Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Yêu ơi đừng ghét em mà

Đã qua chỉnh sửa lại

...

Tháng thứ hai sau khi chúng tôi rơi vào cuộc chiến tranh lạnh, tôi nhận được một chiếc thiệp cưới. Câu chữ trên đó như một nhát dao đâm thẳng vào trái tim tôi: "Mình chia tay đi từ miệng anh ấy."

Tay tôi run rẩy cầm lấy tấm thiệp, miệng mấp máy nhưng không thể thốt ra lời nào. Tôi chỉ biết nhìn anh, trong sự ngỡ ngàng lẫn bất lực.

"Vì sao?" Tôi cất tiếng, giọng nghẹn ngào, từng chữ như chực trào ra từ cổ họng.

Anh bước đến, ôm lấy bờ vai tôi, giọng nói anh thỏ thẻ nhưng cũng đầy lo lắng.

"Trí Tú à, đừng khóc. Anh thương em rất nhiều, nhưng cha mẹ anh muốn anh cưới một người môn đăng hộ đối để nối dõi. Anh không còn cách nào khác. Nếu không, em sẽ gặp nguy hiểm."

Ánh mắt anh đượm buồn, đôi môi mím chặt khi nói tiếp. "Anh đã cố gắng để cha mẹ nhìn thấy những điều tốt đẹp ở em, nhưng họ không chịu nghe. Họ nói những lời không đúng về em. Thậm chí, khi anh kiên quyết phản đối, mẹ anh đã lấy em ra làm cái cớ để dọa anh."

Giọng anh nghẹn lại, như thể nỗi đau đớn đang chực tràn ra.

"Em sẽ ngoan, em sẽ không quấy rầy anh nữa. Đừng bỏ em, Thạc Mân."

Tôi ôm chầm lấy anh, nước mắt tuôn rơi như bên dòng sông mùa mưa. Đôi tay tôi siết chặt vòng eo anh, không muốn buông ra. Anh ôm tôi một lúc, rồi nhẹ nhàng rời khỏi vòng tay tôi, nhưng ánh mắt vẫn đầy lưu luyến.

"Đừng khóc nữa, em à. Sau này không có anh, sẽ chẳng ai lau nước mắt cho em đâu. Nhớ là đừng bỏ bữa, không đi chơi khuya quá, và cũng đừng khóc nhiều nhé. Thị lực em yếu lắm."

Anh cố gắng rời xa, nhưng tôi lại không muốn. Hai tháng qua, tôi đã quen với hơi ấm từ cơ thể anh, cái ôm chặt đầy an ủi và những lời mật ngọt mà anh dành cho tôi. Tôi cứ ngỡ rằng, sau hai tháng xa cách, chúng tôi sẽ gỡ bỏ được những khúc mắc, nhưng giờ đây, mọi thứ lại như một giấc mơ vụn vỡ.

Anh đã quyết định bỏ tôi để lấy vợ. Tình yêu giữa chúng tôi như một ngọn lửa đã tắt, và anh sẽ không còn bên tôi, không còn dỗ dành những lúc tôi cần anh nhất.

“Em không muốn mà, Thạc Mân à! Em xin lỗi. Em xin lỗi vì đã lớn tiếng với anh, em sai. Xin anh đừng bỏ em…”

Lời van xin của tôi như những cơn gió thoảng qua, không thể chạm đến trái tim anh. Anh bước đi, để tôi lại với cơn mưa tầm tã, để tôi gặm nhấm nỗi đau đớn đang xé nát tâm hồn.

Mặc cho tôi khóc lóc, van xin thảm thiết, anh không quay đầu lại. Tôi quỳ gối giữa dòng đời vội vã, ôm chặt chiếc nhẫn đôi, nước mắt hòa cùng mưa, tủi thân như một đứa trẻ lạc lõng. Cơn mưa càng lúc càng lớn, những ánh mắt xung quanh thắc mắc, xì xào về tôi. Họ có lẽ nghĩ tôi điên dại, hoặc hiểu rằng tôi vừa trải qua một nỗi đau khôn cùng.

Tôi chập chờn bước đi dưới làn mưa, khuôn mặt tái nhợt, không chút sức sống. “Thạc Mân…” Tôi lẩm bẩm, như một lời cầu nguyện. Giá mà lúc này có anh bên cạnh, có lẽ mọi thứ đã khác. Thạc Mân, người chưa bao giờ để tôi phải chịu lạnh giữa cơn mưa. Anh luôn kéo tôi vào lòng, bảo vệ tôi khỏi những cơn bão, dù đôi khi tôi bướng bỉnh không nghe lời.

Giờ đây, tôi lại một mình dưới cơn mưa này. Tại sao anh không đến? Tại sao không ôm lấy tôi và đưa tôi về nhà? Có phải anh đã chán ghét tôi đến mức này?

Không, anh vẫn thương tôi. Anh chỉ đang đấu tranh giữa tình yêu và chữ hiếu, cố gắng bảo vệ tôi khỏi lưỡi dao sắc bén của cha mẹ anh. Nhưng tôi không thích thú với cách bảo vệ ấy. Sự bảo vệ đó chỉ khiến tôi đau đớn hơn, như một vết thương không bao giờ lành.

Tôi lảo đảo, sức lực dần cạn kiệt, và cuối cùng, cơ thể tôi không còn đủ sức chống cự. Tôi ngã xuống, ngất xỉu trước cánh cửa nhà người lạ, giữa cơn mưa lạnh lẽo.

...

Dưới ánh đèn mờ ảo, không gian xung quanh như ngưng đọng lại khi tôi tỉnh dậy. Tiếng nói quen thuộc, ấm áp nhưng lại mang theo nỗi lo âu, làm tôi cảm thấy như được trở về với những kỷ niệm đẹp đẽ của một thời thơ ấu.

“Tú? Mày tỉnh rồi!”

Cậu ấy, người bạn thuở nhỏ của tôi, gương mặt thoáng vẻ mệt mỏi nhưng ánh mắt sáng lên như ánh mặt trời sau cơn mưa. Cậu ôm chầm lấy tôi, nhưng trong vòng tay đó, tôi chỉ cảm nhận được sự cô đơn dâng trào.

“Tao cứ nghĩ mày vẫn đang ở trời u đấy,” cậu nói, giọng vui vẻ nhưng tôi biết, bên trong cậu cũng nặng trĩu nỗi buồn như tôi. “Mày về đây vì thiệp mừng từ Thạc Mân đúng không? Vậy là mày và anh ấy sắp về chung một nhà rồi nhỉ? Chúc mừng chúc mừng!”

Câu chúc mừng ấy như một mũi dao đâm thẳng vào lòng tôi. Tôi câm lặng, không thể nói gì. Anh, người tôi yêu thương hơn cả bản thân mình, lại sánh bước bên một người khác. Cảm giác như tất cả mọi thứ xung quanh đều sụp đổ.

“Tao cũng nhận được thiệp mừng từ anh ấy.” Tôi rút từ trong túi ra chiếc thiệp, đưa cho cậu. Cậu cầm lấy, ánh mắt hoang mang, như thể muốn tìm ra câu trả lời cho sự bối rối này.

“Thế này là thế nào?” Cậu nắm chặt vai tôi, ánh mắt đầy thắc mắc.

“Cha mẹ Thạc Mân không thích tao. Họ không chấp nhận tình yêu của chúng tao chỉ vì anh ấy là con trưởng, cần phải nối dõi tông đường,” tôi nói, từng chữ như nghẹn lại trong cổ họng. “Anh chia tay tao để bảo vệ cho tao…”

Giọng tôi run rẩy, và bất chợt, tất cả những kìm nén bấy lâu vỡ òa. Cậu ôm tôi chặt hơn, xoa xoa lưng tôi như muốn vỗ về. Tôi òa khóc, nước mắt rơi như dòng sông không bờ bến.

“Hàn ơi, tao nhớ anh lắm. Anh không thương tao nữa. Anh bỏ tao rồi, Hàn ơi!” Tôi gục đầu vào vai cậu, lòng trĩu nặng.

Sao lại thế này? Tại sao tôi lại cứ phải dựa dẫm vào anh, để rồi giờ đây, khi cơn bão tình yêu ập đến, tôi lại bị bỏ lại giữa chốn mênh mông lạnh lẽo? Không có anh, tôi sẽ dựa vào ai đây?

Mỗi giọt nước mắt như một nhát dao, cứa vào trái tim tôi, cũng như chính những kỷ niệm đẹp đẽ về anh. Hạnh phúc, một từ giờ đây trở nên xa xỉ. Anh sắp lấy vợ, và tôi chỉ còn lại những hồi ức, những nỗi đau không thể nguôi ngoai. Trong vòng tay cậu, tôi tìm thấy một chút an ủi, nhưng lòng tôi vẫn trống rỗng.

Tôi không muốn quên, nhưng cũng không biết phải làm gì để tiếp tục sống trong thế giới không có anh.

...

Hai tuần sau, tôi đến dự đám cưới của anh ấy.

Đám cưới của anh, người mà tôi từng yêu thương, sẽ diễn ra. Tôi sẽ không còn là người yêu của anh, mà chỉ là một bóng hình lặng lẽ đứng giữa đám đông, nhìn anh mỉm cười bên cô dâu. Cảm giác ghen tị như một ngọn lửa âm ỉ trong lồng ngực, nhưng tôi không thể lại gần anh, không thể nói với anh những điều thầm kín trong lòng.

Cha mẹ anh đã cấm tôi, lo sợ rằng những hồi ức xưa sẽ khiến anh bị lung lay. Tôi hiểu, nhưng nỗi đau vẫn như một vết thương hở, không thể bôi thuốc. Nhìn anh hạnh phúc, tôi cố gắng nở một nụ cười, nhưng sâu trong lòng, có một khoảng trống không thể lấp đầy.

Doãn Chính Hàn ngồi bên cạnh, an ủi tôi bằng những lời lẽ dịu dàng, nhưng không thể nào xoa dịu được nỗi đau này. Tôi cảm thấy như mình đang ở giữa một cơn bão, trong khi mọi người xung quanh đều vui vẻ, còn tôi chỉ là một cái bóng lặng lẽ. Tôi muốn khóc, muốn gào thét, nhưng lại tự nhắc nhở mình phải mạnh mẽ, phải vui vẻ để anh yên lòng.

___

Tháng sau, khi mọi thứ kết thúc, tôi cảm thấy như mình đã trở thành một người khác. Tôi không còn vui tươi, tràn đầy sức sống như những ngày thường nữa . Tôi đã nộp đơn nghỉ việc, không còn tâm trí nào cho công việc, chỉ muốn thu mình lại trong bóng tối của chính mình. Tôi nhốt mình trong căn phòng, cùng với những lon bia, tìm kiếm một chút quên lãng.

Trái tim tôi như một cánh đồng hoang vu, không còn ánh sáng, không còn màu sắc. Những kỷ niệm về anh cứ quay cuồng trong tâm trí, như những cơn sóng dữ, khiến tôi chìm đắm trong nỗi nhớ. Anh từng là ánh cầu vồng, tô điểm cuộc đời tôi bằng những sắc màu tươi sáng, nhưng giờ đây, mọi thứ đã trở nên tăm tối.

...

Bốn tháng sau khi chia tay, tôi nhận ra mình rơi vào vực thẳm của nỗi buồn. Ngày hôm đó, tôi nhận giấy chẩn đoán mắc bệnh trầm cảm nặng, và không lâu sau, anh lại khoe với cả thế giới tin vui có con đầu lòng. Tôi đứng đó, cầm tờ giấy trong tay, cảm giác như mọi thứ xung quanh đã biến thành một bức tranh mờ nhạt. Doãn Chính Hàn, người bạn thân thiết, ôm tôi thật chặt, nước mắt lăn dài trên má, nhưng tôi chỉ lặng im, không còn cảm xúc. Hai chữ "trầm cảm" như một tảng đá đè nặng trong lòng.

Một năm sau, khi bóng tối đã chiếm lĩnh tâm hồn tôi, tôi quyết định rời bỏ thế giới này. Tôi đứng trên tầng thượng, nhìn xuống dòng người tấp nập, và tự hỏi liệu có ai hiểu được nỗi đau mà tôi đã trải qua. Tôi không muốn sống trong sự thống khổ này nữa, không muốn mang theo nỗi nhớ về một tình yêu đã qua.

Trước khi thả mình xuống, tôi lẩm nhẩm tên anh, như một lời cầu nguyện. Nếu kiếp sau, chúng tôi có thể gặp lại, tôi hy vọng thế giới sẽ chấp nhận tình yêu của chúng tôi, cho dù nó có thể khó khăn đến đâu. Tôi mỉm cười, lòng bình yên khi nghĩ về những gì sẽ đến. Có lẽ, trong giây phút cuối cùng này, tôi đã tìm thấy sự giải thoát. Không còn đau đớn, không còn ân hận, chỉ còn lại một cảm giác nhẹ nhõm.

Và như vậy, tôi đã rời bỏ mọi thứ, để lại sau lưng một câu chuyện tình yêu không trọn vẹn, một lời hứa chưa thành. Tôi mong rằng, nếu có một lần nữa, chúng tôi sẽ tìm thấy nhau và được yêu thương trọn vẹn.

Và hơn thế nữa , nếu kiếp sau tôi và anh có gặp lại thì xin thế giới hãy chấp nhận tình yêu của chúng tôi dù trong bất cứ hình hài nào .

Hoàn Chính Văn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #seoksoo#svt