn định chiếm lấy tài sản của mình nữa sao?

Mình thật sự không chịu nổi họ nữa, Nam cũng đã thay đổi, trước đây anh ấy rất chiều mình, nhưng bây giờ chuyện gì cũng không đứng về phía mình, mở miệng ngậm miệng đều là "Mẹ anh nói thế này mẹ anh nói thế kia," vậy anh cứ sống cùng mẹ anh đi!

(Không muốn về nhà)

Mấy ngày nay mình thà làm thêm ở công ty, còn hơn phải về nhà. Vì mình không chịu sang tên nhà cho Namhyun nên bà ta lạnh mặt với mình, nhưng mình còn chưa nói gì bà ta, bà ta đã nói xấu mình với Nam. Bà ta còn cố ý mang theo con dao phay ở quê lên, chặt xương, vang ầm ầm, như đang thể hiện uy quyền của bản thân, trước mặt bà ta mình cứ như con chuột, không dám ngẩng đầu. Mình không biết kể khổ với ai, mình sợ bị họ chê cười, tất cả đều là mình tự làm tự chịu, muốn chết quá, tại sao mình lại thảm hại thế này! Đây rõ ràng là nhà mình, nhưng mình cứ như kẻ ăn nhờ ở đậu, lúc nào cũng phải nhìn sắc mặt người khác mà sống. Cha, mẹ, con rất nhớ hai người, con muốn về Hồ Tễ, muốn về nhà! Mình còn đường lui hay không? Thực sự không thể chịu nổi nữa!!!

Ngoài blog, Nayoung còn giấu tên lập chủ đề trên diễn đàn, nội dung cơ bản là phê phán mẹ chồng quá đáng, bi phẫn nhắc nhở mọi người trước khi kết hôn nhất định phải gặp tất cả người nhà của bạn trai, còn cảm thán sự thay đổi của chồng trước và sau khi kết hôn, nhiều lần sử dụng từ "Mất hết niềm tin."

Bona đóng màn hình laptop, trái tim đau đớn như bị ai đâm mấy nhát dao. Cô không biết hóa ra Nayoung phải sống ngột ngạt như vậy, nếu Nayoung có thể tìm một người bạn thân để tâm sự, hoặc kể hết mọi chuyện với cha mẹ mình, mọi người cùng góp ý giải quyết vấn đề, có lẽ cô ấy cũng không đau khổ đến thế.

"Có lẽ máu trên tường là do con muỗi nào đó đốt Nayoung, bị tôi đập chết." Đối mặt với sự truy hỏi của cảnh sát, Namhyun vẫn tiếp tục già mồm cãi láo.

Cảnh sát vào nhà tiến hành điều tra ngày càng đông hơn, cho dù Namhyun điên cuồng ngăn cản, nhưng đánh không lại mấy đồng chí cảnh sát cao lớn vạm vỡ, lập tức bị ấn vào một góc, cúi đầu chán nản, run rẩy ngồi ở đó.

Lúc này vẫn chưa thể xác định được, hôm ấy rốt cuộc Nayoung đã bị hại như thế nào, là ai ra tay sát hại cô ấy. Seola dẫn nhân viên khám nghiệm hiện trường đi vào, chỉ vào phòng bếp và nhà tắm, ra hiệu cho bọn họ bắt đầu kiểm tra từ đó. Nhân viên kiểm tra dùng luminol*, phun lên tường và lên đất, mọi người liền nhìn thấy, tại những nơi có vết máu, từng mảng từng mảng huỳnh quang màu xanh tím hiện lên vừa kỳ dị vừa đau xót, lẳng lặng tố cáo thảm án đã từng xảy ra nơi đây cũng như sự oan khuất của nạn nhân.

Namhyun lấy tay che mặt, miệng thở hổn hển, cả người run lên bần bật.

Bona không bị ánh huỳnh quang làm cho lóa mắt, nhưng lại cảm thấy cả người choáng váng đến ngạt thở. Là bạn của Nayoung, cô còn không thể chấp nhận nổi sự thật trước mắt, phải hiểu rằng, đến giờ cô còn chưa dám kể cho cha mẹ Nayoung tin Nayoung đã bị sát hại. Tình yêu của cha mẹ dành cho con, da diết biết chừng nào! Cô cũng không biết, đến khi tìm ra chân tướng, cha mẹ Nayoung làm sao có thể đối diện với sự thật khiến người ta cạn kiệt hi vọng này.

"Cô ấy... lúc cô ấy đi tắm, không cẩn thận, không cẩn thận trượt chân.... Ngã đụng.... đầu, nên mới để lại nhiều máu thế..." Namhyun liều chết không thừa nhận, ánh mắt láo liên, lắp ba lắp bắp liên tục bịa chuyện dối trá.

"Bốp!" Một tiếng tát tai vang lên, Bona đã dùng hết sức bình sinh, tát cho Namhyun ngồi lệch sang một bên.

Ánh mắt Namhyun giận dữ, vung tay lao đến chỗ Bona, như một con chó điên. Trong suy nghĩ của anh ta, đang yên đang lành tự nhiên tìm Nayoung là Bona, báo cảnh sát cũng là Bona, đưa cảnh sát tới đây tra hỏi anh ta cũng vẫn là Bona, người phụ nữ thích lo chuyện thiên hạ này thật đáng ghét!

Bàn tay vung lên của anh ta bị một bàn tay khác giữ chặt, Namhyun còn chưa kịp phản ứng, bỗng nhiên cảm thấy trời quay đất cuồng, cả người bị đạp xuống đất, đầu đập vào sàn nhà kêu "Bịch" một tiếng.

Người vừa cho Namhyun một đòn quật ngã tiêu chuẩn trong võ Judo – Seola xoay xoay cổ tay, từ trên cao nhìn xuống anh ta: "Thực tiễn đã chứng minh, người bị người khác chủ động đẩy ngã trên mặt đất cũng chưa chết, nếu cô ấy chỉ bị trượt chân trong lúc tắm, làm sao có thể chảy nhiều máu như vậy."

"Đánh người! Có kẻ đánh người!!!" Namhyun nằm trên đất ôm gáy gào thét, như một con cá to bị người ta bắt từ dưới sông lên, giãy đành đành.

Thế nhưng, mọi người đều bận bịu với công việc điều tra khám nghiệm, chẳng ai thèm để ý đến anh ta.

Mọi người đều thầm nghĩ trong lòng, đáng lắm!

"Em quá kích động, lần sau nhất định không được ra tay đánh kẻ tình nghi." Seola khẽ cau mày, đến bên Bona xoa vai cô, sau đó bước tới cửa phòng bếp, ngẩng đầu quan sát trạng thái của vết máu.

Bona khẽ xoa lòng bàn tay đã tê dại, chợt ý thức được một điều --- Này, hình như chị còn mạnh tay hơn em mà?

"Theo hướng máu bắn ra có thể nhận thấy, hẳn là động mạch chủ bị xuất huyết, mất rất nhiều máu, bởi vậy máu bắn ra rất mạnh, đến trần nhà cũng có máu bắn lên." Seola đứng trước bức tường tỏa hương thơm, sau khi ngẩng đầu nhìn trần nhà, lại chỉ vào bàn ăn và nền nhà, "Trên bàn cũng có vệt máu bắn lên, mạnh như vệt máu kéo dài trên nền nhà, hầu hết các vết máu đều có hình tròn, chứng tỏ khi bị tấn công nạn nhân đang đứng hoặc ngồi bên bàn, vị trí này là nơi đầu tiên mà nạn nhân bị hành hung. Sau khi bị tấn công, nạn nhân giãy giụa mấy lần theo bản năng, nhưng ngay lập tức tử vong do mất máu quá nhiều, bởi vậy những vết máu bắn ra chỉ có ở khu vực này. Có thể hình thành nên diện tích máu bắn ra lớn như vậy, đồng thời khiến cho nạn nhân không còn sức lực để chạy trốn đi nơi khác, tôi đoán rằng, đó là một đòn chí mạng, chém thẳng vào động mạch ở gáy, hay nói cách khác, hung thủ bất ngờ tấn công nạn nhân bằng phương pháp gần giống như chém đầu."

Bona nắm chặt tay, trừng mắt nhìn Namhyun, cô chen vào phòng bếp, nhìn quanh một lượt, sau đó lần theo vệt máu kéo dài tới phòng tắm. Cô không ngờ hung thủ lại có thể tàn nhẫn như vậy, "Ban đầu hung thủ kéo thi thể nạn nhân vào phòng bếp để chuẩn bị tiến hành phân thây, nhưng phát hiện không gian phòng bếp không đủ rộng, bèn kéo thi thể tới phòng tắm, tiến hành phân thây nạn nhân ở đó."

Namhyun đảo mắt điên hồi, dường như cố gắng bịa ra cái cớ nào đó, nhưng đối mặt với ánh huỳnh quang xanh tím, anh ta có nghĩ nát óc cũng không thể ngụy biện ra lý do để giải thích, tại sao trong nhà lại có nhiều máu của Nayoung như vậy. Câm nín hồi lâu, chị ta mới lí nhí được một câu từ trong kẽ răng: "Tôi ... không giết cô ấy."

Nhưng chẳng ai quan tâm đến anh ta

"Anh không giết cô ấy." Seola kiểm tra xong hiện trường, tháo găng tay, nói, "Nhưng anh giúp đỡ hung thủ xử lý thi thể, sau đó còn cố gắng giấu diếm, bao che cho hung thủ."

"Dù sao tôi cũng không giết cô ấy." Namhyun không tim không phổi đáp.

Mọi người đều nhìn Namhyun bằng ánh mắt khinh bỉ, như thể anh ta chỉ là một đống rác rưởi lúc nhúc sâu bọ, trước cái chết của vợ, sự lạnh lùng của anh ta khiến mọi người không thể tin nổi. Anh ta không những tiếp tục ở lại căn nhà vừa xảy ra vụ thảm án động trời, lấy nước hoa để che giấu mùi máu từ thi thể, còn cố gắng dùng pháp luật để tranh chấp phần "di sản" mà vợ để lại, không biết trong lòng anh ta còn nhớ hay không tình yêu ngây thơ ngọt ngào thời đại học, còn nhớ hay không người vợ đã vì anh ta mà ngỗ ngược với cha mẹ, kiên quyết ở lại Thủ đô. Phải chăng suy nghĩ của một số đàn ông, lợi ích mới là số một, còn sự hi sinh của phụ nữ, chỉ để anh ta được thỏa mãn lòng hư vinh khi được tôn sùng mà thôi.

Cảnh sát áp giải Namhyun về cục lấy lời khai, một vài nhân viên khám nghiệm hiện trường tiếp tục thu thập chứng cứ, Bona đứng trước bức tường đã được sơn lại, lúc này đang được phủ luminol, chợt nhận ra hương nước hoa đã biến mất, đứng sát vào ngửi thật kỹ, cũng chỉ còn mùi của sơn tường.

Trên đường quay về khách sạn, Bona cố gắng kìm nén bị thương đang trào lên trong tâm tưởng, cô mãi mãi không thể tưởng tượng được, Nayoung bị phân thây nằm trong hai đầu đòn gánh, trong túi vải dệt của mẹ chồng, từng bước từng bước đi tới nơi không phải quê hương của cô, đã cô đơn đau khổ đến mức nào, cô ấy có từng cầu xin sự giúp đỡ, cầu xin được làm lại một cuộc đời khác hay không.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro