Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 72: Tàn nhẫn

Hai trăm triệu won.

Soobin mặc niệm con số này, sợ bản thân nhìn lầm, lại nghiêm túc một lần nữa nhìn dãy những số 0 kia, xác nhận chính là hai trăm triệu won.

Sắc mặt của cô bá một cái trắng bệch, ngẩng đầu, lẩm bẩm nói: "Đây là có ý gì......" Trong lòng cũng đã có đáp án.

Phí chia tay? Khoản bồi thường?

"Park tiểu thư trả giá thời gian quý báu cùng tinh lực, bồi ở bên người bà chủ lâu như vậy, không chỉ cung cấp đầy đủ giá trị cảm xúc, còn đã cứu mạng của bà chủ, theo lý mà nói hẳn là được đến phân thù lao này." Eunyeon đem lời nói đã chuẩn bị tốt nói ra, giống như một người máy hoàn mỹ, tươi cười trống rỗng lại công thức hóa, không hề có cảm xúc dao động.

Bên dưới mỉm cười lại cất giấu bất đắc dĩ thở dài.

Quá tàn nhẫn.

Đổi lại là nàng, bị người mình thích đối đãi như vậy.... Không, nàng sẽ không được bao dưỡng, cũng sẽ không thích kim chủ.

Khi đó nàng hai mươi tuổi, vô ưu vô lự đọc sách đến trường, học phí không phải nhọc lòng, sinh hoạt phí đủ dùng, thành tích tạm được, cùng bạn trai cũ cảm tình hòa hợp, sinh hoạt thuận bườm xuôi gió, cùng với Soobin hoàn toàn là hai dạng.

Eunyeon có điểm đau lòng cô gái nhỏ này.

Tuy rằng đã chuẩn bị tâm lý, nhưng một khắc khi nghe được đáp án kia, Soobin như bị sét đánh, tâm chung quy là bị xé đến chia năm xẻ bảy.

Cô ngây ngốc nhìn Eunyeon, há miệng thở dốc, yết hầu đột nhiên nghẹn lại.

Eunyeon bình tĩnh cùng cô đối diện.

Sau một lúc lâu, Soobin cúi đầu, cắn môi, bả vai không chịu khống chế mà run rẩy lên, hai hàng nước mắt nóng hổi toan chảy xuống khuôn mặt, thật mạnh nện trên tờ chi phiếu.

Cô quay đầu đi, tóc dài ngăn trở khuôn mặt.

Hai trăm triệu won đó.

Hơn nữa còn có nửa năm phí hiệp ước, tiền tiêu vặt, tổng cộng hai trăm 60 triệu won, đủ để ở đoạn đường bên cạnh nhà Hyunjung mua một căn nhà nhỏ, mà ở quê cô Daegu, có thể mua tận bốn căn nhà lớn---- cô là người dung tục, chỉ hiểu được dùng nhà ở cân nhắc giá trị tiền tài.

Tiền đến thật dễ dàng.

Bao nhiêu người mệt chết mệt sống dùng cả đời cũng không kiếm được đến con số này.

Mà cô, chẳng qua là cởi quần áo nằm lên giường, kẻ hèn sau thời gian nửa năm, liền từ sinh viên nghèo biến thành phú bà.

Cô còn có cái gì mà không thỏa mãn? Có cái gì mà đi oán giận? Cô có tư cách gì mà khổ sở?

Nói khó nghe một chút, cô chính là....

Nghĩ đến từ ngữ vũ nhục kia, trong lòng Soobin đau đớn, trong cổ họng phát ra thanh âm thống khổ nức nở.

Tâm Eunyeon nắm lên.

Trong dĩ vãng đối mặt với những cô gái nhỏ đó, nàng chỉ coi như đây là một bộ phận công tác, hoàn thành xong liền rời đi. Mà hôm nay, ngồi ở chỗ này đối mặt với Soobin, nàng lại có cảm xúc cá nhân, cảm thấy bản thân đang "phạm tội".

"Ác nhân" khó làm, lại không thể không làm.

"Mặt khác, Park tiểu thư, lập tức là kỳ nghỉ đông, cô có thể tiếp tục ở lại khách sạn, thẳng đến khi khai giảng. Chiếc xe kia tặng cho cô, ngày mai chúng ta liền đi làm thủ tục sang tên, suy xét đến thân phận tiểu dì lần trước đã đến qua ký túc xá của cô, diễn kịch như vậy phải diễn trọn bộ, đến học kỳ mới tôi sẽ lại đến giúp cô thu thập đồ đạc, thẳng đến khi cô tốt nghiệp. Trừ bỏ những thứ đó ra ở bên ngoài, cô cùng bà chủ không có bất luận liên hệ gì."

Ngữ tốc Eunyeon cực nhanh, sợ bản thân nói đến một nửa lại không nói được nữa, không thể hoàn thành nhiệm vụ.

Quá tra tấn.

Chuyện này so với việc bắt nàng giết gà mổ cá còn khó chịu hơn.

"Là ý của chị ấy sao?" Soobin lau mặt, nâng lên hai mắt ửng đỏ đẫm lệ.

Eunyeon ngẩn người, "Đúng vậy."

Soobin hít một hơi, cười tự giễu: "Nếu không thể liên hệ, vậy tại sao còn muốn giúp em suy xét nhiều như vậy? Không sợ em sẽ la lối khóc lóc lăn lộn, dây dưa không bỏ sao?"

"Không, đây chỉ là phong cách làm việc của bà chủ, chị ấy đối với những cô gái nhỏ vẫn luôn khoan dung như vậy, đặc biệt so với tuổi người còn nhỏ hơn. Ổn thỏa giải quyết tốt hậu quả, hảo tụ hảo tán." Eunyeon phản ứng rất nhanh, biết nên dùng lập trường cùng thái độ như thế nào để trả lời, đây chung quay vẫn là công việc, dung không được cảm xúc cá nhân của nàng.

Soobin gằn từng chữ: "Em muốn gặp chị ấy."

"Có chuyện gì tôi có thể thay cô truyền đạt lại."

"Em muốn chính miệng cùng chị ấy nói chuyện."

"Xin lỗi, Park tiểu thư, bà chủ không nghĩ muốn gặp cô." Eunyeon lắc đầu.

Tâm Soobin run lên, môi mím chặt.

Người ở trước mắt này đại biểu cho Hyunjung, có lẽ có thể biểu đạt rõ ràng ý tứ trên mặt chữ của Hyunjung, nhưng đây là ở bên ngoài, thứ còn giấu ở trong lòng, sâu trong đáy mắt, thị thị phi phi, chỉ có chính mắt nhìn thấy Hyunjung mới có thể nhìn trộm được một vài thứ.

Ngày đó quá hấp tấp, là cô không thể vững vàng, nhưng cô không hối hận. Mấy ngày nay tuy rằng khổ sở tan nát cõi lòng, nhưng lại cảm thấy nhẹ nhõm mà từ mấy tháng tới nay chưa từng có.

Cô rốt cuộc có thể nhìn thẳng Hyunjung.

"Tại sao không muốn gặp em? Chị ấy sợ hãi sao?" Soobin cười nhạo.

Bộ dáng cô gái nhỏ non nớt hùng hổ dọa người, như là thú nhỏ đi đường không xong liền nhẹ răng trợn mắt hù dọa người, nhìn chỉ khiến cho người đau lòng cùng bất đắc dĩ.

Eunyeon nỗ lực duy trì tươi cười, như cũ lắc đầu: "Bởi vì không cần thiết gặp mặt. Bà chủ rất bận, làm việc thích tốc chiến tốc thắng, Park tiểu thư, tôi nhắc nhở cô, lì lợm la liếm chơi không vui."

Soobin cắn chặt khớp hàm, đôi mắt lại đỏ thêm vài phần.

Trong đầu lóe sáng lại điểm điểm tích tích mất ngày nay, vô số đêm ôn tồn, những cái hôn trấn nhẹ, thanh âm thì thầm bên gối, những chiếu cố rất nhỏ, còn có "Tôi thích em", rất nhiều rất nhiều.... Hình ảnh vỡ vụn thành cặn bã, khảm ở trong lòng cô máu chảy đầm đìa.

Đều đã kết thúc.

"Cảm ơn, khách sạn em sẽ không đến, xe không cần, diễn kịch cũng không cần, tự em có thể xử lí."

Soobin cúi đầu, đêm tờ chi phiếu vò thành một đoàn, không nặng không nhẹ ném trả lại cho Eunyeon, mở cửa xuống xe, giống như u linh hướng cổng trường đi vào.

.......

Lúc chạng vạng, không trung mưa phùn lất phất.

Trong nhà âm u, không bật đèn, Hyunjung một mình một người đứng trước cửa sổ sát đất, nhìn vào màn mưa bụi mông lung, ánh sáng âm trầm sái đầy một thân cô ấy.

----- đốc đốc đốc.

Cửa văn phòng mở ra.

Eunyeon nghiêng người tiến vào, nhìn quét một vòng, ánh mắt dừng lại trên thân ảnh cô tịch bên cửa sổ, tay chân nhẹ nhàng đi qua, "Chị Hyunjung....."

"Em ấy như thế nào?" Hyunjung nghiêng mặt qua.

"Trạng thái tinh thần còn tốt, tình huống của kỳ thi em không hỏi, những gì chị căn dặn em đều đưa tới, nhưng cô ấy cự tuyệt tiếp nhận."

"Tiền thì sao?"

Eunyeon chần chờ một lát, từ trong túi lấy ra một tờ chi phiếu nhăn dúm dó, đưa qua, "Biến thành như vậy."

Hyunjung rũ mắt xuống.

Tờ giấy mỏng manh nếp gấp sâu nặng, bị vò đến cơ hồ không còn bộ dáng, có thể tưởng tượng được người vò nó có bao nhiêu phẫn nộ.

Cô ấy phảng phất như có thể nhìn thấy khuôn mặt nhỏ kia nhăn thành một đoàn, trướng đến đỏ bừng, cặp con ngươi thanh triệt đầy nước mắt, tuyệt vọng lại thống khổ, sau đó hung hăng vò bóp tờ giấy này, giận dữ rời đi.

"Em ấy có nói cái gì không?" Hyunjung ngữ khí nhàn nhạt hỏi.

Eunyeon đúng sự thật trả lời: "Park tiểu thư nói muốn gặp chị, có chuyện muốn chính miệng nói với chị, em nói chị không muốn gặp, cô ấy cho rằng chị đang sợ hãi. Ngoài ra, cô ấy còn hỏi nếu không muốn liên hệ, vậy tại sao chị lại muốn giúp cô ấy....."

Giúp?

Hyunjung cười.

Thật là một đồ ngốc thông minh.

Thông minh đến nhìn thấu tâm tư cô ấy, ngốc nghếch đến cự tuyệt số tiền này.

Cô ấy đã tra qua, đại khái chuyên ngành của Soobinie phải có đợt xuất ngoại, hẳn là năm tư sẽ đến nước Pháp thực tập một năm. Nếu tương lai muốn phát triển theo hướng phiên dịch, tiếp theo còn cần phải đào tạo sâu, nếu tương lai không có tính toán sẽ làm công việc chuyên ngành, hiện tại trên xã hội cạnh tranh khốc liệt, ít nhất phải có bằng thạc sĩ mới có thể bảo đảm, lúc học thạc sĩ sẽ có rất nhiều chuyên ngành khác có thể lựa chọn, về sau có nhiều kỹ năng, liền sẽ có càng nhiều con đường để lựa chọn.

Mọi thứ đều phải cần đến tiền.

Tuy nói một bên đến trường một bên làm công cũng có thể, nhưng tinh lực con người chung quy cũng là hữu hạn, cô ấy hy vọng Soobinie có thể chuyên tâm vào học tập, không cần phải vì củi gạo mắm muối mà phiền não. Chỉ có người không có nỗi lo gì về sau, mới sẽ không bị lo âu buột chặt, có nắm chắc không ngừng đi về phía trước.

Soobinie tựa như là một phiên bản khác của bản thân cô ấy.

Cô ấy không học xong đại học, trong lòng luôn mang tiếc nuối, bởi vậy cũng không hy vọng Soobinie bị tiền trói buộc tay chân. Cô ấy dưỡng chim nhỏ, vốn là nên chấn cánh tay bay đi bầu trời càng rộng lớn.

Đáng tiếc trái tim kia quá mức chân thành.

Cô ấy không thể nhìn thẳng, cũng không có cách nào đáp lại.

"Thật khờ." Hyunjung thở dài, nhặt tờ chi phiếu kia lên lẩm bẩm.

Eunyeon quan sát sắc mặt của cô ấy, sau một lúc lâu do dự, cẩn thận hỏi: "Chị Hyunjung, kỳ thật, em cũng muốn biết.... Vì cái gì?"

"Phí chia tay mà thôi". Hyunjung hồi thần, vân đạm phong khinh nói.

Eunyeon nói thẳng: "Chị còn nhớ rõ Hwang Seoyeon không? Lúc ấy chị thích cô ấy như vậy, cuối cùng cũng chỉ cho 30 vạn. Hai trăm vạn cùng 30 vạn chênh lệch không nhỏ, chị kiếm tiền cũng không phải dễ dàng, không cần thiết tiêu xài như vậy."

"Soobinie đã cứu mạng tôi, ở bên người tôi thời gian lâu nhất, chẳng lẽ không đáng sao?"

"......"

Eunyeon trầm mặc.

Ngoài cửa sổ là mưa bụi mệnh mông, trên cửa kính thủy tinh khảm lên tinh mịn những bọt nước, hàn khí từ khe hở thẩm thấu tiến vào.

Trong phòng đột nhiên lạnh lẽo, chen đầy cảm giác nặng nề hít thở không thông.

Hyunjung vuốt phẳng tờ chi phiếu ra, lại từng chút từng chút đem nó xé thành từng mảnh, mở ra cửa sổ, vươn tay thả ra ngoài.

Không cần liền không cần đi.

Khi còn nhỏ cô ấy ở sân ga tàu hỏa cứu Soobin, sau khi lớn lên Soobin ở trong núi sâu rừng già cứu cô ấy, cả hai đều không thiếu nợ nhau, cô ấy không cần lại vì vết sẹo kia mà áy náy.

Mấy ngày nay qua đi, bình tĩnh lại, cô ấy cũng suy nghĩ cẩn thận, người sẽ đối với sự vật ở bên cạnh mình lâu dài sinh ra thói quen, cô ấy chỉ là thói quen có cô gái nhỏ kia, thời gian rồi sẽ giải quyết hết thảy.

Về sau còn sẽ có vô số cô gái nhỏ ở trong sinh mệnh của cô ấy lưu lại dấu vết.

Đầy trời hoa giấy rơi xuống dừng trên vườn hoa, dần dần bị nước mưa sũng ướt.

Eunyeon: "....."

Hyunjung xoay người đến cạnh bàn làm việc, ngồi xuống, trước mặt là mô hình đất sét đã bị quăng ngã, cô ấy nhìn rải rác những mảnh khối, nhíu mày.

Tối hôm qua sau khi chuyến bay đáp xuống, về đến nhà liền bắt đầu đắp nó lại, ấn vào trên mạng tìm kiếm cách sửa lại vẫn luôn mân mê đến sau nửa đêm, nhưng trước sau vẫn không có cách nào phục hồi lại như cũ.

Trong lòng có chuyện, cũng không để ý bên dưới, xuống tay hấp tấp bộp chộp.

Cô ấy thật sự không phải người có khả năng làm mấy đồ thủ công như thế này.

Quá khó. Không biết thời điểm Soobin chế tác, đã tiêu phí bao nhiêu thời gian cùng tâm tư, sao cô ấy lại có thể xúc động như vậy?

Haizzz-----

Hyunjung nhíu mày thở dài.

"Chị Hyunjung, em thay chị ném đi? Miễn cho nhìn thấy phiền lòng." Eunyeon tiến lên, nâng bệ mô hình lên.

"Đừng nhúc nhích!" Hyunjung quát khẽ, "Buông xuống."

"....."

Eunyeon đem nó thả lại chỗ cũ.

Hyunjung liếc mắt nhìn nàng một cái, nói: "Tôi phiền chính là làm cách nào mới có thể khôi phục lại nguyên vẹn."

"Tìm người chuyên nghiệp làm thì tốt rồi, trên mạng có rất nhiều cửa hàng." Eunyeon thật sự bất đắc dĩ.

"Không được."

Hyunjung nhìn chằm chằm mô hình, biểu tình hoảng hốt, như là lẩm bẩm: "Là tôi làm hư, tôi phải tự mình sửa lại."

Tay của người khác dơ.

Eunyeon nhịn không được hỏi: "Sẽ không nhìn vật nhớ người chứ?"

Hyunjung ngẩn ra, bên tai lại vang lên đối thoại đêm đó, dần dần liền nhớ tới khuôn mặt cô gái nhỏ, cô ấy tâm sinh bực bộ, cầm lấy hộp trong suốt bao lại mô hình, đem nó bỏ vào trong két sắt khóa lại.

"......"

Eunyeon lẳng lặng nhìn cô ấy, trong mắt lược hiện thương hại.

"Ngày mai em thông báo bảo an cùng lễ tân, nói nếu Soobin tới tìm tôi, liền nói là không ở đây, Không được để cho em ấy tiến vào. Còn có phòng làm việc bên kia cũng nói một tiếng." Hyunjung mệt mỏi dựa vào lưng ghế, nhắm mắt lại, từ trong túi móc điện thoại ra.

Eunyeon nhỏ giọng đáp: "Được."

Hyunjung điểm vào Kakaotalk, đăng nhập tài khoản phụ, tìm được người liên hệ duy nhất trong danh sách----- Soobinie.

Xóa bỏ bạn tốt.

.........

Tháng hai, hệ liệt thời trang thu đông cũng bắt đầu kéo ra màn che, Hyunjung toàn tâm tập trung vào công tác.

Đây là lần cuối cùng cô ấy xuất hiện trên sàn chữ T, vì rất nhiều nhãn hàng trình diễn. Sau khi chấm dứt, cô ấy cũng xem như chính thức xuất ngũ, cáo biệt mười bốn năm kiếp sống người mẫu.

Từ New York đến Luân Đôn, từ Luân Đôn đến Milan, lại từ Milan đến Paris, bình quân một này đi hai show diễn. Tuy rằng lượng công việc so với mấy năm trước ít hơn, nhưng Hyunjung vẫn bận tối mắt tối mày, toàn bộ hai tháng nay tổng cộng đã đi 61 show diễn.

Bằng hữu ở trong vòng rất nhiều, đều biết cô ấy muốn lui về phía sau màn, bữa tiệc, tiếc rượu vẫn luôn ước hẹn đến tận hai tháng sau.

Thời gian bận rộn luôn trôi qua đặc biệt mau.

Đầu tháng ba, tuần lễ thời trang Paris.

Liên tục mấy ngay nay đi rất nhiều show diễn, Hyunjung thật sự rất mệt, buổi chiều hoàn thành một show cuối cùng, cô ấy uyển chuyển từ chối lời mời của nhà thiết kế cùng tổng giám sáng tạo, tùy đoàn đội trước tiên rời đi.

Buổi tối đến tiệc rượu, ngày mai ngủ một ngày, ngày kia lại lên máy bay đến Milan tham dự hoạt động.

Thời gian an bài thật sự chặt chẽ.

Chỉ cần không ngừng lại, không nhàn rỗi, liền sẽ không suy nghĩ quá nhiều.

Từ nơi diễn đi ra, Hyunjung quấn chặt trên người áo lông vũ màu đen, cùng trợ lý sóng vai bước đi, hướng đến nơi xe nhà mình đậu.

Bên ngoài linh tinh đứng mấy phóng viên, tay cầm camera hướng về cô ấy:

"Kim Hyunjung-----"

"Look this way."

Hyunjung theo bản năng quay đầu, giơ lên khuôn mặt tươi cười, đèn flash máy ảnh nhoáng lên.

Mười mấy năm như thế, cơ hồ hình thành ký ức phản xạ.

Bên ngoài nơi diễn đỗ rất nhiều các loại xe, đại bộ phận đều là truyền thông, minh tinh cũng người bên phía nhãn hàng, một bộ phận nhỏ là xe đưa đón người mẫu. Giống như cô ấy vậy người mẫu có danh tiếng có đoàn đội, đều an bài tài xế chuyên trách đưa đón, mà những người mẫu mới chỉ có thể đi bộ hoặc đến trạm giao thông công cộng.

Năm nay cô ấy nhìn thấy rất nhiều những gương mặt mới, sinh khí bừng bừng, tiềm lực vô hạn, không khỏi nhớ tới bản thân mười mấy năm trước, cùng đoạn thời gian khổ sở kia.

Không trung âm u, mưa nhỏ, gió lạnh buốt thổi đến, mỗi hơi thở ra đều hóa thành khói trắng.

Mùa đông ở Châu Âu so với Seoul lạnh hơn rất nhiều.

Đi đến bên cạnh xe, điện thoại của Hyunjung vang lên.

Là Son Seungwan gọi tới,

Cô ấy để trợ lý lên xe trước, một bên tiếp điện thoại một bên đi đến lan can bên ngoài, "Alo? Seungwan....."

"Không có, mới vừa kết thúc, còn không có nhanh như vậy trở về."

"Đến lúc đó rồi nói sau."

Chân dài nhàn nhã bước đi, theo mép cầu thang từng bước từng bước đi xuống, cô ấy vừa nói vừa cười, quay người lại, ánh mắt lỡ đãng đảo qua bồn hoa cạnh cột đá, thoáng nhìn thấy một người ngồi xổm bên cạnh.

Thực quen mắt.

-------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro