Chương 119: Cảm ơn em đã bao dung tôi
"Soobin?" Kim Hyunjung không xác định mà nhìn Park Soobin.
"Hửm?" Soobin ngẩng đầu, dường như là không có việc gì mà cười cười, "Làm sao vậy?"
Hyunjung đạm đạm cười, "Không có việc gì."
Cô ấy ôm hộp giày đi tới cửa, ném nó vào trong núi đồ sắp vứt đi, xoay người liền nhìn thấy Soobin cầm lấy giẻ lau đã vắt khô đang cẩn thận lau bụi phủ, cô ấy cũng thoáng buông tâm, tiếp tục bận việc.
Toàn bộ buổi sáng Soobin cũng không nói gì nữa.
Hai chữ "Bảo bối" quanh quẩn ở trong lòng, cũng không đau đớn nhưng lại toan toan trướng trướng, tựa như bị một tảng đá nặng trĩu đè lên.
Mấy năm nay, cô hoàn toàn biến mất trong thế giới của Hyunjung, ngay cả Kim Jiyeon và Chu Sojung cũng cắt đứt liên lạc. Ngẫu nhiên thời điểm nhớ tới Hyunjung cũng sẽ nghĩ đến Jiyeon, người bạn gái duy nhất kia.
Đã từng là ghen tị của cô, hiện tại lại là tò mò của cô.
Không biết bộ dạng yêu đương trước kia của Hyunjung là như thế nào?
Cô cũng chưa từng gọi cô ấy là "Bảo bối".....
Lúc dọn sạch nhà kho cũng đã là giữa trưa.
Mấy thứ muốn vứt được chất chồng như núi ở trước cửa nhà kho, có mấy món ngay cả đóng gói cũng đã bị tháo mất, hoàn toàn đều là đồ mới, đôi giày cao gót màu đen sơn đế hồng kia ở trong số đó phi thường chói mắt. Hyunjung liên hệ với người thu gom rác thải tới cửa thu rác, thứ đầu tiên xách lên chính đôi giày kia, ngay lập tức ném vào thùng giấy.
"Đừng vứt nó." Soobin nhìn đôi giày nói.
Hyunjung: "?"
Giây tiếp theo, Soobin quay mặt đi, nhẹ giọng nói: "Nói không chừng còn có thể để lại được nhiều năm nữa."
Trong không khí tràn ngập vị giấm chua nồng đậm.
Hyunjung ngẩn ra, biết cô chung quy vẫn sẽ để ý, trong lòng không khỏi sinh ra hối hận, cầm lấy tấm card kia xé thành từng mảnh, không chút do dự đem đôi giày kia vứt vào trong thùng giấy, "Đồ vật quá thời hạn giữ lại cũng vô dụng."
"Ném đi cũng lãng phí, không bằng đi quyên tặng đi." Khóe miệng Soobin hơi giương lên.
Hyunjung lại kiên trì: "Có thể quyên tặng những món khác."
"A, em đói rồi," Soobin sải bước ra cửa phòng, "Chắc dì đã làm cơm xong rồi, đi ăn cơm thôi."
Hyunjung
nhìn theo bóng dáng cô cười.
.....
Buổi chiều, Soobin lâm thời có việc nên phải đến công ty một chuyến. Hyunjung một mình ngồi ở nhà xem < Ma tạp thiếu nữ anh > .
Khi còn nhỏ hoàn cảnh sống ác liệt, thời thơ ấu của cô ấy không có một món đồ chơi, không có tranh vẽ, không có lạc thú mà đại đa số người khác có được, sau khi lớn lên lại đền bù cho bản thân, nhưng tổng vẫn cảm thấy khuyết thiếu chút gì đó.
Bộ phim hoạt hình này cô ấy đã xem lại hai lần, sau khi xem hết toàn bộ cũng không có cảm giác ấu trĩ, mà ngược lại, cô ấy lấy ánh mắt người trưởng thành xem còn có thể phát hiện được một ít chi tiết mà các bạn nhỏ khó có thể phát hiện.
Thí dụ như.....
Giữa nữ chính và khuê mật như có như không "ái muội".
Thật sự rất giống Soobin và Yoo Yeonjung.
------ lấy thân phận khuê mật làm bạn bên người, không rời không bỏ, cẩn thận tỉ mỉ, tuy rằng như vậy mang đến rất nhiều tiện lợi nhưng cũng phải chịu gông cùm xiềng xích.
Cuối cùng nữ chính vẫn chạy về phía người thương.
Soobin vẫn yêu cô ấy.
Hyunjung nhìn nhìn lại thất thần, trong lòng tựa như có một dòng nước ấm chảy qua.....
Điện thoạt đột nhiên rung lên.
Màn hình hiển thị tin nhắn Kakaotalk của Soobin: [ hôm nay đến khuya mới có thể trở về, đừng chờ em ăn cơm. ]
Hyunjung: [ được. ]
Mất mát trong mắt chợt lóe lên rồi biến mất.
Vận mệnh chú định, cô ấy tổng cảm thấy Soobin vẫn còn để ý chuyện buổi sáng, không biết có phải do bản thân mẫn cảm hay không, nghĩ đến càng nhiều, dần dần lại ảo não.
Phim hoạt hình vẫn còn đang phát, Hyunjung lại không còn hứng thú nữa, tắt đi màn hình chiếu.
........
Từ khi sống cùng với Soobin, cơ hồ Hyunjung đã sắp quên mất ăn cơm một mình là cảm giác gì, mấy ngày dưỡng thương này, cô ấy được Soobin chiếu cố quá tốt, thế cho nên dưỡng thành "kiều"*, Soobin không ở bên cạnh, cơm cũng không ăn nước cũng không uống.
*Kiều: đại khái là hư.
Trạng thái như vậy khiến cô ấy có chút bất an.
Đoạn tình cảm trước cũng là như thế, thời điểm tình yêu cuồng nhiệt, hai người gắn bó keo sơn, đường mật ngọt ngào, hận không thể mỗi thời mỗi khắc đều dính ở bên người đối phương, chẳng sợ một giây đồng hồ cũng không muốn tách nhau ra. Nhưng mà tình cảm mãnh liệt tới nhanh mà đi cũng nhanh, ngay lúc nhiệt tình biến mất, thời kỳ tình yêu cuồng nhiệt đi qua, sinh hoạt chậm rãi trở nên bình đạm hơn, hai người bắt đầu chán ngấy lẫn nhau, sau đó cho dù có ngồi lại nói chuyện cũng không thể làm được gì, gặp mặt nói được năm câu đã bắt đầu cãi nhau.
Cô ấy và Soobin trước mắt đang ở trong thời kỳ tình yêu cuồng nhiệt.
Một khắc cũng không thể rời khỏi đối phương.
Nhưng mà về sau thì sao?
Sinh hoạt chung bước vào bình đạm, các cô có phải cũng sẽ chán ngấy lẫn nhau hay không, có phải cũng sẽ ghét nhau như chó với mèo hay không, đến cuối cùng không có lời nào để nói, dư lại chỉ có khắc khẩu....
9 giờ tối vừa qua được một lát Soobin đã trở về.
Trông cô có chút mệt mỏi, mặt mày hiện lên vẻ mỏi mệt, Hyunjung đang ngồi trên sô pha đọc sách chờ cô, vừa nghe thấy động tĩnh liền ngẩng đầu lên, "Soobin, đã ăn cơm chưa?"
"Ăn rồi," Soobin đáp lại bằng giọng mệt mỏi, chỉ nhìn cô ấy một cái liền thu hồi ánh mắt, "Em đi tắm rửa."
"......"
Tâm Hyunjung trầm xuống.
Ngồi yên một lát, cô ấy ấp ủ không biết nên giải thích chuyện lúc sáng như thế nào, khép sách lại, đứng dậy trở lại phòng ngủ, xốc đệm chăn bò lên giường.
Hai mươi phút sau Soobin ra tới.
Cô mặc một bộ áo ngủ hai dây gợi cảm, ẩn ẩn lộ ra dây áo lót, hơi nước nóng bức đến gương mặt hơi hơi phiếm hồng, giống như một viên mật đào vừa được lấy ra từ trong nước.
Hyunjung ngước mắt nhìn cô, yết hầu có chút khô.
"Ngủ đi." Soobin ngáp một cái, ngồi vào mép giường, còn chưa kịp xốc chăn lên, một đôi cánh tay tế gầy hữu lực đã vòng ôm lấy eo cô.
Đột nhiên không kịp phòng bị ngã vào một cái ôm ấm áp.
"Soobinie....." Hyunjung hôn hôn lỗ tai cô, nhẹ giọng nói nhỏ, "Còn giận tôi sao?"
"Cái gì?"
"Đôi giày kia."
"Mới không có." Soobin lập tức phủ nhận.
Đây là có.
Khẩu thị tâm phi.
Hyunjung cười nhẹ, đôi môi ấm áp ngậm lấy vành tai cô, khinh mạn mà vê lộng, lại chậm rãi chuyển qua lỗ tai, thở ra một hơi, "Thật sự không có sao?"
Lỗ tai là nơi mẫn cảm nhất của cô.
Soobin bị hôn đến cả người phát run, tay chân mềm nhũn, rụt cổ nằm liệt trong lòng ngực cô ấy, "Đừng..... Đừng hôn."
"Vậy em phải nói thật."
"....."
"Hửm?" Hyunjung lại chơi xấu.
Soobin chống đỡ không được, hoàn toàn buông vũ khí đầu hàng, cô chủ động câu lấy cổ Hyunjung, cằm đặt ở trên bả vai cô ấy, rầu rĩ nói: "Chị ấy gọi chị là 'bảo bối'..... Em cũng chưa từng gọi như vậy. Có người so với em yêu chị trước hơn...."
Thanh âm càng ngày càng nhỏ.
Tâm của Hyunjung nháy mắt đau đớn, hô hấp cũng rối loạn theo, "Soobin...." Cô ấy siết chặt hai tay, "Em cũng có thể gọi như vậy, chỉ cần em muốn, mặc kệ trước kia như thế nào, về sau em mới là người mà tôi muốn nắm tay đi đến hết quãng đời còn lại." Dứt lời cúi đầu hôn một cái lên trán cô.
Tự trách, áy náy, bất đắc dĩ, tâm tình giống như một bình gia vị bị đánh đổ, tư vị phức tạp.
Giờ khắc này cô ấy vạn phần hối hận bản thân đã tùy tính, đã từng tùy ý làm như vậy, dùng bó lớn bó lớn tiền tài mua người tới nghe lời, thuận theo làm bạn bên cạnh.
Có phải cô ấy chú định không thể cho Soobin cảm giác an toàn không?
"Không cần, tục khí*." Soobin hừ nhẹ một tiếng, nhấp miệng cười trộm.
*Tục khí: tựa như dung tục
Hyunjung lại muốn bọc mình lại.
"Chị...." Cô ngẩng đầu lên, ánh mắt mê ly nhìn Hyunjung, hơi hơi vểnh môi lên.
Muốn hôn.
Hyunjung vẫn đắm chìm ở trong tự trách, không hề phát giác, Soobin đợi nửa ngày cũng không đợi được cái hôn của cô ấy, tức khắc không vui, một tay chế trụ cái gáy cô ấy, cường thế hôn lên.
"Ưm....."
Hyunjung lấy lại tinh thần, tứ chi cứng đờ.
Hơi thở trên môi tựa như lửa đốt, tình ý miên man, tựa như muốn đem cô ấy căn nuốt, cô ấy không kịp bố trí phòng vệ, dễ như trở bàn tay đã bị trộm tiến vào, giảo đến tâm thần nhộn nhạo.
Cô ấy cũng dần dần lơi lỏng, lưng tựa vào đầu giường, nhắm mắt lại.
Soobin ngồi dậy, vượt qua hai bên sườn Hyunjung, ngồi quỳ ở trên đầu gối của cô ấy, liên tục gia tăng nụ hôn này....
Bên trong yên tĩnh tràn ngập tiếng hít thở hỗn độn của nhau.
Càng ngày càng nặng nề.
"Chị....." Rốt cuộc, Soobin cũng thỏa mãn buông cô ấy ra, đôi tay chống ở trên vách tường, đem cô ấy bao phủ bên trong cái bóng của mình, "Chị thật ngốc, là em lừa chị. Sao em có thể vì loại chuyện này mà tức giận?"
"Lại bị lừa rồi sao? Ha ha ha ha ------"
Cô cười đến hoa chi loạn chiến.
*Hoa chi loạn chiến: cười đến run rẩy cả người/cười đầy phóng túng, cười phá lên
Hyunjung một chút cũng không giận, chỉ mỉm cười nhìn cô, ánh mắt phá lệ ôn nhu.
Muốn đem tươi cười của cô cất giấu vào bên trong gương lược sang quý.
"Bất quá------" Soobin cười đủ rồi, nói sang chuyện khác, "Em còn có chút tò mò."
"Hửm?"
"Chị..... Trước kia yêu đương cũng như vậy sao?"
"Loại nào?"
"Bộ dạng ngốc nghếch."
Biểu tình Hyunjung cứng lại, "Em muốn biết sao?"
"Ừm?"
"Không sợ bản thân ghen?"
"......"
Soobin rũ mắt xuống, có chút do dự, nhưng chung quy vẫn là lòng hiếu kỳ chiến thắng ghen tuông, cô xua xua tay, chẳng thèm để ý nói: "Em muốn biết chính là chị, không phải 'các chị'."
Hyunjung nhẹ nhàng gật đầu, ôm chặt cô, "Kỳ thật trước kia....."
Cô ấy không quá thích nhắc tới chuyện trước kia.
Nhưng cô ấy muốn cho Soobin cảm giác an toàn.
Đoạn tình cảm kia, bắt đầu từ hoa lửa kịch liệt, cho đến rốt cuộc bùng nổ lửa giận, tựa như một cơn mưa, quay đi rất nhanh. Mới đầu dựa vào cảm giác mới mẻ mà duy trì hai năm, chậm rãi đến bình đạm, cuối cùng ở bên trong khắc khẩu hóa thành từng mảnh nhỏ. Cô ấy không có kinh nghiệm, bạn gái cũ cũng không có kinh nghiệm, hai người chỉ bằng bản năng nguyên thủy nhất, dựa vào hormone hấp dẫn nhau, va va đập đập trôi qua bốn năm.
Tính cách tam quan của các cô ấy cũng không hợp nhau.
Ở trước mặt Jiyeon, vô luận bề ngoài cô ấy có ngăn nắp lương lệ cỡ nào, nội tâm bên trong vĩnh viễn vẫn là tự ti, phân yêu kia khiến cho cô ấy nhận không nổi, mỗi ngày trôi qua đều thật sự mệt mỏi.
"Tính tình của tôi không tốt, khi đó cảm thấy công việc so với ái nhân quan trọng hơn, em ấy gây trở ngại cho tôi, tôi liền muốn bỏ xuống em ấy, sau đó chúng tôi cãi nhau, ngẫu nhiên cũng sẽ có quăng vỡ đồ vật...." Hyunjung nói nói nở nụ cười.
"Soobin, em có sợ tôi như vậy không?"
"Không sợ." Soobin nhẹ nhàng lắc đầu, chôn mặt ở bên cổ cô ấy cọ cọ.
"Em sẽ không cãi nhau với chị."
Vĩnh viễn sẽ không như vậy.
Hyunjung tức thì minh bạch ý tứ của cô, trái tim căng chặt cũng dần buông lỏng, mềm xuống, nghiêng đầu hôn hôn chóp mũi cô, "Cảm ơn Soobin....."
"Cảm ơn em cái gì?"
"Cảm ơn em đã bao dung tôi."
Bỗng dưng Soobin đỏ mắt, đôi tay nâng mặt cô ấy, "Không được nói như vậy, không cho nói..... Ai muốn chị cảm ơn em? Hyunjungie, chị là bạn gái của em, em yêu chị còn không kịp đương nhiên sẽ không cãi nhau với chị, chị thật ngốc." Đôi môi mềm như bông ở trên mặt cô ấy hôn lại hôn.
Cho dù là trước kia, thời điểm cả hai vẫn là kim chủ và tình nhân, ít ỏi vài lần Hyunjung phát giận với cô, cô cũng chưa bao giờ cảm thấy đây là một người ác liệt.
Cô không cần phi hắc tức bạch đi đối đãi với Hyunjung.
Ánh đèn vàng ấm áp trên đỉnh đầu nhiễm sáng đầm nước trong mắt cô, mênh mông sương mù ánh sáng liễm diễm, chứa đầy ôn nhu thâm tình. Hyunjung đối diện với cô, phảng phất như giây tiếp theo linh hồn sẽ bị câu đi mất.
"Ừm....."
Soobin nói không sai.
Cô ấy thật sự rất ngốc.
Ngốc đến nỗi sai lầm đem đã từng nhất kiến chung tình trở thành giao dịch tiền tài. Ngốc đến nỗi sai lầm đem trái tim chân thành của cô gái nhỏ hồn nhiên xem như ép dạ cầu toàn lấy lòng.
Rõ ràng lúc đó cô ấy cũng đã động tâm.
"Chuyện hôm nay em không có tức giận, em biết, chị Jiyeon chỉ là thanh xuân của chị, em chỉ là muốn.... Khụ khụ." Soobin ho nhẹ hai tiếng, cắn môi dưới, lộ ra một mạt cười giảo hoạt.
Muốn chiếm chút chỗ tốt mà thôi.
"Ừm, em ấy là thanh xuân của tôi...." Hyunjung cười, đầu ngón tay ôn nhu vuốt ve mặt cô, con ngươi đen sâu đưa đẩy nhu tình.
"Nhưng em là quãng đời còn lại của tôi."
Một cái hôn nóng cháy phủ lên.
Cô ấy ôm Soobin, trở mình, ấn ngã ở trên đệm.
Đột nhiên, Soobin ôm cô ấy lật lại.
"Soobin...."
"Muốn tôi."
Hyunjung bất đắc dĩ đầu hàng.
-------------------------------------------------
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro