52~
Lý Thạc Mẫn bị điện thoại của Uông Lâm luân phiên ném bom nổ tỉnh.
Mắt đang nhắm, Lý Thạc Mẫn vẫn như trước kia, giơ tay sờ soạng trên tủ đầu giường, nhưng lần này không sờ được gì cả.
Vô thức mở hai mắt quan sát, đầu giường nào có ngăn tủ gì.
Hoàn cảnh lạ lẫm lọt vào trong tầm mắt khiến Lý Thạc Mẫn chưa tỉnh ngủ đực mặt ra, một lát sau hắn mới sực tỉnh.
Đây là nhà của Hồng Trí Tú.
Tối hôm qua hắn ngủ ở nhà anh.
Trong phòng ngủ rộng như thế, rèm cửa kéo kín, trong phòng mờ tối, Lý Thạc Mẫn nhìn xung quanh một vòng, nhưng không thấy Hồng Trí Tú.
Hồng Trí Tú rời giường khi nào, Lý Thạc Mẫn cũng không phát hiện ra.
Điện thoại đặt trên bàn ở xa ngừng đổ chuông, Lý Thạc Mẫn ngồi dậy, gãi gãi mái tốc rối bù do ngủ, nhưng chốc lát sau đã dừng một lát, tay gãi tóc từ từ đưa lên trước mặt, không thèm chớp mắt nhìn chăm chú một lúc lâu.
Hắn còn nhớ rõ, nhiệt độ dưới bàn tay này tối hôm qua... cùng với cảm xúc và đường cong kia...
Tình huống như ngày hôm qua, đúng là khiến người ta không kiềm chế được...
Sao có thể kiềm chế được?
Đến dưới lầu công ty của người khác tỏ tình, sau đó được đáp lại, nói là ăn cơm tối rồi đưa Hồng Trí Tú về, nhưng sao hắn có thể cứ đưa người về nhà như thế?
Dứt khoát lái xe dẫn Hồng Trí Tú vòng vòng dừng khắp nơi, đợi vòng đến mười hai giờ, Hồng Trí Tú cũng nhận ra hắn vốn cũng không có ý định đưa người về nhà, bèn dở khóc dở cười bảo hắn về nhà theo.
Những ngày này Lý Thạc Mẫn đưa Hồng Trí Tú trở về mấy lần, hắn cũng đã nhìn biệt thự này rất nhiều, nhưng thật sự bước vào, đây cũng là lần đầu tiên.
Hai người vốn có chủ đích, khoảnh khắc cửa biệt thự khóa lại đã hôn nhau, trong bóng tối, phòng không mở đèn không nhìn rõ nhau, lại có thể rõ ràng nghe được tiếng thở dốc dồn dập của đối phương...
Cảm giác được hơi thở cực nóng của đối phương, đầu lưỡi nóng hổi.
Cùng với dục vọng từ lâu đã không thể khống chế.
Đến bây giờ Lý Thạc Mẫn cũng không nghĩ ra mình làm thế nào kéo quần áo của Hồng Trí Tú ra, hôn ngực người ta, chỉ nhớ tối qua mình phấn khích lạ thường, trong nháy mắt cảm nhận được anh đã động tình, cả người cũng nóng hơn...
Lý Thạc Mẫn nhìn tay mình, không khỏi chậc lưỡi, tối qua chính là cái tay này, rất phấn khích chạm vào Hồng Trí Tú, hắn chưa từng nghĩ đến, 'ngũ chỉ cô nương' này của hắn trừ bản thân ra, có một ngày lại còn chạm vào một người đàn ông khác.
Hơn nữa, còn sờ đến mức hắn ngày càng lòng ngứa ngáy khó nhịn...
Đặc biệt là... vào lúc sau cùng, một tiếng thở trầm khàn của Hồng Trí Tú rơi bên tai hắn...
Nghĩ tới đây, Lý Thạc Mẫn liếm miệng một cái, hắn đột nhiên cảm thấy mũi hơi ngứa, lòng cũng hơi ngứa, "anh bạn nhỏ Lý" tối hôm qua được Hồng Trí Tú có qua có lại chăm sóc, có sự thay đổi không thể nói.
Vội vàng lắc đầu, dừng tư duy càng ngày càng kiều diễm của mình, Lý Thạc Mẫn xoay người rời giường, cầm quần áo vắt trên ghế lên thay, đi đến cầm điện thoại lên liếc nhìn.
Đã mười giờ hai mươi mốt, trên điện thoại có bốn cuộc gọi nhỡ, một cuộc trong đó là Quyền Thuận Vinh gọi tới, ba cuộc còn lại là Uông Lâm.
Lý Thạc Mẫn nghĩ ngợi, không lập tức gọi lại, trước tiên đến nhà vệ sinh rửa mặt qua loa, sau đó hắn ra khỏi phòng ngủ, đi xuống lầu.
Nhưng phòng khách tầng một, chỉ có chị gái ngồi xổm trước sofa lau bàn, trông khoảng ba, bốn mươi tuổi.
Nhìn xung quanh một vòng, Lý Thạc Mẫn không nhìn thấy Hồng Trí Tú.
Nghĩ một lát, Lý Thạc Mẫn vẫn mở miệng hỏi: "Này, chị ơi, chị biết Hồng Trí Tú ở đâu không?"
Người phụ nữ không chú ý có người xuống lầu nghe thấy giọng nói xa lạ ngẩn người, lúc quay đầu lại thấy mặt mũi Lý Thạc Mẫn cô kinh ngạc hơn.
Nhưng một lát sau đã để khăn lau trong tay xuống, khẽ cười nhìn Lý Thạc Mẫn, chỉ lên tầng hai nói: "Cậu là bạn bè cậu Hồng nói đúng không? Cậu gọi tôi là chị Phấn được rồi, cậu Hồng ở phòng sách, là căn phòng cửa gỗ màu trắng gần bên trong ở tầng hai."
Nói đến đây, cô dừng một lát, hơi chần chừ nói tiếp: "Có điều, lúc cậu Hồng ở phòng sách... bình thường không cho người khác làm phiền..."
Lý Thạc Mẫn nghe vậy gật đầu, thứ bảy cũng phải xử lý việc hẳn là rất khẩn cấp, Lý Thạc Mẫn cũng không tiện đi quấy rầy.
"Cảm ơn, chị Phấn."
Lý Thạc Mẫn cười nói, "Vậy tôi đợi anh ấy ở đây được chứ?"
Dứt lời đi tới ngồi xuống ghế sofa ở phòng khách, chuẩn bị gọi lại cho Uông Lâm.
Người phụ nữ đang lau bàn cũng không biết câu nói vừa nãy của cô rốt cuộc có nên nói hay không, bởi vì trong căn biệt thự này, khi Hồng Trí Tú làm việc bọn họ đều không được phép lên tầng hai.
Hơn nữa buổi sáng khi cô tới, Hồng tổng cũng chỉ nói có người bạn ở trong phòng tầng hai, bảo cô đừng lên làm phiền.
Cô cũng không biết yêu cầu này có thích hợp với bạn bè của cậu Hồng hay không, dù sao, Hồng Trí Tú chưa từng dẫn người đến căn biệt thự này, chớ nói chi là cùng giường chung gối với một người...
Lặng lẽ quan sát Lý Thạc Mẫn, rõ ràng người tối hôm qua ngủ trong phòng của Hồng tổng này rất không bình thường...
Nghĩ tới đây, cô lại nhỏ giọng nói: "Cậu Hồng yêu cầu khi cậu ấy làm việc, chúng tôi không thể lên tầng hai... Nhưng cái này cũng có thể chỉ chúng tôi mà thôi, nếu không cậu lên xem xem?"
Lý Thạc Mẫn nghe vậy cười lắc đầu nói: "Không cần, lúc anh ấy xử lý công việc tôi đi quấy rầy cũng không tốt."
Nghe nói như thế, người phụ nữ cũng không nói gì nữa, chỉ nói: "Vậy cậu ngồi một lát trước, tôi đi chuẩn bị bữa sáng cho cậu."
"Này này, không cần phiền, bây giờ cũng không sớm, lát nữa tôi lại ăn cơm trưa với anh ấy."
Được người chăm sóc như vậy, Lý Thạc Mẫn quả thực có phần khó thích ứng, "Nếu tôi đói tự ăn chút gì là được rồi, chị làm việc của chị đi, không cần để ý tôi."
"Không phiền, cháo và bánh bao hấp được làm xong từ sáng sớm rồi, đang hâm nóng trong lồng hấp, giờ lấy ra là có thể ăn rồi."
"Tôi đi lấy cho cậu nha?"
"Không cần."
Lý Thạc Mẫn không còn cách nào, nhét điện thoại vào trong túi, đứng lên cười nói: "Thôi để tôi qua ăn, ăn ở phòng khách cũng không hay."
Mặc dù hắn thường xuyên ngồi trong phòng làm việc ăn đến là không có hình tượng, nhưng dù sao người ta vừa quét dọn nơi này sạch sành sanh, hắn thực sự không có mặt mũi cứ vậy ngồi chờ người bưng lên cho ăn.
Nhưng ngồi trong phòng ăn, Lý Thạc Mẫn vừa cắn miếng bánh bao, điện thoại bên tay đã vang lên.
Uông Lâm gọi điện.
Lý Thạc Mẫn đang cắn bánh bao hấp mùi vị rất đủ tiêu chuẩn, hút ngụm canh, nghe điện thoại.
"Gì đấy, mới sáng ngày ra mày đã chơi ném bom điện thoại?"
"Đậu má, mày đang bận gì, gọi cho mày nhiều cuộc như vậy cũng không nhận."
"Hôm qua ngủ muộn, giờ mới dậy." Lý Thạc Mẫn nuốt bánh bao trong miệng nói.
"Dậy muộn...?"
Uông Lâm nghĩ đến chuyện hôm qua Lý Thạc Mẫn làm, bỗng hiểu ra "Dậy muộn" của hắn mang theo đủ loại hàm nghĩa.
Liếc nhau một cái với Văn Tuấn Huy bên cạnh, Uông Lâm nuốt ngụm nước bọt nói: "Giờ mới dậy, mày tiêu dao như thế... Bây giờ mày đang ở đâu?"
"Mày hỏi cái này làm gì?"
Lý Thạc Mẫn chậc một tiếng: "Rốt cuộc mày muốn gì?"
"Có phải mày không xem Weibo không?"
"Tại sao phải xem Weibo."
"Anh ơi! Chuyện hôm qua anh làm kinh thiên động địa bao nhiêu, anh không quan tâm đến tình hình sau đó hả?!"
Giọng nói của Uông Lâm cũng cất cao mấy phần: "Chuyện anh tỏ tình trước mặt mọi người, ồn ào đến mức nổ cả Weibo rồi!"
"..."
"Mày đó, mau đi xem Weibo đi! Mày và Hồng tổng quả thực muốn bị hack... Thôi thôi thôi, mày xem trước đi, Thuận Vinh đã không nhịn được đi giết rồi, hack mấy tên thiểu năng!"
Không nhọc Uông Lâm nhắc nhở, sau khi Lý Thạc Mẫn nghe Weibo nổ tung, đã nhấn mở Weibo.
Hồng Trí Tú, người yêu Hồng Trí Tú, Hồng Trí Tú đồng tính bị phanh phui, Doãn Tịnh Hàn, các loại từ khóa quét ngang toàn bộ hot search, chủ đề phổ biến Weibo.
Ảnh hắn và Hồng Trí Tú nắm tay ngày hôm qua, video hắn hát cho anh ngày hôm qua đều lên chủ đề phổ biến.
Mà cuộc chiến mắng chửi gây ra bởi chuyện này kịch liệt hơn, huyên náo xôn xao.
Lý Thạc Mẫn quét mắt nhìn chủ đề phổ biến Weibo và đủ kiểu bình luận, trong vòng một đêm, Weibo của Doãn Tịnh Hàn đắm chìm, Weibo của Hồng Trí Tú cũng đắm chìm, mà rất nhiều bình luận trong đó khiến mặt Lý Thạc Mẫn lạnh hơn.
Cũng chính là lúc này, Lý Thạc Mẫn mới hiểu được lời nói của Hồng Trí Tú, tính điên cuồng của fan minh tinh.
Dù dưới bất kỳ Weibo nào, có liên quan, không có liên quan với chuyện này, đều có rất nhiều bình luận nhằm vào Hồng Trí Tú và hắn.
Chưa kể Hồng Trí Tú không cài đặt giới hạn bình luận trên Weibo, có bình luận phải nói là khó coi.
"Mẹ kiếp."
Lý Thạc Mẫn ném đũa trong tay, đứng lên chạy thẳng lên tầng, gõ cửa phòng sách của Hồng Trí Tú.
Nghe thấy tiếng gõ cửa, Hồng Trí Tú nói câu đợi một lát với đầu bên kia điện thoại, sau khi cúp điện thoại anh đứng lên đi mở cửa.
Nhìn thấy Lý Thạc Mẫn, Hồng Trí Tú không khỏi cười nói: "Dậy rồi? Ăn sáng chưa?"
"Vừa chuẩn bị ăn, sau đó lại giận no rồi."
Hồng Trí Tú nghe vậy đã đoán được Lý Thạc Mẫn nhìn thấy Weibo rồi, thấy gương mặt cười của hắn cũng không giấu được cơn giận.
"Giận lắm à?"
"Anh đã biết rồi?"
Lý Thạc Mẫn đi theo Hồng Trí Tú vào phòng sách, nhìn người trước mặt.
Hồng Trí Tú gật đầu, "Buổi sáng đã biết rồi, bây giờ đang nói chuyện này với Luật sư Kim."
"Anh đã biết rồi, vậy em cứ việc nói thẳng nhé, nếu bọn họ thích công kích, vậy ông đây sẽ dạy cho họ thế nào mới gọi là công kích! Đệt cụ nhà nó!"
"Tức giận thế à?"
"Anh không xem những bình luận dưới Weibo của anh à?"
Đương nhiên Hồng Trí Tú đã xem những bình luận kia, nhưng chính anh cũng không coi là chuyện gì...
Nhìn dáng vẻ tức giận của Lý Thạc Mẫn, Hồng Trí Tú không nhịn được bật cười, "Vậy em định làm thế nào?"
"Làm thế nào? Em muốn làm nhiều lắm! Ước gì có thể trực tiếp khiến Weibo dừng một tháng!"
"..."
Rất nhiều Weibo trên mạng nhằm vào Hồng Trí Tú, nhằm vào Lý Thạc Mẫn cũng không ít.
Đặc biệt là sau khi một blogger đăng một Weibo liên quan đến Lý Thạc Mẫn, một vài fan đã điên cuồng chĩa mũi nhọn vào hắn hơn, châm biếm một trận.
Blogger đăng bài là sinh viên tốt nghiệp chuyên ngành văn học của đạo học T, nhỏ hơn Lý Thạc Mẫn hai khóa, hai năm sau khi tốt nghiệp cậu ta đăng văn thơ khôi hài lên Weibo, rất có sáng tạo, đến nay đã được mấy chục vạn follower, xem như có chút tiếng tăm.
Học ở đại học T, danh tiếng và những truyền thuyết khiến người thán phục của Lý Thạc Mẫn, trong lúc blogger ở trường đã nghe qua vô số lần, trong lòng cũng rất bội phục với nhân vật như thần đồng này, dù sao hệ thống giáo vụ năm đó họ sử dụng, chính là phiên bản đã được Lý Thạc Mẫn sửa chữa.
Cho nên khi chuyện lần này tuôn ra, cậu ta lại có phản ứng trái ngược số đông: Hồng Trí Tú này có được Lý Thạc Mẫn bằng cách nào...
Còn tiện tay xách bàn phím lưu loát gõ mấy ngàn chữ, nói rõ ràng bối cảnh Lý Thạc Mẫn là "Đại thần thật", tuyên truyền miễn phí một lần cho đại học T.
"Đại học T người người đều xưng đại thần, nhưng trong mắt của 'người người', anh ấy là 'đại thần thật sự'."
Weibo này không hề hồi hộp trở nên phổ biến trên Weibo.
Cũng là Weibo này trực tiếp vả mặt một vài dân mạng, đẩy Lý Thạc Mẫn lên đầu sóng ngọn gió nghị luận.
'Đại thần thật??? Những người đại học T này tự đánh giá mình quá cao rồi đấy, đại học N người ta giỏi máy tính hơn người ta cũng chưa lên tiếng nói chuyện, bọn họ đã khen người một nhà lên trời.'
'Đúng vậy, hạng nhất của đại học T bọn họ lợi hại như thế, vậy đại học N tính là gì?'
'Tôi là sinh viên năm hai chuyên ngành máy tính của đại học T, sao tôi chưa từng nghe sư huynh Lý Thạc Mẫn này?'
'Ha ha ha, chủ thớt nghe thấy không, sinh viên cùng trường mấy người đến trực tiếp vả mặt thớt!'
'Lầu trên nói chưa từng nghe Lý Thạc Mẫn, học máy tính nhưng chưa từng nghe tên Lý Thạc Mẫn? Sợ là hai năm này đều không đi học đúng không? Rớt tin chỉ sướng nhỉ?'
'Ngại ghê, điểm tích lũy mỗi môn của tôi đều là bốn điểm cao nhất, cũng chưa từng trốn học, cảm ơn.'
'Cho tôi nhỏ giọng lẩm bẩm một câu, bạn học chuyên ngành máy tính của đại học T này, đại học T chúng tôi có một điểm khác, điểm cao nhất là năm...'
'Phì — ha ha ha ha ha, một đám ngu lìn muốn ngụy trang quân địch cũng không biết làm cho tới.'
'Sao cho tới bây giờ cũng chưa từng nghe tên anh ta? Chưa bao giờ nghe anh ta từng làm được gì? Mấy người chém gió trên Weibo mạnh thế?'
'Đúng rồi, Dino L người ta còn chưa lên tiếng, mấy người ở đây khoe khoang một tiến sĩ nho nhỏ của đại học T là hacker lợi hại nhất, mặt cũng to đấy.'
'Dino L! Nam thần của em! Nhắc đến cậu ấy mị nhớ lại "Trận chiến phản kích" lần trước! Đẹp trai vãi!'
'Wow wow wow, tôi không chịu nổi nữa, tôi muốn đến Weibo nói cho cậu ấy biết, đại thần nào đó muốn đoạt vị trí thứ nhất với cậu ấy!'
'Tôi nhớ đội Kin của Dino L năm ngoái phân tích đẳng cấp hacker, không bằng bảo cậu ấy phân tích đẳng cấp của Lý Thạc Mẫn này đi.'
'Đúng đúng đúng, đây mới là chứng nhận uy tín!'
'Ha ha ha ha ha, nhanh lên, chúng ta cùng đi gọi Dino L! Bảo cậu ấy online!'
'Đừng, tốt xấu gì cũng nhẹ nhàng với tiến sĩ đại học T người ta tí! Bảo nhân vật dẫn đầu trong giới hacker đối đầu trực tiếp với anh ta được không vậy?'
'Ha ha ha ha ha ha ha khà khà khà khà khà khà, mấy người quả thực sắp cười chết tôi rồi.'
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro