Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 1

Xin chào! tôi là Quân_đội trưởng đội 3 phòng thiết kế.
Hôm nay trước khi đảm nhận chức vụ mới, tôi muốn
chia sẻ câu chuyện này với mọi người, về cô gái đã
làm động lực cho tôi đến tận hôm nay. Xin phép dấu tên

Mọi thứ bắt đầu khi tôi còn học lớp 12a3 trường NBN,
còn rất đẹp trai và phong độ, bây giờ chắc hết rồi.
Vừa đẹp trai lại có thể chất, trí tuệ, thành tích cao.
Chưa kì thi nào dưới hạng 3, đọc tên trao giải bao
giờ cũng có tôi. Gia đình cũng nổi tiếng trong nghành
kinh doanh, có cô gái nào ko mê chứ, tôi mà là con
gái cũng sẽ đổ gục chỉ sau một ánh nhìn.

Nhưng đương nhiên, đều có cái giá công bằng cả,
tôi ko thể yêu đương hay kết bạn như người bình thường làm.
Cùng đó nữa, gia đình hào nhoáng của tôi đằng sau
đó là 1 mớ hỗn loạn bởi tình cảm và tiền bạc. Người
thì làm việc bán mạng đổi tiền rồi bỏ mặc gia đình,
người thì 3 4 tình nhân thành cả scandal. Với sự nghiệp,
danh tiếng, bề thế to lớn của gia đình, người thừa kế
là tôi sẽ bị ép ngồi vào cái ghế vàng vốn không vừa vặn,
tôi chưa từng muốn thừa kế gì từ họ. Trở nên tốt nhất,
giỏi nhất, đáng ngưỡng mộ nhất đánh đổi cho tôi cái giá
quá lớn, những thứ ấy tồn tại song song với sự cô đơn
và nỗi sợ hãi rằng mình một ngày nào đó sẽ mất tất cả.

Chính xác đến năm học lớp 12 tôi vẫn chưa từng yêu ai
ngoài bản thân tôi ra cả, tôi bắt đầu thấy mình quá khác
biệt với mọi người rồi, muốn thử yêu một cô gái nhưng
lại sợ bản thân tổn thương.

Vậy là tôi rẽ sang hướng tìm bạn. Đúng vậy, 18 năm
sống trên cõi đời chưa từng có bạn thân nào lâu dài cả...
vì tôi quá khó tính. Sau đó tôi cũng nhặt được một
người bạn từ trên trời rơi xuống, chính là cô ấy, động
lực nhỏ của tôi. Mà cô ấy thực sự rơi xuống người tôi đấy,
trèo tường vào lớp rồi ngã.

- Xin lỗi mọi người, kể đến đây thôi vì tôi hết thời gian mất rồi.
Nếu lại được thăng chức thì kể tiếp nhé haha. Bây giờ tất cả
vào vị trí làm việc nào_anh quay về phía nhân viên nói

- Riêng Lan Anh vào chuyển đồ tôi sang phòng giám đốc,
xong thì chờ tôi tôi sẽ giao việc cho cô_sắc mặt liền thay đổi nghiêm khắc hơn.

Cô chỉ biết gật đầu im lặng khi mọi người vừa rời khỏi văn phòng vừa bàn tán
- haizz khó khăn mãi mới được trốn làm nghe sếp kể chuyện
- đúng đúng, lần đầu tiên nghe sếp kể chuyện tình cảm riêng tư
- sếp ki bo
- sếp lại bắt nạt nhân viên mới rồi
- nhiều đồ vậy một mình cô ấy bê sao
.
.
.
Mất 1 tiếng chuyển đồ vào phòng giám đốc,
mặt cô đến giọt máu cũng không còn,
sao có thể để phụ nữ làm những thứ này chứ.
Cô ngồi xuống ghế định thở phào nhẹ nhõm thì anh bước vào,
cô bật dậy khỏi ghế trán hẵn toát mồ hôi. Anh đi qua đi lại xem xét
những đồ vật đã được sắp xếp. Bản nhạc nhẹ nhàng vẫn chạy và
a vẫn im lặng, bỗng a kéo mạnh rèm cửa xuống và nhìn về phía cô.
Cái không gian này lớn nhưng sao vẫn thấy bức bối trong lòng,
cô nín thở đáp về phía anh bằng ánh nhìn sợ hãi của con mồi trước
1 con thú săn đói khát.

*RẦM

Anh xô cô vào chiếc bàn làm việc và đè cô xuống, nụ cười khiến
người ta lạnh sống lưng

- Em sắp xếp đồ rất đẹp, anh thích. Vậy giờ chúng ta cùng bàn
chuyện quan trọng nhé.

Không còn chút sức lực nào cả, cô run lên bần bật
làm anh cảm thấy thật thích thú. Khẽ vuốt mái tóc mềm rồi vén lên,
anh chạm môi vào cái cổ đang nóng ran của cô. PHẬP! Vùng da trắng nõn
in hằn vết răng còn vương cả nước bọt. Cô giật bắn mình, nước mắt tràn ra,
giọng nói như mắc nghẹn vậy

- Đừng! Đang ở công ty anh muốn chuyện của chúng ta lộ ra hay sao?
Đồ xấu xa

Vẫn nụ cười đó anh đáp lại lời cô

- Nhìn em kìa, thật đáng thương. Tôi chính là muốn thấy e
sống nơm nớp lo sợ, khổ sở hơn bất kỳ ai, động lực nhỏ
e chạy không thoát đâu!

Vừa dứt câu a ghì chặt cô và đưa tay xuống bên dưới,
cơ thể nhạy cảm của cô đang run lên bần bật,
làn da trắng cũng trở nên nhợt nhạt. Không thể phủ nhận
vì cô cũng thích nó. Cảm giác mà chỉ anh mới có thể đem đến...
Đau đớn song song với sự thoả mãn. Đôi bàn tay lạnh toát
và thô bạo của anh khiến cô không có cách nào chống cự nữa,
như những viên đá đặt trên ngực đang từ từ chảy ra hơi nước lạnh,
cô rùng mình khi anh đưa tay vào trong áo. Mùi cơ thể của cô nhẹ
nhàng và có chút ngọt ngào đọng lại, nó khiến anh phát điên,
giống như một bông sơn trà trắng tinh khiết, anh muốn nghiền nát
và để cô mang dấu ấn của anh cả đời này. Anh vừa cởi áo vừa hôn cô,
tay vẫn siết chặt ko buông.

* RENG RENG

- chuyện gì?

- giám đốc ấy anh có khách.

- 5’ nữa, tôi chưa sắp xếp xong đồ đạc

- dạ tôi sẽ..* bíp bíp bíp
.
.
.
- em có thể đi được chưa? Không phải anh muốn làm khi có khách ở đây đấy chứ?

Anh nhìn cô rồi cúi đầu dụi vào ngực

- không phải, chỉ là đang cao hứng. Em về làm việc trước đi, mệt quá thì nghỉ, tối nay nhà anh. Hiểu chưa?

Cô thì thầm

- anh đừng có mơ

Anh ngước lên trừng mắt gằn giọng

- hửm? Sao cơ

- tối nay 8 giờ, ok sếp

Nói xong cô đẩy anh ra chạy thẳng về chỗ làm việc, vẫn chưa hoàn hồn...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro