thanh hạ
Ánh hoàng hôn từ từ chìm xuống dưới đường chân trời, ánh sáng dịu dàng của nó phản chiếu trên mặt biển, tạo thành những vệt vàng nhạt lấp lánh. Trong khi đó, tiếng ve kêu râm ran vang vọng khắp cánh đồng cỏ, như một bản nhạc hòa quyện cùng với vẻ đẹp tĩnh lặng của thiên nhiên xung quanh, làm không gian trở nên sống động và đầy sức sống hơn bao giờ hết. Một mùa hè nữa lại trôi qua, mang theo biết bao cảm xúc dâng trào trong lòng, như thể sự kết thúc của một chu kỳ tự nhiên, nhưng cũng là sự khởi đầu của những ký ức mới đang chờ đợi được hình thành.
Khuôn mặt nghiêng của anh, được ánh chiều tà phủ lên một màu vàng ấm áp, trở nên mê hoặc đến mức tôi không thể nào rời mắt khỏi anh. Cái nhìn dịu dàng ấy như một cái bẫy vô hình, nhẹ nhàng nhưng lại đầy sức cuốn hút, khiến tôi bất giác lạc lối trong đó. Nhịp tim tôi như bị thôi thúc mạnh mẽ, như đang lên men trong sự phấn khích khó tả, còn hơi thở thì trở nên gấp gáp, vội vã, như thể muốn chạy theo từng khoảnh khắc bên anh. Toàn thân tôi như bị cuốn hút, đắm chìm trong cơn sóng tình cảm mãnh liệt, không thể thoát ra. Cảm giác ấy thật kỳ diệu, như thể tôi đang bị cuốn theo dòng chảy của tình yêu, không thể kiểm soát được cảm xúc đang dâng lên trong lòng, mỗi khoảnh khắc bên đều khiến tôi cảm thấy mình đang sống trong một giấc mơ ngọt ngào.
Mùa hè này, cái cảm giác gió nhẹ lướt qua tóc, cái oi ả của những buổi chiều khi ánh mặt trời xuyên qua kẽ lá, tất cả như một khúc ca dịu dàng đưa tôi vào trạng thái mơ màng. Nhưng không phải vì tôi yêu mùa hè, mà vì mùa hè này có Vinh bên cạnh, làm cho mọi thứ trở nên đặc biệt và khác biệt. Mỗi khoảnh khắc trôi qua, với Vinh, đều trở nên trọn vẹn hơn, như thể mùa hè này đã được dành riêng cho chúng tôi. Cũng chỉ có anh mới khiến mùa hè này của tôi trở nên đáng nhớ, khiến từng khoảnh khắc dù chỉ là nhỏ nhoi thôi cũng khiến tôi rung động.
Tôi và Vinh đã cùng nhau trải qua biết bao năm tháng, những năm tháng ấy như một cuốn sách dày, mỗi trang đều chứa đầy những kỷ niệm, từ những cuộc đấu khẩu không hồi kết cho đến những buổi chiều bên nhau, chỉ ngồi im lặng, nhưng vẫn cảm thấy có nhau trong từng hơi thở. Tuy nhiên, bây giờ, mọi thứ đã khác. Những khoảnh khắc ấy không còn đơn giản như trước nữa, trái tim tôi dường như đang rộn ràng một nhịp đập mới, như thể một phần nào đó trong tôi đã thức tỉnh. Từ khi nào tôi bắt đầu chú ý đến những ánh mắt lướt qua của Vinh, từng lời nói nhẹ nhàng mà anh dành cho tôi, những cử chỉ nhỏ nhặt, nhưng lại khiến trái tim tôi đập nhanh hơn? Những điều này đã khiến tôi nhận ra rằng, tình cảm giữa chúng tôi không chỉ là sự gắn bó bạn bè như trước nữa, mà đã dần thay đổi, trở nên sâu sắc và đầy ẩn ý hơn bao giờ hết.
Có lẽ, tôi đã nhận ra điều đó từ lâu, nhưng chỉ là chưa muốn thừa nhận. Mỗi khi chúng tôi ở gần nhau, tôi không thể không chú ý đến từng hơi thở của anh, như thể mỗi nhịp thở ấy đều vang vọng trong lòng tôi. Những lần vô tình chạm tay, dù chỉ là thoáng qua, lại khiến tôi cảm thấy như có một dòng điện nhẹ nhàng chạy qua, khiến tim tôi đập nhanh hơn. Và đôi khi, chỉ một ánh nhìn của anh cũng đủ làm tôi cảm thấy ấm áp lạ kỳ, như thể thế giới quanh mình bỗng trở nên yên bình và trọn vẹn. Mọi thứ thật kỳ lạ, tôi không thể giải thích được tại sao lại có những cảm xúc như vậy, nhưng tôi biết rằng, dù không thể lý giải, cảm giác ấy vẫn thật rõ ràng và không thể phủ nhận. Những cảm xúc này cứ dâng lên, nhẹ nhàng nhưng mạnh mẽ, như thể tôi đã tìm thấy điều gì đó sâu sắc và quan trọng trong chính những khoảnh khắc giản đơn ấy.
Anh lớn hơn tôi một tuổi, nhưng lúc nào cũng tỏ vẻ trông như ông cụ non vậy. Đôi mắt một mí, nhỏ xíu của anh sáng như biết nói, lấp lánh niềm vui, nhưng cũng lẩn khuất chút gì đó như mơ hồ, như anh luôn giấu trong lòng một bí mật khó tỏ. Chúng tôi ở bên nhau từ những năm đầu đời, lớn lên qua từng mùa hạ với những trò đùa nghịch ngợm, những lần trốn mẹ đi bắt chuồn chuồn, hay những buổi tối hè ngồi trên bậc thềm nghe mùi thơm nồng nàn của hoa sứ.
Vinh có một thói quen kỳ lạ: mỗi lần anh giận, anh sẽ im lặng, không nói một lời, rồi bĩu môi ngồi nhìn tôi bằng ánh mắt vừa tức tối vừa buồn cười như thể anh không thể giận lâu được, nhưng lại không muốn thừa nhận. Thế mà mỗi lần như vậy, tôi lại muốn chọc anh thêm một chút, chỉ để nhìn thấy cái vẻ mặt phụng phịu mà tôi không thể ghét nổi. Những ngày tháng ấy thật bình dị, chẳng có gì quan trọng ngoài việc có Vinh ở bên cạnh tôi, như thể mọi thứ trong cuộc sống này đều có thể giản dị đến vậy, và tôi chẳng cần gì hơn ngoài những khoảnh khắc ấy.
Anh dễ thương lắm, đến mức tôi chẳng thể lý giải nổi. Anh ấy cũng như bao người khác thôi, chẳng có gì đặc biệt, nhưng lại khiến tôi dần dần lạc vào lưới tình mà chính tôi cũng không nhận ra. Mỗi hành động nhỏ của anh, mỗi nụ cười, mỗi lời nói, đều khiến trái tim tôi rung động một cách nhẹ nhàng mà sâu sắc. Tôi thật sự không hiểu bản thân mình nữa, sao lại có thể yêu một người như vậy, một người bình thường nhưng lại chiếm trọn lấy trái tim tôi mà tôi không thể cưỡng lại được.
Mùa hè năm nay, không khí như có gì đó khác biệt. Chúng tôi đã không còn là những đứa trẻ vô tư, ngày ngày chỉ cãi nhau vì miếng kẹo hay chiếc xe đồ chơi nữa. Anh đã cao hơn, giọng nói trầm xuống, mỗi cử chỉ, ánh mắt của anh đều mang một nét trưởng thành mà tôi không thể không nhận ra. Còn tôi, tôi cũng thay đổi theo một cách nào đó, nhưng có một điều không bao giờ thay đổi: tôi vẫn không thể rời mắt khỏi anh, vẫn cảm nhận được sự gần gũi và quen thuộc mỗi khi chúng tôi bên nhau.
Một chiều tháng Sáu, chúng tôi ngồi trên ngọn đồi nhỏ sau nhà, nơi có thể nhìn thấy ánh mặt trời lặn dần xuống dưới đường chân trời, nhuộm vàng cả bầu trời. Anh cầm chiếc quạt nan cũ, phe phẩy từng nhịp như muốn đuổi đi cái nóng oi bức của mùa hè, và tôi không thể không chú ý đến anh. Cái má bánh bao của anh khẽ động đậy trong làn gió nhẹ, trông thật dễ thương, nhìn thôi đã muốn cắn một phát cho đã, thật sự anh nom như một chú mèo nhỏ vậy. Cái vẻ ngây thơ, đáng yêu đó làm tôi chỉ muốn yêu chiều, vuốt ve, như muốn giữ mãi khoảnh khắc này, nơi chúng tôi vẫn có thể là những đứa trẻ bên nhau, mặc cho thời gian có trôi đi.
Tôi biết mùa hè này anh đã tốt nghiệp và sắp sửa bước vào một chặng đường mới – đại học. Nhưng càng gần đến ngày rời xa, tôi lại càng cảm thấy những điều xung quanh trở nên quý giá hơn. Chúng tôi vẫn là hàng xóm, vẫn là đôi bạn thân lớn lên bên nhau, nhưng tôi biết, mọi thứ đã không còn như trước. Sự gắn bó suốt bao nhiêu năm khiến tôi hiểu rõ Vinh hơn bất cứ ai, nhưng cũng chính vì vậy mà tôi sợ. Tôi sợ nếu nói ra cảm xúc của mình, mọi thứ sẽ đổi khác – và đó là điều tôi không muốn.
Những ngày tháng bên nhau, tôi luôn giấu kín tình cảm trong lòng, sợ rằng nếu nói ra, mọi thứ sẽ thay đổi. Mỗi lần nhìn Vinh, trái tim tôi lại nhói lên, như thể có một thứ gì đó đang đập trong lồng ngực mà tôi không thể kiểm soát. Nhưng tôi không thể cứ mãi giấu mình trong bóng tối được. Cảm giác yêu một người mà không thể nói ra, như một ngọn lửa âm ỉ cháy trong lòng.
Tôi không thể cứ mãi như thế, không thể tiếp tục lặng im khi tôi biết rằng tình cảm của mình dành cho Vinh không thể che giấu được nữa. Tôi không muốn mùa hè này trôi qua như bao mùa hè khác, tôi muốn mùa hè này là khởi đầu của một điều gì đó mới mẻ. Và khi anh ngồi bên cạnh tôi, khi tôi nhìn vào đôi mắt ấy, tôi biết đã đến lúc tôi phải thổ lộ. Tôi đã chuẩn bị rất lâu, suy nghĩ rất kỹ về cách để rủ Vinh đi chơi, nhưng chẳng hiểu sao khi nhìn vào ánh mắt của anh ấy, tôi lại cảm thấy mọi lời nói dường như vỡ vụn. Đầu óc tôi có hàng tá suy nghĩ, nhưng không thể tìm ra cách diễn đạt nào hay ho cả.
Một ngày đầu tháng bảy, tôi cuối cùng cũng lấy hết sự can đảm của mình để rủ anh đi chơi:
"Cuối tuần này, anh đi chơi với em không? Lâu rồi chúng ta chưa đi đâu xa nhỉ."
"Đi đâu cơ?"
Anh nhìn tôi, hơi bất ngờ. Thật ra, đã lâu lắm rồi, tôi và anh không cùng nhau ra ngoài vui chơi thật sự. Kể từ khi anh bắt đầu ôn thi đại học, mọi người đều tôn trọng khoảng thời gian riêng của anh, để anh có thể học hành thoải mái, kể cả tôi. Chúng tôi đều hiểu rằng đó là lúc quan trọng, và mọi thứ khác đều phải lùi lại phía sau. Nhưng hôm nay, tôi lại muốn chúng tôi trở lại như xưa, cùng nhau đi lang thang, cùng nhau tận hưởng những khoảnh khắc đơn giản của mùa hè, trước khi anh bước vào một hành trình mới, trước khi mọi thứ thay đổi.
"Công viên trò chơi mới mở. Em nghe nói chỗ đó có tàu lượn siêu tốc, thú vị lắm."
Anh bật cười. "Cậu cũng gan thật đấy. Lần trước đi tàu lượn xong cậu hét toáng lên, còn dọa sẽ không bao giờ đi nữa mà, nay lại đòi đi nữa à?"
Tôi lườm anh, với vẻ mặt giận dỗi. "Thì lần này em muốn thử lại. Có anh đi cùng, chắc không sợ đâu."
"Được rồi, cuối tuần anh rảnh. Nhớ giữ lời đấy."
Tôi mỉm cười, ánh mắt sáng lấp lánh như vừa hoàn thành một nhiệm vụ quan trọng.
-----------
Ngày hẹn, tôi chọn một chiếc áo sơ mi trắng đơn giản, đứng trước gương lâu hơn mọi khi, rồi lại tự cười mình. "Chỉ là đi chơi với bạn thân thôi mà, làm gì căng thẳng thế này?"
Rồi có thật sự là đi cùng bạn thân không đây???
Khi tôi đến, anh đã đứng đợi ở cổng công viên. Anh mặc chiếc áo hoodie màu vàng nhạt quen thuộc, mái tóc hơi rối vì gió, nhưng trông lại đặc biệt thu hút. Tôi khựng lại một chút, cảm giác quen thuộc xen lẫn bối rối ùa về.
"Cậu đến muộn đấy." anh khẽ trách, nhưng giọng điệu không hề gay gắt.
"Em đâu có muộn. Đồng hồ em vẫn đúng giờ mà." Tôi cười, vờ như không để ý đến ánh mắt của anh.
Công viên trò chơi đông đúc và náo nhiệt hơn tôi tưởng. Chúng tôi chơi đủ mọi trò, từ xe điện đụng, nhà băng đến vòng quay mặt trời. Vinh vẫn như ngày nào – thích cười lớn, thích trêu chọc tôi, nhưng cũng luôn cẩn thận chăm sóc tôi từng chút.
Nhưng rồi, cuối cùng cũng phải đến phần tàu lượn siêu tốc, các bác ạ. Tôi muốn trốn lắm rồi, nhưng anh nhất quyết bảo phải đi cho bằng được, vì hôm bữa chính tôi là người rủ anh chơi trò này. Anh muốn nhìn thử xem biểu cảm của tôi lúc chơi có khác gì như tôi đã mạnh miệng nói như trước đó không. Haizz, đến cuối cùng thì tôi vẫn chẳng thay đổi gì, vẫn như cũ, vẫn hét ầm lên khi xe vừa bắt đầu chạy. Cái miệng thì nhanh hơn cái não, chẳng kịp suy nghĩ gì hết, cứ la hét như thể sắp bay ra khỏi xe vậy! Mặc dù lúc đó có chút xấu hổ, nhưng nhìn cái vẻ mặt cười hạnh phúc của anh bên cạnh, tôi lại không thể không cười theo.
"Này, chẳng phải cậu bảo có anh sẽ không sợ hay sao?" Anh vừa cười khúc khích vừa nhìn tôi.
"Thì em cũng tưởng thế, ai mà có ngờ, nó vẫn đáng sợ như vậy!"
Thật tình, tôi chẳng hiểu sao người ta lại phải phát minh ra mấy trò cảm giác mạnh này làm gì. Mỗi lần leo lên mấy cái tàu lượn siêu tốc hay mấy trò như thế, tôi chỉ muốn hét lên nhưng lại không thể thoát ra được. Cứ nghĩ là mình sẽ cảm thấy thú vị, nhưng đến lúc ngồi vào, tôi lại chỉ cảm thấy tim mình như muốn nhảy ra ngoài. Đúng là, có những thứ đáng sợ mà người ta vẫn cứ thích thử, chẳng biết vì lý do gì nữa! Nhưng thôi, vì anh, tôi lại đành cắn răng mà tiếp tục, dù trong lòng chỉ muốn bỏ về!
Đến chiều, khi nắng đã bớt gay gắt, anh bất ngờ kéo tôi đến quầy trò chơi phi tiêu.
"Cậu thử xem. Nếu thắng được, lấy con hổ bông kia tặng anh đi."
Tôi bật cười. "Thích thế thì tự lấy đi, sao lại bắt em làm hộ?"
"Vì cậu giỏi hơn anh mà. Không dám rồi chứ gì?" Anh nheo mắt nhìn tôi, vẻ mặt đầy thách thức.
"Anh đừng có xem thường em nha, em hơi bị đỉnh đấy!"
Tôi không từ chối, và cũng không làm anh thất vọng. Chỉ sau vài lượt ném, tôi đã giành được chú hổ bông cỡ lớn màu cam kia. Nhìn vẻ mặt rạng rỡ của anh khi nhận món quà, lòng tôi khẽ xao xuyến.
Sau một buổi chiều dài vui vẻ, chúng tôi quyết định đi dạo quanh khu công viên. Những chiếc lá xanh rì rào trong làn gió nhẹ, tạo thành một bản nhạc êm ái, trong khi ánh hoàng hôn dần buông xuống, phủ lên mọi thứ một màu vàng nhạt mờ ảo, như thể cả không gian đang chìm trong một bức tranh thơ mộng. Tôi và Vinh đi cạnh nhau, không nói gì nhiều, nhưng không khí xung quanh lại lặng lẽ như thể đã có gì đó giữa chúng tôi.
Mặc dù chỉ là một buổi đi chơi rất đơn giản, nhưng tôi lại cảm thấy nó đặc biệt đến lạ. Cách Vinh lặng lẽ bước đi bên cạnh, thỉnh thoảng liếc nhìn tôi một chút rồi vội vàng quay đi, như thể đang cố giấu giếm một điều gì đó, làm tim tôi chợt rung lên nhẹ nhàng. Còn tôi, trong lòng lại đang nảy sinh một cảm giác khó tả, không thể nào rũ bỏ được.
Chúng tôi bước đến gần bờ sông, nơi mặt nước phản chiếu ánh sáng dịu dàng của hoàng hôn, tạo nên một khung cảnh mờ ảo như trong giấc mơ. Những gợn sóng nhỏ lăn tăn xô vào bờ cỏ, mang theo âm thanh nhẹ nhàng như lời thì thầm của thiên nhiên. Không gian xung quanh yên tĩnh đến mức dường như chỉ còn lại tiếng gió khẽ luồn qua kẽ lá và tiếng nước róc rách vỗ bờ. Mọi thứ thật bình yên, thật dễ chịu, nhưng trái ngược hoàn toàn với cảm xúc trong lòng tôi.
Tôi đứng lại, mắt dán chặt vào mặt nước lung linh trước mặt, nhưng trong lòng thì như có một cơn bão đang nổi lên. Từng nhịp đập của trái tim dường như mạnh mẽ hơn bao giờ hết, như muốn thúc giục tôi làm điều gì đó. Có một thứ cảm xúc không ngừng thôi thúc, một giọng nói bên trong vang lên, bảo tôi rằng đây là khoảnh khắc tôi không thể bỏ lỡ. Tôi phải nói ra những điều mà bấy lâu nay tôi đã cố gắng giấu kín, những điều mà trái tim tôi không thể chối bỏ thêm nữa. Nhưng rồi, tôi lại do dự, nhìn Vinh đứng cạnh, yên lặng đến lạ thường, như thể anh cũng đang chờ đợi một điều gì đó từ tôi.
Vinh vẫn đứng lặng lẽ bên cạnh tôi, hơi thở nhẹ nhàng thoáng qua trong không khí yên tĩnh, như thể anh ấy cũng cảm nhận được một sự thay đổi đang dần hiện diện giữa chúng tôi. Một khoảng lặng kéo dài, chỉ có tiếng nước lăn tăn vỗ vào bờ và tiếng gió nhẹ luồn qua tán cây. Rồi, anh ấy lên tiếng, giọng nói trầm lắng hơn thường ngày, mang theo một chút gì đó khó đoán.
"Minh này... cậu có nghĩ rằng chúng ta đã là bạn lâu lắm rồi không?" Vinh hỏi, mắt vẫn hướng ra mặt sông, như đang tìm kiếm điều gì đó trong làn nước phẳng lặng.
Tôi thoáng sững người, cảm thấy một tia sáng nhỏ nhoi le lói trong câu hỏi ấy. Cách anh nói, cách anh chọn lời, khiến tôi tự hỏi liệu có phải Vinh đang muốn nói một điều gì khác, một điều mà cả hai chúng tôi đều ngầm hiểu nhưng chưa ai dám nhắc đến. Nhưng tôi lại không dám chắc, nỗi sợ làm tổn thương mối quan hệ giữa chúng tôi vẫn luôn đè nặng trong lòng tôi.
Ngay lúc này, trái tim tôi như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, mọi cảm xúc dâng trào, và tôi chỉ muốn lao vào nói ra hết tất cả những gì mình đang cảm thấy. Nhưng rồi, tôi chợt khựng lại. Có lẽ, đây chưa phải là lúc. Tôi không thể cứ thế mà nói, không thể để bản thân phá vỡ khoảnh khắc này mà không suy nghĩ. Tôi chỉ có thể mỉm cười nhẹ, chờ đợi anh ấy tiếp tục, hy vọng rằng anh sẽ nói điều gì đó giúp tôi hiểu rõ hơn những gì đang diễn ra trong lòng cả hai.
"Ừ, chắc là lâu rồi," tôi khẽ đáp, giọng nói vang lên giữa không gian yên tĩnh, rồi lại rơi vào im lặng, chẳng biết phải nói gì thêm. Câu trả lời nghe đơn giản đến thế, nhưng trong lòng tôi lại rối bời. Những cảm xúc đang cuộn trào, như thể chỉ với một câu nói, tất cả những gì tôi cố gắng giấu kín bấy lâu nay đều bị phơi bày. Tôi tự hỏi liệu Vinh có nhận ra điều gì đó trong ánh mắt tôi, có biết rằng tôi đã thay đổi, rằng cảm xúc của tôi dành cho anh ấy đã không còn giống như trước nữa.
Chúng tôi đứng đó, một khoảng im lặng dài đằng đẵng kéo qua. Gió từ mặt sông thổi nhẹ, mang theo hơi nước mát lành nhưng không đủ xoa dịu trái tim đang đập loạn nhịp của tôi. Rồi đột nhiên, Vinh nghiêng đầu, ánh mắt anh ấy nhìn thẳng vào tôi, sâu thẳm và đầy tìm kiếm. Ánh nhìn ấy làm tôi giật mình, như thể anh đang cố nhìn xuyên qua những bức tường tôi dựng lên, để chạm đến điều gì đó mà tôi không dám nói ra.
Tôi bối rối, đôi tay khẽ siết lại. Tim tôi đập nhanh hơn, mạnh mẽ hơn, mỗi nhịp đập như một tiếng trống thúc giục. Một phần trong tôi muốn phá tan bầu không khí yên lặng này, muốn nói ra tất cả những cảm xúc đã chất chứa trong lòng từ lâu. Nhưng tôi lại chần chừ, nỗi sợ hãi vẫn lởn vởn trong tâm trí, níu chặt tôi lại. Dẫu vậy, tôi biết, nếu cứ tiếp tục im lặng như thế này, cơ hội để nói ra sự thật có thể sẽ mãi mãi vụt qua.
"Anh Vinh ơi,..." tôi cất lời, giọng nói của tôi vang lên có chút trầm và khác lạ, chính tôi cũng cảm nhận được điều đó. "Cảm ơn anh... cảm ơn vì đã luôn ở bên cạnh em và đã làm cho mọi thứ trở nên... dễ chịu hơn, nhẹ nhàng hơn..." Tôi dừng lại, hít một hơi thật sâu. Nhưng khi định nói tiếp, tôi cảm thấy như có một tảng đá chắn ngang cổ họng, giữ chặt tất cả những gì tôi muốn bộc bạch.
"Em..." Tôi cố tiếp tục, nhưng câu nói dường như tan biến trong không khí. Lời nói mắc kẹt ở giữa, như một bí mật mà tôi sợ sẽ thay đổi tất cả nếu được thốt ra. Bầu không khí xung quanh vẫn yên tĩnh, chỉ có tiếng sóng vỗ nhẹ nhàng vào bờ và tiếng gió khẽ rì rào. Nhưng tôi biết, sự yên tĩnh ấy chỉ làm trái tim tôi thêm hỗn loạn.
Vinh vẫn đứng đó, đôi mắt anh nhìn tôi, như đang chờ đợi điều gì đó. Trong ánh hoàng hôn mờ nhạt, ánh mắt ấy dường như dịu dàng hơn, kiên nhẫn hơn, nhưng tôi lại không thể đọc được điều gì đang ẩn giấu trong đó. Tôi muốn nói, thật sự muốn nói ra tất cả, nhưng cảm giác lo lắng, bối rối và sợ hãi cứ cuộn trào, trói chặt tôi lại. Vậy là tôi chỉ có thể đứng đó, im lặng, với những cảm xúc nặng nề đang dâng trào trong lòng.
Những ngập ngừng, những lời nói chưa trọn vẹn, tất cả đều trở thành một phần của sự lãng mạn, bởi vì chính sự thiếu rõ ràng đó cũng là một cách để bày tỏ tình cảm. Tôi biết mình không thể diễn đạt trọn vẹn những gì đang cảm nhận, nhưng tình cảm chân thành và vui vẻ của tôi vẫn hiện rõ trong từng lời nói. Trong một thế giới đầy những mối quan hệ chóng vánh, có quá nhiều người không hiểu hết ý nghĩa của tình yêu, cứ yêu mà không biết đến tận cùng.
Vinh quay hẳn người lại, đôi mắt anh ấy dõi theo tôi với vẻ lo lắng lẫn thắc mắc. "Cậu sao vậy? Có chuyện gì à?" Anh hỏi, giọng nói nhẹ nhàng, nhưng trong đôi mắt ấy, tôi nhận ra một tia tò mò thật sự, như thể anh ấy đang cố hiểu điều gì đang xảy ra với tôi.
Tôi hít sâu một hơi, cảm giác không khí lùa vào phổi như chẳng đủ để làm dịu đi sự bối rối trong lòng. Tôi đang chiến đấu với chính mình, với nỗi sợ rằng lời nói tiếp theo của tôi có thể làm thay đổi mọi thứ. Nhưng tôi biết, nếu không nói ra, cảm giác này sẽ chỉ càng nặng nề hơn. "Em chỉ..." Tôi ngập ngừng, ánh mắt lạc về phía mặt nước. "Chỉ là, em nghĩ em đã hiểu ra một điều."
Vinh không nói gì thêm, chỉ im lặng đứng đó, đôi mắt vẫn dán chặt vào tôi, chờ đợi. Sự kiên nhẫn của anh thật kỳ lạ, nhưng cũng chính điều đó khiến tôi thêm căng thẳng. Không gian giữa chúng tôi như lắng đọng lại, từng âm thanh của sóng vỗ, của gió nhẹ thổi qua đều trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết.
Tôi thấy mình như đứng giữa ngã ba đường – một bên là sự an toàn của những gì quen thuộc, một bên là những điều chưa biết trước. Nhưng ánh mắt của Vinh, cái cách anh ấy không hề thúc ép, lại càng thôi thúc tôi tiến thêm một bước. Tôi hít thêm một hơi nữa, cố gắng gom góp tất cả dũng cảm mà mình có.
"Em thích anh,..."
Lời nói bật ra khỏi môi tôi nhanh hơn cả những suy nghĩ cuối cùng, như thể chúng đã bị dồn nén quá lâu và không còn cách nào để kìm giữ. Nhưng ngay khi câu nói ấy vang lên, thế giới dường như ngưng lại. Tất cả những âm thanh của gió, của sóng, của cỏ cây bỗng nhiên trở nên xa xôi và mơ hồ. Tôi cảm nhận được nhịp tim mình đập mạnh đến nỗi tưởng chừng nó có thể vang lên bên tai.
Tôi không dám nhìn lên. Ánh mắt tôi hướng thẳng xuống mặt đất, nơi những ngọn cỏ khẽ rung rinh trong gió, như một lối thoát duy nhất giữa bầu không khí nặng nề. Trong khoảnh khắc ấy, cảm giác sợ hãi và bối rối ập đến, cuốn trôi hết tất cả sự dũng cảm mà tôi đã gom góp.
Tôi muốn nói thêm điều gì đó để làm nhẹ đi tình huống, nhưng không thể tìm được bất kỳ từ ngữ nào. Chỉ có một khoảng trống tràn ngập trong đầu tôi. Và ý nghĩ bỏ chạy – bỏ trốn khỏi giây phút im lặng căng thẳng này – như một tiếng gọi dai dẳng mà tôi không thể lờ đi.
Nhưng tôi cũng biết, không thể quay lại nữa. Tôi đã nói rồi. Câu nói ấy, dù ngắn gọn nhưng lại mang theo tất cả những cảm xúc mà tôi giữ kín bấy lâu nay. Bây giờ, điều duy nhất tôi có thể làm là chờ đợi. Chờ đợi một câu trả lời, một phản ứng từ anh.
"Minh..."
Giọng Vinh vang lên, trầm ấm và nhẹ nhàng như một làn gió thoảng qua, nhưng lại đủ để kéo tôi trở về thực tại. Tôi cảm nhận rõ ràng từng bước chân của cậu ấy tiến lại gần hơn, làm cho không khí xung quanh như lắng đọng lại.
Anh ấy đưa tay lên, đặt nhẹ lên vai tôi. Cử chỉ đó không hề vội vã, mà đầy sự cẩn trọng, như thể Vinh sợ rằng tôi sẽ tan biến nếu anh mạnh tay hơn. Tôi ngập ngừng ngẩng đầu lên, đôi mắt chạm vào ánh mắt anh. Và trong khoảnh khắc ấy, mọi âm thanh xung quanh dường như biến mất, chỉ còn lại ánh mắt của Vinh, dịu dàng, sâu thẳm, và chất chứa điều gì đó mà tôi không thể đọc thấu.
Anh khẽ kéo tôi quay lại đối diện với mình. "Nhìn anh này," Vinh nói, giọng anh rất nhẹ, nhưng mang theo một sức mạnh kỳ lạ, như muốn đảm bảo rằng tôi không thể trốn tránh nữa.
Tôi cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng ánh mắt ấy làm tôi cảm thấy như mình đã bị bóc trần. Tôi không biết phải nói gì, không biết phải làm gì. Chỉ đứng đó, lặng im, và chờ đợi Vinh nói tiếp.
"Cậu... cậu thật sự nghĩ vậy à?"
Giọng của Vinh đầy ngạc nhiên, nhưng lại không mang theo sự hoảng hốt hay lúng túng. Cách anh ấy nói, cách anh ấy nhìn tôi, làm tôi cảm thấy như mình vừa mở ra một điều gì đó quan trọng, nhưng vẫn chưa hoàn toàn hiểu hết được. Đôi mắt của Vinh sáng lên dưới ánh chiều tà, chứa đựng nhiều cảm xúc mà tôi không thể đọc rõ.
Tôi nuốt một hơi, cố gắng giữ cho giọng mình không run, nhưng trái tim thì vẫn đang đập thình thịch. Tôi gật đầu, cảm nhận gió thổi qua nhẹ nhàng, mang theo chút an ủi kỳ lạ.
"Ừm...," tôi đáp, ánh mắt lướt qua mặt nước trước khi dừng lại ở đôi mắt của anh.
"Em thích anh từ lâu rồi, nhưng em không biết làm sao để nói ra."
Vừa nói xong, tôi thấy như một phần áp lực trong lòng được giải tỏa, nhưng cũng đồng thời cảm nhận được sự hồi hộp tăng lên gấp bội. Tôi đã nói ra, cuối cùng cũng đã nói ra. Bây giờ, điều duy nhất tôi có thể làm là chờ đợi câu trả lời của Vinh.
Anh ấy không trả lời ngay, chỉ đứng đó nhìn tôi, đôi mắt lấp lánh nhưng lại sâu thẳm như muốn tìm kiếm điều gì đó trong tôi. Tôi bối rối, nhưng vẫn cố gắng giữ ánh mắt mình không rời khỏi anh. Vài giây trôi qua, mà với tôi dường như dài như cả một thế kỷ.
Tôi hít một hơi thật sâu, rồi tiếp tục, lần này giọng nói của tôi trầm ổn hơn, nhưng trái tim thì vẫn như đang gõ nhịp điên cuồng.
"Em không biết anh đang nghĩ gì về em, và em không chắc anh có cảm giác giống em hay không, nhưng... em không muốn giữ lại những điều này nữa. Em muốn anh biết, dù thế nào đi nữa, anh là người đã khiến em thay đổi cách nhìn về mọi thứ. Anh là lý do khiến em muốn cố gắng, muốn làm mọi điều tốt nhất mà em có thể."
Tôi ngừng lại một chút, đôi tay khẽ run lên. Tôi cố nở một nụ cười, dù cảm giác như mình đang đối diện với tất cả nỗi sợ lớn nhất của bản thân.
"Vinh, anh có thể không cảm thấy như em, và... điều đó không sao cả. Em chỉ muốn anh biết... rằng anh rất quan trọng với em. Dù thế nào đi nữa, em vẫn sẽ trân trọng những ngày tháng chúng ta đã cùng nhau trải qua."
Lời nói của tôi cứ thế tuôn ra, và tôi nhận ra rằng mình không còn e dè như trước. Không khí xung quanh như nhẹ hơn, và lần đầu tiên, tôi cảm thấy như mình đã thực sự đối diện với cảm xúc của chính mình.
Vinh không nói gì ngay lập tức, chỉ mỉm cười nhẹ nhàng. Cảm giác lúc đó thật lạ lùng, tôi không thể nhìn thẳng vào mắt anh, chỉ đứng đó, lúng túng, ngượng ngùng, cảm giác như có một nghìn câu hỏi vờn quanh trong đầu mà không thể thốt ra lời nào. Những phút giây ấy cứ kéo dài, cho đến khi tôi cảm nhận được một bàn tay ấm áp nhẹ nhàng chạm vào má tôi.
Lúc đó, Vinh chậm rãi, nhưng cũng đầy chắc chắn, cất lên một câu mà tôi mãi sẽ không quên: "Anh cũng thích cậu, Minh à."
Lời nói ấy như một làn gió mát thổi qua, làm tôi tỉnh lại, như thể một tấm màn bối rối bỗng chốc bị vén lên. Một cảm giác nhẹ nhõm nhưng lại đầy xao xuyến ùa đến, xua tan tất cả những lo lắng, những nghi ngờ mà tôi đã giữ kín bấy lâu. Mọi thứ xung quanh như bừng sáng, không gian đột ngột trở nên yên ả và ngập tràn hạnh phúc. Tôi không thể tin vào những gì mình vừa nghe. Anh ấy thật sự thích tôi. Anh ấy đã nói ra, một cách chân thành và rõ ràng.
Cảm giác ấy thật lạ, như thể cả thế giới này chỉ có tôi và Vinh, và thời gian bỗng chốc ngừng lại. Những từ ngữ, những suy nghĩ, những cảm xúc hỗn độn trong tôi lúc này chẳng còn quan trọng nữa, chỉ có duy nhất một điều: Vinh cũng có cùng cảm giác với tôi. Anh ấy đã thật sự nói rằng anh cũng thích tôi.
"Thật không?" Tôi chỉ thốt lên được câu đó, giọng tôi run rẩy, không thể kìm nén nổi niềm vui và sự ngỡ ngàng đang dâng trào trong lòng. Cảm giác ấy như một làn sóng lớn, cuốn tôi đi, xóa tan hết những lo lắng, những băn khoăn đã làm tôi phải giữ im lặng suốt thời gian qua. Tôi không thể tin vào những gì mình vừa nghe, nhưng lại cảm thấy tất cả như một giấc mơ đẹp đến nỗi tôi không dám mở mắt.
Vinh nhìn tôi, đôi mắt anh ấy dịu dàng nhưng cũng đầy kiên định, như thể muốn chứng minh rằng mọi thứ không phải là một sự nhầm lẫn. Anh mỉm cười nhẹ, cái nụ cười ấy ấm áp, dễ chịu, khiến trái tim tôi đập mạnh hơn.
"Thật đấy." Vinh nói, giọng anh lúc đó không hề có chút do dự nào, mà lại chứa đựng tất cả sự chân thành và thẳng thắn. Cảm giác ấy khiến tôi như lạc vào một thế giới chỉ có mình và anh, như thể chúng tôi đã bước qua một ngưỡng cửa mới của tình cảm, nơi không còn sự sợ hãi hay nghi ngờ.
Tim tôi vẫn đập rộn ràng, nhưng lần này không phải vì bất kỳ lo âu nào, mà vì niềm hạnh phúc vô bờ bến đang tràn ngập trong tôi. Cảm giác nhẹ nhõm, như thể mọi gánh nặng đều biến mất, để lại một trái tim rộng mở đón nhận tình cảm mà tôi đã giấu kín bấy lâu nay.
Anh tiếp lời, như muốn khẳng định rằng tất cả những gì anh nói với tôi đều là sự thật. Anh nhìn tôi rất kiên định, đôi mắt sáng và đầy chân thành. Lần này, nụ cười của anh không còn chỉ là sự nhẹ nhàng, mà đầy sự tự tin và mãnh liệt, như thể anh đang muốn chia sẻ điều gì đó rất sâu sắc trong lòng mình.
"Mỗi lần anh nhìn cậu, có một cảm giác mạnh mẽ thôi thúc anh phải nắm bắt đúng thời điểm, phải khiến cậu chú ý đến mình."
Vinh nói, đôi môi anh khẽ mấp máy, giọng nói trở nên nhanh và quyết đoán hơn, như thể anh đã sẵn sàng thổ lộ hết tất cả những gì giấu kín.
"Nhưng thật sự, đó là một thử thách không nhỏ. Những suy nghĩ cứ quẩn quanh trong đầu anh, như những đám mây nặng trĩu không thể tan đi. Nghi ngờ làm không khí trở nên tắc nghẽn, và anh không thể hít thở thoải mái được."
Anh ấy hít một hơi dài, như muốn xua đi những cảm xúc nặng nề đó. "Thời gian cứ trôi qua, anh lại do dự, như một chiếc lá nhỏ bị cuốn theo gió mà chẳng thể định hướng. Cứ như vậy, bản thân anh chỉ có thể chấp nhận sự không chắc chắn này, và để những phút giây trôi qua mà không làm gì."
Lời anh nói vang lên trong không gian yên lặng, như một câu chuyện chưa kể hết. Mỗi câu, mỗi từ đều chứa đựng những điều sâu kín mà tôi không thể dễ dàng hiểu hết được. Và rồi, tôi nhận ra rằng, trong suốt khoảng thời gian qua, Vinh cũng đã phải đấu tranh với chính những cảm xúc trong lòng mình, giống như tôi. Chỉ khác là, giờ đây chúng tôi đã đến gần nhau hơn, và sự không chắc chắn ấy đã không còn nữa.
Tôi khẽ ôm chầm lấy anh, như một cách để xóa đi tất cả khoảng cách đã chất chứa trong suốt thời gian qua. Lòng tôi dâng trào cảm xúc, những lời đã giấu kín bấy lâu nay cuối cùng cũng tìm được lối thoát.
"Anh biết không, mỗi lần anh ở gần, em đều cảm thấy như hơi thở của mình cũng trở nên nhẹ nhàng hơn, như thể không gian giữa chúng ta đã trở nên mềm mại và dễ chịu hơn. Mỗi cử động của anh, mỗi ánh mắt, đều làm em cảm thấy bình yên một cách kỳ lạ. Em chỉ muốn giúp anh buông bỏ mọi lo âu, như một bàn tay nhẹ nhàng xoa dịu những muộn phiền mà anh mang trong lòng. Thật sự đấy, vì em muốn trở thành nơi anh có thể dựa vào, nơi anh không phải lo lắng hay sợ hãi về những điều ngoài tầm kiểm soát."
Anh cũng nhẹ nhàng dang tay ôm lấy tôi, và khoảnh khắc ấy như ngừng lại trong thời gian. Cảm giác ấm áp từ cơ thể anh truyền vào tôi, làm mọi lo lắng, bồn chồn tan biến. Mùi hương gỗ nhẹ nhàng từ anh, quen thuộc và ấm áp, như một thứ gì đó bảo vệ, khiến tôi cảm thấy an toàn. Dù anh chỉ nhỏ hơn tôi một chút, nhưng lúc này, tôi lại cảm giác anh hoàn toàn nằm gọn trong vòng tay tôi, như thể mọi thứ đã trở về đúng vị trí của nó. Cảm giác ấy thật đặc biệt, như thể thế giới xung quanh chỉ còn lại chúng tôi, và tôi không muốn đánh mất một khoảnh khắc nào.
Trong vòng tay anh, tôi nhận ra rằng mọi cảm xúc chất chứa lâu nay bỗng trở nên thật sự, rõ ràng hơn bao giờ hết. Tôi chỉ muốn ghi nhớ từng giây phút này, từng hơi thở nhẹ nhàng của anh, để khi nhìn lại, tôi sẽ biết rằng đây là khoảnh khắc chúng tôi thật sự thuộc về nhau.
Anh nhẹ nhàng cất giọng, âm thanh ấm áp vang lên trong không gian yên tĩnh, khiến trái tim tôi lại một lần nữa đập mạnh.
"Anh đã quen với cảm giác này, quen với sự tự do khi nghĩ về cậu, quen với cái cách mà trái tim anh đập nhanh mỗi lần cậu gần kề. Cảm giác ấy thật đặc biệt, như một ngọn lửa ấm áp trong lòng anh, chưa bao giờ tắt, chỉ ngày càng bùng cháy mãnh liệt hơn."
Từng từ anh thốt ra như một lời thổ lộ chân thành, khiến tôi cảm thấy như tất cả những cảm xúc bị giấu kín bấy lâu nay đã được giải tỏa. Lúc này, không gian xung quanh chúng tôi trở nên tĩnh lặng, chỉ có nhịp thở đều đặn của chúng tôi là âm thanh duy nhất.
Anh khẽ nhích người lại gần hơn, cái nhìn dịu dàng, đầy chân thành, như muốn tôi cảm nhận được sự thật trong từng lời anh nói.
Tôi không muốn lùi bước, không muốn để cho sợ hãi hay lo lắng chi phối những cảm xúc này. Nếu anh gật đầu, nếu anh đồng ý, tôi sẽ không do dự nữa. Tất cả những gì tôi có thể làm là mở lòng mình, để anh thấy tất cả những gì tôi giữ kín. Dù đêm dài như thế nào, dù ngày có trôi qua bao lâu, tôi vẫn sẽ chờ đợi. Vì với tôi, tình cảm này không phải là điều có thể dễ dàng bỏ qua hay thay đổi. Nó đã trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống của tôi, một thứ tôi sẽ gìn giữ mãi mãi, nếu anh cho tôi một cơ hội.
Và rồi, trong không gian này, giữa những nhịp thở của cuộc sống, tôi gặp được anh. Cuộc gặp gỡ này như một phản ứng quá mức trong tôi, giống như một tín hiệu mạnh mẽ mà tôi đã chờ đợi bấy lâu. Khoảng cách giữa chúng tôi có thể xa, có thể mơ hồ, nhưng tôi tin rằng thời gian sẽ xóa bỏ mọi rào cản. Những điều kỳ lạ, những điều không thể giải thích, tất cả đều làm cho cuộc sống không phải trở nên rất thú vị hay sao. Dù có những lúc mệt mỏi, nhưng chính anh là nguồn động lực để tôi tiếp tục đi, tiếp tục chờ đợi.Và nếu tôi có thể có siêu năng lực, tôi chỉ muốn một điều duy nhất đó là giữ chặt anh. Giữ anh trong vòng tay của tôi, để không bao giờ phải rời xa.
Chúng tôi ôm nhau thật lâu, trong im lặng, như thể không muốn buông nhau ra. Cảm giác ấm áp từ cơ thể anh khiến tôi cảm thấy thật bình yên, như thể mọi thứ xung quanh đều tan biến. Đến khi anh buông tay ra, tôi không khỏi cảm thấy luyến tiếc, nhưng anh lại nhẹ nhàng đấm vào ngực tôi, làm tôi giật mình.
"Chuyện này cậu phải chịu trách nhiệm đấy," anh nói, giọng anh có chút nghịch ngợm, nhưng lại đầy ấm áp.
"Cậu có biết anh chờ cái ngày này lâu lắm rồi không?"
Tôi cũng chờ ngày này lâu lắm rồi chứ bộ, nhưng tôi không nghĩ anh cũng mong chờ giống tôi, điều này làm tôi rất vui. Trong khoảnh khắc ấy, tôi cảm thấy như mọi thứ đều đúng đắn, như mọi lo lắng, mọi nỗi sợ hãi đều đã tan biến. Cả hai chúng tôi đều có những cảm xúc ngập tràn, nhưng lại chẳng biết làm gì ngoài việc đứng im, chỉ nhìn nhau với những nụ cười ngọt ngào.
"Vậy sao anh không nói cho em biết?"
"Cậu nghĩ những chuyện này nói thẳng ra nó không kì cục à? Anh cũng định hôm nay sẽ nói cho cậu biết, ai ngờ, cậu lại nói trước rồi."
Tôi cười khúc khích, cảm giác vui sướng trào dâng trong lòng. Câu trả lời của anh thật dễ thương, một chút ngại ngùng, một chút hài hước, nhưng lại vô cùng chân thành. Cảm giác ấy thật kỳ diệu, khi chúng tôi đều đã giấu kín tình cảm của mình quá lâu, mà cuối cùng lại có thể chia sẻ với nhau những lời này.
"Vậy... giờ thì sao?" tôi hỏi, hơi cười một chút, mắt vẫn nhìn anh không rời.
"Giờ thì..." Anh khẽ nhếch môi, đưa tay ôm lấy tôi một lần nữa, nhẹ nhàng như không muốn rời xa.
"Giờ thì, chúng ta chỉ cần tận hưởng những khoảnh khắc này thôi,..." Không đợi anh nói thêm gì, tôi bất chợt nhắm mắt và trao cho anh một nụ hôn nhẹ nhàng, mềm mại như làn gió thoảng qua vào buổi chiều cuối hè, dịu dàng và yên bình. Khoảnh khắc ấy giống như một điều gì đó tự nhiên, đầy lắng đọng, chẳng cần phải vội vã hay ồn ào, chỉ có chúng tôi trong thế giới riêng, cảm nhận rõ rệt từng nhịp đập của trái tim mình. Nụ hôn ấy không quá dài, nhưng đủ để truyền tải tất cả những điều chưa nói thành lời, những cảm xúc ngọt ngào và những khao khát lâu nay chúng tôi đều giấu kín.
Khi môi tôi chạm nhẹ vào môi anh, cảm giác như mọi thứ xung quanh đều ngừng lại. Mọi âm thanh, mọi suy nghĩ, tất cả đều tan biến trong khoảnh khắc ấy, chỉ còn lại sự ấm áp và ngọt ngào của nụ hôn. Cảm xúc trong tôi dâng trào mạnh mẽ, như thể tất cả những lo âu, những do dự trước đây đều tan biến. Nụ hôn ấy thật nhẹ nhàng, như làn gió cuối hè, nhưng lại chứa đựng biết bao tình cảm sâu sắc mà chúng tôi đã cố gắng giấu kín bấy lâu.
Anh không vội vàng đáp lại, chỉ lặng lẽ đón nhận nụ hôn của tôi, rồi dần dần, đôi tay anh nhẹ nhàng cuốn lấy tôi, kéo tôi lại gần hơn, như thể anh muốn giữ chặt lấy khoảnh khắc này, không muốn nó kết thúc.
----------
Trên đường trở về nhà, chúng tôi cùng nhau tay trong tay, bước qua những con phố quen thuộc, nhưng dường như mọi thứ đều khác đi. Mỗi bước đi bên anh lúc này đều mang một cảm giác mới mẻ, như thể mọi thứ đã được thay đổi chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi. Quan hệ của chúng tôi không còn đơn thuần là bạn bè nữa, mà là một bước tiến mới đầy lạ lẫm nhưng cũng thật ngọt ngào.
Tự nhiên anh bất chợt quay sang tôi, khuôn mặt anh hiện lên một nụ cười nhẹ, rồi hỏi tôi một câu khiến tôi không khỏi ngạc nhiên nhưng cũng cảm thấy vô cùng dễ thương:
"Minh này, cậu có thấy nụ hôn ấy... ngọt ngào không?"
Câu hỏi của anh đơn giản nhưng lại khiến tôi bất giác đỏ mặt. Tôi không nghĩ anh lại hỏi tôi một câu như vậy, nhưng chính sự ngọt ngào và chân thành trong giọng nói của anh lại làm tôi cảm thấy ấm áp trong lòng.
"Này, sao anh lại hỏi thế?"
"Thì đây là lần đầu anh hôn, nên hỏi thử xem cậu có cảm giác thế nào, để anh còn về luyện tập thêm chứ!"
Tôi bật cười khi nghe anh trả lời, cảm giác vui sướng tràn ngập trong lòng. Anh nói với giọng điệu đầy hài hước, nhưng ánh mắt lại ẩn chứa một sự chân thành khiến tôi không thể không cảm thấy ấm áp.
"Vậy à?" tôi đáp lại, nửa đùa nửa thật, "Nếu anh muốn luyện tập thì chắc phải luyện cùng em nhiều lần hơn nữa đấy."
Anh đỏ mặt, ánh mắt không dám đối diện với tôi, rồi quay sang chỗ khác, ngượng ngùng đến mức tôi có thể thấy rõ đôi tai anh cũng đang ửng đỏ. Cảm giác ấy thật dễ thương, làm tôi không thể nhịn cười. Lần đầu tiên tôi thấy anh như vậy, thật sự, tôi không ngờ anh lại có thể ngại ngùng đến thế.
"Anh cũng đâu có phải là người dễ bị ngượng đâu mà," tôi trêu, vừa cười vừa nhìn anh. "Giờ thì lại đỏ mặt rồi sao?"
Anh chỉ khẽ cười, nhìn xuống đất, tay vân vê nhẹ mấy ngón tay, như muốn tránh ánh mắt của tôi. Dù có chút ngượng ngùng, nhưng nụ cười của anh lại thể hiện một điều rất rõ ràng — anh thật sự thích tôi, và cảm giác ấy làm tim tôi đập mạnh hơn, ngọt ngào hơn.
"Nào, đừng nói nữa." anh lầm bầm, nhưng không thể giấu được nụ cười trên môi.
Nói rồi, đi được một đoạn anh lại hỏi tôi câu này.
"Tính tình của anh đôi khi không dễ chịu, cậu có sẵn sàng bao dung cho những khuyết điểm của anh không?"
Tôi hơi ngạc nhiên trước câu hỏi của anh, nhưng lại cảm thấy điều đó cũng thật đáng yêu, vì anh đang thực sự muốn biết suy nghĩ của tôi. Tôi nhìn anh một lúc, thấy vẻ mặt anh không còn ngại ngùng như lúc trước, nhưng cũng đầy sự lo lắng, như thể đang đợi tôi đưa ra câu trả lời quan trọng.
"Anh nghĩ vậy sao?"
Tôi nhẹ nhàng hỏi, đôi mắt tôi nhìn thẳng vào anh, không giấu diếm sự quan tâm.
"Anh đâu có tệ đến mức phải lo lắng về chuyện đó."
Anh lặng im một chút, như thể đang suy nghĩ kỹ về câu trả lời của mình. Một lúc sau, anh khẽ cười, nhưng có chút mơ màng.
"Anh chỉ không muốn cậu phải chịu đựng những thứ mà anh không thể thay đổi."
Tôi bước gần anh hơn, đưa tay khẽ chạm vào khuôn mặt của anh, làm anh ngẩng lên nhìn tôi. "Anh đừng lo, mỗi người đều có những khuyết điểm mà. Cái quan trọng là chúng ta có thể chấp nhận và yêu thương nhau dù cho có thế nào. Anh không cần phải thay đổi vì em đâu, cái đồ ngốc này."
Tôi mỉm cười nhẹ.
"Anh không cần phải hoàn hảo đâu , Vinh à. Em thích anh là chính anh, với tất cả những gì anh có, cả những lúc vui vẻ lẫn những lúc không hoàn hảo."
Tôi nói với một giọng đầy chân thành, muốn anh hiểu rằng không cần phải cố gắng quá nhiều để làm hài lòng tôi, vì những gì anh là, chính là điều tôi đã tìm kiếm bấy lâu nay.
Anh nhìn tôi, đôi mắt dịu dàng nhưng cũng đầy sự bất ngờ. Một chút ngập ngừng, anh lại gần, dường như muốn cảm nhận rõ hơn những gì tôi vừa nói. "Em thật sự nghĩ vậy à?" giọng anh có chút bối rối, nhưng là kiểu bối rối đầy sự trân trọng.
"Ừm," tôi đáp lại, tay khẽ vươn ra chạm nhẹ vào tay anh. "Em chỉ cần anh là chính anh thôi. Anh là người đặc biệt đối với em, dù thế nào đi nữa."
Em chỉ ước có thể yêu chiều anh đến mức hư hỏng, hư đến mức chẳng còn yêu ai ngoài em. Em muốn anh dựa vào em, chỉ bướng bỉnh và ngỗ ngược với em, không để ý đến ai khác. Em muốn anh là vũ trụ nhỏ của em, luôn bao quanh em, không rời đi đâu cả. Dù anh đôi khi không nghe lời, cũng có những tính cách không tốt, thì có sao đâu chứ, vì đối với em, tất cả những khuyết điểm ấy đều trở nên không quan trọng. Tính tình anh đôi khi không dễ chịu, nhưng em chỉ mong anh yêu em như thế, yêu tất cả những gì anh có, mà không cần phải thay đổi.
Chúng tôi trở về nhà trong im lặng, nhưng trong lòng lại tràn ngập những cảm xúc mà cả hai đều khó tả. Mỗi bước đi đều cảm nhận được sự gần gũi hơn bao giờ hết. Tình yêu, dù không phải lúc nào cũng dễ dàng, nhưng với chúng tôi, nó đã đến một cách tự nhiên, nhẹ nhàng và đầy sự an yên.
Tôi cảm nhận rõ ràng rằng đây chính là khởi đầu cho một chương mới trong cuộc sống của chúng tôi. Một chương đầy những ngày tháng tràn ngập niềm vui, sự hiểu nhau và chia sẻ. Chúng tôi biết rằng sẽ có lúc gặp khó khăn, nhưng với tình yêu và sự kiên nhẫn, tất cả sẽ vượt qua được.
Đôi khi, tình yêu không cần quá nhiều lý do hay điều kiện, chỉ cần một sự chấp nhận và thấu hiểu là đủ. Và tôi biết, với Vinh, tôi có thể tìm thấy điều đó mãi mãi.
--------------
Các bạn biết không, chỉ cần các bạn không bỏ cuộc, nếu bạn thật sự tin vào điều mình đang tìm kiếm, thì những điều tốt đẹp sẽ đến. Đừng vội vàng từ bỏ khi mọi thứ có vẻ khó khăn. Đôi khi, tình yêu sẽ đến khi bạn ít ngờ tới nhất, và khi bạn sẵn sàng đón nhận nó.
Mong rằng, các bạn cũng sẽ tìm được người phù hợp với bản thân, tìm kiếm được một bến đỗ mới, dù có thể đôi khi hành trình ấy sẽ không dễ dàng. Nhưng tôi tin rằng, khi bạn tìm thấy người ấy, người khiến trái tim bạn rung động, mọi thử thách sẽ trở nên xứng đáng. Chúng ta đều xứng đáng có được tình yêu và hạnh phúc, chỉ cần kiên trì, kiên nhẫn và không từ bỏ. Tình yêu không phải là điều dễ dàng, nhưng nó chắc chắn sẽ đến, vào đúng thời điểm, với người đúng đắn.
Hãy tin vào chính mình và mở lòng đón nhận những điều tốt đẹp phía trước. Chúc các bạn tìm được một tình yêu chân thành, đầy ắp sự hiểu biết và sẻ chia, như tôi đã tìm thấy.
Lê Xuân Minh
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro