Chương 12
Những tin đồn ngày càng lan rộng, thậm chí đến tai Seokmin. Một buổi tối, khi Joshua về đến căn hộ, anh thấy Seokmin đang chờ mình với vẻ mặt nghiêm trọng.
"Chuyện này là sao, Joshua? Tại sao em và Seungcheol lại xuất hiện thế này?"
Joshua sững người, cảm giác như bị dao đâm vào tim. "Anh đang nghi ngờ em sao?"
Seokmin thở dài, giọng nói chứa đầy đau đớn. "Không phải anh nghi ngờ em, nhưng mọi thứ đang quá hỗn loạn. Anh chỉ muốn nghe sự thật từ em."
Joshua cảm thấy lòng mình chùng xuống. Anh nhìn thẳng vào mắt Seokmin, giọng nói nghẹn ngào. "Seokmin, em không cần phải giải thích gì cả. Nhưng nếu anh không tin em... thì chúng ta chẳng còn gì để nói."
Nói xong, Joshua quay lưng bước đi, để lại Seokmin đứng đó, đau khổ và bất lực.
Sau khi rời khỏi căn hộ của Seokmin, Joshua dành vài ngày ở ẩn, không tham gia bất kỳ buổi chụp hình hay sự kiện nào. Anh cảm thấy mệt mỏi và bị tổn thương khi người duy nhất anh tin tưởng nhất lại nghi ngờ mình. Trong khi đó, Seokmin dường như cũng rơi vào trạng thái mất phương hướng. Công việc vẫn cần được giải quyết, nhưng trong đầu anh chỉ tràn ngập hình bóng của Joshua và những lời cuối cùng mà anh nói ra trong sự ngu ngốc.
Seokmin thử liên lạc với Joshua, nhưng không nhận được phản hồi. Anh thậm chí còn đến căn hộ của Joshua, nhưng người bảo vệ cho biết anh đã rời đi. Sự im lặng kéo dài khiến Seokmin bắt đầu cảm nhận được nỗi sợ lớn nhất của mình: mất Joshua.
Trong lúc Seokmin và Joshua đang rạn nứt, Seungcheol không ngừng lợi dụng cơ hội để tiếp cận Joshua. Một buổi tối, anh ta tìm đến căn hộ mới của Joshua với một túi đồ ăn và gương mặt tỏ ra đầy quan tâm.
"Joshua, anh nghe nói em đã dừng công việc một thời gian. Em ổn chứ?"
Joshua mệt mỏi nhìn Seungcheol nhưng vẫn giữ thái độ lịch sự. "Cảm ơn anh đã quan tâm. Em chỉ cần thời gian để suy nghĩ."
Seungcheol cười nhẹ, đặt túi đồ ăn lên bàn. "Anh hiểu. Nếu em cần bất kỳ điều gì, anh luôn ở đây."
Một ngày, Seungcheol chủ động hẹn gặp Joshua tại studio. Lần này, anh không che giấu ý định của mình nữa.
"Joshua, anh không thể giả vờ nữa. Anh vẫn yêu em," Seungcheol thẳng thắn nói, ánh mắt đầy chân thành nhưng cũng có chút ích kỷ.
Joshua sững người. "Seungcheol, em... Em không nghĩ chúng ta nên nói chuyện này. Em đã có Seokmin, và anh ấy là người em yêu."
Seungcheol cười nhạt, bước tới gần hơn. "Seokmin? Cậu ta có thể hiểu em như anh không? Chúng ta đã bên nhau từ những ngày đầu, Joshua. Anh biết rõ mọi thứ về em. Cậu ta không bao giờ có thể thay thế được anh."
Joshua lùi lại, giữ khoảng cách. "Seungcheol, em biết ơn anh vì tất cả những gì anh từng làm cho em. Nhưng giữa chúng ta chỉ có tình bạn, và em không muốn mất điều đó. Xin anh đừng phá hỏng mọi thứ."
Nhưng Seungcheol không dừng lại. Anh cố tình chụp ảnh cùng Joshua trong những khoảnh khắc gần gũi, sau đó tung lên mạng xã hội kèm những dòng trạng thái ẩn ý, như thể giữa họ đang có mối quan hệ đặc biệt.
Điều này nhanh chóng lan đến tai Seokmin, khiến anh như bị đâm thêm một nhát dao vào lòng tự tôn.
Một buổi tối sau cuộc họp kéo dài, Seokmin ngồi một mình trong văn phòng, nhìn qua khung cửa kính lớn của tòa nhà.
Ký ức về những khoảnh khắc hạnh phúc với Joshua hiện lên trong đầu anh, khiến anh càng thêm hối hận. Anh nhận ra rằng mình đã sai khi để sự nghi ngờ chi phối tình yêu.
Seokmin quyết định không thể để Seungcheol đạt được mục đích. Anh bắt đầu điều tra và tìm kiếm bằng chứng về những tin đồn xung quanh Joshua. Sau vài ngày, anh nhận được báo cáo từ đội ngũ PR của mình, trong đó ghi rõ rằng Hyunwoo chính là người đứng sau việc lan truyền các bài viết bịa đặt.
Seokmin lập tức tìm đến Seungcheol trong một sự kiện thời trang, nơi anh biết anh ta sẽ xuất hiện. Joshua cũng có mặt tại đó, ngồi ở hàng ghế đầu cùng với Seungcheol.
Khi Seokmin bước vào, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía anh. Anh không quan tâm đến sự chú ý của đám đông, mà tiến thẳng đến chỗ Joshua và Seungcheol.
"Seungcheol." Seokmin lên tiếng, giọng nói lạnh lẽo nhưng đầy uy quyền. "Chúng ta cần nói chuyện."
Seungcheol đứng dậy, cố gắng giữ vẻ tự tin. "Chủ tịch Lee, tôi không nghĩ chúng ta có gì để nói."
Seokmin nhếch mép cười, rút ra một tập tài liệu từ túi áo. "Ồ, tôi nghĩ ngược lại. Đây là tất cả bằng chứng cho thấy cậu đứng sau những tin đồn về tôi và Joshua. Cậu nghĩ rằng trò chơi nhỏ này sẽ kéo dài được bao lâu?"
Seungcheol hơi tái mặt, nhưng vẫn cố tỏ ra bình thản. "Anh không có bằng chứng rằng tôi trực tiếp làm điều đó."
Seokmin tiến lại gần hơn, giọng nói thấp nhưng đầy đe dọa. "Tôi không cần. Chỉ cần tôi nói một câu, sự nghiệp của cậu sẽ kết thúc ngay lập tức. Tôi không muốn làm lớn chuyện này, nhưng nếu cậu còn tiếp tục phá rối, tôi sẽ không ngần ngại."
Seungcheol nhếch mép, đáp lại với giọng đầy thách thức:"Chúng ta sẽ xem."
Joshua Lên Tiếng Và Kết Thúc Mọi Chuyện:"Seungcheol, em biết anh đã làm gì. Em cảm ơn anh vì tình cảm của anh, nhưng trái tim em đã thuộc về Seokmin. Em yêu anh ấy, và em không muốn mất anh ấy. Em mong anh hiểu và buông bỏ."
Seungcheol im lặng, ánh mắt thoáng buồn nhưng biết rằng Joshua đã đưa ra lựa chọn của mình. Anh rời đi, không nói thêm lời nào.
Sau khi Seungcheol rời đi, Seokmin quay sang Joshua, ánh mắt chứa đựng sự hối hận sâu sắc. "Joshua, anh xin lỗi. Anh đã không tin em khi em cần anh nhất. Anh đã để sự nghi ngờ phá hỏng mọi thứ giữa chúng ta."
Joshua nhìn Seokmin, trái tim anh dao động. "Seokmin, em không cần anh phải bảo vệ em khỏi thế giới. Điều em cần là một người luôn tin tưởng em, dù thế giới ngoài kia có nói gì."
Seokmin bước lại gần, nắm lấy tay Joshua. "Anh hiểu rồi. Anh hứa sẽ không bao giờ để sự nghi ngờ làm tổn thương em thêm một lần nào nữa. Anh yêu em, Joshua. Và anh sẽ làm mọi thứ để chứng minh điều đó."
Joshua im lặng trong vài giây, rồi khẽ gật đầu. "Em cũng yêu anh, Seokmin. Nhưng anh phải nhớ rằng tình yêu cần sự tin tưởng, và chúng ta sẽ cùng nhau xây dựng điều đó."
Trong ánh sáng lấp lánh của sự kiện thời trang, Seokmin và Joshua trao cho nhau cái ôm thật chặt, bỏ qua mọi ánh nhìn tò mò của những người xung quanh. Tình yêu của họ, dù trải qua nhiều thử thách, cuối cùng đã tìm lại được sự trọn vẹn.
.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro