Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

34~


Hồng Trí Tú liếc nhìn Lý Thạc Mẫn "nói đùa", cũng không tiếp tục đề tài này nữa, chỉ nhìn đồng hồ đeo tay nói: "Thời gian cũng không còn sớm, bọn Từ Hạc Triết chắc vẫn đang đợi tôi."

"Lúc này đã đi?"

Lý Thạc Mẫn nhìn Hồng Trí Tú, chớp mắt: "Không xem rút thưởng Weibo à? Giờ hẳn là mở thưởng rồi."

"Đối với tất cả kỹ thuật về phương diện máy tính, tôi vẫn rất tin tưởng cậu, cho nên xem hoặc không xem chẳng phải kết quả vẫn thế? Không lẽ tôi xem sẽ có gì thay đổi sao?"

Lý Thạc Mẫn hơi ngửa đầu, vô cùng tự tin: "Sẽ không."

Hồng Trí Tú thấy thế cười, "Ngày mai tôi còn có cuộc họp, muốn về sớm nghỉ ngơi."

Nói đến đây, anh dừng một lát, nhìn Lý Thạc Mẫn nói tiếp: "Cậu... Cậu nên đi ngủ sớm đi, đừng thường xuyên thức đêm."

Nghe vậy, Lý Thạc Mẫn cười nhìn Hồng Trí Tú, "Anh thật sự quan tâm tôi à?"

"Không thể?"

"Có thể, có thể."

Lý Thạc Mẫn đưa Hồng Trí Tú đến trước cửa, vẫn không nhịn được nói: "Anh thật sự không ngồi thêm lúc nữa?"

"Không được." Hồng Trí Tú lắc đầu.

Lý Thạc Mẫn cũng biết gần đây Hồng Trí Tú rất mệt mỏi, về sớm nghỉ ngơi mới là chuyện quan trọng.

"Vậy năm mươi đồng trúng thưởng Weibo, hôm nào cầm đi mời anh ăn hoành thánh nhé? Bên này có một thím bán mì hoành thánh ngon lắm."

"Được."

Hồng Trí Tú cười, "Vẫn phải cảm ơn vừa rồi, xin lỗi rơi vỡ máy tính."

Lý Thạc Mẫn sững sờ, sau đó mới nói: "Cảm ơn gì, lại nói, máy tính cũng bị chính tôi đẩy xuống đất."

Chuyện vừa nãy bị Lý Thạc Mẫn ôm ngồi trên đùi, Hồng Trí Tú không nhắc đến nhiều, Lý Thạc Mẫn cũng không.

Vốn là chuyện xấu hổ trời xui đất khiến, vốn xảy ra trong lúc vô tình, vốn là không quan trọng, nói nhiều quá trái lại hai người sẽ mất tự nhiên hơn.

Nhưng, sau khi hai người tách ra Lý Thạc Mẫn đóng cửa, Hồng Trí Tú trong thang máy nhớ lại chuyện ban nãy, vẫn không khỏi cong môi lên, cười khẽ một tiếng.

Giống nhau, Lý Thạc Mẫn ở nhà một mình, ngồi trên cái ghế trong phòng làm việc, nhớ lại trọng lượng trên đùi lúc nãy, nở nụ cười làm thế nào cũng không dừng được.

Thứ bảy, các nhân viên của Công nghệ Hoàng Long vẫn đang tăng ca, khổ không thể tả.

Uông Lâm đi rót nước sôi đi ngang qua phòng làm việc của Lý Thạc Mẫn, nghe thấy âm thanh nên dừng lại.

Chậm rãi đi đến bên cạnh Lý Thạc Mẫn, Uông Lâm giống như nhìn thấy ma, mặt đầy kinh dị: "Nếu như tao không nghe nhầm, mày vừa hát khẽ?"

"Hả? Vậy sao?"

Lý Thạc Mẫn nghe tiếng quay đầu lại cười nhìn Uông Lâm: "Không để ý."

Bị nụ cười này của Lý Thạc Mẫn làm cho nổi da gà, Uông Lâm kinh ngạc nói: "Đờ mờ, mùa xuân đến cũng có thể ảnh hưởng đến mày? Con mẹ nó mày xuân tình nhộn nhạo đúng không?"

"Nhộn em gái mày ấy chứ nhộn."

Lý Thạc Mẫn đẩy Uông Lâm ra, nói: "Đúng rồi mày nói cho Văn Tuấn Huy một tiếng, buổi tối tao có việc, đi trước."

"Buổi tối? Mày có việc? Còn đi sớm?"

Uông Lâm khó mà tin được nhìn Lý Thạc Mẫn, sợ hãi kêu lên: "Chẳng lẽ là hẹn hò? Mẹ nó lẽ nào mày vụng trộm yêu đương?"

"Hẹn hò?"

Khu làm việc bên ngoài, nghe được giọng nói như chiêng vỡ của Uông Lâm, mấy người Văn Tuấn Huy đứng lên, rất chi là hóng hớt chạy tới, "Lý Thạc Mẫn muốn đi hẹn hò?"

"Đậu má, không thể nào? Ông cũng có thể tìm được bạn gái?"

"Anh Mẫn, anh thoát kiếp FA từ khi nào vậy, sao không dẫn chúng tiểu nhân theo?"

"Im ỉm làm việc hả?"

"Cô gái này, trông ra sao, có ảnh không? Cao bao nhiêu? Ba vòng bao nhiêu?"

"Mấy tuổi rồi? Làm nghề gì? Có phải y tá không?"

Uông Lâm nghe vậy, vả một phát lên đầu Lục Hà nói "y tá", cười gian nói: "Cái đồ háo sắc từ trong trứng!"

Nhưng vừa nói lời này xong, thoáng nhìn Trương Nhã Vi phía sau hiếm khi không nói gì, anh ta mới ngẩn ra, thôi xong.

Bị làm cho ù cả tai, Lý Thạc Mẫn thiếu kiên nhẫn quát: "Câm miệng hết đi cho tôi! Ông đây nói là đi hẹn hò hả? Cứ nghe cái miệng của Uông Lâm nói vớ vẩn?"

Lần này Uông Lâm không dám ồn ào nữa, "Tao đây chẳng phải nghe mày nói buổi tối có chuyện, mới trông mặt mà bắt hình dong phát huy sao?"

Liếc nhìn Trương Nhã Vi đằng kia im lặng không nói, anh ta mới bảo thủ hỏi thăm: "Nhưng rốt cuộc mày đi đâu, còn xin về sớm?"

"Đi tham gia một buổi ra mắt phim cùng Khả Khả."

"..."

Con mẹ nó mày còn nói không phải hẹn hò.

"Khả Khả?"

Trương Nhã Vi vẫn luôn không nói gì vẻ mặt khó lường nhìn Lý Thạc Mẫn, "Buổi ra mắt phim của Doãn Tịnh Hàn? Hôm đó tôi hỏi ông có thể lấy được vé không, chẳng phải ông nói không thể sao?"

Nói với cô như thế, sau đó tự liên lạc với Liêu Khả Khả?

"Liêu Khả Khả? Đàn em của mấy người đúng không? Trông cũng rất ngoan, hai người thành bạn trai bạn gái từ khi nào?"

Quyền Thuận Vinh ở bên cạnh vừa dứt lời, đã bị Văn Tuấn Huy cho một vả.

"Ha ha, đánh sướng nhỉ? Có phải ông muốn chết không?"

"Ông ngậm miệng đi!"

Lý Thạc Mẫn nghe vậy nhíu mày, sao cảm thấy hôm nay chỉ số IQ của đám này bị giảm mạnh, nói toàn mấy lời tào lao.

"Tôi và Khả Khả? Đệt! Mấy người đi ra ngoài không mang não à? Tôi chỉ đột nhiên tò mò muốn đi xem buổi lễ ra mắt, thuận đường cho cô bé một tấm vé, cũng không được?"

"Ai tin?"

Quyền Thuận Vinh nhận biết về bầu không khí là số không thỉnh thoảng muốn chết.

Lý Thạc Mẫn sắp bị giận cười, nhìn Quyền Thuận Vinh mắng: "Còn lẩm bẩm nữa, tôi sẽ khiến ông một năm không lên mạng được."

"..."

Thấy Lý Thạc Mẫn thật sự tức giận, người vây xem cũng không dám ồn ào nữa, mỗi người trở về vị trí làm việc, chỉ còn lại Uông Lâm và Trương Nhã Vi đứng đó.

Chơi thì chơi, nhưng quen biết Lý Thạc Mẫn nhiều năm như vậy, nhìn thái độ ngày thường Lý Thạc Mẫn đối xử với Liêu Khả Khả, Uông Lâm cũng biết Lý Thạc Mẫn không thể có hứng thú với cô.

"Có điều nói đi cũng phải nói lại, sao mày đột nhiên muốn đi tham gia buổi ra mắt phim với Khả Khả? Không phải mày không có hứng thú với minh tinh à?"

"Bây giờ có hứng thú."

Lời này của Lý Thạc Mẫn, khiến Uông Lâm chợt nhớ đến hôm lễ tình nhân, người tên Đỗ Hiểu Thần kia...

Mặc dù sau đó dưới sự ép hỏi của họ, Lý Thạc Mẫn nói câu ngây thơ chỉ đưa người về nhà thôi chắc như đinh đóng cột, nhưng Đỗ Hiểu Thần kia đúng là rất đẹp...

Nữ thần của trạch nam đấy...

Mà bây giờ Lý Thạc Mẫn lại đi tham gia buổi ra mắt phim của minh tinh...

"Chẳng lẽ hôm nay Đỗ Hiểu Thần kia cũng đến? Lẽ nào mày thật sự thích cô ta? Anh Mẫn, tuy rằng trong lòng em anh cũng là đàn ông có sức hút, nhưng nói thật, vị trí của Đỗ Hiểu Thần này quá cao, đẳng cấp cũng cao, hay là chúng ta quên đi? Minh tinh lớn như này xem thì được, đừng ngấp nghé, mấy cô ấy cũng chỉ ưng ý người như Hồng Trí Tú."

Lý Thạc Mẫn liếc nhìn Uông Lâm, "Mày suy nghĩ nhiều thật, người bắn đại bác cũng không tới cũng có thể kéo vào được, đừng nói lảm nhảm nữa, mau đi làm việc đi, tao chỉ đột nhiên muốn đi xem mới lấy vé thôi, không vì điều gì cả."

Lý Thạc Mẫn đã nói vậy, Uông Lâm cũng không tiện hỏi nhiều, chỉ đáp một tiếng rời đi: "Được được."

Trước khi đi còn tiện thể dẫn theo Trương Nhã Vi đứng bên cạnh.

Buổi chiều, nói là đi sớm, nhưng vừa bắt tay vào việc Lý Thạc Mẫn đã quên thời gian, cũng may Liêu Khả Khả đã đến trước cửa địa điểm thấy hắn vẫn chưa tới, bèn gọi điện cho hắn.

Sáu giờ mười, Lý Thạc Mẫn ra khỏi khu làm việc dưới cái nhìn chằm chằm của các đồng nghiệp đang tăng ca xuống bãi đỗ xe ngầm, chưa đến ba mươi phút, Lý Thạc Mẫn đã đến hội trường, Liêu Khả Khả mặc áo váy trắng đứng ở ngoài cửa đợi hắn.

"Sư huynh! Ở đây ở đây!"

Liêu Khả Khả nhìn thấy Lý Thạc Mẫn trước vừa vẫy tay vừa kêu to trong đám người, dẫn đến người xung quanh liên tiếp liếc mắt.

Lý Thạc Mẫn nghe tiếng đi đến trước mặt Liêu Khả Khả, cười nói: "Giọng em to thế này, có thể so sánh với Vi Vi sư tỷ em rồi."

"Không phải em sợ anh không nghe thấy à?"

Liêu Khả Khả vội la lên: "Đi thôi đi thôi, thời gian không còn sớm, chúng ta nhanh chóng đi vào tìm vị trí tốt, lát nữa nhìn nam thần trong khoảng cách rất gần!"

"Được."

Buổi ra mắt không diễn ra ở rạp chiếu phim mà đặt trong hội trường.

Mấy diễn viên chính đều là minh tinh đang hot, chứ nói gì còn có một ảnh đế Doãn Tịnh Hàn trẻ tuổi, bên ngoài hội trường chật ních fan cầm banner hô to tên idol nhà mình, tiếp ứng cho idol nhà mình.

Hai người chen trong đám người gần mười phút, mới chen đến cửa soát vé vào hội trường.

Buổi ra mắt bắt đầu lúc tám giờ, nhưng hơn bảy giờ hội trường hình cầu thang đã ngồi đầy người, Liêu Khả Khả dẫn Lý Thạc Mẫn tìm rất lâu mới tìm được chỗ ngồi hơi gần phía trước ngồi xuống.

Bảy giờ ba mươi, trên sân khấu nhân viên công tác vẫn đang chạy thử ánh đèn, lúc tám giờ kém mười, màn hình sau sân khấu mới sáng ảnh nền lên, bảo vệ vào vị trí, mấy minh tinh cũng không biết là vẫn chưa đến hay là ở phía sau sân khấu nghỉ ngơi.

Dù sao cho tới bây giờ Lý Thạc Mẫn không nhìn thấy Doãn Tịnh Hàn, càng không nhìn thấy Hồng Trí Tú.

Lý Thạc Mẫn hơi nhàm chán khoác một tay lên tay vịn chống cằm.

Đến tám giờ, hai MC một nam một nữ mới chậm rãi đi lên sân khấu, Lý Thạc Mẫn nhìn lạ mắt.

"Wow! Thế mà mời được Trương Tinh Nam và Bội Hồng làm MC! Đoàn làm phim này giàu nứt đố đổ vách cỡ nào!"

Liêu Khả Khả kích động kéo áo Lý Thạc Mẫn: "Sư huynh sư huynh, anh mau nhìn đi!"

"À."

"Sao có thể không giàu nứt đố đổ vách, có Hồng Trí Tú sếp tổng của Hồng thị đầu tư đấy, thiếu gì cũng sẽ không tiếu tiền."

Cô gái sau lưng Liêu Khả Khả hưng phấn nói liên tiếp, "Nhưng tôi không thích anh ta cho lắm, cứ cảm thấy là công tử nhà giàu rất ăn chơi."

"Đúng đúng đúng, đặc biệt là những scandal với Doãn Tịnh Hàn, tôi ghét nhất!"

Lý Thạc Mẫn liếc nhìn Liêu Khả Khả, nói: "Anh cũng ghét."

"Đúng không đúng không, cô xem người qua đường như sư huynh tôi cũng cảm thấy scandal kia quá mức rồi."

Liêu Khả Khả nói rất nhiều, nhưng Lý Thạc Mẫn cũng không có tâm tư để nghe, không nhìn thấy Hồng Trí Tú hắn cảm thấy rất không thú vị.

Đợi MC giới thiệu phim xong, mời hai diễn viên chính của phim và mấy diễn viên phụ lên sân khấu, khán giả hét ầm lên, Lý Thạc Mẫn vội vàng bịt hai tai, hơi nhìn lên sân khấu.

Một đống trai xinh gái đẹp, nhưng không thể không nói đúng là Doãn Tịnh Hàn nổi bật nhất, nụ cười ấm áp, khí chất hoàn mỹ, hoàn toàn hấp dẫn ánh mắt hơn những người kia, nhưng với Lý Thạc Mẫn mà nói cũng chỉ có như vậy thôi.

Nhìn mấy diễn viên đang tương tác, ca hát, giới thiệu phim, Lý Thạc Mẫn cũng không hiểu tại sao nhân vật nam nữ chính hát đối đáp một bài tình ca phổ biến hiện nay, sẽ khiến cho người trong hội trường không ngừng thét chói tai, hắn rõ ràng nghe thấy nữ chính ấy hát lạc nhịp.

"... Bầu không khí hôm nay thực sự rất nóng. Hôm nay chúng tôi cũng mời được phía đầu tư của bộ phim đến hiện trường, vậy tiếp theo, chúng ta cùng vỗ tay nhiệt liệt chào đón nhà đầu tư lên sân khấu, được không?"

"Wow! Có phải Hồng Trí Tú không!"

Không biết là ai lớn tiếng hét dưới sân khấu.

"Ơ? Vừa rồi hình như tôi nghe thấy có người gọi tên tổng giám đốc Hồng à? Nhưng hôm nay tổng giám đốc Hồng không đến ~ mời tiến lên sân khấu chính là tổng giám đốc 'thời trang cao cấp' đẹp trai nhất của chúng ta —— Thôi Thắng Triệt!"

MC vừa dứt lời, một người hào hoa phong nhã, khí chất khiến người khác không dám lại gần đã đi lên sân khấu đứng bên cạnh Doãn Tịnh Hàn, nhận micro của MC bắt đầu tự giới thiệu.

"Thôi tổng, tôi nghe nói lần này lựa chọn diễn viên, quý công ty cũng tham dự trong suốt quá trình, cuối cùng làm thế nào xác định được một nhóm cộng sự tốt như vậy nhỉ?"

Thôi Thắng Triệt nhìn Doãn Tịnh Hàn bên cạnh, ôn hòa cười nói: "Doãn Tịnh Hàn là một diễn viên ưu tú, cũng là người bạn tôi quen biết nhiều năm, đương nhiên điểm đẹp trai ngời ngời này thì không cần tôi sử dụng từ ngữ để miêu tả, nhiều năm qua lại, kỹ năng diễn xuất, nhân phẩm của cậu ấy, tôi đều rất thưởng thức, yêu thích..."

Lý Thạc Mẫn lạnh lùng nhìn sân khấu không có Hồng Trí Tú, lúc Thôi Thắng Triệt còn đang miêu tả tình nghĩa thâm sâu của mình và Doãn Tịnh Hàn hắn bỗng nhiên đứng lên, đi đến cửa hông của hội trường.

Lúc kéo cửa ra chuẩn bị rời đi, Thôi Thắng Triệt nói chuyện xong, chỉ thấy MC trên sân khấu lập tức hào hứng.

"Nói cho mọi người một tin tức, vừa rồi đột nhiên nhận được một tin tức của đạo diễn, nói là có người vô cùng quan trọng đã chạy đến hiện trường, mọi người đoán xem là ai?"

"Ai vậy ???"

"Cha mẹ của Doãn Tịnh Hàn?"

"Hay là em của anh ấy?"

"MC đừng câu giờ nữa, mau nói đi!"

MC nâng hứng thú của khán giả đủ rồi, mới cười nói: "Chúng ta vỗ tay cho mời tổng giám đốc tập đoàn Hồng thị trong lúc bận rộn cũng chạy tới vì bộ phim —— Hồng Trí Tú, tổng giám đốc Hồng!"

Khi tiếng vỗ tay vang lên, Lý Thạc Mẫn đóng cửa lại, quay người đi về chỗ ngồi.

"Sư huynh anh đi vệ sinh nhanh thế đã quay lại rồi?"

Liêu Khả Khả không biết sư huynh nhà mình định bụng bỏ mình lại một mình rời đi, nhìn Lý Thạc Mẫn nói.

"Ừ."

Lý Thạc Mẫn tùy ý gật đầu một cái, thẳng người nhìn người trên sân khấu, hình dáng thon dài tuấn tú sáng sủa, cũng không hề thua kém trong một đám minh tinh, mặc dù trên mặt mang theo nụ cười nhạt, lại làm cho người ta cảm thấy vô cùng lạnh lùng, vô cùng cao quý.

Cũng không biết có phải MC cố tình làm không, trực tiếp đứng lên mời Hồng Trí Tú ngồi bên phía còn lại của Doãn Tịnh Hàn, hai người rất gần nhau.

Mà đặt câu hỏi với Hồng Trí Tú cũng chầm chậm trở nên mập mờ, nhằm vào Doãn Tịnh Hàn.

"Như vậy Hồng tổng, chắc là anh đã xem trailer phim đúng không? Trong đó có một cảnh là nữ chính ngồi trên đùi nam chính cũng chính là ảnh đế Doãn Tịnh Hàn của chúng ta làm nũng, không biết anh cảm thấy thế nào?"

Nhưng không biết lời này của MC sai ở đâu, Hồng Trí Tú vẫn luôn nở nụ cười nhạt, đang nhàn nhã ngồi hơi ngẩn ra, cũng không biết nghĩ đến chuyện gì bỗng nhiên cười ra tiếng.

Cả hội trường yên tĩnh trong thời gian ngắn, một lát sau mới phát ra tiếng thét chói tai kinh người!

Hồng Trí Tú chưa bao giờ cười như vậy trước mặt truyền thông.

"Đạ mấu, nam thần! Giây phút đó tôi cảm thấy hình như mình yêu rồi!"

"Anh ấy và Doãn Tịnh Hàn rất xứng á a a!"

"Mẹ ơi, mẹ ơi, tiếng cười trầm thấp, thoải mái quá! Nụ cười kiểu tổng giám đốc!"

"Bây giờ tôi lại cảm thấy Doãn Tịnh Hàn ở bên anh ta cũng không tệ?"

Đồ cứt chó mẹ nó, Lý Thạc Mẫn bị đầu độc âm thanh mặt tái mét rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro