Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 15: Cô giống như rất thích mùi hương này vậy.

Nhìn thấy dòng chữ trên màn hình điện thoại Soobin cả kinh, đột nhiên ngẩng đầu nhìn quanh bốn phía.

Cách đó không xa, ở ngã tư đường phía trước xe xếp thành hàng dài, vừa lúc đèn đỏ đổi xanh, một chiếc Cadilac màu đen hướng bên này chạy lại, cách một cái vành đai xanh, thả chậm tốc độ nhưng cũng không dừng lại, chỉ là chậm rãi lướt qua người cô lại tăng tốc.

Cửa sổ xe phía sau được che kín mít, chỉ mơ hồ nhìn thấy dáng người bên trong.

Biển số xe quen thuộc.

Là chiếc xe mà cô từng ngồi qua!

Chị?

Nhìn nó dần dần đi xa, Soobin có chút thấp thỏm, không khỏi nghĩ đến buổi tối ngày hôm đó, có lẽ cũng là tình huống giống như thế này? Chị ấy ở trong xe thấy cô.....

"Cô nhìn gì vậy?" Yujeong dùng sức kéo cô một cái, "Đi mau a, tôi sắp chết đói rồi."

Soobin hoàn hồn, hay chân giống như máy móc tiếp tục đi về phía trước, cúi đầu đánh chữ trả lời: [ Là chị họ của em. ]

Nghĩ nghĩ, cô lại tỉ mỉ bổ sung kỹ càng:

[ Chị ấy tới Seoul tìm việc, em hôm nay đi đón chị ấy. ]

"Đừng nghịch điện thoại nữa, nhanh lên được không?" Yujeong vô cùng thúc giục, trong thanh âm lộ ra nôn nóng, nguyên bản là kéo tay cô lại biến thành túm cô.

Soobin bất đắt dĩ đem điện thoại thả lại vào trong túi.

......

Cuối tuần thức ăn ở nhà ăn tương đối ít, cũng không giống bình thường nhiều người, có thể ngồi từ từ ăn.

Soobin mua một thẻ cơm bảy tệ cho Yujeong, có thể chọn được hai món mặn và một món chay, bản thân lại tìm cơm tạp, chỉ ăn năm tệ cơm. Cô đem cơm tạp che đến kín mít, sợ rằng chị họ lại tìm cô đòi mua thêm cái gì, bởi vì cô là người dễ dàng mềm lòng, từ nhỏ đến lớn bị sai bảo quen người, ý chí rất không kiên định.

Không thể để cho chị họ biết cô có tiền tiết kiệm, cô cũng không tin chị họ trên người không mang theo tiền.

Bữa cơm này ăn đến không quá vui vẻ.

Từ nhà ăn đi ra, có lẽ là đã được ăn uống no nê thoải mái, Yujeong một bên lấy gương ra tô lại son môi một bên mắt lé đánh giá em gái mình, châm biếm nói: "Sao cô vẫn như cũ quê mùa vậy, kiểu đại học thuần khiết sao? Không biết học theo bạn học tập trang điểm, đến lúc đi ra ngoài làm việc rồi vừa thấy là dáng vẻ học sinh, dễ bị khi dễ."

Hai người sóng vai đi trên đường cây râm mát rộng lớn, trên đỉnh đầu là cành lá rậm rạp che đậy mảng lớn ánh mặt trời, bốn phía mát lạnh.

Soobin không tiếp lời, liên tục cúi đầu xem điện thoại, khuôn mặt cô tuy rằng thuần tịnh, nhưng ngủ quan sinh đến tinh xảo, có một thân hình đẹp, chính là xen lấn bên trong đám người cũng có thể khiến người ta liếc mắt một cái chú ý tới.

Một chút đều không giống người của Park gia.

Đây là những lời mà cô cô từng nói qua.

Thấy cô không phản ứng, Yujeong tự giác cảm thấy không thú vị, tiếp tục tô lại son môi, giữ gương ngắm nghía bản thân một phen, lơ đãng nói: "Ê, giường ở ký túc xá của các cô lớn bao nhiêu? Đủ ngủ hai người không?"

"Hỏi cái này làm gì?" Soobin trong nháy mắt cảnh giác.

"Tôi đến ký túc xá của cô ở, đỡ phải ra bên ngoài thuê nhà."

"Không được."

Ký túc xá trước mắt chỉ có ba người ở, còn một chiếc giường trống, kỳ thật chỉ cần cô thuyết phục bạn cùng phòng đồng ý để cho chị họ ở lại một khoảng thời gian cũng có thể. Nhưng giữa bạn cùng phòng các cô quan hệ có chút ngại ngùng, làm như vậy dễ dàng khiến cành mẹ đẻ cành con*, lộ ra sự việc bản thân được bao dưỡng lại càng không được, cô không thể mạo hiểm như vậy.

*Cành mẹ đẻ cành con: ý chỉ phát sinh thêm sự việc bất ngờ

"Vì sao lại không được? Giường ngủ ở các trường học khác đều là loại 1 mét 2, hai chúng ta lại không mập, ở lại thì có làm sao?" Yujeong nói như đây là lẽ đương nhiên.

"Không tiện."

"Sao lại không tiện, đều là nữ sinh, cô nói với bạn cùng phòng của cô một lời, hơn nữa tôi cũng không ở lại mãi."

Đợi không được kim chủ trả lời, Soobin tâm phiền ý loạn, bị ồn ào đến khó chịu, cả giận nói: "Cô không thể đi thuê nhà trọ ở sao?"

Yujeong bị rống đến sửng sốt, khó có thể tin mà nhìn cô, ánh mắt phảng phất như đang nhìn một người xa lạ.

"Cô.... Hung dữ cái gì a! Nếu phỏng vấn thông qua sẽ suy xét lại chuyện thuê nhà, cô còn chưa tốt nghiệp thì hiểu cái gì! Hơn nữa nào có dễ dàng như vậy thuê được phòng ở vừa ý, tôi đây cũng là muốn tiết kiệm tiền!"

"Chị chỉ suy xét cho chính chị, phiền toái đều ném cho tôi."

"Vậy ý của cô là tôi phải tự mình giải quyết vấn đề của bản thân không thể tìm cô hỗ trợ?"

Lại là cái bộ dáng đúng lý hợp tình đó.

Soobin nhớ tới mấy năm nay ở nhà cô cô, chịu đựng mọi việc, thuận theo ý họ, không thể có tính tình, mà chị họ đối với cô vô luận là làm cái gì, muốn cô làm cái gì đều là lẽ đương nhiên, không tự giác sinh ra chua xót, sinh ra chán ghét.

Cô chán chét cô ta ngang ngược vô lý, chán ghét cô ta đúng lý hợp tình, chán ghét cô ta làm theo ý mình.

Bởi vì tất cả những thứ đó cô đều không có.

"Vì cái gì chị không thể tự mình giải quyết?" Soobin cười nhạo, "Chị so với tôi lớn hơn hai tuổi còn sắp tìm việc, tôi ở trong miệng chị cũng chỉ là một sinh viên còn chưa tốt nghiệp, chị còn không biết xấu hổ sao?"

Không biết lấy được dũng khí từ nơi nào, nếu là trước đây, cô khẳng định không dám nói chuyện như thế với chị họ.

Yujeong bị chọc giận, duỗi tay dùng sức đẩy bả vai cô, "Cô còn không phải là ghi hận mẹ tôi không cho cô học phí sao? Dựa vào cái gì? Nhà của chúng tôi nuôi cô nhiều năm như vậy, cũng là tận tình tận nghĩa đi! Nếu không phải cô......"

Thanh âm càng lúc càng lớn, chung quanh ngẫu nhiên sẽ có giáo sư cùng sinh viên ghé mắt nhìn lại đây.

Soobin tâm thần hơi chấn, khí thế tức thì giảm đi.

Là cô cô nuôi cô lớn, thứ cô chiếm nguyên bản hẳn là những gì thuộc về chị họ, những việc kia chung quy chỉ là những việc nhỏ. Lương tâm bị một sợi xích sắt lạnh lẽo khóa chặt, chặt chẽ đem cô trói buộc lại.

"Tôi hỏi lại một lần nữa, có để tôi ở lại ký túc xá không?" Yujeong hạ giọng uy hiếp.

Soobin gian nan mà lắc đầu: "Không."

"Trời ạ, ra ngoài được hai năm cánh cũng cứng rồi, loại như cô cả đời cũng đừng về nhà!" Soobin chỉ vào mũi cô mà mắng, tức muốn hộc máu lôi kéo rương hành lí đi xa.

Soobin nhìn theo bóng lưng của cô ta, thở phào một hơi, xoay người đi về hướng ngược lại.

Nhà?

Cô không có nhà.

Kia không phải là nhà cô, là mái hiên của người khác, là rào tre của người khác.

Mấy năm nay một mình ở bên ngoài, một bên học tập một bên làm thêm còn thiếu tiền cho vay sinh hoạt, cô chống đỡ được, nhịn qua được, mới phát hiện bản thân nguyên lai cũng có lực lượng thuộc về mình, có thể mọc ra cánh. Chỉ là hiện tại cánh của cô còn chưa đủ cứng cáp, không thể tự chính mình bay.

Nhưng một ngày kia sẽ không còn chờ lâu nữa.

Vào đêm, thành phố lộng lẫy ánh đèn.

Một chiếc xe màu trắng chậm rãi tiến đến gần cửa hông khách sạn, dừng lại, Soobin từ trong xe đi xuống, hướng tài xế nói cảm ơn, đi thang máy lên tầng 27.

Chỉnh chu lại bản thân, đẩy cửa, trong phòng truyền đến thanh âm nói chuyện.

Cô dừng lại.

Nữ nhân đứng ở phía trước cửa sổ, nghiêng thân, tóc dài buột thấp, một tay cầm điện thoại, một tay cắm ở trong túi quần, ống tay áo hơi vén lên, lộ ra một nửa cánh tay trắng nõn, áo sơ mi lụa màu lông chuột trên cùng mở hai cúc áo.

Ngoài cửa sổ mưa phùn mênh mông, đèn trần chiếu ở trên người cô ấy dựng lên một tầng sắc màu ấm áp.

Cùng với người bên trong điện thoại trò chuyện bằng tiếng Anh lưu loát.

Nghe thấy âm thanh, Hyunjung quay lại nhìn, tầm mắt nhìn đến cô gái nhỏ đứng ở cạnh cửa, khuôn mặt xa cách mang theo vài phần nhu hòa, cô ấy hướng cô vẫy vẫy tay, sau đó tốc độ nói chuyện nhanh hơn, khách sáo vài câu rồi cúp máy.

"Chị," Soobin ngoan ngoãn đứng trước mặt cô, "Chị trở về khi nào ạ?"

"Không bao lâu."

Khóe môi Hyunjung ngậm lấy nụ cười nhạt, duỗi tay gợi lên tóc mái bên tai cô gái nhỏ, "Giữa trưa hôm nay tôi đi ngang qua trường học, ở cửa thấy em."

"....."

"Thật sự là chị họ sao?"

"Ừm ừm."

Hyunjung nhẹ điểm phía dưới, nói: "Vậy là tốt rồi."

Soobin ngẩn ra.

Có ý tứ gì? Là chị họ thì liền tốt, như vậy nếu không phải chị họ có nghĩa là không tốt sao? Không tốt ở chỗ nào? Vì sao a? Chị ấy thế nhưng sẽ chú ý đến loại sự tình này? Trong đầu cô xoay chuyển suy nghĩ liên tục, tâm tình không biết là khẩn trương thấp thỏm hay vẫn là cái gì khác, đột nhiên nhảy lên thật nhanh.

Chẳng lẽ-----

Không đợi cô miên man suy nghĩ nhiều, Hyunjung lại nói: "Tuân thủ điều khoản trên hợp đồng, nhớ lấy, không cần tạo thêm phiền toái cho tôi."

Ngữ khí bình tĩnh đến lãnh đạm.

Tim đập giống như đình trệ một giây, tiết tấu trong nháy mắt chậm lại, Soobin thấp giọng "Ồ" một tiếng, nhấp môi.

Nguyên lai là bởi vì cái này a.....

Lãnh khốc lại cũng chính là hiện thực.

Cô gái nhỏ buông xuống lông mi vừa dày vừa dài, giống như cánh nga khinh bạc lay động, lẳng lặng mà nằm ở trên mí mắt. Hyunjung nhìn xuống, ngón tay thon dài mà xoa má cô, như là an ủi, lại như là hành động theo thói quen, khiến người ta khó lòng nắm bắt.

Bỗng nhiên, cô ấy buông tay, xoay người hướng bàn trà đi đến, "Lại đây, bạn nhỏ."

Soobin theo sau.

Trên bàn trà bày một cái hộp hình vuông, phía trên được thắt nơ bằng vải lụa hình con bướm, hình như là quà tặng. Cô thình lình nghĩ đến túi mỹ phẩm bị bán đi, cùng với hộp giấy màu đỏ cam phía trên đề nhãn hiệu logo của nhãn hàng đắt đỏ ở trong văn phòng.

"Chị, đây là?"

"Quà tặng."

"....."

"Mở ra nhìn xem." Hyunjung nâng nâng cằm.

Soobin đứng ở tại chỗ không nhúc nhích, hồi lâu, cô nhỏ giọng nói: "Chị, em đã nói rồi, chị không cần phải đưa cho em những món đồ quý giá như thế."

"Không phải đồ quý giá, mở ra xem sẽ biết."

"Hả?"

Cô cắn môi dưới, nửa tin nửa ngờ mà duỗi tay mở ra xem, nơ thắt vừa kéo, mở ra, xé bỏ lớp giấy màu bạc bên ngoài đồ vật, lộ ra một cái hộp đóng gói.

Là một chiếc laptop mới.

"Chị, chị---------" Soobin giống như bị điện giật mà lui về sau, quay đầu nhìn về phía Hyunjung, ánh mắt giống như ủy khuất, giống như oán trách, phảng phất giống như đang nói cô ấy lừa cô.

Khuôn mặt nhỏ đỏ lên.

Hyunjung không khỏi gợi lên khóe môi, kiên nhẫn mà giải thích: "Đây hiện tại là vật cần thiết với em, có thể sử dụng được nhiều năm, tương đương bình quân sẽ là rất nhiều ngày, cũng không tính là quý giá."

"Nhưng mà em có máy tính rồi a."

"Nên đổi rồi."

"Còn có thể dùng."

"Ảnh hưởng hiệu suất học tập của em."

"....."

Soobin hơi hơi cúi đầu, nhớ tới chiếc máy tính cũ đã tróc sơn của mình, đó là chiếc laptop mà cô may mắn mua được hàng second-hand, tuy rằng dùng hai năm cũng đã muốn hỏng, nhưng chắp vá rồi lại chắp vá vẫn còn có thể sử dụng, có thể thỏa mãn được nhu cầu của cô.

Nhưng mà.........

Chị ấy làm sao mà biết được?

Chỉ có đêm ác mộng hôm đó, cô mang theo máy tính đến đây, đặt ở trên bàn. Từ ngày đó đến hôm nay cũng đã một tháng trôi qua, cô ấy là kim chủ "lãnh khốc lại hiện thực", có thể nào lại đem chuyện của tiểu sủng vật ghi nhớ trong lòng lâu như vậy.

Cô không có cách nào khống chế bản thân không miên man suy nghĩ.

Vì cái gì?

Thấy cô gái nhỏ lâm vào trầm tư, Hyunjung duỗi tay đóng lại hộp, gập ngón trỏ lên, một chút lại một chút nhẹ điểm, rồi sau đó giống như là lầm bầm lầu bầu nói: "Nâng cao hiệu suất mới có thể tiết kiệm được thời gian, mà thời gian mới là thứ quý giá nhất. Em có thể dùng nó học tập thật tốt, làm cho nó phát huy hết giá trị hơn việc bán nó ra bên ngoài, được không?"

Nói xong, cô ấy nắm lấy tay cô gái nhỏ, đè ở phía dưới lòng bàn tay mình.

Xúc cảm ấm áp nơi tay lan tràn lên trên lưng.

Soobin ngẩng đầu, chạm phải ánh mắt thâm trầm của Hyunjung, nhìn thấy trong đôi mắt kia toát lên vẻ ôn nhu. Trong nháy mắt đó, cô thậm chí cho rằng chị ấy đang dỗ dành mình.

"Hửm?" Một tay của Hyunjung câu lấy vai cô gái nhỏ, đem người cuốn vào trong lòng ngực mình, "Bạn nhỏ, phải nghe lời."

Dứt lời, hôn hôn mặt cô.

".....Được." Soobin nhắm mắt lại, dùng sức hô hấp, trong mũi tràn đây hương vị trên người nữ nhân này, là hương thơm của hoa diên vỹ.

Cô giống như rất thích mùi hương này vậy.

"Ngoan, đi tắm rửa đi."

"Ừm."

......

Tắm rửa xong đi ra, Hai má Soobin ửng đỏ, đôi mắt to ngập nước, dường như đã được uống nước no đủ, cả người giống như một con cá phấn bạch mật đào.

"Đến, bạn nhỏ, tôi có việc muốn nói cùng em." Hyunjung ngồi ở trên sô pha hướng cô vẫy vẫy tay.

Cô nghe lời mà đi qua, chủ động ngồi xuống đùi Hyunjung.

Mặt đối mặt nhau.

Ở góc độ này, cô rốt cuộc cũng có thể nhìn xuống Hyunjung, từ trên xuống dưới, tỉ mỉ ngắm nhìn. Đôi tay cầm lòng không được mà áp trên mặt cô ấy, đầu ngón tay di động theo đường cong lãnh ngạnh của khuôn mặt, lại câu họa ra ngũ quan tinh tế của người này.

Đôi mắt, cái mũi, phiến môi.

Dung nhan đạm nhạt, đỉnh mài được vẽ đến nhu hòa, sắc môi được cọ điểm lên chút hồng, một đôi mắt hẹp dài lãnh mị, phong tình vạn chủng.

Thật là xinh đẹp.

Bỗng nhiên, Hyunjung bắt lấy cái tay đang nghịch ngơm gây sự của cô, đưa đến bên môi hôn một cái, cười nói: "Có nguyện ý tiếp tục làm người mẫu dưới đài không?"

"Cái gì?"

"Chị gái nhiếp ảnh gia ngày hôm qua rất thích em."

"Em suy xét một chút."

Soobin giãy giụa rút tay ra suy nghĩ, Hyunjung thoáng dùng lực, càng không buông, hay người một đi một về, giống như là chơi đùa vậy. Hyunjung nhân lúc cô gái nhỏ không chú ý, thoáng một cái xoay người đem người ấn xuống.

Ánh sáng trên đỉnh đầu bị che lấy, bóng dáng âm u phủ lên trên người cô.

Một bàn tay nắm lấy cằm.

Hô hấp chậm rãi dần dần dán lại đây.

Trong phút chốc, trong đầu Soobin hiện lên ký ức đêm hôm đó, cả người không khống chế được mà phát run, một trận lại một trận, trong cổ họng phát ra thanh âm nức nở.

"Làm sao vậy?" Hyunjung nhận thấy cô không thích hợp, ngẩng đầu lên.

-----------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro