Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 27: Thanh toán tiền dùng một lần

Đây là cảnh cáo.

Bên trong đôi mắt tựa hồ sâu kia là một mảnh hàn ý, ẩn ẩn hàm chứa tức giận, cả người Soobin cứng đờ, tay chân lạnh lẽo, môi ngăn không được mà run rẩy.

Trong nháy mắt kia cô nhớ tới thân phận của mình-----

Một con chim hoàng yến.

Một tiểu sủng vật không có tư cách yêu cầu bất cứ thứ gì đối với kim chủ.

Trong đầu Park Soobin ầm ầm vang lên, chỉ nghe thấy có thứ gì đó "bang " một tiếng bị đánh đến vỡ nát, có một cái tay vô hình túm lấy cô kéo xuống.

Rơi vào một hồ băng lạnh lẽo.

Thế giới hiện thực phù phù trầm trầm, đây mới chính là nơi vốn thuộc về cô.

Thì ra tất cả chỉ là một giấc mộng.

"Thực xin lỗi...." Trong cổ họng Soobin phát ra thanh âm nức nở tựa mèo nhỏ kêu, một cổ chua xót thẳng bức lên hốc mắt, cô không nhịn được, muốn quay mặt tránh đi nhưng đã quá muộn, nước mắt cứ như vậy ào ạt chảy xuống.

"Thực xin lỗi.....chị.....xin, xin lỗi....."

Cô hít thở thật sâu, có rất nhiều lời muốn nói lại chỉ biến thành thực xin lỗi, lông mi bị nước mắt thấm ướt, đen láy sáng trong, có mấy sợi dính lại với nhau, trên má là nước mắt oánh oánh.

Mắt, mũi hồng thành một mảnh.

Kim Hyunjung không biết rằng một câu nói của mình lại có lực sát thương lớn như vậy, nhất thời bó tay không có biện pháp, đáy lòng dâng lên nhàn nhạt hối hận, rồi lại không muốn lập tức đi qua dỗ dành cô, cô ấy đem Soobin đẩy sang một bên, quay mặt đi, mở điện thoại chính mình ra xem.

Vừa lúc Woo Eunyeon gửi đến lịch trình an bài công tác tháng sau của cô ấy.

Tạp chí, quảng cáo, những buổi lễ long trọng....vẫn như cũ bận rộn, bay đến bay đi.

Nhưng bất đồng chính là, quốc khách trước kia cô ấy không nghỉ, năm nay lại có thể nghỉ được hoàn chỉnh một lần.

Cô ấy nghĩ muốn mang bạn nhỏ đến nơi nào đó chơi.

Lựa chọn thích hợp nhất là Paris, bạn nhỏ học tiếng Pháp, tự mình giao tiếp bằng tiếng Pháp sẽ có lợi rất lớn cho việc học tập, chỉ là ý tưởng này quá muộn, hiện tại mới làm hộ chiếu là không kịp....

Hyunjung lâm vào trầm tư, thanh âm nức nở bên cạnh bất tri bất giác đã ngừng từ lúc nào, lúc này một hồi chuông điện thoại vang lên.

"Alo? Ừm, ở, các em lên đây đi."

Nghe cô ấy nói xong tắt máy, trong lòng Soobin biết rằng không thể để bản thân tiếp tục đi xuống nữa, yên lặng lau nước mắt, thức thời đứng dậy, ngoan ngoãn nói: "Chị, em đây đi trước."

Hyunjung ngẩng đầu.

Bộ dáng bạn nhỏ mi mắt ướt đẫm, cái mũi hồng hồng, môi mỏng nhấp chặt, biểu tình giống như giật mình, bộ dạng bị khi dễ đến đáng thương.

Nơi sâu thẳm trong ký ức vọt tới một cổ cảm giác quen thuộc, bỗng chốc trong đầu Hyunjung hiện lên những hình ảnh mơ hồ, từng sợi từng sợi một, trong giây lát lại biến mất. Lấy lại tinh thần, cô ấy không kịp nghĩ nhiều, nơi mềm nhất trong tim bị bóp một chút.

"Đi rửa mặt." Cô ấy dời ánh mắt.

Hiện tại không thể dỗ dành, phải khiến cho bạn nhỏ nhớ lấy điểm này.

Soobin ngoan ngoãn vào nhà vệ sinh.

Nước lạnh tạt lên mặt, cô mới hoàn toàn thanh tỉnh, ngẩng đầu lên, ở trong gương nhìn thấy đôi mắt ửng hồng, không hề có tinh thần, cô xả ra một nụ cười châm chọc.

Là cô vượt quá giới hạn. Chị ấy cho cô vài phần sắc mặt tốt cô liền ảo tưởng loạn hết lên, bất quá hiện tại vẫn còn cứu kịp.

Đi ra khỏi nhà vệ sinh, nhìn thấy Hyunjung đang cầm một tập tranh váy cưới nhìn xem, Soobin lơ đãng liếc mắt nhìn sang một cái.

"!!"

Chẳng lẻ chị ấy muốn kết hôn?

Ý niệm hiện lên trong đầu, Soobin cuống quýt dời đi ánh mắt, xách lên ba lô, cầm lấy sách, "Chị, em đi đây."

"Ừm."

Hyunjung đầu cũng không nâng nói: "Đêm nay tôi sẽ qua, tắm rửa sạch sẽ."

".....Được." Soobin lúng ta lúng túng trả lời.

Cô ấy đi đến cạnh cửa văn phòng, đang định duỗi tay kéo ra, bên ngoài đột nhiên truyền đến hai tiếng vang, tiếp theo cửa bị đẩy ra, thân ảnh Kim Jiyeon xuất hiện trong tầm mắt.

Phía sau còn có một người đi theo, so với Jiyeon thấp hơn, tóc dài hơi xoăn, mặt mày thanh lãnh, đuôi mắt có một nốt ruồi lệ màu đen.

Ánh mắt hai người đối diện nhau.

"Park Soobin?" Chu Sojung trên dưới đánh giá cô gái nhỏ.

Soobin kinh hô: "Chu tổng....Chị....."

Jiyeon: "?"

Hyunjung: "?"

Không khí ngưng trệ vài giây.

Ánh mắt Sojung dừng ở mấy quyển sách trên tay cô gái nhỏ, càng nghi hoặc: "Em vẫn còn đi học?"

"Em, ách, em------" Soobin nghẹn một chút, ấp úng, sách giáo khoa trong tay muốn giấu cũng không được mà không giấu cũng không được.

Thấy cô nửa ngày cũng nghẹn không ra được một câu, Jiyeon ở bên vây xem vội muốn chết, nhịn không được hỏi: "Sojungie, hai người quen biết?"

Sojung gật đầu: "Park Soobin là nhân viên ở công ty chị." Nói xong dừng một chút, "Bất quá tháng trước đã đề đơn từ chức, còn chưa kịp chuyển lên chính thức."

Hyunjung & Jiyeon: "???"

Soobin cúi đầu, trong miệng nói câu "Em còn có việc đi trước" , rồi vội vàng rời đi.

Ba người hai mặt nhìn nhau.

Hyunjung bất động thanh sắc mà ấn nghi ngờ xuống, hướng các nàng vẫy vẫy tay, "Lại đây nói chuyện chính sự."

Hai người đi qua, Jiyeon đi trước một bước, phát hiện ba người ngồi cùng nhau không thích hợp xem đồ, liền chỉ chỉ số pha đơn nói: "Chị ngồi ở chỗ đó, tôi cùng Sojungie ngồi ở đây."

"......"

Hyunjung hai mắt liếc nàng một cái, đứng dậy đổi vị trí.

Nói đến chuyện công việc cũng bị ăn cẩu lương.

Hôm nay Jiyeon cùng Sojung đến đây là để lựa chọn váy cưới. Các nàng quen biết nhau đã hơn một năm, khi đó Kim Jiyeon vẫn là giáo viên trung học, Chu Sojung vẫn là giám đốc phòng marketing của công ty khoa học kỹ thuật, hiện tại một người đổi nghề thành nhiếp ảnh gia, một người thăng chức trở thành phó tổng, trải qua lớn nhỏ chua xót nhấp nhô, rốt cuộc cũng tu thành chín quả, chuẩn bị sang năm tổ chức hôn lễ.

Chủ lưu trong thị trường váy cưới luôn luôn lấy tình yêu nam nữ làm chủ, không có khoản của nữ nữ, mà trước đây, Hyunjung cùng bạn của mình là nhà thiết kế sáng lập nên một thương hiệu thời trang là ETERNO, vừa lúc có chuyên môn thiết kế váy cưới cho những cặp đôi nữ nữ, đúng lúc thỏa mãn nhu cầu của các nàng.

Tên của thương hiệu có ý là "Vĩnh hằng", tổng bộ nằm ở Milan Italy, hiện tại là người bạn đó chủ quản kinh doanh, Hyunjung chỉ là chưởng quầy phủi tay làm việc, ngẫu nhiên sẽ đi qua bên đó làm người mẫu miễn phí.

Jiyeon tiếp nhận tập tranh trong tay Hyunjung, nghiêng đầu dựa vào Sojung cùng nhau xem.

"Trong đó là những thiết kế mà những khách hàng khác yêu cầu, cho các em xem thử tham khảo." Hyunjung nhìn không nổi nữa, chỉ nghĩ muốn nhanh chóng nói xong chính sự, sau đó hỏi một chút tình huống của bạn nhỏ là như thế nào.

Thê thê hai đầu dựa gần nhau, ngọt ngào mà lật xem tranh ảnh.

"Chị cảm thấy bộ này khá đẹp."

"Ừm, đẹp lắm."

"Bộ này cũng không tồi, thiết kế bả vai như thế này chị rất thích."

"Ừm, thích lắm."

Sojung nói một câu, Jiyeon liền phụ họa một câu.

"Em không thích sao?"

"Chị thích em liền thích."

"Đừng nháo."

"Em nói thật, thẩm mỹ của vợ là nhất."

Hyunjung nhàm chán đến bắt đầu chơi điện thoại.

Rốt cuộc, đôi thê thê hai người kia cũng xem xong tập tranh, tổng hợp lại ý kiến, Jiyeon quay đầu nói: "Phong cách lấy gợi cảm làm chủ, trang trọng làm phụ đi, không cần loại thiết kế váy cưới truyền thống cũ kỹ, tôi xem này đó thiết kế vẫn không có cái nào đột phá đặc biệt, vậy thì liền tin tưởng vào thẩm mỹ của các người."

"Tháng sau Danilo sẽ đến Hàn Quốc, cụ thể chi tiết như thế nào các em gặp mặt rồi nói." Hyunjung nhắc tới tên của người bạn là nhà thiết kế của mình.

"Tiếng Anh của hắn OK không?"

"Vô nghĩa."

Các cô một người ở Canada lưu lại học tập, một người làm ăn buôn bán bên ngoài, hàng năm cũng không biết cùng bao nhiêu khách hàng nước ngoài giao tiếp, phương diện ngôn ngữ càng không có vấn đề gì.

Ba người lại bàn bạc một phen nữa, cuối cùng chính sự cũng nói xong.

Cô nhìn tôi, tôi nhìn cô, ai cũng không nhúc nhích.

Jiyeon hóa giải xấu hổ, ho nhẹ một tiếng, dẫn đầu nói: "Sojungie, Hyunjung muốn hỏi chuyện kia vừa rồi của em gái nhỏ....."

Ánh mắt Sojung nhảy lên qua lại trên người Hyunjung cùng Jiyeon.

Cuối cùng ngừng ở trên mặt Jiyeon.

Kia ý tứ rõ ràng là: Em như thế nào lại rõ ràng tâm tư của bạn gái cũ như vậy?

"Em ấy là em gái tôi, Jiyeon chính là giúp em ấy chụp ảnh." Hyunjung vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ, đúng lúc lên tiếng giải vây, lúc này mà còn nói giỡn là có thể muốn mệnh.

Jiyeon xen mồm: "Em gái cái gì, còn giảo biện, bạn gái thì cứ nói là bạn gái."

Hyunjung: "....."

Sojung vừa nghe là bạn gái, thần kinh căng chặt chợt thả lỏng, hồi tưởng một lát, nói: "Park Soobin là tháng sáu đến nhận chức, công ty chúng tôi cùng một số người bên Pháp ở châu Phi có nghiệp vụ lui tới, cho nên cần tuyển chọn một nhóm phiên dịch viên tiếng Pháp. Đại khái là cuối tháng bảy có mấy hạng mục lớn là tôi mang đội tiếp đón, yêu cầu cần có hai phiên dịch viên, vốn là tính toán tìm mấy người tài giỏi, nhưng cấp trên lại đề cử em ấy, nói đứa nhỏ này rất lợi hại, dùng người một nhà vừa có thể tiết kiệm cũng ít tốn sức, sau đó tôi khảo sát một lúc quyết định mang em ấy theo."

"Tiếng Anh và Tiếng Pháp em ấy giải thích vô cùng rõ ràng sát nghĩa, còn trẻ như vậy nhưng trình độ đã đạt đến loại này xác thật rất không tồi, tôi lúc ấy muốn đem em ấy điều đến bên người, không nghĩ đến sau khi hạng mục kết thúc em ấy liền từ chức."

Nói xong, một trận trầm mặc quỷ dị.

"Em ấy mới năm ba," Hyunjung không nhanh không chậm nói, "Nhân viên mới ở chỗ các cô nhận chức phòng nhân sự không xem giấy tờ tốt nghiệp sao?"

"Cái này phải hỏi bộ phận nhân sự." Sojung thở dài.

"Lúc nãy tôi nhìn em ấy bộ dạng giống như chột dạ, có thể là dùng giấy tờ giả hay không...." Nàng liếc mắt một cái nhìn Hyunjung không nói tiếp nữa.

Hyunjung rũ mắt, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Không khí lại lần nữa lâm vào xấu hổ.

Jiyeon hết nhìn bên trái, lại nhìn bên phải, thay đổi đề tài, nói: "Kỳ nghỉ có sắp xếp gì không? Mọi người cùng nhau ra ngoài chơi thế nào? Tôi cùng Sojungie đã đăng ký trước rồi.

"Sao em không nói thẳng là phát cẩu lương miễn phí đi." Hyunjung chế nhạo nói.

Jiyeon nhíu mày: "Chị có bệnh à."

"Nói thêm câu nữa?"

"Có bệnh có bệnh."

"Không đi."

"Ba của một người bạn của tôi xây dựng một trấn văn hóa, tôi muốn tổ chức đồng nghiệp cùng nhau đi ủng hộ, đương nhiên, tôi mua vé, ba ngày hai đêm. Chị có thể mang theo Soobinie của chị cùng đi."

"Soobinie là để em kêu?" Hyunjung trừng nàng.

Jiyeon đang muốn phản bác, Sojung vội vàng ngăn lại, "Được rồi, các người đây là muốn cãi nhau sao? Nói chuyện cho đàng hoàng."

Hai người đồng thời ngậm miệng lại.

Trời tối, gió đêm mang theo hơi thở lạnh lẽo.

Lang thang ở bên ngoài hồi lâu cuối cùng Soobin cũng về tới khách sạn, một đầu chui vào trong phòng tắm, đem trong ngoài của bản thân tắm rửa ba lần, giống như đêm hôm đó lần đầu tiên nhìn thấy Hyunjung. Cô dùng toàn bộ những gì có thể tẩy rửa tắm gội, tẩy đến vô cùng sạch sẽ, ngay cả lỗ chân lông cũng đều là hương vị sữa bò.

Cô không ăn cơm chiều, dạ dày cùng trong lòng trống rỗng, nhiệm vụ giải đề hôm nay chỉ hoàn thành được một nửa.

Ăn cơm không có ý nghĩa, giải đề cũng không có ý nghĩa.

Thời gian trôi qua đến 7 giờ rưỡi, Soobin ngồi ở trên sô pha ngây người, trong đầu loạn thành một đoàn, linh hồn phảng phất như ly thể, bỗng nhiên chuông báo điện thoại vang lên kéo cô về lại.

Là điện thoại của cô cô.

Cô trầm mặc nhìn chăm chú vào cái tên hiện lên, bình tĩnh mà tiếp máy: "Alo?"

Để cô đoán thử xem lại là tìm lý do gì đòi tiền?

"Bà nội của cô đi rồi." Trong điện thoại truyền đến giọng nói khàn khàn của nữ nhân trung niên.

Soobin sửng sốt.

Đi rồi.

Đã chết.

Cô đờ đẫn nhìn chằm chằm vào không trung, trong ánh mắt lại không có chút gợn sóng nào. Không đợi cô lên tiếng cô cô đã tiếp tục nói: "Bác sĩ nói cái gì mà não tử vong đó, thì chính là tắt thở, cô cùng chị cô ngày mai trở về làm tang sự."

"Chôn ở quê sao?" Soobin thật thà hỏi.

Bên kia trầm mặc một lát, ngữ khi của cô cô đột nhiên kích động lên: "Chôn? Còn cho bà ta chôn? Có chỗ cho bà ta chôn? Một phen lửa đốt bà ta là xong! Còn tưởng tốt lên thế nào ngược lại lại chết, còn chôn....."

Bà ta không biết là đang khóc hay đang cười, nói còn chưa dứt lời đã tắt máy.

Soobin thở phào một hơi.

Chết rồi thật tốt.

Không còn lấy cớ tìm cô đòi tiền nữa, cuộc sống từ đây xem như gió êm sóng lặng, không chỉ là cô, còn có cô cô cùng chị họ, cực khổ của ba người đều đã kết thúc. Thật tốt.

------- tích

Cửa lớn mở ra.

Hyunjung từ bên ngoài tiến vào, mang theo một trận hương thơm thanh đạm, thân hình cao gầy khoác tây trang màu xám, có một loại lạnh lẽ xa cách.

Cô ấy luôn mặc tây trang.

Soobin lập tức đứng lên, ngoan ngoãn mà cất tiếng gọi chị.

Đôi mắt của cô không có thần, tươi cười trong mắt càng như giấy dán ở trên mặt, Hyunjung yên lặng nhìn cô, như vậy trong chốc lát cô ấy sinh ra một tia hối hận, chính mình có phải đã quá hung dữ, không nên đối đãi như vậy với bạn nhỏ.

Còn chưa kịp nói chuyện, cô gái nhỏ đã nhanh hơn một bước mở lời:

"Em đã tắm rửa sạch sẽ."

Hyunjung hơi giật mình, khóe môi lộ ra nụ cười nhàn nhạt, ngồi xuống, duỗi tay đem cô kéo đến ngồi trên đùi mình, kéo vào trong lòng ngực, "Kỳ nghỉ muốn đi đến nơi nào chơi? Tôi đi cùng em."

Lời này vừa nói ra, lông mi Soobin liền run rẩy, hai tròng mắt tỏa sáng nhưng rất nhanh lại ảm đạm đi.

"Vừa rồi người nhà em vừa gọi điện thoại tới, nói bà nội qua đời, bảo phải trở về làm tang sự....." Cô thuận theo mà dựa vào đầu vai Hyunjung.

Lông mi buông xuống che đậy ý tứ không tình nguyện trong mắt.

Cô một chút cũng không muốn vội về nhà chịu tang. Cô muốn cùng chị ấy ra ngoài chơi.

Chỉ là lương tâm lại không cho phép.

Hyunjung trầm mặc một lát nói: "Daegu rất xa, tôi đặt vé máy bay cho em."

"Không cần," Soobin lắc đầu, "Vé máy bay quá quý, hơn nữa.... Em và chị họ sẽ cùng nhau trở về."

Nếu đi máy bay đến lúc đó lại không biết phải giải thích lấy tiền từ đâu mua vé.

Hyunjung nhăn lại mi: "Daegu không có ga tàu cao tốc, đầu tiên phải ngồi xe bảy giờ từ Seoul đến tỉnh lẻ Ilsan, sau đó lại phải đổi ba chuyến xe, đi tới đi lui cơ hồ mất cả một ngày, rất mệt."

"Chị, sao chị lại biết được?" Soobin kinh ngạc mà nhìn cô.

"......"

Hyunjung sẽ không nói cho bạn nhỏ biết, gần đây bản thân bắt đầu tìm hiểu quê hương cô, ngay cả đặc sản địa phương là cái gì cô ấy đều nhớ rõ ràng rành mạch.

Cô ấy thuận miệng có lệ nói: "Eunyeon đã từng đi đến đó."

"À."

Soobin cũng không nghĩ nhiều, ở cô xem ra chị ấy biết cái gì cũng không phải điều gì kỳ quái, chỉ là nhắc đến quê nhà của bản thân, phá lệ có chút mẫn cảm: "Không có việc gì, em không sợ mệt."

"Ngồi lâu mông biến dạng, tôi sẽ không thích." Hyunjung chọc cô.

Bạn nhỏ vểnh miệng lên.

Phốc.

Thật đáng yêu.

"Nói giỡn." Hyunjung cúi đầu mổ một chút lên môi cô, "Vô luận em biến thành cái dạng gì, tôi đều thích em nhất."

Đôi mắt Soobin như sao trời: "Có thật không?"

"Ừm."

Cô dựa vào trong lòng ngực Hyunjung, hai má lúm đồng tiền nhỏ nhàn nhạt mà hãm xuống.

Chị ấy chỉ là thích cô nghe lời, trong lòng cô hiểu rõ, nhưng khi nghe được những lời nói ôn nhu hống sủng đó, không tự giác vẫn sẽ không màng tất cả mà tin tưởng, không tự chủ được vẫn sẽ chờ mong.

"Đại khái đi mấy ngày?" Hyunjung khẽ hôn lấy trấn an cô.

Soobin nghĩ nghĩ nói: "Không biết là hỏa táng hay là thổ táng, nếu mau thì có thể là một ngày, chậm liền phải mất hai ba ngày. Em sẽ tận lực trở về trước ngày thứ 4.... Lúc ấy chị vẫn còn rảnh để đi ra ngoài chơi không?"

"Còn," Giọng nói Hyunjung hơi khàn, ôm lấy eo cô, thấp giọng nói, "Không vội, tôi chờ em."

Một cái hôn dừng ở trên trán, chậm rãi hôn dọc theo cái mũi cô, mang theo hơi thở ấm áp dần đi xuống, cô nức nở một tiếng, cầm lòng không được mà ngẩng đầu lên, cũng không biết bản thân nằm trên sô pha từ khi nào.

Tại đây bên trong không gian yên tĩnh, từng âm thanh hô hấp cuốn lấy nhau.

..........

Điều Soobin không nghĩ đến chính là, chị họ nguyên bản đã có tính toán về nhà kỳ nghỉ Quốc khánh, sớm đã mua xong vé xe, mà cô, lâm thời mới được thông tri, căn bản là không mua được vé, đi đường sắc không được.

Cùng ngày giá vé máy bay tăng gấp ba, hai chuyến bay khác nhau chỉ còn dư lại một vé, buổi chiều so với buổi tối còn mắc hơn mấy trăm.

Hyunjung không chút do dự mua vé buổi chiều cho Soobin.

Bạn nhỏ nghĩ còn muốn tiết kiệm tiền, nhưng quá muộn cô ấy không yên tâm.

"Trước kiểm tra chứng minh thân phận rồi đến quầy đi đăng ký, sau đó đi gửi đồ, lại đến chỗ kiểm an, nếu không rõ có thể hỏi nhân viên công tác, đến thời điểm lên máy bay thì cứ đi theo người khác, xem cột mốc mũi tên đi lấy hành lí, sau đó gửi định vị cho tôi, biết không?" Trên đường đến sân bay, Hyunjung tự mình đưa Soobin.

Bạn nhỏ lần đầu tiên ngồi máy bay có chút khẩn trương, cô ấy vì cô nói một lần đại khái lưu trình, dặn dò những việc cần chú ý.

Soobin yên lặng mà nghe, yên lặng ghi tạc trong lòng.

Thời điểm 18 tuổi rời nhà đi đến Seoul, không có người nào nói với cô một câu dặn dò nào, là cô may mắn, không gặp phải bất luận nguy hiểm gì.

Kỳ thật những thứ đó cô ở trên mạng cũng có thể tra được, nhưng được nghe người khác nói với mình cảm giác không giống nhau.

Đặc biệt là.....

Người kia ở trong lòng cô không rõ địa vị.

Chuyến bay mất khoảng ba giờ, Soobin đã về tới quê nhà Daegu, sân bay rất nhỏ, cứ đi cứ đi liền đi ra ngoài, Rời đi hai năm, nay lại nghe được giọng nói quê nhà, có một loại cảm giác thân thiết nói không nên lời.

Thành phố này không lớn, dựa núi gần sông, phong cảnh đặc biệt đẹp, đáng tiếc kinh tế phát triển không theo kịp, nhân tài đều ra bên ngoài làm việc.

Soobin gọi một chiết xe đến nhà cô cô.

Nội thành chung cư nhỏ, không có thang máy, phải đi từng bước lên lầu 5, gõ cửa mấy lần vẫn không có người ra mở, cô gọi điện thoại, nhưng thực ra lại được nhận rất nhanh: "Cô cô, con đến rồi, trong nhà sao lại không có ai a?"

"Cô sao lại nhanh như vậy?"

"Con....Mua không được vé xe lửa cho nên vay tiền mua vé máy bay trở về." Cô nói dối.

Bên kia ứng thanh, không hỏi nhiều, lại tiếp tục nói: "Đang ở nhà cũ của bà nội cô, trên thôn có người hổ trợ, cô cũng nhanh đến đây đi!"

"A? Không phải muốn hỏa táng sao?"

"Hỏa cái đầu cô, chôn thanh tĩnh, đỡ phải buổi tối trở về báo mộng tôi."

"Haizz...."

Soobin rầu rĩ mà cúp điện thoại, xoay người xuống lầu.

Nhà cũ Park gia năm ở phía đông giao với thôn, trước kia vẫn chưa có thông lộ, đi một chuyến trở về trên người có thể xoa ra hai cân đất, mấy năm gần đây tu sửa đường cái lớn, xe đến xe đi rất tiện. Hiện tại đại thể trong thôn đều không giống như trước, từng nhà từng nhà hai ba tầng mộc lên.

Đúng là thời điểm ngày mùa, trên những bờ đất có thể tùy ý nhìn thấy bóng dáng người dân đang thu hoạch, tốp năm tốp ba người mang mũ rơm vác cuốc, vừa nói chuyện phiếm vừa làm việc.

Nhà cũ nằm hướng về phía nam.

Tường ngoài màu vàng, mái ngói đen nghiêng đỉnh, vây quanh cửa là một hàng tre mộc, dưới hiên treo hai cái đèn lồng nhỏ, trong sân đầy phân gà.

Một nữ nhân trung niên mặt quần áo màu trắng bưng chén thóc hướng về đàn gà mà phơi.

"Cô cô....."

Soobin đứng sau lưng bà ta, khẩn trương đến tim đập nhanh.

Nữ nhân chuyển mắt qua.

Gương mặt kia có chút vàng, rõ ràng có thêm vài đạo nếp nhăn, ánh mắt có chút chết lặng, cả người lộ ra một cổ tang thương sâu đậm.

Hai năm không gặp, biến hóa thật lớn.

Biến già rồi.

"Tới a." Park Seoyi quét mắt trên dưới nhìn cô, chưa nói cái gì, chỉ chỉ buồng trong, "Đi dập đầu cho nội cô một cái."

"......Được"

Soobin cho rằng chính mình sẽ bị mắng, nhưng thái độ của cô cô lại làm cô ngoài ý muốn. Cô yên lặng vào buồng trong, trước mắt xuất hiện một cái quan tài đen như mực, cái nắp nằm nghiêng đặt ở phía trên, còn chưa phong khẩu.

Bàn nhỏ hai bên để nến trắng, chính giữ là di ảnh của lão nhân.

Nhìn thấy được là một khuôn mặt rất khắc nghiệt.

Chuyện cũ nổi lên trong lòng, có hận, cũng có giận, nói không nên lời là tư vị gì..... Soobin mặt vô biểu tình mà quỳ xuống, đầu gối dựa trên miếng lót rơm rạ, không tình nguyện mà dập đầu một cái.

Lúc này điện thoại rung lên.

Tựa như cô đã hoàn thành nhiệm vụ, gấp không chờ nổi lui ra ngoài, lấy điện thoại ra.

Chị: [ Về đến nhà chưa? ]

Soobin cả kinh.

Quên gửi định vị cho chị ấy!

Cô vội vàng đánh chữ: [ ừm ừm. ] sau đó lại gửi định vị qua.

Không nhận được tin nhắn trả lời của chị ấy nhưng lại nhận được tin nhắn của ngân hàng.

----- hai mươi triệu won được chuyển đến.

Soobin nhìn chằm chằm vào con số kia, nhất thời không phản ứng kịp, lại gửi cho Hyunjung ba cái dấu chấm hỏi.

Chị: [ thanh toán tiền dùng một lần. ]

---------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro