Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 35: "Hôm nay cho phép em ghen."

Không gian đột nhiên đọng lại.

Khuôn mặt Kim Hyunjung trầm xuống đẩy người trong lòng ra, xoay người sang hướng khác, bưng lên ly rượu trái cây nhấp một ngụm.

Đầu lưỡi là tư vị ngọt thanh, một chút vị cay của cồn kích thích thần kinh.

Lựa đạo đẩy ra cũng không nhẹ, Park Soobin suýt chút nữa ngã xuống ghế dựa, may mà cô nhanh tay, đỡ lấy bên cạnh. Cô ngơ ngác mà nhìn tấm lưng kia, ánh mắt mờ mịt, nhưng rất nhanh phản ứng lại----

Cô lại nói sai lời.

Một chậu nước lạnh từ trên đầu giội xuống, tư vị lạnh băng sũng ướt đáy lòng, làm cho cô trong nháy mắt thanh tỉnh.

Từ lúc ban đầu cho đến bây giờ, mấy ngày ở chung cho tới nay, vô luận là cô nỗ lực thăm dò tính tình chị ấy như thế nào, đều chỉ có thể chạm được đến mặt ngoài da lông. Cô phảng phất như đang đi trên một con đường nhỏ có vô số bùn lầy bao lấy địa lôi, nơm nớp lo sợ, không biết khi nào sẽ dẫm trúng một cái, bị tạc đến tan xương nát thịt.

Nhưng dù là vậy, cô cũng không muốn dừng lại cuộc thăm dò này, là vận mệnh chú định, cô có thể cảm nhận được, có thứ gì đó lôi kéo cô đến gần.

Soobin bình ổn tâm tình, bình tĩnh lại, an ủi bản thân không có chuyện gì.

Ít nhất chị ấy cũng chủ động hướng cô giải thích thân phận của Julie. Tuy rằng, cô vẫn còn rất để ý nụ hôn lần trước nhìn thấy bên trong văn phòng.....

Hơi lạnh của gió đêm phất qua đình viện, lay động khóm trúc phát ra thanh âm sàn sạt.

Hyunjung dựa nghiêng trên ghế dài, hai chân bắt chéo, mí mắt hơi rũ, ly rượu trong tay đã cạn, nhưng cô ấy vẫn duy trì tư thế cũ không nhúc nhích, phảng phất giống như một pho tượng điêu khắc.

Mười chín tuổi là bước ngoặt vận mệnh của cô ấy, không tồi, mỗi một người đều có thể xem trang thông tin, mỗi một người đều biết cô ấy ở cái tuổi đó lẻ loi một mình đến Paris lang bạt, mỗi một người đều khâm phục dũng khí của cô ấy, khen ngợi cô ấy có thể ăn mọi cực khổ, cực kỳ hâm mộ cô ấy trở thành một người trên mọi người.

Nhưng không có một ai biết, một ngày trước khi bánh xe vận mệnh nghiền qua tuổi mười 19 của cô ấy, ở cái tuổi 18, cô ấy bị lột một lớp da mới có thể từ bên trong "địa ngục" bò ra.

Khi đó cô ấy cho rằng lý tưởng của bản thân là sẽ thi đậu vào một trường đại học, chọn một chuyên ngành có tương lai, làm từng bước từ đến trường, tốt nghiệp, đi làm, cả cuộc đời sẽ độc thân đến già.

Thi đại học ngày hôm đó, cô ấy bị xích sắt lạnh băng khóa ở trong phòng, kêu khóc, giãy giụa, không thể làm được gì, tay chân bị trói lại, huyết đỏ chảy ra, không có một người để ý đến cô ấy.

Người khác ở trường chiến đấu hăng hái, cô ấy ở nhà tuyệt vọng rơi lệ.

Người khác tra điểm điền nguyện vọng, cô ấy thu thập túi hành lí chạy trốn.

Từ huyện thành nhỏ đến thành phố lớn, đường xá xa xôi, cô ấy cầm một tấm bằng cao trung, trộm còn giữ lại hai trăm đồng, không biết tương lai của bản thân ở nơi nào. Chỉ nghĩ muốn trốn đi, thoát được càng xa càng tốt.

Không có sau đó nữa.

Qua rồi.

Mười chín tuổi xác thật rất nhỏ, ở bên ngoài lang bạt thật sự rất vất vả, nhưng cô ấy chưa từng học đại học, không trả lời được bản thân đã tốt nghiệp trường nào.

Chim hoàng yến có tư cách hỏi đến việc riêng của cô ấy sao?

Thật là không nghe lời.....

Hyunjung nhắm mắt, hít sâu một hơi rồi chầm chậm thở ra, nỗi lòng dần dần bình phục, cô ấy buông lỏng cái ly, xoay người.

Bạn nhỏ đang ở đó ăn uống thỏa thích.

Ăn xong bánh hoa phu rồi, trên đĩa chỉ còn lại hai khối bánh mì nướng kiểu Pháp, cô cầm lấy pudding, hình dạng ly giống như hình nón, đáy rất hẹp, muốn ăn đến cuối phải dùng muỗng ra sức đào xuống.

Khuôn mặt nhỏ của cô có chút nghiêm túc, nỗ lực đào rồi lại đào, rất giống một chú hamster nhỏ tham ăn.

Đáng yêu cực kỳ.

Hyunjung nhìn cô, khóe miệng cầm lòng không được giương lên, tâm có điểm mềm xuống, sinh ra ý nghĩ hối hận.

Đêm nay không biết bị làm sao thế này, hoàn toàn không khống chế được cảm xúc của bản thân, trong chốc lát tăng vọt, lại trong chốc lát hạ xuống, khi lạnh khi nóng, phảng phất như có vô số linh hồn chiếm lấy cơ thể cô ấy, đánh lên.

Cô ấy có phải đã dọa đến bạn nhỏ hay không?

Nghĩ là nghĩ như thế, nhưng cô ấy thân là kim chủ, không có khả năng hướng tình nhân cầu sắc mặt tốt, mà một tình nhân đủ tư cách, cần thiết phải hướng kim chủ chủ động lấy lòng.

Hyunjung lẳng lặng chăm chú nhìn cô gái nhỏ.

Tựa hồ như cảm nhận được ánh mắt của cô ấy, Soobin ngẩng đầu lên, đột nhiên không kịp phòng bị mà đối diện với đôi mắt thâm thúy kia, "Chị....."

Trái tim cô đập kịch liệt, tức khắc khẩn trương lên.

Hyunjung chỉ nhìn cô không nói lời nào.

Hai người trầm mặt đối diện nhau.

Bên trong đôi mắt sâu không lường được kia, phảng phất như có thứ gì đó hòa tan đi, nhộn nhạo ánh sáng nhu hòa.

Trong nháy mắt, Soobin giống như đã xem hiểu, cô buông ly pudding xuống, dùng khăn lông xoa xoa miệng cùng tay, ngoan ngoãn đi qua.

Không đợi ngồi đến trên đùi, Hyunjung liền gấp không chờ nổi mà ôm lấy cô.

"Chị....."

"Hư."

Làm một cái động tác im lặng, sau đó chôn mặt ở bên cổ cô.

Soobin nhấp môi.

Dưới làn da mỏng manh là mạch máu nóng bỏng, mặt dựa gần vào, có thể cảm nhận được hơi thở sinh mệnh bên trong đang nhảy lên, Hyunjung nhắm lại hai mắt, hít nhẹ một hơi, một lát sau, đem người ấn ngồi trên đùi mình.

"Chị, thực xin lỗi, chị đừng giận em nữa." Soobin mềm mại dựa vào cô ấy.

Thật ngoan.

Hyunjung ở trong lòng thở dài.

Ngày hôm qua hiểu lầm bạn nhỏ bày tính tình, trong lòng cô ấy ít nhiều cũng có chút áy náy, lại thêm đêm nay cảm xúc không bình thường, càng thêm cảm thấy tội ác, cho dù có tức giận cũng đã sớm tiêu tan, nơi nào lại có thể đối với bảo bối cô ấy vô cùng yêu thích phát tiết được.

Quả nhiên là một con khổng tước nhỏ sẽ thảo kim chủ vui vẻ.

"Không có," Hyunjung mở mắt ra, ngửa đầu đối với cô cười, "Vừa rồi là tôi không tốt, em đừng để trong lòng."

Soobin sửng sốt, thiếu chút nữa còn cho rằng bản thân nghe lầm, lúng ta lúng túng gật đầu.

Chị ấy thế nhưng lại xin lỗi cô?

Không phải đang nằm mơ.

"Hôm nay cho phép em ghen." Hyunjung mổ một cái lên môi cô.

Trong lòng Soobin nhộn nhạo, nhất thời không hiểu rõ, nghi hoặc nói: "Hả?"

"Không phải em ăn dấm chua của Julie sao?"

"....."

"Có phải ngay cả Eunyeon cũng muốn ăn một khối dấm chua hay không?" Hyunjung không chút để ý nhướng mày.

Lời này nghe giống như đang châm chọc, một con chim hoàng yến như cô bản lĩnh cũng thật lớn, nơi nơi ghen tuông, phàm là người có quan hệ với kim chủ đều ăn dấm chua, không hề tự biết lấy mình.

"Em không có...."

"À, nguyên lai là chỉ ăn dấm chua của Julie, đây là vì cái gì? Chẳng lẽ em ấy sinh tương đối xấu xa?"

"Ha ha ha ha."

Soobin bị chọc cười, cũng thở phào một hơi nhẹ nhõm.

Nguyên lai là chị ấy chỉ đang trêu chọc cô.

Cười đến vui vẻ, lá gan cũng lớn hơn, hai tay cô bò lên trên mặt Hyunjung, xoa bóp cái mũi, lại nhăn mi, lẩm bẩm lên án: "Cũng không phải. Bởi vì lần trước....Em ở trong văn phòng không cẩn thận nghe thấy hai người nói chuyện, còn thấy hai người....thấy cô ấy cùng chị hôn nhau, em liền cho rằng cô ấy là một tình nhân khác của chị....."

Thanh âm càng ngày càng nhỏ.

Có lẽ bởi vì vài lần trước dẫm phải lôi, bị tạc cho sợ hãi, cô nói đến đây, theo bản năng quan sát sắc mặt Hyunjung.

"Em ấy hôn tôi?" Hyunjung nhăn lại mi, "Sao tôi lại không biết?"

Soobin nhỏ giọng nói: "Chính là thời điểm các chị ôm nhau, hai khuôn mặt gần gũi nhau."

Đừng nói nữa a, đừng nói nữa, còn muốn bị lôi tạc sao. Nội tâm của cô kêu rên, cũng không rõ bản thân vì cái gì lại cứ nhịn không được quay đầu tìm đường chết.

Hyunjung nhớ lại ngày hôm đó, cô ấy chắc chắn rằng Julie không hề chạm tới bộ phận nào trên mặt cô ấy, huống hồ là, cô ấy tuy rằng hoa tâm, thích dưỡng "Chim", nhưng mỗi lần trong khoảng thời gian hiệp ước cũng chỉ nuôi một con.

Không quan hệ với cái gọi là "chung thủy", mà căn bản là cô ấy không có nhiều tinh lực đồng thời nuôi cả hai con.

Đến tột cùng thì trong đầu của bạn nhỏ đang suy nghĩ cái gì?               

"Đồ ngốc a," Hyunjung dở khóc dở cười, duỗi tay vuốt vuốt cái mũi cô, "Khẳng định là em nhìn lầm rồi, tôi không có gạt em, thật sự không có."

"A."

Soobin tự biết là bản thân hiểu lầm náo loạn, xấu hổ không thôi, đỏ mặt cúi đầu, "Chị, sao chị không tức giận nha?"

"Tại sao phải tức giận?"

"Em....."

Cô muốn nói là bởi vì cô trái với điều khoản hiệp ước. Chỉ là, ngay tại thời khắc ôn nhu chảy xuôi này, cô nói không nên lời mấy chữ lạnh băng kia, lắc lắc đầu, cái miệng nhỏ vểnh lên dùng sức hôn một cái lên mặt Hyunjung.

------- chóc!

"Không có gì, dù sao chị chỉ có thể thân mật với em."

"Park Soobin."

"A?"

"Lá gan của em càng ngày càng lớn." Hyunjung giả vờ lạnh mặt, nhưng chưa đến hai giây lại không nhịn nổi bật cười.

Soobin lại thật sự bị dọa, tức giận mà niết cái mũi cô ấy, trái xoa nắn, phải xoa nắn, xúc cảm rất tốt, nhéo nhéo liền phát hiện, cái mũi của cô ấy cao thẳng lại thanh tú, thật sự là rất xinh đẹp.

Hơn nữa, không chỉ là cái mũi.

Cả khuôn mặt của cô ấy, hình dáng cốt cảm lập thể, tương đối góc cạnh, ngũ quan thập phần phối hợp với nhau, những thứ gì bị ẩn giấu cũng được bộc lộ ra, một loại lôi cuốn dài lâu sơn thủy đại khí.

Dùng một câu ở trên Twitter để nói về cô ấy chính là "Khuôn mặt hoàn mỹ cao cấp".

"Chị....." Soobin tham lam mà nhìn chăm chú khuôn mặt này.

Hyunjung nhướng nhướng mày, "Ừm?"

"Chị thật đẹp."

"Tôi biết."

"......"

Một chút cũng không khiêm tốn!

"Ngoan, đi lấy cái kia." Hyunjung cười cười, chỉ vào cái hộp nhỏ đặt cạnh hồ ngâm nói.

Soobin: "....."

Bóng đêm thật sâu, hai người mới trở lại khách sạn.

Soobin mềm như bông ôm lấy cánh tay Hyunjung, giống như một con cá không xương, khuôn mặt nhỏ phiếm hồng, đi hai bước liền ngáp một cái. Cô mệt đến thảm, nhưng thật ra Hyunjung lại rất có tinh thần.

Lúc này ở bên ngoài đã không còn người.

Bước vào cửa khách sạn, bả vai Soobin bỗng nhiên bị chụp một cái, đang buồn ngủ trong thoáng chốc thanh tỉnh lại, cô quay đầu, liền nhìn thấy Kim Jiyeon đang từ bên người vòng qua, "Soobin-----"

"Hai người đi chơi chỗ nào vậy?"

Không đợi Soobin lên tiếng, Hyunjung đưa đầu ra ánh mắt đầy cảnh giác, nhàn nhạt mở miệng: "Ngâm suối nước nóng."

"Chị Jiyeon, Chu tổng cùng Dayoung đâu?" Soobin gật đầu, hướng phía sau nàng nhìn thoáng qua, ngáp dài hỏi.

Jiyeon trả cho Hyunjung ánh mắt xem thường, lại nhìn về phía Soobin, khôi phục nụ cười ôn hòa, "Ở phía sau, con gái tôi muốn ăn đồ ăn vặt nên đi mua rồi, tôi liền trở về trước tắm rửa."

Ba người đi đến trước cửa thang máy chờ.

"Đúng rồi, Soobinie, em từng chơi qua trò vượt mật thất chưa? Hôm nay lúc chúng tôi xuống xem phố buôn bán dưới chân núi, có một khu mật thất nhân tạo, nghe nói là được cải tạo lại từ hung trạch*, ngày mai chúng ta lập tổ đội đi thử như thế nào?" Jiyeon cố ý đem ba chữ "Soobinie" nhấn mạnh.

*Hung trạch: Ý chỉ những căn nhà, những nơi chứa đựng điềm xấu, nguy hiểm, có những thứ xui rủi, đã từng xảy ra chuyện không may ở đó.

Soobin nghi hoặc chớp chớp mắt: "Mật thất nhân tạo là cái gì?"

Jiyeon giải thích sơ qua một lần cho cô.

Cửa thang máy mở ra, người bên trong lục tục đi ra, Hyunjung ôm Soobin dẫn đầu đi vào, nghiêng thân người, chặn Jiyeon tới gần.

Chỉ có ba người các cô.

"Em chưa từng chơi qua, hình như rất vui, vậy ngày mai liền đi!" Soobin từ bên người Hyunjung ló đầu nhỏ ra.

Jiyeon cùng cô cách một người nhìn nhau, "Ừm, vừa lúc thiếu hai người, em cùng Hyunjung vừa đủ."

Hyunjung nhăn lại mi, sắc mặt có chút khó coi.

Thang máy chậm rãi đi lên.

Soobin lại ngáp thêm một cái, mí mắt nhắm nửa, ánh mắt Jiyeon dừng lại trên người Hyunjung, "Bạn gái mệt thành như vậy rồi, không cõng một chút sao?"

"Ngày hôm qua không phải đều cõng trên lưng lâu vậy sao?"

Hyunjung nghiêng sang liếc mắt nhìn nàng một cái, không nói chuyện.

Mơ mơ màng màng nghe thấy thanh âm của Jiyeon, Soobin giật mình, mở mắt ra, "Hả?"

"Hửm? Soobinie, em không biết sao? Đêm qua lúc em ngủ, chính là Kim Hyunjung đã cõng em lên phòng, tôi cùng con gái tôi ở cửa thang máy đều nhìn thấy." Jiyeon một bên nói một bên lộ ra biểu tình hâm mộ.

"Tôi cũng muốn cõng Sojungie một lần, đáng tiếc là cõng không được, haizz, tuổi tác lớn thật tốt."

"Chị....." Soobin khiếp sợ mà nhìn về phía Hyunjung.

--------- đinh

Cửa thang máy mở ra.

Lần này tốc độ của Jiyeon rất nhanh, giành trước một bước đi ra, "Ngủ ngon, Park Soobin."

Hai người cũng theo sau ra ngoài.

Hành lang truyền đến "đông" một tiếng đóng cửa, Hyunjung nắm lấy Soobin từng bước một đi về phòng, nhìn chằm chằm phòng của Jiyeon, ánh mắt toát ra một tia lạnh lẽo.

Đến trước cửa phòng, cô ấy buông cô gái nhỏ ra, sắc mặt lại khôi phục nhu hòa, "Đi ngủ sớm một chút, ngủ ngon."

"Chị....."

Soobin vẫn không tha mà nhìn cô ấy, môi giật giật, tựa như muốn nói cái gì đó, nhưng cánh tay vươn ra nắm lấy góc áo của cô ấy lại rút trở về, do dự một lát, hướng cô ấy nở một nụ cười ngọt ngào, "Ngủ ngon."

Nói xong, chậm rì rì mở cửa, chậm rì rì đi vào, lại chậm rì rì đóng cửa lại.

Hyunjung đứng yên ở chỗ cũ, đầu hơi thấp, ánh đèn mạ lên trên thân ảnh thon dài của cô ấy một tầng sắc màu ấm áp, sau một lúc lâu, cô ấy mới lấy lại tinh thần, xoay người hướng phòng của Jiyeon đi đến.

Gõ cửa.

Cửa mở ra.

"Có việc?" Jiyeon dò ra nửa thân người.

Hyunjung lạnh mặt, không đáp, duỗi tay đem nàng đẩy vào trong, bước vào phòng, trở tay đóng cửa lại.

Jiyeon: "?"

"Em đủ chưa?" Hyunjung lạnh lùng liếc nàng, sau đó lui lại nửa bước, rất có ý thức duy trì trái phải khoảng cách 1 mét.

Jiyeon cũng lùi ra sau nửa bước, "Tôi làm sao? Lời này không phải là tôi nên hỏi chị sao? Có chuyện gì không thể nói ở cửa à?"

Nàng đang chuẩn bị tắm rửa, người này cứ như vậy mà xông vào, đem nàng dọa đến nhảy dựng, cố tình đều là cong, mỗi người đều có đối tượng, vạn nhất truyền cái gì ra ngoài căn bản là nói không rõ được.

Hyunjung lười nói lời vô nghĩa với nàng, lấy điện thoại mở vào một văn kiện ghi âm, truyền phát cho nàng nghe.

Là những lời giữa trưa ngày hôm qua Jiyeon ở nhà hàng buffet nói.

------ nhận thức một người, thoát khỏi kẻ tra.

Tổng cộng mười phút, truyền phát chỉ đến một phút, Hyunjung liền ấn tạm dừng, nâng mắt lên, mặt vô biểu tình mà nhìn nàng.

Jiyeon không để bụng, cười nhạo nói: "Để cho trợ lí giám thị bạn gái, có thể báo cáo đầy đủ, không hổ là chị a, chiêu cũ bao nhiêu năm trước."

"Cùng em có bất luận quan hệ gì sao?" Hyunjung không nghĩ giải thích.

"Không có."

"Vậy thì vì cái gì?"

"Con người của tôi tương đối nhiệt tình, chính là nhìn không được em gái nhỏ bị tra nữ lừa." Jiyeon cười đến không chút để ý.

"Phải không?" Hyunjung không giận mà cười ngược lại, "Xem ra em đối với chuyện năm đó tôi bỏ rơi em vẫn còn canh cánh trong lòng, đến bây giờ còn chưa quên, nên sẽ không, nhớ cả đời chứ?"

Jiyeon một chút cũng không để ý, ngữ khí lười nhác nói: "Kịp thời ngăn cản tổn thương là chuyện tốt, đương nhiên đáng giá để tôi nhớ kỹ, rốt cuộc thì, không lãnh ngộ qua cặn bã thì sẽ không biết về sau có bao nhiêu tốt đẹp, tôi phải cảm ơn chị."

----- tích

Cửa phòng mở ra.

Chu Sojung cùng con gái từ bên ngoài tiến vào, thấy hai người trong phòng, có chút sửng sốt, "Hai người...." Rồi sau đó ánh mắt dừng lại trên người Hyunjung, mày nhăn lại.

"!!!"

"Tìm Jiyeon nói chút chuyện." Hyunjung hướng Sojung gật đầu, chủ động giải thích.

Jiyeon lại nhịn không được trợn trắng mắt.

Sojung chần chờ gật đầu, chưa nói cái gì, thấp giọng bảo con gái đi tắm rửa.

"Nhớ kỹ, ngoại trừ thời gian làm việc ra, cách Park Soobin xa một chút." Hyunjung trầm giọng cảnh cáo Jiyeon một hồi, mới xoay người, mở cửa phòng ra.

Cùng Sojung gặp thoáng qua, đối phương bỗng nhiên gọi cô ấy lại: "Kim Hyunjung-----"

Bước chân Hyunjung dừng lại.

"Có tiện ra ngoài nói chuyện không?"

Trở lại phòng, Woo Eunyeon đang ngồi trên giường nghịch điện thoai, Soobin chào hỏi nàng, rồi đi nhà vệ sinh đổi áo ngủ, đánh răng rửa mặt.

Cơn buồn ngủ khiến cho đầu óc hôn hôn trầm trầm, cô qua loa rửa mặt xong, xách theo ba lô ngồi ở mép giường, đang muốn cầm lấy điện  thoại, bàn tay lại mò đụng tới một vật phẩm hơi lạnh bằng kim loại.

Lấy ra nhìn xem, là đồng hồ của chị ấy.

Ở chỗ của cô!

Mặt đồng hồ màu bạc, thiết khế nhỏ gọn hào phóng, trừ bỏ bên trong đương khảm một vòng kim cương nhỏ vụn ra thì không có bất luận trang trí dư thừa nào.

Đến phòng bên cạnh đưa cho chị ấy.

Soobin mang vào dép lên đứng dậy, đi đến cạnh cửa, mạc danh có chút vui vẻ, cô nhẹ nhàng mở cửa đi ra ngoài, đang muốn quẹo trái đến phòng bên cạnh, lại nghe thấy cách đó không ra chỗ cầu thang thoát hiểm truyền đến âm thanh.

Có chút quen tai.

Cô theo âm thanh đi đến, dép lê đạp lên trên thảm mềm mại một chút thanh âm cũng không có.

"Jiyeon làm như vậy xác thật là không tốt lắm...."

Hửm? Chu tổng?

Tiếp theo cô lại nghe thấy thanh âm bất quá lại rất quen tai.

"Nếu tôi cùng Jiyeon đã sớm chia tay, cũng đã buông xuống, như vậy trừ bỏ giao lưu công việc bên ngoài ra, tôi không hy vọng em ấy lén lút....."

Là chị.

---------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro