29
Bốn người chúng tôi ngồi cách nhau tầm một met xung quanh chiếc bàn ăn sáng.
Hiển nhiên là không ai nói câu nào rồi.
-Ai còn tâm trạng đi chơi không? -Lalisa senpai lên tiếng trước, tôi im thin thít lén nhìn thái độ mọi người.
-Đi đâu kệ mẹ chúng mày. -Jennie hất tóc khinh bỉ.
-Oke thế em với Jisoo đi mua đồ tí nhé. -Thấy vậy nàng cũng chẳng chần chừ mà đứng dậy kéo Jisoo vẫn còn đang ngơ ngẩn đi luôn.
Tôi trân trối nhìn hai người bước ra khỏi cổng khách sạn, nhìn sang Jennie đang ngồi vắt chân lướt dọc ngang trên điện thoại.
-Thế hôm nay em với chị không đi đâu ạ?
-Đang mua sắm đây này. -Jennie thản nhiên nói.
-Ừm... -Tôi gãi đầu khó hiểu.
Jennie giơ điện thoại ra.
-Mua đồ trên mạng.
-Mua gì vậy ạ?
-Một công ty nhà đất.
Tôi định nói thêm gì đó nhưng thôi, Jennie mà, tôi quen rồi.
Thấy vậy tôi cũng lôi điện thoại ra, cầm cốc cà phê lên uống nốt. Từ khi Lisa ngừng nhắn tin, coi như cuộc sống của tôi nhàm chán hơn hẳn. Tôi đã quá quen với mỗi lần nhận được những tin nhắn sỉ nhục và mạt sát của nó rồi. Có thể bây giờ tôi đã ở trong nhóm bạn của Lalisa senpai rồi nhưng có một khoảng trống mà Lisa để lại vẫn đang lớn dần trong tôi.
.
Lalisa senpai và Jisoo đã đi mua sắm cả một ngày dài, tôi với Jennie thì ngồi trong phòng xem phim và thử đống quần áo chị ấy mới mua hôm qua. Tôi nhìn đồng hồ cũng đủ hốt hoảng vì đã gần tối mất rồi.
Jennie vừa khoác nốt bộ cánh cuối cùng thì bỗng nhận được điện thoại, nhìn thái độ khó chịu và khinh khỉnh tôi có thể đoán được người gọi là ai.
Nhìn chằm chằm vào tài khoản của Lisa, tôi chần chừ, cuối cùng vẫn bất chấp nhấn vào.
lonelychae: yo
lonelychae: mày đi thật rồi à?
lonelychae: tao tưởng tao không buồn nhưng buồn không tưởng
Nhìn màn hình điện thoại im lìm, tôi thở dài, đành tắt điện thoại rồi đặt xuống bàn.
Bỗng dưng có chuông báo tin nhắn mới vang lên, tôi giật thót tim, vội vàng mở điện thoại lên.
lilidontcare: hò hét lắm vl bố con điên
lilidontcare: thế đã tán chưa?
Tôi rơm rớm nước mắt, mặc dù bị chửi nhục cái mặt nhưng vẫn cảm thấy vui.
lonelychae: bố mày nhớ mày lắm đm
lonelychae: tao tỏ rồi nhưng mà ông trời trêu ngươi tao, đúng là số tao là số khổ mà
lonelychae: tao nói chuyện điện thoại với nàng, tưởng nàng ngủ rồi thì mới phọt ra câu tỏ tình. cuối cùng ngạc nhiên chưa? nàng đáp lại là cũng thích tao
lilidontcare: rồi sau đó mày nói gì?
lonelychae: tao nói "đụ" rồi cúp máy
lilidontcare: vãi cằc
lonelychae: tao phải làm sao đây??? tao có cố ý đâuuuuuuu
lilidontcare: haizzz khó nhỉ
lilidontcare: thế giờ mày muốn tỏ tình thêm phát nữa không?
lonelychae: có chứ! tao đã quyết tâm rồi mà
lilidontcare: tao không biết cách này có ổn không nhưng mà... thế này nhé, giờ là tao cũng đang ở Canada giống mày đấy
lonelychae: clgt?
lilidontcare: thì tao bảo là ngưng nói chuyện vì tao chuyển đi đấy, tao đi học ở Canada
lonelychae: ohhhhhhh oke oke
lilidontcare: thế nên là, gặp nhau đi.
Tôi đánh rơi điện thoại xuống sàn.
-Giật cả mình! -Jennie đang mở cửa phòng thì khựng lại. -Ê chị mày ra ngoài tí nhé, ăn uống gì thì tự túc, oke?
-Vâng... -Tôi nuốt nước bọt, mồ hôi toát ra như tắm.
Nhặt điện thoại lên để nhìn lại một lần nữa, tôi không nhìn nhầm. Đúng là Lisa đòi gặp mặt thật rồi.
Tại sao tôi lại hồi hộp như thế này nhỉ? Chẳng phải tôi luôn là đứa nài nỉ đòi xem mặt trước hay sao? Bỗng dưng đùng một phát đi gặp mặt thế này tôi chưa chuẩn bị tâm lý một chút nào cả.
lonelychae: đm thật à?
lilidontcare: đùa mày làm gì?
lilidontcare: nói chung là, cứ ra trung tâm thành phố, số tao đây (***-***-**) đến nơi thì gọi cho tao
Vậy là thật rồi...
Tôi bặm môi nhìn dòng tin nhắn, đắn đo mãi mới đứng lên đi thay quần áo được.
Tôi có cần trang điểm không nhỉ? Dù sao cũng chỉ là đi gặp bạn. Nhưng đứa bạn này lại chưa từng gặp bao giờ, ít ra cũng phải để lại một chút ấn tượng tốt.
Thất thần trước đống quần áo một hồi lâu, tôi mới quyết định mặc một chiếc váy màu trắng cùng áo măng tô lớn, không thể quên là trời về đêm sẽ lạnh như thế nào.
Trên đường đi bộ ra ngoài đường lớn, tâm trí tôi cứ quay đi quẩn lại những câu hỏi vớ vẩn như "liệu nó có thật là con gái không?", "hay là một tên biến thái dựng kịch để bắt cóc nữ sinh?",... Và ti tỉ những câu hỏi khác nữa. Ngay lập tức, tôi hối hận vì mặc chiếc váy này, hối hận vì quyết định cuốc bộ một mình trên đất khách xa lạ.
Không an tâm, tôi quyết định gọi vào số mà Lisa đã cho trước.
Vài hồi chuông chờ réo rắt, đầu dây bên kia cuối cùng cũng nhấc máy.
-Ừm... Lisa à? -Tôi bồn chồn lên tiếng trước.
-Yeah, tao đây. -Tiếng hắng giọng vang lên, kèm theo chất giọng trầm đến mức kì lạ. Tôi nhướn mày, lòng cũng phần nào yên tâm vì đây là chất giọng của con gái.
-Tao khá là không biết đường nên ờ... gọi cho mày trước. -Tôi cười gượng, gãi đầu gãi tai nhìn dáo dác xung quanh.
-Haizz... Thôi cứ chờ ở đó, tao đang đi tìm mày đây.
-Oke tao đang ở trước cái cây to thù lù...
-Ở Canada cây nào chả to thù lù.
-Ừm...
Tôi ngượng ngùng im lặng, ngước lên nhìn xuống khung cảnh xung quanh mình một lúc nữa.
-Chae? -Đầu dây bên kia chợt lên tiếng.
-Ừ?
-Không có gì, chỉ đang xem mày còn sống không thôi.
-Điên à, mới có mấy giây, mày nghĩ tao sẽ bị đột quỵ gì đó chắc?
-Ai biết được, mày đang đứng giữa đường, biết đâu bị bắt cóc thì sao?
Tôi tròn mắt nhìn màn hình điện thoại, nghẹn họng không nói được gì. Cái con khô khan này không ngờ cũng phọt ra được câu gây sốc phết. Điều chỉnh lại nhịp tim đang tán loạn trong lồng ngực, tôi thở phào rồi ghé điện thoại vào tai.
-Mày đang chạy à?
-Tao đang đi taxi, thế sẽ nhanh hơn.
-Nhưng sao mày biết được tao đang ở đâu?
-Thì tao cứ đi thôi, thể nào chẳng tìm được mày.
-Mày điên à? Nói cái quái gì thế? -Tôi mím môi rủa thầm vào trong điện thoại.
-Bình tĩnh, tao vẫn đang tìm đường. -Lisa có vẻ như đang cười. -Mà này.
-Gì?
-Mày chuẩn bị tinh thần tỏ tình chưa?
-Tao... chưa.
-Thế tập thử với tao xem. Tao không phải Lalisa nhưng ít nhất mày sẽ có thể nói với một ai đó.
-Kinh bỏ mẹ.
-Cứ tưởng tượng đi xem nào.
Tôi đảo mắt, hạ quyết tâm và thở hắt ra ngoài.
-Được rồi. -Tôi hít vào một hơi thật sâu. -Em, Park Chaeyoung, thích senpai rất nhiều.
-Ừ. -Đầu dây bên kia thở dài. -Tôi cũng thích em.
-Ew, sao phải đáp lại làm gì? -Tôi nhăn nhó, xém chửi bậy vào màn hình điện thoại.
-Chaeyoung. -Đột nhiên Lisa hắng giọng, chất giọng cậu không còn trầm nữa. -Tôi thích em.
-Gì thế Lisa? Tao không đùa với mày đâu. -Tôi cười cợt để xua đi tâm trạng bối rối tột độ.
-Là Lalisa đây. -Chất giọng từ lạ chuyển thành quen, đầu dây bên kia trở nên nghiêm túc hẳn. -Khoan cúp máy đã. Tôi là Lalisa đây, điều này có thể khiến em hoang mang nhưng đúng, tôi chính là Lisa.
Tôi cứng họng, điếng người giữ chiếc điện thoại sát tai bằng bàn tay đang run lẩy bẩy.
-Xin lỗi vì đã lừa dối em bao lâu nay. Tôi đã tiếp cận em, giả danh làm người khác. Điều này có thể sẽ khiến em buồn, tôi thực sự xin lỗi. Có thể những điều tôi chia sẻ với em bằng cái tên Lisa là giả. -Người kia chần chừ một lúc. -Nhưng việc thích em là thật. Em hãy quay về phía sau đi.
Tôi chớp mắt, toàn thân tê liệt vì cú sốc kinh hoàng, nhất thời không thể tiêu hóa tình hình hay bất kì điều gì đang diễn ra hiện giờ. Cuối cùng, tôi chậm chạp quay lại, một tay che miệng, một tay cầm điện thoại, vật lộn hết sức mình để kìm nén cảm xúc.
Và nàng, đứng ở đó, ánh đèn đường trải dài trên mái tóc nàng.
-Tôi là Lalisa, cũng như là Lisa, thích em, Park Chaeyoung rất rất nhiều.
.
Sau 2 năm chờ đợi cuối cùng chuyện này cũng diễn ra rồi :)
Chap này lẽ ra phải được đăng sớm hơn nhưng vì vài sự cố không mong muốn nên bị delay vô thời hạn tớ xin lỗi :(
Tết này vui không các cậu? Tớ thì không vui lắm vì không được đồng nào vào túi vì phải bỏ tiền ra mừng lại người khác rồi :((
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro