Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

1.

Đeo tai nghe lên tai, Hyunjung đến tiệm bánh mì mua thức ăn, sau đó đến cửa hàng hoa quả để mua loại trái cây mà Jiyeon muốn ăn. Vì Jiyeon đã sống ở Seoul lâu năm và đã quen với món ăn ở đây nên một số loại trái cây có thể không có ở Daejeon. Daejeon cũng không xa Seoul lắm, nhưng sẽ mất hơn một giờ để đi tàu cao tốc.

Jiyeon gọi điện đến nói rằng một tiền bối trong đoàn sẽ quay lại Seoul vào ngày mai nên lịch trình quay hình của em ấy có sự thay đổi, em ấy sẽ sắp xếp một chút thời gian giải lao vào buổi tối.

Để tránh quản lý của Jiyeon phát hiện ra mình, Hyunjung đã đứng bên ngoài trường quay ở Daejeon với những món ăn và trái cây mang theo, nhưng không hiểu sao Hyunjung luôn cảm thấy có ai đó đang nhìn về hướng của mình. Trong góc tối, chị ngồi xổm trên mặt đất và chờ đợi Jiyeon xong cảnh quay của em.

Một lúc lâu sau, chân Hyunjung tê dại, chị lại đưa bàn tay lạnh ngắt của mình vào túi áo khoác và bất ngờ chạm vào chiếc máy chơi game nhỏ mà Luda đưa cho mình.

"Chị bảo chán mà, lấy của em mà chơi này"

Nghĩ đến vẻ mặt trẻ con của Luda khi em ấy nói điều này, Hyunjung thực sự bật cười, đây là lần đầu tiên kể từ buổi chiều Hyunjung cảm thấy tâm trạng của mình không tệ đến vậy.

"Ding Dong, vòng thứ nhất... Hoan nghênh đến vòng thứ hai ... vòng thứ ba..."

Luda nói đúng, trò trẻ con này giúp giết thời gian và dễ sử dụng cho một kẻ ngốc với mọi loại game như Hyunjung.

Chín giờ tối, Kim Jiyeon cuối cùng cũng khoác áo chạy ra ngoài. Em ấy mang đôi dép và mặc chiếc váy ngắn của nhân vật trong bộ phim đang quay chạy ra. Nhìn dáng vẻ lo lắng của em càng làm trái tim chị như lạc lối. 

"Unnie!"

Bất kể Hyunjung đang đứng ở đâu hay đang làm gì, hay Hyunjung có nói trước cho em ấy biết hôm nay chị sẽ mặc gì để gặp em ấy hay không, Jiyeon sẽ tìm thấy Hyunjung ngay lập tức.

Nếu Jiyeon nói "em xin lỗi" khi em ấy nhìn thấy Hyunjung, điều đó có nghĩa là hôm nay em ấy không có thời gian ở bên chị. Ngược lại, tất nhiên Hyunjung mong đợi em ấy nói, "Tuyệt thật, chị đã có mặt tại đây chỉ trong nháy mắt", có nghĩa là em ấy đang đợi chị đến đón em tan làm.

"Em xin lỗi"
"Chị mang trái cây đến cho em này ..."

Hyunjung chưa dứt lời, trái cây còn chưa kịp kiểm tra lại, em đã dùng tay ôm mặt Hyunjung, môi em đặt lên môi chị, không để chị tiếp tục nói nữa. Hàng ngàn từ nhớ nhung đều thay thế bằng sự chạm môi. Cũng may hôm nay cả hai đứng ở chỗ khuất, Hyunjung nhắm mắt đáp lại, vòng tay qua eo  kéo em sát vào người mình hơn. Sau khi hôn một lúc lâu, Jiyeon dứt ra khi nếm phải mùi máu trong miệng.

"Sao môi chị lại thế này?"
"Khi nãy chị vô ý cắn vào môi thôi"

Jiyeon tìm điện thoại trong túi của chị và bật đèn lên để xem xét cẩn thận vết thương ở môi dưới.

"Chị đau lắm, phải không? Cắn mạnh thế này, thịt nổi lên rồi."

Những uất ức trong buổi chiều tà trở nên mơ hồ, khi nhìn người mình thương trước mặt, đôi mắt Hyunjung bỗng ấm áp. Ngay lập tức chị tắt đèn điện thoại và bóng tối lại bao trùm.

"Em xin lỗi, gọi chị đến đây mà đột nhiên lịch quay của em thay đổi."

"Hôm nay chị cũng không có việc gì, đến gặp em thế này cũng thật tốt"

"Thế còn buổi gặp gỡ vào buổi chiều, bài hát chị viết khi nghĩ về em có được chọn không?"

Khóe miệng Hyunjung nhếch lên vì bất bình, chị vẫn nhớ giây phút một mình tranh cãi với quản lý trong phòng tập vào buổi chiều, Hyunjung mím môi và lắc đầu: "Chị xin lỗi"

Jiyeon ngay lập tức hiểu ý Hyunjung, nhưng em ấy không thể thấy rằng Hyunjung đang tràn đầy uất ức. Bàn tay em ấy thật lạnh, ngón trỏ và ngón cái thay nhau vuốt ve môi dưới của Hyunjung.

"Sao chị lại nói xin lỗi em. Chị có thể gửi cho em những bản nhạc mẫu mà chị đã làm được không? Dù vẫn là chưa hoàn chỉnh, em cũng muốn giữ lại cho riêng mình. Được không?"

Những nốt nhạc vốn đã bị Hyunjung khai tử đó, hóa ra chỉ cần một lời nói của Jiyeon là có thể được trao cho một cuộc sống mới.

Jiyeon nói rằng anh quản lý đã trở lại khách sạn một lúc, nên em ấy muốn đưa chị vào nơi quay phim. Nhưng nghĩ đến có nhiều người lạ và nhiều tiền bối không quen biết ở đó, Hyunjung lại lắc đầu từ chối. Chuyện chiều nay vẫn còn quanh quẩn trong đầu, nhưng vì vội đi gặp Jiyeon nên Hyunjung đành gác lại, thực ra Hyunjung rất mệt, không muốn giao tiếp với bất kỳ ai, Kim Hyunjung chỉ muốn gặp em ấy, gặp Kim Jiyeon mà thôi.

"Unnie, hôm nay giám đốc đài truyền hình cũng có mặt ở đây. Ông ấy luôn bảo em hãy giới thiệu các thành viên cho ông ấy, đây là một cơ hội tốt đó."

"Cũng muộn quá rồi, có thể gặp lại vào một ngày nào khác mà"
"Nhưng ông ấy sẽ không luôn ở đây đâu"
"Jiyeon ah ~"

Em không ép buộc và cứ ôm Hyunjung như thể lo lắng rằng chị sẽ vội vàng rời đi,  em ấy không muốn nhường thời gian cả hai bên nhau cho người khác. Thấy chị cự tuyệt việc này, em không nói gì nhiều.

Cả 2 chỉ gặp nhau khoảng 20 phút, cuộc gặp gỡ ngắn nhất từ lúc em bắt đầu quay phim.
-

Dù đã đến đây nhiều lần nhưng Hyunjung thực sự vẫn còn lạ lẫm với Daejeon, điều duy nhất Hyunjung nhớ là con đường bên ngoài phim trường rộng hàng nghìn mét vuông và ngã tư với đèn giao thông nhấp nháy 48 giây một lần.

Khi đứng chờ đèn giao thông, Hyunjung đút tay vào túi và cúi đầu, đeo khẩu trang, vì là khu vực gần nơi quay phim nên ở đây có rất nhiều nghệ sĩ. Ở góc đối diện của khu vực qua đường, một cô gái mặc áo len trắng buộc tóc đuôi ngựa cao suýt va vào người qua đường. Hyunjung tháo tai nghe ra, nhìn cô gái cúi đầu xin lỗi, sau đó lập tức quay lại và kéo khẩu trang giả vờ đi ngang qua. Vì sự thiếu quyết đoán trong hành động của em ấy, Hyunjung không thể không nhớ ra đã nhìn thấy bóng người này trong cửa hàng trái cây ở Seoul trước đó.

Đèn chuyển sang xanh, lẽ ra cô gái nên băng qua đường nếu đang chờ đèn, nhưng thay vì đi về hướng Hyunjung, em ấy lại đi theo hướng Hyunjung định bắt xe về

Hyunjung qua đường và lặng lẽ đi sau cô gái này. Em ấy đi rất cẩn thận và chậm rãi, Hyunjung giảm tốc độ và giữ khoảng cách năm mét với em ấy.

Hyunjung nhận ra áo len trắng trên người cô gái này là chiếc áo mà Sojung nói muốn mua, nhưng hôm đó Sojung không mua được vì em ấy có việc; chân trái của chiếc quần jean màu xanh nhạt của cô gái này bị bẩn, làm Hyunjung nhớ đến ...

"Yah Lee Luda !!"

Giọng nói của Hyunjung xuyên qua màn đêm tĩnh lặng, cô gái đứng yên quay lưng về phía Hyunjung, còn Hyunjung thì đứng đó không tiến lên.

Chị nhìn theo bóng lưng của Luda và đột nhiên nhớ ra mình trông như thế nào khi viết bài hát kia. Chiều hôm ấy, thời tiết thật tệ, sau khi gặp Jiyeon, Hyunjung càng nhớ em ấy nhiều hơn, nhưng cả 2 phải nói lời tạm biệt, em ấy tiếp tục ở lại phim trường còn Hyunjung phải về Seoul. Khi ấy, chị đã giơ máy ảnh điện thoại lên và chụp ảnh đường về, trên đường đi, đầu chị tràn ngập những giai điệu và ca từ tình cảm, sau khi đến nhà, chị xem lại những gì mình đã quay được để viết nên bài hát mới. Chính tại ngã ba này, vào thời điểm đó, nút ghi hình đã được nhấn.

Quay về thực tại, để xác nhận chắc chắn, Hyunjung lấy điện thoại ra và bấm số của Luda. Không ngờ điện thoại đặt vào tai phải mà tai trái lại nghe tiếng hát của chị trên con đường nhựa vắng. Em ấy tắt nhạc điện thoại. Hyunjung tiếp tục thực hiện cuộc gọi, và lần này em ấy đã bắt máy.

"Lee Luda, em đang ở đâu đó?"
"Em ở ký túc xá, em chuẩn bị ngủ sớm đây, có chuyện gì vậy chị?"

Em ấy nhìn Hyunjung chằm chằm với đôi mắt như nai và trả lời một cách tự tin.

"Thôi không có gì đâu, ngủ sớm đi, ngủ ngon"

Hai người rất hiểu nhau, cúp điện thoại cùng lúc. Hyunjung tiến lên đeo khẩu trang lại cho em ấy, nhưng khi chị đưa tay phải lên, em ấy đã nắm lấy tay chị và quay đầu lại.

"Em tự làm được rồi"
-

Sao em lại ở đây, không cần hỏi thêm những lời vô nghĩa như thế này nữa. Em ấy có thể đã biết về buổi buổi gặp gỡ với các bên sản xuất âm nhạc khi chiều. Đi theo Hyunjung đến tận Daejeon vì lo lắng sao? 180 km đi từ trung tâm thành phố Seoul vào thời điểm này, khi em ấy đang rất bận rộn cùng các hoạt động của nhóm nhỏ.

Hyunjung không biết phải nói gì, đầu chị trống rỗng, chị không phải là người mạnh mẽ, Hyunjung có thể nói chuyện ngay thẳng với quản lý của mình, và Hyunjung có thể làm như không lo lắng cho Jiyeon trước mặt em ấy, nhưng khi nghĩ đến kẻ ngốc này đã bí mật theo chị đến Daejeon thì cổ họng Hyunjung chợt nghẹn lại.

Chị cúi đầu, mở điện thoại ra mua hai tấm vé để về Seoul mà nước mắt rơi không kìm được trên màn hình điện thoại.

Luda hiểu được mọi việc, sau khi Hyunjung đặt điện thoại xuống, em ấy nhẹ nhàng ôm chị. Cảm nhận được nhiệt độ của Luda, Hyunjung thả lỏng cổ họng đang thắt chặt lại của mình và hỏi em ấy bằng một giọng đã trở nên khàn khàn.

"Em là đồ ngốc đó hả? Sao lại đến đây!"
"Chị đang không vui"
"Chị không phải là một đứa trẻ, em không biết vì sao chị đến đây à?"

"Em biết, và em cũng biết rằng chị sẽ không nói cho Bona unnie biết về chuyện buổi chiều. Như vậy thì, không phải quá cô đơn khi để chị một mình về lại Seoul sao? Khóc đi chị, dù sao ở đây cũng không ai biết chúng ta."

"Argh ~"

Luda quá hiểu tính cách của chị. Những giọt nước mắt của bất bình và tổn thương bất lực mà Hyunjung phải chịu đựng, liền không kiểm soát thoát ra, khi chị đặt đầu mình lên vai em.

Trên đường trở về Seoul, Sojung đã gửi một tin nhắn nói rằng giáo viên và nhà sản xuất đã sắp xếp một buổi hẹn, và rủ Hyunjung đi uống cùng. Ban đầu Hyunjung không thích kiểu này lắm, chị từ chối mà không do dự. Nhưng sau khi từ chối, chị nhận được các cuộc gọi từ người quản lý liên tục yêu cầu tham gia. Hyunjung bắt máy một hai lần, nhưng anh ấy gọi lại lần nữa sau mười phút.

Đầu của Luda lúc nào tựa vào vai Hyunjung, điện thoại trong lòng bàn tay chị cứ rung lên bần bật khiến em ấy ngủ rất khó chịu. Luda chỉ đơn giản là nhấc máy và tắt nó đi giúp chị.

"Luda, làm như vậy có tốt không?"
"Đều là những con người xấu xí với chiếc bụng to".

Hyunjung kinh ngạc quay mặt sang một bên để xác định xem có phải là Luda đang tựa vào vai chị không, em ấy có khuôn mặt nhỏ nhắn và dễ thương, đang nhắm nghiền đôi mắt, ai không biết chắc sẽ không nghĩ ra những lời lẽ vừa rồi lại được Luda nói ra. Bởi vì câu nói này mà cả người Hyunjung đều cười đến phát run. Không biết tại sao chị không cảm thấy quá tồi tệ nữa.

Để có thể tựa vai chị vững hơn, Luda nắm lấy tay Hyunjung ổn định cơ thể, rồi nói:

"Chị có biết những người uống nhiều rượu sẽ kết thúc như thế nào không?"
"Hm?"
"Chết hết"

"Tại sao?"
"Dạ dày, gan, tim, thận, tính khí .. đều sẽ trở nên xấu đi."
"Ah, cũng đúng"

"Chị của em có biết điều gì xảy ra với những người thường xuyên ép mình phải lao vào vòng giao tiếp xã giao không?"
"Thế nào?"
"Cũng sẽ chết hết"

Hyunjung biết em chỉ là muốn khiến tâm trạng mình tốt hơn, chị quay đầu nhìn về phía cửa sổ xe, khuôn mặt dần thư thái hơn.

"Tại sao?"
"Họ không có thời gian và không gian riêng, không có sở thích riêng, không được sống như ý mình muốn, không được ở bên những người thân yêu. Thế thì sống có khác gì chết?"

Luda nói và nắm chặt tay Hyunjung: "Không phải chị rất sợ chết sao? Em cũng vậy. Vì vậy, hãy tin em, chị có thể sống lâu trăm tuổi mà không cần tham dự những bữa tiệc đó đâu."

"Chà." Hyunjung cười nói: "Chúng ta phải sống lâu trăm tuổi".

"Chị à, chúng ta không chỉ phải thực hiện ước mơ của mình, chúng ta cũng không nên đánh mất bản thân mình, không phải chị đã từng dạy em như thế sao?"

"Chị hiểu rồi"
-

Hyunjung đưa Luda về ký túc xá của em ấy, mọi người vẫn còn bận lịch trình bên ngoài, ký túc xá trống vắng và yên tĩnh. Luda vào phòng ngủ trước, em ấy cứ ho trên đường đi, nên chị vào bếp rót cốc nước rồi lấy hộp thuốc. Nhưng khi Hyunjung vào, em ấy đã nằm trên giường và ngủ thiếp đi. Chị cởi giày trắng và áo khoác của Luda và nhẹ nhàng đặt cơ thể em dưới những tấm chăn.

Ngồi bên giường, Hyunjung nhớ ra là mình đã tắt điện thoại, chị hốt hoảng khi mở máy lên và thấy rất nhiều cuộc gọi nhỡ từ Jiyeon.

Hyunjung tắt đèn, lặng lẽ rời khỏi phòng ngủ của Luda và đóng cửa lại.

"Jiyeon?"
"Unnie?"
"Chị đây"

"Unnie ... sao chị lại tắt điện thoại?"

Jiyeon lẽ ra đang ở phim trường, nhưng âm thanh xung quanh lại rất yên tĩnh và trống rỗng. Giọng mũi của em ấy rất nặng, Hyunjung đã không cảm thấy các triệu chứng cảm lạnh khi cả 2 gặp nhau khi nãy, vì vậy chị hỏi ngược lại:

"Giọng em bị sao vậy? Em khóc à?"
"Uhm"

Jiyeon do dự một lúc và trả lời:
"Em vừa quay xong"
"Chị đang ở ký túc xá"
"Ký túc xá nào?"
Jiyeon hỏi Hyunjung ngay lập tức.

"Ký túc xá ... thì là ký túc xá"
"Một mình chị à?"

Hyunjung không biết tại sao Jiyeon lại hỏi điều này, nhưng chị vẫn liếc nhìn cánh cửa phòng ngủ của Luda đang đóng chặt và trả lời:

"Đúng rồi, một mình"
"Unnie"
"Sao thế"

"Em đã gọi điện cho Sojung vì em đã không thể liên lạc cho chị khi nãy. Cậu ấy đã nói với em về buổi gặp với bên sản xuất âm nhạc khi chiều. Tại sao vừa rồi chị không kể mọi chuyện cho em biết?"

"Quá trình này không còn quan trọng nữa, dù sao bài hát của chị cũng đã bị từ chối"

Đầu bên kia điện thoại, Jiyeon không phát ra tiếng động, hồi lâu sau, Hyunjung còn nghi ngờ đường dây đã ngắt, chị đưa điện thoại lên trước mắt, liếc nhìn.

"Jiyeon, em có nghe không?"
"Chị à"
"..."

"Em biết một số tiền bối trong quá trình quay phim, và em cũng đã hỏi họ về việc tương tự. Thực tế thì, đây không phải là lần đầu tiên có những giáo viên ăn cắp bài hát. Nếu chị nói em biết, có thể sẽ lấy lại được bản nhạc."

"Đó chỉ là một bản mẫu chưa hoàn thành. Chị có thể viết lại trong 60 giây, nhưng vấn đề này nên được xem là một bài học và để cho qua, chị không muốn làm lớn chuyện."

Hyunjung chưa bao giờ nghĩ rằng hiện tại mình sẽ dùng những lời mà quản lý đã an ủi lúc chiều để nói với Jiyeon.

"Chị thực sự không để tâm nữa? Chị có đang ổn không?"
"Uhm, chị đã tiêu hóa sự việc đó xong rồi"
"Vậy à?"

Jiyeon dừng lại một lúc, rồi hỏi:
"Chị đã nghĩ thông suốt trước khi gặp em, ... hay là sau khi đến gặp em?"

Có lẽ là do đêm khuya nên mọi lời nói của Jiyeon quá bình tĩnh, Hyunjung không thể nhìn thấy biểu hiện của em cũng như không xác định được tâm trạng của em, nhưng Hyunjung biết nếu nhắc đến Luda thì nhất định em ấy sẽ suy nghĩ nhiều hơn, huống chi là khi Luda đã đến Daejeon với chị hôm nay.

"Đương nhiên là chị đã thông suốt mọi thứ nên mới vui vẻ đến gặp em rồi"

Xin lỗi, chị đã nói dối.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro