Phiên Ngoại
Lần đầu tiên Lý Thạc Mẫn quyết định ngủ sớm dậy sớm rèn luyện sức khỏe, vì một lần chạy deadline dự án đã thức ròng rã hai đêm.
Vùi đầu vào trong công việc giữa mùa đông, không chú ý đến máy điều hòa đặt thời gian đã dừng hoạt động, cuối tháng 11 chịu rét hai đêm, sau khi kết thúc mọi công việc hắn đã bị cảm.
Mặc dù chỉ là cảm vặt, uống thuốc hai ngày là khỏe, hắn thấy không có việc gì lớn.
Nhưng chuyện này bị Hồng Trí Tú biết được.
Sau khi ở bên nhau, đó là lần đầu tiên Hồng Trí Tú cúp điện thoại của hắn mà không nói một lời.
Cho dù sau đó hắn có gọi lại bao nhiêu lần thì anh cũng không nghe.
Tình huống này kéo dài một tuần, bất kể là gọi điện thoại riêng, điện thoại trong nhà, hay là điện thoại làm việc, thậm chí là gọi cho thư ký Lê, trợ lý Vũ, cũng không nhận được tin tức của Hồng Trí Tú.
Gọi mấy trăm cuộc điện thoại, gửi vô số tin nhắn, cũng không được trả lời lấy một cái.
Lý Thạc Mẫn quýnh đít lên rồi, quýnh đến độ vò đầu bứt tai, đang tính gác lại công việc cực kỳ quan trọng để chạy đến bên anh lại bị đám Trương Nhã Vi và Uông Lâm gọi lại.
"Anh Mẫn ơi, mày đừng đi qua đi lại nữa, tao dám chắc cho dù bây giờ chạy đến, trăm phần trăm anh Hồng sẽ không gặp mày."
"Anh Mẫn, kiểu thức đêm này của anh bọn em nhìn cũng sợ ngày nào đó tới công ty chỉ thấy anh nằm ở đó, đừng nói là anh Hồng, anh ấy quan tâm anh bao nhiêu thì lần này giận anh bấy nhiêu."
Lý Xán sau khi thân thiết hơn, nói chuyện càng thẳng thắn, không kiêng dè.
Lý Thạc Mẫn im lặng nhìn mấy người trước mặt.
"Này, anh đừng nhìn em như vậy, mặc dù trong công việc bọn em không bằng anh, nhưng bọn em rành chuyện yêu đương hơn anh." Lý Xán tràn đầy tự tin nói.
Lý Thạc Mẫn cười khẩy một tiếng, nhưng cũng không bác bỏ, suy nghĩ một hồi hắn mới ngồi xuống hỏi: "Được, vậy mọi người nói xem nên làm gì?"
"Làm gì? Đương nhiên là bỏ cái thói hư tật xấu này của mày!"
Uông Lâm thở dài: "Cũng không phải bọn tao nói mày rồi, mày hãy chú ý hơn, làm việc và nghỉ ngơi có quy luật."
"Phải đó, tôi đảm bảo nếu như sau này ông đi ngủ đúng giờ, anh Hồng nhất định có thể nguôi giận."
"Đúng đúng đúng, ngoài ra..."
Anh một lời tôi một câu, nói gần nửa tiếng, đêm hôm đó Lý Thạc Mẫn về nhà đúng giờ, rửa mặt xong, mười một giờ đã nằm trên giường, ngẫm nghĩ, hắn vẫn cầm điện thoại lên gửi tin nhắn cho Hồng Trí Tú: "Sau này em sẽ đi ngủ lúc mười một giờ."
Tin nhắn gửi đi nửa tiếng, trong một tuần, lần đầu tiên Hồng Trí Tú trả lời tin nhắn của hắn.
Mặc dù chỉ có một chữ "Ừm" ngắn ngủi.
Mắt Lý Thạc Mẫn sáng lên, lập tức gọi điện lại cho anh, tuy là anh không nghe máy, nhưng một chữ này cũng đủ quét đi hơn phân nửa phiền muộn trong lòng hắn những ngày qua.
Tuy rằng Lý Thạc Mẫn có vài thói quen không tốt, nhưng nếu thật sự quyết tâm sửa đổi, với hắn mà nói cũng không phải việc khó.
Nói cho cùng chỉ cần là chuyện hắn đã quyết định là có thể kiên trì, cho dù đang bận, hắn cũng có thể bền lòng vững dạ dành ra một tiếng chạy bộ, rèn luyện mỗi ngày.
Lúc hắn gửi chuyện này vào Wechat cho Hồng Trí Tú, anh trả lời lại một câu: "Tất nhiên tốt nhất là em có thể tiếp tục kiên trì."
Lần này xem như làm Hồng Trí Tú bớt giận nhỉ.
Chiều ngày hai mươi tháng mười hai, Hồng Trí Tú đọc xong văn kiện trong tay chú ý đến Lý Thạc Mẫn lại gửi tin nhắn, anh cầm điện thoại lên liếc nhìn.
Hồng Trí Tú nghĩ đến ngày đó nghe thấy Lý Thạc Mẫn nói thức đêm làm việc một cách không để ý lắm, anh vô cùng tức giận.
Không phải lần đầu tiên anh nói chuyện làm việc và nghỉ ngơi có quy luật với Lý Thạc Mẫn, nhưng hắn chưa bao giờ thay đổi.
Tuy rằng anh cũng biết có đôi khi công việc cấp bách tăng ca khó mà tránh khỏi, nhưng thức liền hai đêm như thế, vậy đúng là thói quen làm việc và nghỉ ngơi của Lý Thạc Mẫn rất không tốt.
Lý Thạc Mẫn ngồi trước máy tính, nghĩ đến một chỗ đột phá sẽ dễ dàng mê muội, thậm chí điên cuồng đến mất ăn mất ngủ.
Mặc dù sự chuyên chú và điên cuồng này có lẽ là nguyên nhân sinh ra thiên tài như hắn, Hồng Trí Tú vẫn không thể nhìn nổi Lý Thạc Mẫn không thương tiếc bản thân như vậy.
Anh thật sự lo lắng cho Lý Thạc Mẫn.
Hồng Trí Tú biết tính cách của Lý Thạc Mẫn, biết rằng nếu anh không ép hắn thay đổi, với những chuyện về máy tính, tất cả thói quen của Lý Thạc Mẫn cả đời này cũng không sửa được, bởi vì hắn không thèm để ý những chuyện này.
Mà bây giờ, nhìn tin nhắn gửi đến mười một giờ mỗi ngày nói cho anh biết hắn chuẩn bị nghỉ ngơi, Hồng Trí Tú hơi cong môi cười một tiếng.
Bên ngoài phòng làm việc vang lên giọng nói của thư ký Lê, Hồng Trí Tú đặt điện thoại xuống, lên tiếng đáp: "Vào đi."
Sau đó thư ký Lê mới nhẹ nhàng đẩy cửa vào phòng.
"Hồng tổng, đã sắp xếp xong tiệc tối sáp nhập Phong Du và Tinh Giã."
Nói xong thư ký Lê lại báo cáo ngắn gọn với Hồng Trí Tú về tình hình công việc, mời nhân sự, v.v.
"Thời gian ấn định vào tối thứ sáu tuần này, sếp Đinh hỏi anh có góp mặt không?"
Cũng xem như là bữa tiệc tối hoãn mấy tháng để phù hợp với thời gian của Hồng Trí Tú, đương nhiên anh phải đến một chuyến.
Hồng Trí Tú gật đầu, nói: "Cô ghi lại thời gian, nhắc tôi trước một ngày."
"Vâng."
Hồng Trí Tú liếc nhìn lịch ngày, "Giúp tôi đặt một vé máy bay đến Quận H lúc tám giờ sáng thứ bảy."
Thư ký Lê bị điện thoại của Lý Thạc Mẫn chào hỏi một tuần liên tục, nghe xong vội vàng gật đầu: "Vâng."
Thư ký Lê động não như thế nào cũng không nằm trong phạm vi quan tâm của Hồng Trí Tú.
Anh tính toán thời gian, cho đến hôm nay, anh đã không gặp Lý Thạc Mẫn ba tháng rồi, anh rất bận, Lý Thạc Mẫn còn bận hơn.
Mà trong một tháng gần đây bởi vì chuyện Lý Thạc Mẫn thức đêm làm việc, anh cố gắng không liên lạc với hắn, gần như chưa từng gọi điện thoại.
Anh... vẫn hơi nhớ Lý Thạc Mẫn.
Ngày thứ sáu thứ tư của tháng mười hai, bữa tiệc sáp nhập Phong Du - Tinh Giã vào đúng lễ Giáng Sinh.
Bữa tiệc hai bá chủ ngành giải trí sáp nhập đương nhiên rầm rộ chưa từng có.
Hồng Trí Tú với tư cách là người đứng đầu công ty, ngày thường gần như ở trong Hồng thị, rất ít xuất hiện ở công ty.
Lần này xuất hiện dĩ nhiên có nhiều người vội vàng thân cận, vội vàng chạm cốc uống rượu với anh.
Mặc dù Hồng Trí Tú không để ý hầu hết mọi người, nhưng lần này cũng mời khá nhiều người hợp tác trong nghề, anh vẫn sẽ uống rượu của một vài người có quan hệ cá nhân tốt hơn.
Tửu lượng của Hồng Trí Tú tốt, nhưng có lẽ mấy ngày trước nhiệt độ xuống nhanh, sau khi bị cảm anh thấy hơi không khỏe, vẫn chưa đến hai phần ba tửu lượng ngày thường anh đã hơi khó chịu, bắt đầu váng đầu, đây là điềm báo say rượu.
Tìm đại một chỗ khá yên lặng ngồi xuống nhắm mắt nghỉ ngơi, nhưng trong bữa tiệc này, những ngôi sao trong lòng có ý nghĩ đẹp có ai không nhìn chằm chằm chỗ dựa to lớn là anh?
Ngồi chỉ được vài phút, cho dù không mở mắt anh cũng cảm nhận được có người đến gần.
Choáng đầu rất khó chịu, mùi nước hoa nồng nặc khiến anh nhíu mày lại.
Hồng Trí Tú hơi mở mắt ra, chỉ thấy một quý cô áo hồng xinh đẹp đưa lưng về phía anh, lùi lại hai bước "bất cẩn" đụng phải anh, "kinh ngạc" xoay người lại, sau đó ôm tóc dài, cười xinh xắn.
"Hồng tổng? Trời ạ, thật sự xin lỗi anh! Vừa rồi em cảm thấy trong phòng hơi ngột nên muốn tới đây hít thở không khí, không chú ý anh ở đây, còn đụng phải anh như thế..."
Cô lại như chú ý đến Hồng Trí Tú đang không khỏe, vội vàng lo lắng cúi người, hỏi thăm tình huống.
Ánh mắt Hồng Trí Tú tối tăm, anh chỉ liếc người trước mặt, nói: "Cô là nghệ sĩ mới ký hợp đồng."
"Vâng! Em tên là Khâu Hà."
Cô gái bị Hồng Trí Tú nhìn mà đỏ mặt, tưởng rằng anh có hứng thú với mình nên vội vàng đáp: "Là chị Chu dẫn dắt em."
Hồng Trí Tú gật đầu, nghĩ rằng đó là nghệ sĩ mới ký hợp đồng Tinh Giã.
Người này chắc chắn là người mới vẫn chưa biết được điều lệ quy củ của công ty.
Hồng Trí Tú nhìn xung quanh, đến khi nhìn thấy Chu Thinh cách đó không xa bước nhanh tới với vẻ mặt sợ hãi, đầu anh vô cùng đau nên lười hao tâm tốn sức để quan tâm người trước mắt này.
Nhưng nào biết Khâu Hà này không hề nhận ra bầu không khí có gì không đúng, cho rằng Hồng Trí Tú ngầm đồng ý việc tiếp cận của cô.
"... Nếu không em đưa anh đến phòng nghỉ ngơi nhé, anh khó chịu như thế cũng không được."
Nói xong mở cờ trong bụng toan duỗi tay đỡ Hồng Trí Tú, muốn vẽ một dấu chấm hoàn mỹ cho cuộc "gặp gỡ bất ngờ" này.
Chu Thinh bên kia cách khá xa sợ đến mức chỉ muốn kêu thảm thiết.
Có một người gần như chạy sượt qua người cô, tách Khâu Hà ra trước khi cô ấy chạm vào Hồng Trí Tú.
Chỉ nghe người kia cười nói: "Chuyện này không phiền cô đâu."
Chu Thinh nhận ra hắn, tuy là lần đầu tiên nhìn thấy hắn trong hiện thực, nhưng Chu Thinh vẫn nhận ra người này là người yêu của ông chủ, thiên tài ngành máy tính, Lý Thạc Mẫn.
Trong thời gian ngắn cô lại không biết có nên đi về phía trước hay không, bước vào trong vòng tròn giống như Tu La tràng này.
Lý Thạc Mẫn nói dứt lời rồi mặc kệ quý cô bên cạnh nghĩ gì, hắn thấy Hồng Trí Tú đã nhắm mắt, lại chú ý đến màu đỏ mất tự nhiên trên mặt anh, vội vàng chống một tay lên tay vịn ghế sofa cúi người tới gần, trán kề sát trán thử nhiệt độ, hắn cau mày nói: "Anh sốt rồi đúng không? Hình như hơi nóng?"
Hồng Trí Tú chưa trả lời hắn, hít thở nặng nề, anh chậm rãi lên tiếng hỏi: "Thạc Mẫn?"
Nghe anh nói như vậy, Lý Thạc Mẫn lại duỗi tay sờ lòng bàn tay anh, còn có làn da dưới cổ áo, chạm tay vào lại giống như bình thường.
"Ừm, là em, chúng ta về nhà trước nhé, mời bác sĩ tới khám."
Có điều nói lời này xong, hắn thấy Hồng Trí Tú chợt nở nụ cười, sau đó trên môi nóng lên.
Sau khi anh buông hắn ra, Lý Thạc Mẫn thậm chí hơi đứng hình, nhưng ngay sau đó hắn lại híp mắt cười: "Ông chủ lớn ơi, anh say à?"
Nói xong, hắn lại lo lắng, cũng không biết anh cảm mạo nóng sốt hay là trạng thái say rượu, bèn vội vàng đỡ Hồng Trí Tú lên.
Vừa đỡ dậy, cơ thể anh đã lung lay.
Trợ lý Vũ cũng chạy đến, chuẩn bị đỡ, nhưng Lý Thạc Mẫn từ chối.
Thấy người xung quanh cũng không nhiều, không có mấy ai chú ý đến tiếng động bên này, Lý Thạc Mẫn suy nghĩ một lát vẫn hít sâu một hơi, bế Hồng Trí Tú lên.
Người xung quanh đều nhìn mà ngây người, Hồng Trí Tú cũng bị hoảng sợ bởi động tác này của hắn, tỉnh táo hơn vừa rồi khá nhiều.
Anh buồn cười nhìn Lý Thạc Mẫn, dáng người của họ ngang nhau, đương nhiên không dễ bế như thế, đây không phải lần đầu tiên Lý Thạc Mẫn bế anh thế này...
Nhưng hai lần trước đều không dễ dàng đến vậy.
Có điều hôm nay có vẻ như dễ hơn nhiều?
Hình như biết Hồng Trí Tú đang nghĩ gì, Lý Thạc Mẫn cười hì hì nói: "Em rèn luyện một tháng rưỡi không phải là giả vờ."
Nhưng thấy người nhìn về phía này ngày càng nhiều, Lý Thạc Mẫn nghĩ có lẽ không ổn, bèn nói: "Nếu anh không muốn, em thả anh xuống?"
Hồng Trí Tú cũng biết ý Lý Thạc Mẫn, anh tùy ý liếc nhìn xung quanh, đoạn giơ tay ôm cổ hắn, lắc đầu: "Thôi, anh thật sự khó chịu, có lẽ hơi cảm mạo nóng sốt, em mang anh lên phòng suite trên tầng trước đi."
"Đã thế này rồi anh còn uống rượu?"
Lý Thạc Mẫn không biết làm sao: "Anh còn nói em thức đêm, em cũng không biết phải nói anh thế nào mới được..."
Hồng Trí Tú không trả lời, nhưng nhìn sắc mặt Lý Thạc Mẫn khá tốt, tâm trạng anh cũng tốt hơn.
"Sao em biết anh ở đây?"
Hồng Trí Tú nhớ anh đã dặn thư ký Lê, tạm thời không nói tin tức của anh cho Lý Thạc Mẫn.
Mặc dù anh biết nếu Lý Thạc Mẫn thật sự muốn biết vị trí của anh chỉ cần gõ vài cái là ra, anh cũng biết cho dù như thế, hắn cũng sẽ không trực tiếp lấy tin tức của anh qua Internet khi chưa có sự đồng ý của anh.
"Chuyện này à.. Em hỏi Văn Tuấn Huy."
Vẻ mặt Hồng Trí Tú ấm lên, nhưng không nói gì.
Lý Thạc Mẫn cho rằng anh vẫn tức giận, lại giải thích: "Em biết anh rất giận, cũng biết em trực tiếp hỏi anh, anh cũng lười gặp em, nhưng em nhớ anh lắm, công việc bên kia đã nhàn hơn một chút, em thực sự không nhẫn nại được nên bay tới."
"Em biết tại sao anh giận không?"
"Giận em thức đêm?"
Lý Thạc Mẫn nói: "Sau này em sẽ không thế nữa, không bao giờ nữa, ông chủ lớn ơi, em nhìn rõ thật rồi, thức đêm sẽ khiến anh giận, anh giận sẽ dẫn đến hiệu suất công việc của em giảm mạnh, bởi vì mấy ngày nay ngoại trừ nhớ anh, em không nhớ gì cả."
Hồng Trí Tú không nhịn được cười ra tiếng.
Không quan tâm người khác thấy thế nào, nghĩ thế nào, kinh ngạc nhường nào, Lý Thạc Mẫn bế anh đi theo trợ lý Vũ đến cửa hông.
"Cái giá phải trả lớn quá, ông chủ lớn cũng nhẫn tâm lắm chứ, không gọi điện thoại nhiều ngày thế kia, anh không nhớ em à?"
Nhìn dáng vẻ này của Lý Thạc Mẫn, Hồng Trí Tú cong môi, nhỏ giọng nói bên tai hắn: "Xem ra anh không cần vé máy bay ngày mai đến Quận H rồi?"
***
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro