Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 50 : Kế hoạch dỗ dành.

Hôm sau dù có hơi mệt nhưng Ha Eun vẫn đến công ty để làm việc. Biết cô chăm chỉ nhưng Jin không đồng ý vì muốn cô nghỉ ngơi thêm. Song, Ha Eun có vẻ còn giận dỗi và tỏ ý không muốn quan tâm đến những lời anh nói vậy nên Jin cũng đành để cô đến công ty. Vì anh biết tính tình cô vốn dĩ rất ngang bướng, dù anh không đồng y thì cô nhất định vẫn sẽ đi làm cho bằng được mà thôi.

Tuần trước, Ha Eun vừa được thăng chức lên làm phó phòng, nên công việc của cô bận bịu hơn rất nhiều. Nhưng bù lại, cô được mọi người công nhận thực lực mà bản thân đã bỏ ra. Dù có mang danh nghĩa là vợ của tổng giám đốc, là con dâu trưởng của tập đoàn Kim thị, và là con gái của một chủ tịch tập đoàn thương mại lớn, nhưng Ha Eun vẫn luôn muốn chứng minh cho tất cả mọi người thấy sự nỗ lực và cố gắng của cô trong công việc. Cô vào công ty bằng thực lực chứ không phải bằng quan hệ.

Cơ mà... mấy cái danh hiệu đó nghe cũng sang và ngầu thật.

Nếu tập đoàn K-jung của nhà họ Jung kia không bị phá sản, thì bây giờ Ha Eun còn có thêm một danh hiệu nữa là người thừa kế chính thức của K-jung. Vốn dĩ bố ruột của cô là chủ tịch, ông bà nội lại coi trọng con cháu trưởng trong gia đình. Vậy nên dù Ha Eun có là con gái, cô vẫn được thừa kế tập đoàn của gia tộc. Có lẽ chính vì lí do được truyền bao thế hệ này đã khiến cho lão Jung Dae-sung và vợ của ông ta không phục, nên mới làm ra những tội ác tày trời chỉ vì muốn tranh giành cho bằng được vị trí chủ tịch.

Chỉ cần nghĩ đến hai con người độc ác đó, Ha Eun liền kích động, cô nắm chặt hai tay, nghiến răng giận dữ nhìn vào màn hình vi tính trước mặt. Sau một hồi trong trạng thái căng thẳng, cô mới dịu đi được đôi phần, lông mày mới từ từ dãn ra.

Đột nhiên, Ha Eun nghĩ về Hoseok. Không biết dạo này anh sống thế nào nữa. Sau lần hẹn ở quán cà phê kia và sinh ra những hiểu lầm không đáng có với Jin, cô dường như chưa gặp lại Hoseok. Nhưng Ha Eun đoán có lẽ bây giờ trông anh rất khốn khổ. Cách đây không quá năm ngày, bố Kim đã gọi cho cô, và bảo rằng tên tài xế năm đó vì sợ hãi sẽ liên lụy đến vợ con mình nên đành chịu ra đầu thú. Lúc đó, cô cũng ngầm hiểu được rằng tội ác mà vợ chồng lão già kia đã gây ra sắp được đưa ra ánh sáng.

Phiên tòa hôm đó, nhất định cô sẽ tham dự, sẽ tận mắt chứng kiến sự đau khổ, dằn vặt trên gương mặt họ khi bị kết án. Những chuyện này đã được bố Kim lo liệu ổn thỏa, nên mức án và hai con người đó phải gánh chịu sẽ không hề nhẹ.

Mặc dù biết rằng Hoseok - người anh họ cô quý nhất sẽ rất đau khổ vì việc này, nhưng Ha Eun cũng đành mặc kệ. Máu mủ thì sao chứ? Ruột thịt thì sao chứ? Đến cuối cùng lão già Dae-sung vẫn hại bố mẹ ruột của cô chỉ vì cái tập đoàn chết tiệt đó! Nhưng rồi lão ta cũng vẫn để cho tập đoàn của cả gia tộc sụp đổ. Tiền tài, danh vọng, hư vinh đến cuối cùng vẫn chẳng thể mang theo được khi chết đi. Hà cớ gì con người luôn phải chạy theo một cách mù quáng như vậy?

Nỗi đau mà Hoseok nhận lấy chỉ là nhất thời, nhưng những gì Ha Eun phải trải qua thì là mãi mãi. Bao năm qua, sự việc này đã giằng xé tâm can của cô đến mức khiến cô bị bệnh tâm lý nặng trong một thời gian rất dài.

Một giọng nói quen thuộc đã cắt đứt mạch suy nghĩ của cô.

" Lên văn phòng của anh một chút."

Ha Eun ngước nhìn lên. Phía ngoài cửa, Jin mặc một bộ Âu phục màu xám đậm đang dựa người vào cánh cửa nhìn chăm chú về phía cô.

Ha Eun chợt nheo mắt, thẳng thừng đáp trả : " Không rảnh."

Yong Jun lỡ miệng chửi thề khi nghe được Ha Eun nói một câu không đầu không đuôi, không kính ngữ với tổng giám đốc. Đó giờ mặc dù cô vẫn hay ngang ngạnh, thích cãi lời "chồng" mình ở công ty, nhưng vẫn biết chừng mực chứ không như hôm nay.

Khi thấy mọi ánh nhìn đều đổ dồn về phía mình, Yong Jun lấy hai tay bịt chặt miệng, cúi thấp đầu xuống che mặt lại.

Trưởng phòng Kang giật mình lườm nguýt Yong Jun, xong lại quay sang Ha Eun nghiêm nghị nhắc nhở.

" Ha Eun, tổng giám đốc đang tìm cô đó!"

Ha Eun vẫn im lặng, tay gõ đều trên bàn phím để đánh máy, mắt chăm chú quan sát màn hình không thèm để ý đến ai kia ngoài cửa.

Khi nghe được hai từ "không rảnh" xuất phát từ miệng của Ha Eun, anh nhíu chặt hai hàng lông mày lại. Tằng hắng một tiếng để gỡ gạc lại phong độ trước mặt các nhân viên, Jin quay sang hỏi trưởng phòng Kang.

" Bảng dự thảo và thống kê lần này có phải do Ha Eun thuyết trình chính không?"

" Vâng, là cô ấy."

Jin cười mỉm, liếc nhìn Ha Eun một cái rồi nói : " Tôi có xem sơ qua bản thảo, có một số điều cần trao đổi với cô ấy. Tôi có thể mượn cô ấy một chút không?"

Trưởng phòng Kang gật đầu liên tục : " Vâng, được chứ ạ." Sau đó quay sang nhìn Ha Eun : " Cô mau lên văn phòng của tổng giám đốc đi."

Thấy Ha Eun còn có vẻ chần chừ và không phục, trưởng phòng Kang lập tức trừng mắt. Ha Eun thở dài rồi bực dọc đứng lên, không quên liếc nhìn ai kia một cái thật trìu mến.

Sau khi thấy Ha Eun và Jin đã rời đi, Mi Yoon mới quay sang Yong Jun, tò mò nói nhỏ : " Vợ chồng tổng giám đốc vẫn chưa làm lành nữa à?"

" Thì chị thử nhìn hai người họ xem, chắc chắn vẫn đang chiến tranh lạnh!"

Trưởng phòng Kang tằng hắng một tiếng, rồi nheo mắt liếc nhìn về phía Yong Jun. Sau đó cả phòng im lặng không một tiếng nói nào phát ra nữa.

Trong thang máy, Jin choàng tay qua để ôm eo Ha Eun, vì không kịp tránh né nên cô chỉ biết tặng anh một cái lườm.

" Anh lại muốn gì đây?"

" Không phải anh nói rồi sao? Anh muốn gặp em vì lí do công việc mà."

Ha Eun quay mặt đi, cười nhếch miệng.

" Công việc gì?"

" Cứ vào văn phòng trước đã." Anh hơi cúi người, kề sát môi vào tai cô, khẽ thì thầm : " Nói ở đây... không tiện."

" Biến thái!"

Ha Eun muốn lùi ra xa vì tai cô đang đỏ ửng lên bởi hơi thở nam tính của Jin đang vây lấy cô. Nhưng dù sao Kim Ha Eun cô vẫn còn đủ lý trí và tỉnh táo để đối phó với con người lưu manh, vô liêm sỉ đang đứng bên cạnh này. Để cô xem lát nữa anh sẽ giở trò gì?

Thấy vành tai Ha Eun hơi đỏ, anh chỉ cười : " Yên tâm đi, biến thái mà đẹp trai như anh thì em lời quá rồi còn gì?"

Nghe được những lời tự luyến ấy, cô khoanh tay lại, "hừ" một tiếng rồi nhếch miệng, nói.

" Khùng."

Thang máy dừng lại ở tầng năm, hai người cùng bước ra rồi tiến đến văn phòng của Jin. Ha Eun tỏ thái độ bực bội, ngang nhiên đẩy cửa bước vào trước, sau đó khoanh tay lại, ngồi phịch xuống sofa.

" Nói đi, anh muốn gì?"

Jin bước vào sau, anh cởi chiếc áo vest màu xám ra vắt tạm lên ghế. Nghe cô hỏi vậy liền bật cười, để rộ hàm răng trắng đều tăm tắp.

" Ơ, anh đã bảo là muốn nói chuyện với em về công việc mà, em thật sự không tin anh à?"

Thấy Ha Eun không nói gì, Jin chỉ tay vào bàn làm việc : " Lại đó ngồi đi, anh có việc cần bàn với em về bản dự thảo."

Mặc dù vẫn giữ gương mặt đề phòng nhưng Ha Eun vẫn ngoan ngoãn bước lại bàn làm việc của anh rồi ngồi xuống. Tuy vậy, cô vẫn giữ niềm tin rằng anh chỉ lấy cái cớ công việc để gặp riêng cô mà thôi.

Lát sau, Jin cũng bước lại, đứng ở phía sau Ha Eun.

Quả nhiên, anh cố tình để cô ngồi đó, sau đó thì đứng ra sau lưng rồi giả vờ chồm cả người về phía cô. Mục đích là để gói gọn cô ở giữa từ phía sau như đang bao trọn lấy cô.

Hôm qua anh vừa tra được cách này trên Google đấy!

Thấy tay Ha Eun đang cầm chuột máy tính, tay Jin liền nhanh nhạy đặt lên phía trên tay cô. Rồi anh thản nhiên di chuyển chuột để mở một số file tài liệu mặc cho Ha Eun ngại đến đỏ cả mặt.

Cô đoán có sai đâu, con người nham hiểm này quả thật là có ý đồ mà!

Ha Eun kiên nhẫn đợi một lúc lâu sau vẫn không thấy anh kiếm được tệp bản thảo mà cô gửi. Nhưng bàn tay ai kia thì vẫn cứ đặt lên tay cô rồi di chuyển chuột thản nhiên như vậy. Cô liền tức giận quay sang nhìn chằm chằm vào Jin.

" Anh cố tình câu giờ hả?"

Anh liền làm vẻ mặt vô tội : " Làm gì có, chẳng qua file nhiều quá nên anh tìm hơi lâu thôi."

Những lời ngụy biện này của Jin, chắc chắn Ha Eun không tin. Nhưng cô vẫn muốn đợi xem anh giở trò gì. Ai ai cũng biết anh nổi tiếng là người cẩn thận, lúc trước từng mượn laptop của anh nên cô biết. Các thư mục đều được anh sắp xếp rất gọn gàng và chia ra các mục khác nhau, nên mỗi lần cần tìm tài liệu thì vô cùng nhanh chóng.

Làm gì có chuyện tổng giám đốc Kim Seok Jin đây lại lưu file vào mục lung tung để tìm kiếm khổ sở như vậy?

Nhưng Jin nhây đến mức khiến cô phát bực.

" Đủ rồi, phí thời gian quá, không có gì quan trọng thì tôi về làm việc tiếp đây!"

Jin giữ tay Ha Eun lại, ấn cô ngồi xuống ghế, tỏ vẻ hờn dỗi : " Chưa được về đâu! Đích thân anh xuống tận tầng một để bắt được em lên đây đó. Công sức anh hao tổn như vậy, em mới ngồi đây chưa lâu đã đòi đi rồi."

Cô chỉ tay vào màn hình máy tính trước mặt, khó chịu nói : " Thế anh nói có công việc muốn bàn với tôi mà, vậy công việc đâu?"

" Ừ thì... giờ em trình bày bản dự thảo cho anh nghe thử đi."

" Thưa tổng giám đốc đáng kính, tôi không rảnh! Tôi sẽ về gửi lại file cho anh."

" Ơ... vậy còn về báo cáo định kì thì sao? Đã làm xong chưa?"

" Rồi."

" Thế còn việc lập dự toán thu chi..."

" Xong hết rồi."

" Vậy..."

Ha Eun bực dọc cắt ngang : " Anh định hỏi đến việc phân tích, tổng hợp về bản dự thảo kế hoạch đúng không? Hừ, tôi đã làm xong luôn rồi!"

Jin giật mình vì không ngờ có ngày Ha Eun lại đi guốc trong bụng mình như vậy. Anh tằng hắng một tiếng, vẫn nhất quyết không cho cô về làm việc.

" Nếu mọi công việc em đều làm xong cả rồi thì..." Anh tiến sát lại, mặt đối mặt với cô : " Ở đây chơi với anh đi."

Ha Eun chau mày, đẩy anh ra : " Tổng giám đốc rảnh lắm hả? Tôi còn phải về làm việc!"

" Chẳng phải em bảo mọi công việc em đều làm xong rồi à? Thế thì cần gì xuống đó làm việc nữa? Anh không muốn bị bảo là bóc lột nhân viên của mình đâu."

Lát sau, Jin tắt máy tính đi, anh bước đến trước mặt Ha Eun, sau đó bế cô khỏi ghế và cho cô ngồi lên bàn làm việc của mình.

" Anh điên rồi hả?"

Anh lắc đầu, nhìn thẳng vào cô, rồi nở một nụ cười vô cùng xấu xa. Sau đó, Jin từ từ đưa mặt mình đến đối diện mặt cô, rồi đặt lên môi cô một nụ hôn nhẹ. Thấy Ha Eun nhìn mình bằng một ánh mắt đầy sát khí, Jin nhếch miệng, tiếp tục cúi xuống ngậm lấy cánh môi cô. Lần này có vẻ là một nụ hôn sâu.

Ha Eun giật mình, muốn né tránh nhưng đằng sau gáy đã bị ai kia giữ chặt. Cô dùng tay đánh vào ngực Jin để đẩy anh ra nhưng cũng vô ích. Cuối cùng vì bất lực nên đành để anh tùy ý muốn làm gì thì làm.

Cánh cửa văn phòng Jin bị đẩy ra, không cần nói cũng biết người đó là Jimin. Vì các nhân viên khác làm gì có ai dám vào văn phòng của anh mà không thèm gõ cửa chứ.

Không may là Jimin bước vào ngay lúc cặp vợ chồng nào đó đang nồng nhiệt với một nụ hôn sâu. Cậu nhăn mặt nhìn về phía hai người họ, sau đó lẩm nhẩm trong miệng.

" Hai cái người này thiệt tình, về nhà mà thể hiện tình cảm đi chứ!"

Nghe tiếng cửa bị đẩy ra, Jin ngước lên ném cho cậu bạn thân của mình một cái lườm nguýt. Nhưng môi anh vẫn còn luyến tiếc chưa muốn dời khỏi môi của Ha Eun chút nào.

Ha Eun nghe thấy tiếng Jimin thì ngượng đến đỏ cả mặt, cô không dám quay đầu lại nhìn, chỉ biết lườm người nào đó ở đối diện mà thôi. Xấu hổ chết cô mất...

Anh nhẹ nhàng bế Ha Eun xuống khỏi bàn làm việc, sau đó đi lại chỗ Jimin, nhăn nhó nhìn cậu bạn mình rồi nói nhỏ, đủ cho hai người nghe.

" Sao cậu cứ phải vào đây mấy lúc quan trọng thế này vậy hả?"

" Ơ... do cậu làm việc riêng trong công ty đó thôi."

" Tôi đang làm việc!"

" Làm việc mà hai cái môi dính vào nhau vậy hả?"

" Cậu nhiều lời quá rồi, ra ngoài đi! Tôi sắp dỗ dành được cô ấy rồi mà cậu lại vào làm kì đà cản mũi!" Jin lườm nguýt Jimin, vừa nói vừa đẩy cậu bạn mình ra ngoài rồi đóng sầm lại.

Rồi anh quay sang nhìn Ha Eun, nở một nụ cười đầy ẩn ý : " Tiếp tục không?"

" Tiếp tục cái con khỉ!" Cô vừa nói vừa chạy ra khỏi văn phòng.

Jin cho hai tay vào túi quần, nhìn theo cô mà cười tít cả mắt. Coi bộ kế hoạch dỗ dành của anh cũng thành công chứ nhỉ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro