Chương 34: "Chị là một người rất tốt."
Trong hồ là nhiệt khí mịt mờ, hơi nước lượn lờ ập lên chưng đỏ khuôn mặt cô gái nhỏ, cũng hấp cho đầu óc của cô vựng vựng hồ hồ, thế cho nên, đem những lời không nên hỏi đều hỏi ra.
Vừa mới trải qua một hồi vui thích, trong đầu vẫn còn ngâm ngâm du lượn một màu hồng nhạt.
Cô nghiêng đầu nhìn Kim Hyunjung, khóe miệng nhếch lên độ cong ngọt ngào, "Chị?" Gọi xong một tiếng này, hai tay của cô không biết tốt xấu mà áp trên mặt Hyunjung, trái phái hai bên nhéo nhéo, đột nhiên khanh khách cười rộ lên, "Ha ha ha, chị chắc chắn không thích chị ấy....."
"Thích....." Hyunjung nhẹ giọng phun ra một chữ.
Một chữ này lập tức tắt đi tươi cười của cô gái nhỏ.
Giống như sau cơn say mơ hồ rốt cuộc cũng tỉnh táo, ánh sáng trong đôi mắt Park Soobin ảm đạm xuống, đôi tay chảy xuống trên vai Hyunjung, không nói một câu gục đầu xuống.
"Như thế nào?"
Trong mắt Hyunjung hiện lên một tia hồ nghi, rất có hứng thú hỏi: "Bạn nhỏ rất để ý sao?"
Đối diện với đôi mắt thâm thúy kia, Soobin giật mình thật mạnh, ý thức được chính mình đã chạm vào cái gì đó, liên tục lắc đầu: "Không có, em.....chỉ là thuận miệng hỏi một chút."
"Tại sao lại muốn hỏi cái này?"
"Bởi vì...."
"Hửm?"
"Bởi vì thoạt nhìn quan hệ hai người rất tốt, em liền có chút tò mò, chỉ một chút." Sợ bản thân nói sai lại chọc Hyunjung tức giận, thật cẩn thận mà giải thích.
Biểu tình Hyunjung nhàn nhạt, nhìn không ra cảm xúc gì, lại hỏi: "Chẳng lẽ em đến công ty chưa từng gặp qua em ấy sao?"
"Không có nha."
"Thật sự chỉ là một chút tò mò?" Hyunjung hùng hổ dọa người.
Soobin nghẹn lời, chột dạ ôm lấy cổ cô ấy, nhuyễn thanh nói: "Chị, em sai rồi, em không nên hỏi nhiều....."
Nói xong lại ngoan ngoãn hôn hôn khóe môi cô ấy.
Cánh tay trắng nõn bị hơi nước huân đến ửng đỏ, ở sát cạnh nhau, độ ấm tràn ra theo lỗ chân lông khiến cả người ấm áp, hoạt hoạt, giống như đã uống no nước.
Nhìn bộ dáng bạn nhỏ bị ép đến nhận bừa, Hyunjung đột nhiên cười lên tiếng, trong lòng mềm xuống, "Em sao có thể đáng yêu như vậy?"
"?"
Cô gái nhỏ mờ mịt giương mắt.
"Có phải ghen tị hay không?" Hyunjung hôn hôn lỗ tai cô, thấp giọng nói.
Lỗ tai rất mẫn cảm liền chịu không nổi một chút trêu chọc như vậy, cả người Soobin run lên, thanh âm cũng đều thay đổi, "Ưm, mới không có."
"Nói thật."
"......"
"Hửm?" Hyunjung lặng lẽ đem tay vói vào trong nước.
Soobin sợ hãi kêu lên một tiếng "Chị...." Cô run run, thiếu chút nữa là khóc ra tiếng, ủy khuất dẩu dẩu miệng, "Là ghen. Nhưng mà chị không cho, em nói ra chị sẽ tức giận."
"Ai nói tôi không cho?" Hyunjung thu hồi tay, chọn hạ mi, lại khởi lên tâm tư muốn trêu chọc cô.
"Lần trước chính chị nói......"
"Khi nào?"
"Ở trong văn phòng, chị nói trái với-----" cô nhớ tới hai chữ kia đại biểu cho hàm ý gì, tâm không biết như nào giống như bị đâm một cái, nói không nên lời.
Hyunjung giả vờ không biết, chớp chớp mắt: "Sao tôi lại không nhớ?"
"Chị......"
Chị có thể không nhớ.
Nhưng em lại nhớ rất rõ.
Soobin cúi đầu, đem những lời muốn nói nuốt vào trong bụng, giấc mộng màu hồng là người đó cho cũng chính người đó phá rách, sau một giấc mộng ngắn ngủi, cô sẽ lại trở về với hiện thực, nhớ lại thân phận của mình.
Một con chim hoàng yến.
Thứ cô phải làm là học cách ngoan ngoãn.
Bóng đêm dày đặc, những ngôi sao lác đác lưa thưa khảm trên vòm trời, vờn quanh ánh trăng tàn khuyết, ngoài bờ tường mơ hồ truyền đến âm thanh nói cười, khi gần khi xa.
Hai người hồi lâu cũng không nói chuyện, chỉ lẳng lặng ôm lấy nhau.
Hyunjung rõ ràng cảm nhận được cảm xúc của cô gái nhỏ hạ xuống, nơi nào đó trong tim giống như trong nháy mắt bị cái gì đụng vào, ngứa, nhưng cũng rất nhanh tan mất. Cô ấy thu liễm thần sắc vui đùa, ôn nhu dỗ dành: "Ngoan, tôi không đùa em nữa, lên bờ nghỉ ngơi một chút đi, tôi đi lấy chút đồ ăn."
"Được." Soobin vẫn như cũ gật đầu, tuy rằng đáp ứng nhưng chỉ buông lỏng cô ấy ra, dịch sang một bên cũng không lên bờ.
Hyunjung không nói gì nữa, yên lặng đứng lên, cầm lên khăn lông lau nước trên người, phủ thêm áo tắm rời khỏi phòng ngâm.
Quầy lễ tân có tự mình phục vụ điểm tâm cùng rượu, cô ấy lấy khay, lại không biết bạn nhỏ thích ăn cái gì, giống như sáng nay khó khăn chọn lựa. Nhưng lần này, lời nói Woo Eunyeon quẩn quanh bên tai, rất lâu mới có tác dụng.
Cô ấy cầm lấy hai khối bánh hoa phu, một đĩa bánh mì nướng kiểu pháp, hai ly pudding, cùng đồ uống, cuối cùng đi đến quần tiếp tân gọi cho chính mình một ly rượu trái cây nồng độ thấp.
Gió đêm lạnh lẽo, ánh trăng ảm đạm.
Suối nước nóng trong hồ tràn ngập hơi nước mờ nhạt, Soobin ghé vào cạnh đài thạch, cằm nhỏ tiêm xảo gối lên cánh tay, đầu hơi ngưỡng, trong miệng là âm điệu đứt quãng.
"Tout ce qui me reste'......c'est juste une photo de toi....."
Giọng hát thấp nhu hàm chứa thương cảm.
Sườn của cô gái nhỏ đối diện với cửa, nước hồ ngâm lấy hơn nửa người cô, chỉ lộ ra một tấm lưng trắng bạch tựa lông ngỗng, ánh đèn dưới mái hiện nhu nhu chiếu xuống rải qua, da thịt tinh tế, giống như đậu hủ được ngâm trong nước.
Một phen tóc dài rơi xõa bên vai, đen nhánh hỗn độn, đuôi tóc tứ tán trên mặt nước, giống như lưu châu giao nhân đối nguyệt trong truyền thuyết.
Cứ kỳ dị như vậy mà dung tiến bóng đêm, cấu thành một bức tranh sơn dầu điềm tĩnh tốt đẹp.
Hyunjung đẩy cửa tiến vào, liền nhìn thấy cảnh tượng này.
Tâm đột nhiên nhảy lên.
Cô ấy đứng tại cửa, lẳng lặng mà nhìn cô gái nhỏ, con người tựa như hồ sâu bất giác nhấc lên gợn sóng rất nhỏ, khóe môi bất tri bất giác có độ cong.
Hồi lâu, âm thanh ca hát dừng lại.
"Bạn nhỏ-----" Hyunjung từ chỗ tối đi đến dưới mái hiện, hướng cô gái nhỏ vẫy vẫy tay.
"Suối nước nóng không thể ngâm quá lâu, đi lên ăn chút gì đi."
Soobin ngẩn ra, quay mặt lại, chậm rãi đáp một tiếng được, từ trong nước đứng lên.
Trên mặt nước nổi lên hai khối vải dệt màu trắng, là áo tắm của cô, sớm bởi vì vừa rồi Hyunjung khó lòng kìm nổi mà đưa tay kéo xuống. Nguyên bản cũng không che được cái gì, đơn giản là không hề mặc.
Giống như một con cá bóng loáng, trên làn da có nước chảy xuống, để lại đầy người trong suốt.
Cô lau khô nước trên người, phủ thêm áo tắm dài đi đến bên cạnh bàn, nhìn lướt qua khay đồ ăn, thấy bánh hoa phu, đôi mắt hơi sáng, ngoan ngoãn ngồi xuống ăn.
"Thì ra là em thích cái này." Hyunjung nhìn cô, ánh mắt ôn nhu xưa nay chưa từng có.
Soobin cắn bánh hoa phu gật đầu, hai cái răng cửa trắng trắng lộ ra một nửa, giống như một con thỏ con ngốc manh. Cô nuốt xuống bánh trong miệng, mới nhỏ giọng nói: "Cảm ơn chị."
Hyunjung sửng sốt.
Đã bao lâu rồi không nghe bạn nhỏ nói hai chữ này?
Cô ấy thu hồi tầm mắt, ngồi xuống, không nhanh không chậm mà uống ly rượu trái cây, rồi sau đó ánh mắt lại bay tới trên người bạn nhỏ, ngừng ở đó trong chốc lát, mở miệng nói: "Em ấy tên là Julie."
"Cái gì?"
"Người khiến em ghen."
"......"
Gương mặt Soobin nóng lên, thẹn thùng mà quay mặt đi.
"Em ấy là người mẫu đầu tiên mà công ty tuyển vào, so với em không lớn hơn bao nhiêu, điều kiện bẩm sinh rất tốt, năng lực nghiệp vụ rất xuất sắc, một người cũng có thể nâng đỡ một phần ba bộ phận quản lí, cho nên tôi thích em ấy, tính toán sẽ bồi dưỡng em ấy thật tốt." Ngữ khí Hyunjung đều đều nói.
Soobin giật mình, khóe miệng hiện lên một tia cười khổ.
Cái vị cách vách kia, ở trong mắt của chị ấy là ưu tú, xuất sắc, cho nên chị ấy thích, cô có phải cũng nên hiểu được, chị ấy thích người ưu tú hay không?
Ai lại không thích người ưu tú chứ?
Cô cũng như vậy.
Trong lòng ngâm ngâm cảm giác khó chịu, Soobin lại không hiểu vì sao như vậy, yên lặng ăn xong bánh hoa phu, quay người lại, bưng lên đồ uống uống một ngụm.
Bỗng nhiên phản ứng lại-----
Chị ấy đây là đang cùng cô giải thích!
Cô nhìn về phía Hyunjung, người ở phía sau hướng cô ngoắc ngoắc ngón tay, lại vỗ vỗ lên chân mình. Cô minh bạch, lập tức ngoan ngoãn tiến lên, ngồi xuống trên đùi Hyunjung, hai tay tự nhiên mà ôm lấy cổ.
Cô cúi đầu, Hyunjung ngửa đầu, ánh mắt cả hai quấn quýt ở bên nhau.
Yên lặng dung tiếng vào trong bóng đêm.
Một chút ánh sáng nhiễm đến đây, sáng đến nỗi cơ hồ có thể thấy rõ lông tơ thật nhỏ trên khuôn mặt cô gái nhỏ, Hyunjung nhìn cô chăm chú, trong mắt toát ra một tia nhu tình, đột nhiên giống như không khống chế được mà lẩm bẩm: "Em nói, có đôi khi tôi có phải rất xấu hay không?"
"....Không có nha." Soobin có chút sửng sốt, không rõ vì cái gì cô ấy đột nhiên lại hỏi như vậy.
Đôi tay Hyunjung áp lấy khuôn mặt cô gái nhỏ, "Thật sự không có sao? Hung dữ với em, khi dễ em, hù dọa em, nhiều như vậy, em cũng không cảm thấy một chút gì sao?" Nói xong lại lộ ra nụ cười trào phúng.
Có đôi khi, chính bản thân cô ấy cũng cảm thấy mình rất xấu xa.
"Không cảm thấy."
"Tại sao?"
"Bởi vì có càng nhiều thời điểm chị đối với em rất tốt a," Soobin nhìn thẳng vào mắt của cô ấy, nghiêm túc nói.
Hyunjung truy vấn: "Tỷ như?"
Giống như bức thiết muốn biết được hoặc là muốn xác nhận cái gì đó.
Soobin trầm mặc một lát, thấp giọng nói: "Tỷ như thời điểm lần đầu chúng ta gặp nhau, tuy rằng chị có thể đối với em làm một ít việc nhưng chị lại không cưỡng ép em....Còn về sau nữa, vài lần như thế, em có thể cảm nhận được, chị đang cho em thời gian thích ứng, cho nên....."
Cô dừng lại một chút, lại nhảy sang chuyện khác:
"Em đem quà chị tặng bán đi, chị đều đã tức giận như vậy nhưng vẫn nguyện ý nghe em giải thích, sau đó lại tốn nhiều tâm tư chọn quà cho em.... Còn có rất nhiều nha, bảo trợ lí Woo giúp em giải quyết tin đồn, buổi tối Tết Trung Thu ở cạnh em...."
Rất nhiều, rất nhiều, một ánh mắt, một nụ cười, đều tinh tường nhớ rõ.
Nói nói, trong lòng Soobin hơi chua xót, ngẩng đầu lên, nhìn thật sâu vào trong đôi mắt thâm thúy kia của Hyunjung, từng câu từng chữ nói:
"Cho nên ở trong lòng của em, chị một chút cũng không xấu."
"Chị là một người rất tốt."
Nói xong, cô cười lên, hai má lúm đồng tiền ngọt ngào mà hãm xuống.
Hyunjung không nói gì, ánh mắt phức tạp mà nhìn cô, sau một lúc lâu mới thu lại cảm xúc, khóe môi gợi lên nụ cười nhạt, "Mấy bài đăng trước kia tôi nhìn thấy có người nói em là học bá, nhận được học bổng quốc gia?"
"....."
Như thế nào lại nhảy đến cái đề tài này rồi?
"Cũng không chỉ có một mình em." Soobin lại cúi đầu, thẹn thùng mà cắn môi dưới, "Trường học của bọn em có rất nhiều người lợi hại, em chỉ là....giỏi ghi nhớ bài vở mà thôi."
"Có thể trở thành một người trong bọn họ, chứng minh em đã phi thường giỏi, đồ ngốc." Hyunjung duỗi tay ở trên trán cô bắn nhẹ một cái.
"Ò."
Soobin được khen đến đỏ mặt.
"Ngày thường ở trường học, trừ bỏ đi học ra thì còn làm những gì?" Hyunjung hôn hôn khuôn mặt phiếm hồng của cô, thấy thế nào cũng đều thích.
Soobin đúng sự thật trả lời: "Đi thư viện."
"Không có hoạt động giải trí sao?"
"Nghe nhạc có tính không."
"Cuối tuần cũng đi thư viện sao?"
"Không sai biệt lắm. Có đôi khi sẽ thuê xe đạp đi đến công viên bên cạnh....."
"Cùng bạn học?"
"Một mình em."
"......"
Hyunjung hỏi cái gì, Soobin đều ngoan ngoãn trả lời cái nấy. Nhưng những thứ đó không phải là thứ mà kim chủ như cô ấy nên quan tâm, cô ấy không biết tại sao, đêm nay lại giống như có điểm khống chế không được bản thân.
Bạn nhỏ tựa như một viên kẹo trái cây chua chua ngọt ngọt, ngậm ở trong miệng, càng nhấm nháp càng không thể quên được hương vị đó, bất tri bất giác làm người ta nghiện.
Ở trước mặt bạn nhỏ, cô ấy có thể thả lỏng toàn bộ tâm tình, vứt đi phòng bị của bản thân.
Bởi vì em ấy thuần tịnh như vậy, chân thành như vậy....
"Chị, vậy còn chị?" Soobin mềm mại dựa vào trên người Hyunjung, nâng mắt lên, đầy cõi lòng đều là chờ mong mà nhìn cô ấy.
"Em nhìn thấy trên trang thông tin có nói mười chín tuổi chị đã trở thành người mẫu, tuổi còn rất nhỏ, lúc ấy chị hẳn cũng là một bên làm việc một bên đi học đi? Hơn nữa lại còn là ở nước ngoài, khẳng định so với em càng vất vả hơn.....Đúng rồi, chị tốt nghiệp trường nào nha?"
Lời này vừa nói ra, sắc mặt Hyunjung khẽ biến, ý cười trong ánh mắt dần dần tan đi.
"Chị?"
"Đây không phải là chuyện em nên hỏi."
-------------------
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro