Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

"3"

"Nhật của Seokmin - Ngày 11tháng11"

Tôi không thể chấp nhận rằng đám cưới đã diễn ra. Tôi cảm thấy như mình đang sống trong một cơn ác mộng không bao giờ kết thúc. Mỗi ngày trôi qua là một cuộc chiến với chính bản thân. Tôi đã không còn nhận ra mình nữa. Tâm hồn tôi như bị nghiền nát dưới áp lực của nỗi đau, mỗi nhịp tim như một nhắc nhở rằng Jisoo đã thuộc về người khác. Cảm giác hụt hẫng này giống như một hố sâu không đáy, nơi mà tôi chỉ có thể rơi xuống mà không bao giờ có thể trở lại.

Hình ảnh Jisoo trong bộ vest trắng, khuôn mặt tỏa sáng hạnh phúc bên người bạn đời, đã khắc sâu trong tâm trí tôi như một vết thương không bao giờ lành. Tôi tự hỏi liệu anh có biết rằng trái tim tôi đang tan vỡ từng mảnh một khi nhìn thấy anh như vậy? Mọi thứ xung quanh tôi như một bức tranh u ám, không có màu sắc, không có sự sống. Tôi không còn cảm thấy vui vẻ, không còn cười nổi, chỉ có sự trống rỗng bao trùm.

"Nhật của Seokmin - Ngày15 tháng11"

Mỗi sáng thức dậy, nỗi đau lại quặn thắt trong lồng ngực tôi. Tôi muốn hét lên, nhưng không có âm thanh nào thoát ra được. Cảm giác như một cơn sóng lớn đang cuốn trôi mọi hi vọng. Tôi không thể chấp nhận thực tế rằng Jisoo đã chọn người khác. Mỗi lần nhìn thấy anh, từng ánh mắt, từng cử chỉ đều như một vết dao cứa vào tim tôi. Mỗi giọt nước mắt rơi xuống đều mang theo từng kỷ niệm mà tôi đã từng gìn giữ.

Tôi đã từng nghĩ rằng mình có thể tiếp tục sống, nhưng giờ đây, tôi chỉ thấy mình như một cái xác không hồn. Tôi không thể ra ngoài, không thể gặp bạn bè, chỉ muốn trốn chạy khỏi mọi thứ. Đêm đêm, tôi nằm trên giường, trần trụi với những suy nghĩ u ám, hoài niệm về những giấc mơ mà tôi đã từng có với Jisoo. Giờ đây, tất cả đều là những mảnh ghép tan nát. Tôi không còn tìm thấy lý do để sống, chỉ còn lại nỗi cô đơn bao trùm.

"Nhật của Seokmin - Ngày20 tháng11"

Hôm nay, tôi đã thấy Jisoo và người bạn đời của anh tại một buổi tiệc. Cảnh tượng đó như một cú sốc điện, khiến tôi nghẹt thở. Tôi không biết mình đã làm gì sai.Tại sao số phận lại đối xử với tôi như vậy? Tôi không thể ngừng nghĩ về những khoảnh khắc mà tôi đã lỡ mất về những lời chưa bao giờ nói ra. Tôi đã muốn lao đến bên anh, nhưng từng bước chân lại nặng trĩu như hàng trăm kí vật. Cơ thể tôi như bị đóng băng, chỉ có lòng tôi thì đang rỉ máu.

Hình ảnh Jisoo hạnh phúc bên người khác như một tấm gương phản chiếu nỗi cô đơn của tôi. Tôi muốn gào lên, muốn nói với anh rằng tôi vẫn yêu anh, rằng anh là lý do mà tôi sống. Nhưng tôi chỉ có thể đứng lặng lẽ, lặng lẽ nhìn anh từ xa, nụ cười của anh như một nhát dao cắt vào tâm hồn tôi. Tôi cảm thấy như bị xé nát, từng mảnh vụn bay tán loạn trong không khí, không bao giờ có thể trở lại nguyên vẹn.

"Nhật của Seokmin - Ngày25 tháng11"

Tôi đã bắt đầu thấy mình đánh mất lý trí. Những đêm dài không ngủ khiến tôi cảm thấy như đang sống trong một cơn ác mộng triền miên. Mỗi tiếng đồng hồ trôi qua đều nặng nề, mỗi phút giây đều như một cuộc tra tấn. Tôi không thể tập trung vào bất kỳ điều gì, chỉ thấy những hình ảnh Jisoo, những kỷ niệm mà tôi đã giữ chặt trong trái tim, giờ đây đều như những vết thương đang chảy máu.

Có những lúc, tôi muốn viết một bức thư cho Jisoo, nhưng lại sợ rằng những lời nói sẽ chỉ làm tổn thương cả hai chúng tôi thêm lần nữa. Cảm giác tuyệt vọng lan tỏa trong tôi như một cơn bão, không có điểm dừng. Tôi không biết tương lai sẽ ra sao, không biết tôi có thể tiếp tục sống với nỗi đau này hay không. Mỗi giọt nước mắt đều mang theo nỗi cô đơn vô tận, như một biển cả sâu thẳm không có bờ bến.

"Nhật của Seokmin - Ngày30 tháng11"

Sáng nay, tôi đã thức dậy với một cảm giác trống rỗng hoàn toàn. Đám cưới của Jisoo đã trôi qua nhưng nỗi đau vẫn còn nguyên vẹn. Mỗi sáng, khi ánh nắng chiếu vào phòng, tôi lại cảm thấy như nó đang châm biếm nỗi đau của tôi. Không có gì có thể lấp đầy khoảng trống mà Jisoo để lại. Tôi đã cố gắng lao vào công việc, nhưng mọi thứ đều trở nên vô nghĩa. Tôi chỉ muốn tìm một lý do để tồn tại, nhưng mọi thứ dường như đều không có cách chữa lành.

Tôi muốn quên, muốn chạy trốn khỏi cảm xúc này, nhưng chúng lại bám riết lấy tôi như một cái bóng. Có những đêm, tôi chỉ muốn cầm dao, muốn xóa đi những vết thương trong lòng, nhưng rồi lại dừng lại. Tôi không thể làm tổn thương bản thân, nhưng nỗi đau này lại khiến tôi cảm thấy mình như một kẻ sống tội lỗi. Mỗi tiếng thở dài đều là một lời nhắc nhở rằng tôi đã để mất người mình yêu, người mà tôi không thể có. Cái cảm giác như thế này, đau đớn và tuyệt vọng, dường như không bao giờ có điểm dừng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro