preview c4.
...
...
...
...
Sojung bước đến chiếc gương trang điểm của Jiyeon, giúp cô đặt từng đồ vật lên, sau đó giúp Jiyeon lấy từng bộ quần áo, xếp chúng lại cho trật tự.
Sau đó dựa vào bàn trang điểm và hỏi, "Cậu ổn đó chứ?"
"Sao nào?"
Jiyeon không biết phải bắt đầu từ đâu, vì vậy cô cũng sẽ không nói ra quá nhiều.
Sojung không có ý định dừng cuộc trò chuyện, cô ấy nhìn Jiyeon đang ngồi ở mép giường hờn dỗi và nói tiếp:
"Nếu quan hệ lúc nào cũng khó khăn như vậy, hay là ... thôi không có gì"
Jiyeon có nghe nhầm không? Cô nghi ngờ nhìn Sojung, tự dằn vặt với lương tâm cắn rứt: "Cậu đang nói cái gì vậy ..."
"Jiyeon ah, cậu nghĩ mình là đồ ngốc đó hả? Mình chỉ lười nói đến, miễn là 2 người không làm gì ảnh hưởng đến công việc."
"Cậu biết từ khi nào?"
Cả hai không chính thức nói ra bí mật chưa được nói, nhưng trái tim đã sẵn sàng thú nhận tất cả.
Sojung không trả lời Jiyeon ngay mà lấy chiếc gương trong túi trang điểm của Jiyeon ra và đặt nó trước mặt cô.
Trong gương, Jiyeon mím chặt miệng, giống như lúc Hyunjung khi căng thẳng.
"Khi thói quen của cậu, từng chút một, hiện diện trên người của unnie."
"..."
"Khoảng năm năm trước, thời gian trôi nhanh quá. Mình nhớ chúng ta đang đi ăn ở cửa hàng tiện lợi với bọn trẻ. Chúng ta tình cờ gặp người yêu cũ của Hyunjung unnie vào ngày hôm đó. Sau đó một điều gì đó vô lý đã xảy ra. Kim Jiyeon, người tràn đầy tự tin, đã đánh rơi dụng cụ vào thời điểm quan trọng trong cuộc đánh giá cuối tháng. Cậu là thực tập sinh giỏi nhất trong số tụi mình, điều này càng không giống như Jiyeon mà mình biết. Nói thật là mình đã sợ chết được khi cậu vừa khóc vừa gọi mình, mình đã sợ hãi nghĩ rằng, không phải là cậu đã phải lòng người yêu cũ của Hyunjung unnie rồi đó chứ. Nếu đúng như vậy, nhóm sắp ra mắt của chúng ta sẽ kết thúc. Nhưng cậu là người bạn đáng tin cậy, cậu vẫn luôn là người có kế hoạch và độc lập từ khi còn là một đứa trẻ, vì vậy mình tin rằng cậu biết sẽ phải làm gì ... "
Sojung cởi giày và ngồi trên giường, thấy Jiyeon không phản bác lại, cô ấy tiếp tục,
"Khi chúng ta vẫn còn là thực tập sinh, cậu, Juyeon, Dayoung và mình, có lần ra ngoài chơi. Khi đang đùa giỡn trên ngựa gỗ, lúc Dayoung té xuống, cậu đã chấn thương chân khi cố gắng đỡ lấy cơ thể của em ấy, máu không ngừng chảy, mình dùng hết mọi kỹ năng mình biết băng bó vết thương cho cậu, nhưng máu vẫn rỉ ra từ kẽ ngón tay. Nhưng cậu đã chịu đựng nỗi đau và liên tục nhìn vào điện thoại của cậu trên đường đến bệnh viện. Cho đến khi cậu nhìn thấy Hyunjung unnie trong bệnh viện, khi mình nhìn thấy nước mắt của cậu bắt đầu rơi xuống trước mặt chị ấy, mình biết cậu sắp gặp phải một hiểm nguy còn lớn hơn, không thể quay đầu lại nữa "
Khi nhắc đến quá khứ tưởng chừng như đã quên, nước mắt Jiyeon vẫn tuôn rơi, Sojung vẫn thế, nhét khăn giấy vào tay bạn mình.
"Jiyeon ah, ngay từ nhỏ cậu đã không thích khóc. Nhưng có những lúc, cậu lại nửa đêm tỉnh dậy khóc nức nở. Một đêm nọ, mình nằm ôm gối và nghĩ, mình chỉ nghĩ rằng, "người có thể khiến Jiyeon khóc chắc hẳn rất quan trọng". Vì vậy, mình đã đến trách chị ấy ngay vào ngày hôm sau, bởi vì Jiyeon của tụi mình chỉ nên nhận được những điều tốt đẹp nhất, cậu chỉ nên mỉm cười mỗi ngày. "
...
...
...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro