Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 21: Diễn

Cô bình tĩnh tự nhiên mà trả lời vài tiếng, cúp điện thoại, âm thầm thở ra một hơi, tiếp tục thu thập đồ đạc. Sửa sang xong rồi, cô lại bò lên trên giường đệm mở vỏ chăn ra.

"Oa, Soobin, cậu rốt cuộc cũng về nhà?" Jung Chaeyeon cầm sách ở trong tay, ngửa đầu nhìn Park Soobin.

Ngay cả người không thường trở về ký túc xá như nàng cũng đều biết Soobin ngày nghỉ cũng không trở về nhà.

Nhưng nguyên nhân cụ thể là như thế nào thì lại không rõ.

Soobin ngẩn ra mất một lúc lâu mới phản ứng lại, cười nhạt lắc đầu: "Không phải, dì nhỏ của tôi lại đây giúp tôi đổi chăn."

"À-----" Ngón trỏ Chaeyeon điểm trên môi của mình, nghi hoặc mà nhăn lại mi, "Nhà của cậu không phải ở Daegu sao? Hình như là rất xa."

"Đúng vậy, là Daegu, nhưng dì nhỏ của tôi năm nay được điều đến Seoul công tác, tôi đang ở tại chỗ đó của dì, mấy ngày nghỉ này đem chăn dọn dẹp mang đi phơi một chút," Soobin mặt không đỏ tim không đập mà nói dối.

Chaeyeon chớp chớp mắt, bừng tỉnh đại ngộ: "Tôi còn cho rằng dì nhỏ của cậu từ Daegu bay đến đây lại bay trở về chứ..... Thôi rồi, tôi học hành đến choáng váng đầu óc, thật ngại quá."

Bộ dáng biểu tình "Tôi rất ngốc cậu đừng để ý tôi" trông rất buồn cười.

Soobin bị nàng chọc cười.

Bốn giờ mười phút, Eunyeon lái xe đến bên ngoài đại học Ngoại ngữ Seoul, ở chỗ bảo vệ cổng đăng ký, thuận lợi tiến vào sân trường, ngừng lại dưới lầu ký túc xá nữ.

Cách thời gian tan học còn mười phút.

Trước khi đến đây, Eunyeon dựa theo dặn dò của Hyunjung mà thay đổi một thân áo váy "one piece", tóc hơi xoăn được thả buông xuống, rất có hương vị nữ cường nhân có sự nghiệp thành công.

Hiện tại nàng chính là dì nhỏ của nữ sinh viên hai mươi tuổi.

*Đây là hình ảnh kiểu áo váy one piece:

Không lâu sau, sinh viện lục tục đi về phía bên này.

Eunyeon xuống xe, dựa nghiêng ở cạnh cửa cúi đầu nhìn đồng hồ, lại ngẩng đầu, hào phóng mà nghênh đón ánh mắt đánh giá của người khác.

Thân hình nàng cũng được tính là cao gầy, kết hợp với áo váy màu trắng gạo được thiết kế tinh xảo tạo nên cảm giác vô cùng thanh nhã, khí chất trên người do có mấy năm làm việc trong giới thời trang mưa dầm thấm đất tạo nên một cổ cao cấp hơn người, chỉ đứng ở nơi đó cũng đủ hấp dẫn ánh mắt mọi người.

Soobin ở xa xa đã nhìn thấy nàng.

"Dì nhỏ-----"

Đến gần, vui vẻ mà chạy chậm tiến lại, hai má lúm đồng tiền nhỏ ngọt ngào mà hãm xuống, "Dì chờ có lâu không?"

Eunyeon lộ ra vẻ mặt người mẹ già ôn nhu hòa ái tươi cười: "Không có, chỉ mới mấy phút." Vừa nói thuận tay mở ra cửa xe phía sau, xách ra một cái túi tơ tằm, "Đi thôi, lên trên." Đóng lại cửa xe, tay ôm lấy bả vai cô gái nhỏ.

"Vâng vâng."

Soobin theo bản năng muốn tiếp nhận túi, rất nhanh lại phản ứng lại, ngoan ngoãn rũ tay.

Hai người ở trước mặt không biết bao nhiêu người tiến vào ký túc xá.

Thang máy đông đúc, một bên sinh viên muốn trở về nhà, một bên là sinh viên địa phương muốn ra ngoài chơi, từ trên xuống dưới, mỗi tầng đều phải dừng lại hồi lâu, tầng nào cũng rất náo nhiệt.

Soobin tự nhiên như thường mà dựa vào bả vai Eunyeon, hai người một đường trò chuyện cho đến khi đến cửa phòng ký túc xá.

Nữ sinh cùng lớp ở kế bên cũng đi theo phía sau các nàng.

Soobin lấy ra chìa khóa mở cửa, mang Eunyeon đi vào, phòng ký túc xá lúc này không có ai, cô chỉ chỉ vào bàn của mình nói: "Để ở đây đi, chị ngồi trước đã."

"Điều kiện ký túc xác của các cô cũng không tồi." Eunyeon nhìn quanh bốn phía, một bên gật đầu một bên phát biểu đánh giá, cực kỳ giống ba mẹ lần đầu đến tham quan ký túc xá của con trẻ.

Vừa dứt lời, cánh cửa phòng khép hờ bị đẩy ra.

Soeun cùng Chaeyeon ôm sách một trước một sau tiến vào.

Bốn người mặt đối mặt.

Chaeyeon là người phản ứng đầu tiên, nhiệt tình mà chào hỏi: "Chào dì."

"Chào dì......" Soeun không quá tự nhiên.

Eunyeon hào phóng gật đầu, hướng các nàng cười: "Là bạn cùng phòng của Soobinie sao? Xin chào."

Soobinie------

Nghe thấy nhũ danh tùy ý được gọi ra, tâm Soobin mạc danh run rẩy, tầm mắt chạm đến ánh mắt ôn hòa ý cười của Eunyeon, trong nhất thời không phân rõ được là kỹ thuật diễn xuất của nàng quá tốt hay là do bản thân nghĩ nhiều.

Cô cởi giày leo thang lên trên giường.

Thay thế khăn trải giường vỏ chăn mang cất vào trong túi, Soobin ở phía trên trải giường chiếu, Eunyeon ở dưới tiếp nhận, không nói gì nhiều nhưng phối hợp thật sự ăn ý, chỉ mất vài phút đã đổi xong.

"Quần áo mùa hè chắc sẽ không mặc đi? Đều mang về giặt sạch rồi lại mang tới."

"Vâng vâng."

"Lát nữa tiện đường ghé ngang siêu thị, lần trước không phải con nói muốn ăn sườn dê sao? Chúng ta mua về tự mình làm."

"Ưmmm, hiện tại nghe thấy con liền thấy đói bụng." Soobin tựa như làm nũng hướng về phía Eunyeon mà cười.

Eunyeon duỗi tay chọc vào trán cô, "Mèo nhỏ ham ăn."

Ánh sáng trong đôi mắt lại chỉ đạm nhạt.

Mặt trời dần dần ngã về phía tây, ánh sáng chiều tà nhiễm hồng không trung.

Bên dưới ký túc xá đã đậu rất nhiều những chiếc xe tư gia, Soobin cùng Eunyeon sóng vai đi ra khỏi cửa lầu, liếc mắt một cái liền nhìn thấy chiếc xe màu trắng không thu hút ánh nhìn kia, trong nháy mắt cô lại cảm thấy nó hết sức thân thuộc.

Giống như cô thật sự có ba mẹ đến đón, Soobin kéo ra cửa ghế phụ, ngồi vào trong, Eunyeon theo sau cũng lên xe, chậm rãi khởi động, đón lấy ráng màu rời khỏi sân trường.

Trong dĩ vãng mỗi khi đến dịp nghỉ lễ, cô sẽ đặc biệt hâm mộ những bạn học có gia đình đến đón, cũng đặc biệt muốn cảm thụ loại cảm giác đó.... Chưa tan học liền gấp không chờ nổi tâm tình nhảy nhót mà chạy trở về. Cô sẽ đứng ở cửa sổ trên lầu, xem một chiếc xe lui tới lại một chiếc xe rời đi, xem người khác lôi kéo rương hành lí dần dần đi xa.

Có đôi khi lại không thể lí giải được, về nhà thật sự có thể khiến con người ta vui vẻ đến như vậy sao?

Nhưng hôm nay tựa hồ như cô đã có thể cảm nhận được loại cảm giác này.

Cho dù chỉ là diễn kịch, cho dù không phải là chân chính về nhà, cũng mạc danh khiến cô trở nên vui vẻ. Chính vì vậy mà một chút tham luyến nơi đáy lòng lại lan tràn ra.

Được thể nghiệm cảm giác như vậy một lần cũng không tồi.

Cô nghĩ như thế.

"Trợ lí Woo...." Soobin nhìn về phía nữ nhân đang ngồi ở vị trí điều khiển.

"Ừm."

"Cảm ơn chị."

"Không cần khách khí, tôi chỉ là đang làm tốt việc mà bà chủ giao cho."

Soobin cười khổ.

Không sai.......

Cô bất quá chỉ là chim hoàng yến, ở trong mắt trợ lí Woo là loại người không có tôn nghiêm, là loại người đáng khinh thường, hết thảy đều chỉ vì giữ gìn lợi ích của kim chủ. Cô đột nhiên cảm thấy bản thân làm nên chuyện đáng chê cười, chật vật đến cực điểm.

Ở ngay giao lộ đèn đỏ, xe dừng lại.

Eunyeon quay đầu, thấy cô gái nhỏ thấp mặt, biểu tình uể oải, phảng phất giống như nhìn thấu tâm tư cô, "Park tiểu thư, cô không có làm sai."

"?"

"Mọi chuyện đều là ngươi tình ta nguyện, lợi và hại lớn hơn đúng sai. Không cần phải tự mình thiết lập cho bản thân điểm của đạo đức quá cao."

Nói xong cho cô một nụ cười trấn an.

Không bao lâu, đèn xanh sáng lên, Eunyeon thu hồi ánh mắt tiếp tục lái xe.

Soobin cái hiểu cái không, hồi lâu sau đột nhiên phát hiện dư vị còn sót lại, đây là đang nói cho cô biết, không có bởi vì cô được "bao dưỡng" mà khinh thường cô, cho nên cũng không cần bởi vì vậy mà tự xem nhẹ bản thân mình.

Một trận tiếng chuông điện thoại vang lên đánh gãy suy nghĩ của cô.

Eunyeon lấy ra một cái tai nghe bluetooth mang lên, ấn lên nút nào đó trên tay lái, "Chị Hyunjung."

Là điện thoại của chị ấy!

Soobin ngừng lại hô hấp.

"Ừm. Rất thuận lợi. Đang trên đường trở về." Nàng đơn giản mà trả lời, bỗng nhiên liếc mắt về phía ghế phụ bên phải, "Cô ấy còn tốt, cảm xúc ổn định."

"Muốn cô ấy nghe điện thoại không?"

Ít ỏi mấy câu nói, nghe nghe, Soobin nhịn không được lại suy đoán, chị ấy có phải đang quan tâm cô không? Không đợi cô nghĩ nhiều, một cái tai nghe bluetooth được đưa tới:

"Điện thoại của bà chủ."

Cô gấp không chờ nổi mà mang tai nghe lên, lại không biết nói cái gì, mở miệng thanh âm yếu ớt: "Chị------"

"Ngoan, trở về thì ăn tối thật tốt, tắm một cái cho thoải mái dễ chịu, cái gì cũng đều không cần nghĩ đến." Tai nghe truyền đến thanh âm ôn nhu của Kim Hyunjung, đại khái có lẽ trong nháy mắt khi Soobin mở miệng liền nhìn ra được cảm xúc của cô.

Soobin cắn chặt môi, cái mũi hơi hơi chua xót.

"Bạn nhỏ?"

"......Được."

"Bên này tôi còn có việc, đêm nay sẽ không qua, em nhớ đi ngủ sớm một chút."

"Vâng."

Sau đó cuộc gọi bị ngắt.

Soobin không khỏi luyến tiếc mà tháo tai nghe xuống, đem nó đặt ở trong lòng bàn tay, cô phảng phất giống như ăn vào một loại trái cây, nói không nên lời là tư vị gì, lại ở bên trong chậm rãi mọc rễ nảy mần.....

-----------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro