3.
Trong nháy mắt, đã gần một tháng Jiyeon gia nhập đoàn phim., Jiyeon đã xem đi xem lại nhiều lần với chiếc máy tính bảng trên tay, cố gắng ghi nhớ cảm xúc của các nhân vật trên màn hình. Jiyeon nghe nói rằng buổi phát sóng đầu tiên có xếp hạng tốt, vì vậy cô rất vui mừng, nhưng cũng lo lắng cho buổi concert một tháng sau đó. Các thành viên tập luyện nhiều thời gian hơn Jiyeon, và mỗi khi cô dành thời gian rảnh rỗi cho đoàn phim, cô lại lo lắng rằng mình sẽ không thể theo kịp tiến độ luyện tập.
Kim Hyunjung vẫn thường nhắn tin [Jiyeon, hôm nay gió quá, mùa thu đến rồi, em nhớ mặc thêm áo nhé ~]
Hoặc có khi là [Wah ~ trời lại mưa, quần áo chị giặt chắc chắn sẽ không khô nổi, lát nữa chị sẽ mang về cho mẹ giặt]
Đồ giặt tại nhà mẹ sẽ khô nhanh hơn sao?
Thỉnh thoảng Jiyeon sẽ nói [không khí vào ban đêm ẩm ướt, chị thử hít một hơi thật sâu vào xem, chị sẽ muốn ho đó :3]
Nhưng trường quay của đài truyền hình ở đây không có cửa sổ, hàng chục người bị nhốt trong một địa điểm rộng mấy trăm mét vuông, thỉnh thoảng không biết là ngày hay đêm, thậm chí thời tiết bên ngoài cũng đang thay đổi? Jiyeon không biết bất cứ điều gì.
[Jiyeon ah, làm thế nào để nấu mì lạnh đây?]
[Sao chị không thể làm trứng nướng được, em đã nấu thế nào vậy?]
[Tai nghe của chị bị gì ấy ... chị đã dùng kéo cắt một trong 2 sợi dây, Jiyeon ah, chị có phải là kẻ ngốc không?]
[Hôm nay chị dậy muộn vì đau dạ dày]
[Nếu chị ở lại muộn, Sojung thật sự sẽ báo cho quản lý, tại sao lại không có chút nhân tính nào? Chúng ta là gia đình mà]
[Jiyeon ah, hôm nay là một ngày trống rỗng. Chị sẽ không bị mắng vì lười biếng chỉ trong một giờ, phải không?]
[Mọi người trong công ty đều biết chị, chị không có chỗ nào để trốn, không có nơi để lười biếng]
[Giáo viên cho mọi người được nghỉ ngơi trong một giờ, nhưng Sojung chỉ cho chị nghỉ ngơi trong mười phút, huhu]
[Hôm nay chị lại đạp xe quanh sông Hàn, nếu chị rơi xuống nước thì sao nhỉ?]
[Sẽ không có ai thông báo cho em về cái chết của chị, phải không Jiyeon?]
[Nơi này sao giống như sổ tay của chị hehe]
【Jiyeon ah ...】
Jiyeon không thể suốt ngày ôm điện thoại nên mỗi lần cô mở hộp thoại là những vấn đề mà lẽ ra cô phải trả lời cho Hyunjung thì đã được chị giải quyết. Cô tự hỏi liệu chị có thấy mệt mỏi không, những tin nhắn gửi cho em gần đây cũng ít dần.
Nếu Hyunjung ở nhà vào buổi tối và Jiyeon có thời gian, họ sẽ gọi điện video. Jiyeon đang đọc lại kịch bản trong cuộc gọi ngày hôm đó, vì vậy cô không có cơ hội nói chuyện với chị. Sợ làm phiền em, chị ngồi trên giường và đọc sách. Lúc đầu, Jiyeon không thể không chia sẻ một số nội dung thú vị, sau đó càng ngày càng im ắng, im lặng đến mức Jiyeon không thể nghe thấy chị đang lật trang. Jiyeon đặt bookmark xuống và nhìn vào màn hình điện thoại của mình, rồi ngây người nhìn chị ngủ.
Jiyeon ghi lại cảnh Hyunjung đang ngủ, nghĩ rằng ngày mai có thể cười nhìn cảnh chị ấy ngượng ngùng chìm vào giấc ngủ ...
Hyunjung trên màn ảnh thật gần nhưng cũng ngoài tầm với, những giọt nước mắt của Jiyeon không thể ngừng rơi. Jiyeon thực sự muốn giúp Hyunjung đắp chăn, thực sự muốn giúp chị tắt đèn, thực sự muốn chạm vào khuôn mặt của chị
Jiyeon rất muốn ôm chị.
Kim Jiyeon thật sự nhớ Kim Hyunjung rất nhiều.
Tiếng khóc thút thít truyền qua tai nghe của em và đánh thức chị. Jiyeon muốn lau nước mắt, nhưng em càng khóc nhiều hơn khi nhìn thấy đôi mắt của chị.
"Jiyeon..."
Hyunjung lo lắng nhìn Jiyeon: "Kim Jiyeon ..."
"Ugh ~ em .. đọc .. kịch bản ~em nhập tâm quá..nên không kiềm được"
Chị không tin những điều vô nghĩa mà Jiyeon nói, và đôi mắt chị ngày càng buồn hơn. Chị im lặng cho đến khi Jiyeon ngừng rơi nước mắt trước khi chị nói:
"Chị sẽ đến chỗ em vào ngày mai"
----
Sau khi làm việc thêm sáu tiếng nữa, đã gần ba giờ chiều khi Hyunjung đến khách sạn, và Jiyeon nhận ra rằng chị đã không ăn cả ngày.
Vào buổi tối, Jiyeon đưa Hyunjung đến X, không xa nơi quay phim. Ở đây không chỉ có suối nước nóng mà chợ đêm cũng rất sôi động.
"Họ có phải là nghệ sĩ giải trí không? Trông bề ngoài có vẻ đẹp đó"
Bởi vì nơi đây ở gần đài truyền hình, mặc dù họ đeo khẩu trang, hình thể của Jiyeon & Hyunjung vẫn thu hút sự nghi ngờ của người qua đường.
Trong lúc chờ đèn giao thông, Hyunjung đội mũ lên đầu Jiyeon và hạ xuống. Rồi chị tự mình đội chiếc mũ lưỡi trai lên, nắm chặt tay Jiyeon, dù qua đường chị cũng không để Jiyeon xa chị nửa cánh tay.
"Sao chị căng thẳng thế, không sao đâu"
"Bây giờ em là diễn viên, đến cả bà dì bán phở gần nhà chị cũng có thể nhận ra"
"Thật hả?"
"Tất nhiên rồi. Mẹ chị đi khoe với người khác. Ai không biết cứ tưởng em là con gái bà."
"Mẹ của chị hay nhắc đến em lắm hả?"
"Mẹ chị thích em lắm"
"Còn chị thì sao?"
"Hả?!"
Hyunjung tưởng mình nghe nhầm nên đã tháo khẩu trang và nói to với Jiyeon từng chữ: "Ừ, tất nhiên là chị còn hơn mẹ chị rồi ... Không, chị thích em còn hơn cả mẹ em cơ."
Jiyeon kéo khẩu trang của chị lên với một nụ cười: "Em biết em biết, em hỏi một cách tùy tiện thôi"
--
Cho đến hai giờ sáng, Jiyeon vẫn chưa ngủ được. Jiyeon bật nhẹ đèn lên, nhìn Hyunjung ngủ, Jiyeon đã không nhịn được hôn chị liên tục. Jiyeon nghĩ đến đêm lần đầu tiên em về nhà với Hyunjung, chị nhìn em như thế này, và là bởi vì chị thích đánh thức Jiyeon dậy bằng cách hôn em liên tục.
Rõ ràng là đang dùng sữa tắm của em, nhưng tại sao Hyunjung vẫn tràn ngập mùi quen thuộc của chị ấy.
Đêm đó Jiyeon không ngủ được.
Jiyeon lặng lẽ đứng dậy, tìm hộp đựng tất cả các tấm bưu thiếp trong cặp của chị, lấy ra một tấm và ký tên Bona vào khoảng trống phía sau rồi để lại.
Màn hình điện thoại Hyunjung bỗng nhiên sáng lên, Jiyeon đọc được tin từ kakaotalk, đó là lịch trình do quản lý thông báo. Các lớp học của Hyunjung đều được sắp xếp cho đến trưa ngày mai. Vì vậy, chị ấy phải rời xa Jiyeon vào sáng mai.
"Unnie"
Jiyeon cố gắng đánh thức chị khi thỏ thẻ bên tai chị.
"Unnie~"
Chị lăn qua lăn lại ngủ tiếp.
Jiyeon miễn cưỡng ngưng đánh thức Hyunjung, nhưng em lo lắng chị sẽ bỏ lỡ lớp học khi chị trở về Seoul từ Daejeon. Vì vậy, em nhấc điện thoại chị để trên giường và đặt báo thức cho chị.
Mật khẩu điện thoại di động của Hyunjung vẫn chưa từng thay đổi, nó giống với mật khẩu của Jiyeon. Jiyeon đã mở khóa dễ dàng như khi mở điện thoại của mình.
Báo thức đã được đặt, nhưng ngón tay của Jiyeon vẫn ở trên màn hình.
Tiếng trái tim đập thình thịch hồi hộp đặc biệt rõ ràng trong màn đêm tĩnh lặng.
Đôi mắt của chị lúc nãy thật mơ hồ; cái cách chị không dám nhìn vào mắt Jiyeon vào buổi chiều; cái cách chị mím môi nói rằng đã ăn hết ghẹ sốt ... Nó lướt qua tâm trí Jiyeon từng chút một, như một giấc mơ.
Ba giờ sáng, lần đầu tiên Jiyeon mở album ảnh của chị, mở kkt của chị mà không nói cho chị biết.
------
Luda: [Dayoung nói chị đang làm mì lạnh? Đến ký túc xá của tụi em nè, có sẵn, 10000 won một lần]
Seola: [Đắt quá, chị đang đói]
------
S: [Em tìm thấy chưa? 】
L: [Hừm, chị vẫn dùng tai nghe có dây à]
S: [Mang đến công ty cho chị mượn tạm đi, chị đang mua cái mới rồi, ngày mai chị sẽ trả lại em]
------
S: [Chị sẽ không ăn tối với em hôm nay, chị phải về nhà]
L: [Chị uống thuốc đau dạ dày chưa?]
S: [Uhm.]
------
L: [Unnie]
S: [Hả?]
L: [Chị đang làm gì vậy?]
S: [Em không ngủ à?]
L: [... Tại sao lại tránh mặt em?]
S: [Đi ngủ thôi]
-------
Nhìn vào những đoạn chat trên điện thoại, không cần biết họ đã làm gì trong quá khứ, ít nhất bây giờ có vẻ như Hyunjung cũng đã dừng lại.
Trong album ảnh của Hyunjung, ngón tay cái của Jiyeon đang trượt trên màn hình một cách máy móc, ngoài việc nhìn thấy những bức ảnh về chuyến đi vừa rồi, vẫn còn rất nhiều ảnh của Luda đang chạy dọc bờ sông Hàn với nụ cười trong album ảnh.
Họ đạp xe trên sông Hàn, chơi bắn súng trên sông Hàn, họ đi ngắm thác nổi tiếng trên cầu Panpu ... Album ảnh như chứa đầy những kỷ niệm ngày ấy của họ.
Cuộn lên thêm, hình ảnh Juyeon trong ký túc xá ăn, ngủ, đờ đẫn, nấu nướng ... cũng được chị ghi lại.
Xa hơn nữa, Sojung với chiếc túi của Dayoung, Dayoung mỉm cười chụp ảnh, Sojung ôm mèo Arong và ngủ gục trên bàn trong mùa hè ... Đây là những khoảnh khắc mà Hyunjung thấy thú vị, đều được ghi lại.
Một vài người trong số họ, trong khoảng thời gian này, cùng nhau đến lớp, cùng nhau tập luyện, cùng nhau ăn tối và cùng nhau tập thể thao vào ban đêm ...
Có cả những bức ảnh trong album được Hyunjung đánh dấu màu đỏ. Jiyeon chỉ dám mở nó một cách bí mật sau khi xác nhận rằng chị ấy vẫn còn ngủ.
Sau đó, Jiyeon đã nhìn thấy một tin nhắn kkt được khoanh đỏ đặc biệt bởi Hyunjung.
Bức ảnh chụp lại đoạn tin nhắn:
2020.9.17.
[Kim Hyunjung, em nhớ chị] — Kim Jiyeon
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro