Quyển I: Chương 6
Khi Ngô Thế Huân đi vào phòng sách, Lộc quản gia đã đứng thẳng ở bên bàn chờ hắn một thời gian. Ngô Thế Huân không hề cất tiếng đi qua đối phương, ngồi xuống vị trí người chủ, lạnh lùng nhìn chằm chằm Lộc Hàm .
"Ngươi có biết hôm nay ta tìm ngươi tới là vì chuyện gì không?" Ngô Thế Huân khoanh hai tay trước ngực, bất giác phát ra hơi thở khiến người ta có cảm giác áp bách.
"Biết." Lộc Hàm cúi đầu, không dám nhìn Ngô Thế Huân.
"Vậy ngươi lựa chọn ở chỗ này an phận làm một Lộc quản gia, hay là quay về công ty làm tổng giám đốc dưới một người trên vạn người?" Ánh mắt lạnh băng lộ ra tia nguy hiểm.
"Lộc gia mấy đời đều làm quản gia phụ tá Ngô gia, thề chết cũng không thay đổi." Lộc Hàm ngẩng đầu quỳ một gối xuống, bày tỏ lòng trung thành. Lộc gia năm đời đều là quản gia của Ngô gia, chưa từng thay đổi, cho nên không thể vì tư tình của bản thân mà bỏ đi tổ huấn gia quy.
"Vậy ngươi thành thành thật thật làm quản gia của nhà này cho tốt, đừng có những ý nghĩ trái phận." Ngô Thế Huân đứng thẳng lên, nhìn xuống Lộc Hàm đang quỳ gối, thanh âm lạnh như băng tuyết làm cho đối phương bất giác run rẩy.
"Vâng." Nhận thức rõ thân phận của mình, chính là lời phụ thân vẫn dạy bảo anh, nhưng anh không biết làm thế nào để dứt bỏ được tình cảm này. Bảy năm qua, mỗi một lần tin tức của Kim Mân Thạc được đưa tới đều là qua tay anh, anh đã cùng Ngô Thế Huân nhìn thấy Kim Mân Thạc mấy năm nay trưởng thành. Lúc đầu với cậu là hiếu kỳ, rồi hiểu rõ, đến cuối cùng là mê luyến, anh cũng muốn bỏ tình cảm này đi, thế nhưng những ký ức đã mang đến tình cảm lại không có cách nào phai nhạt được.
"Lộc Hàm , ngươi cùng ta lớn lên từ nhỏ, phụ thân của ngươi lúc trước lại là quản gia của đất tổ, luôn luôn chăm sóc ta. Ngươi cũng biết ta quan tâm Mân Thạc, cho nên đừng để ta phát hiện ra điều gì, bằng không..." Những lời tiếp theo Ngô Thế Huân không cần nói nhưng Lộc Hàm đã rất rõ là gì.
"Vâng."
"Đi ra ngoài đi. Kim Mân Thạc còn chưa tỉnh, không cần gọi cậu ấy rời giường." Nhắc tới Mân Thạc, biểu tình Ngô Thế Huân mới chuyển biến tốt lên một chút, lại lần nữa ngồi xuống.
"Vâng." Anh là quản gia, là người quản lý tất cả mọi chuyện lớn nhỏ của Ngô gia, cho nên trong lòng không thể tồn tại tình cảm không bao giờ có được, nhưng cũng đã không thể quay về như trước nữa rồi. Có lẽ yên lặng bảo vệ ngôi nhà này, với bản thân cũng đã là hạnh phúc. Ít nhất anh mỗi ngày có thể nhìn thấy 'người ấy', nghe thấy 'người ấy', có thể sử dụng khả năng của mình để bảo vệ 'người ấy', thế cũng là đủ với anh rồi. Tuy rằng nghĩ như vậy nhưng trong tim vẫn siết lại đầy đau đớn.
Khi Lộc quản gia rời đi, Ngô Thế Huân lấy từ trong ngăn kéo bên cạnh ra một hộp gấm màu đỏ nho nhỏ. Hắn ôn nhu vuốt ve bên ngoài hộp một chút rồi mới mở nó ra, nhìn hai chiếc nhẫn cưới cho nam trong hộp, trong mắt Ngô Thế Huân lộ ra một thần sắc khác —- Mân Thạc, ngày mai em sẽ hoàn toàn Thuộc về tôi.
Kim Mân Thạc đang mê man khẽ mở hai mắt, cảm giác được toàn thân đau nhức và vô lực khiến tim cậu càng thêm nặng trĩu. Loại cuộc sống này khi nào mới kết thúc, nhớ đến việc ngày hôm qua làm Kim Mân Thạc càng chịu không được.
Cửa phòng bị đẩy ra, không cần suy nghĩ nhiều cũng biết là ai. Dù sao ở cái nhà này người có thể tùy tiện ra vào phòng cũng chỉ có tên ác ma kia thôi.
"Mân Thạc, em tỉnh rồi. Muốn ăn gì? Tôi bảo Lộc quản gia làm cho em." Ngô Thế Huân ngồi bên đầu giường, dịu dàng ôm Kim Mân Thạc vào trong lòng, cậu giống như đứa trẻ mới sinh nằm trên người Ngô Thế Huân.
"Không muốn ăn." Toàn thân bủn rủn làm Kim Mân Thạc ngay cả nói cũng không muốn nhiều lời.
"Không ăn làm sao được." Ngô Thế Huân yêu thương hôn nhẹ lên môi Mân Thạc.
"Không muốn ăn là không muốn ăn. Tại sao chuyện gì của tôi anh cũng phải quản?" Cậu là đàn ông, dù là bán cho Ngô Thế Huân thì bản thân cũng có thể có quyền quyết định. Cậu ghét bị khống chế.
"Bởi vì em là của tôi." Cảm nhận được Kim Mân Thạc phản kháng, khẩu khí của Ngô Thế Huân lại vô thức lạnh băng lên.
"Lần nào anh cũng nói những lời này, anh không phiền nhưng tôi rất phiền." Cậu thật sự không chịu nổi cảm giác tất cả tôn nghiêm của mình bị đem dẫm nát dưới chân này. Cậu thấy như mình đang đứng bên bờ sắp sụp đổ đến nơi rồi.
"Vô luận tôi nói hay không nói thì đây đều là sự thật. Được rồi, em nghỉ ngơi cho tốt đi. Dưỡng đủ tinh thần mới có thể tham gia hôn lễ ngày mai." Biết Kim Mân Thạc không thể chấp nhận được trong ngày một ngày hai, Ngô Thế Huân chỉ có thể nhẫn nại kìm nén tức giận đang dâng lên, để Kim Mân Thạc một mình yên lặng một chút.
Buông Kim Mân Thạc lại trên giường, Ngô Thế Huân lạnh lùng liếc mắt nhìn Kim Mân Thạc sắc mặt tái nhợt nhưng ánh mắt vẫn không chịu khuất phục một lượt rồi mới xoay người rời đi. Mà Kim Mân Thạc còn đang nổi nóng, hoàn toàn không có lưu ý đến từ 'hôn lễ' vừa rồi, bản thân vô cùng mệt mỏi nên chỉ chốc lát cậu lại ngủ thiếp đi.
Lúc tỉnh lại đã là đêm khuya. Vì một ngày không có ăn cơm nên bụng bắt đầu vang lên tiếng ọc ọc, ồn ào khiến Kim Mân Thạc không thể ngủ được. Nhưng vừa mở mắt ra đã nhìn thấy Ngô Thế Huân không biết trở về lúc nào ngay trước mắt, cánh tay của hắn lại còn gắt gao vòng qua hông mình làm cho Kim Mân Thạc không thể cử động. Nhưng đói không thể chịu được, Kim Mân Thạc từ từ định chuyển tay đối phương ra khỏi người mình, nghĩ muốn đi xuống tìm cái gì ăn. Nhưng vừa mới di chuyển, Ngô Thế Huân liền tỉnh lại.
"Làm sao vậy?" Giọng nói thấp trầm còn đượm vẻ buồn ngủ đã không có ngữ khí lạnh băng của ngày thường, cũng làm cho Kim Mân Thạc không có kháng cự như ban ngày.
"Không có việc gì." Nhưng tiếng vừa dứt, bụng như là làm trái với cậu, thanh âm "ọc ọc, ọc ọc" vang lên trong ban đêm yên tĩnh làm cho Kim Mân Thạc xấu hổ hận không có khe hở nào tách ra cho mình chui vào.
"Đói bụng?" Mang theo ý vị cưng chiều, Ngô Thế Huân cười một chút, bật đèn ở đầu giường, khoác y phục đi xuống: "Em chờ một chút." Nói xong, cũng không chờ Kim Mân Thạc trả lời liền biến mất ngoài cửa.
Qua nửa tiếng, Ngô Thế Huân mới trở lại phòng, bưng khay thức ăn trong tay đặt trước người Mân Thạc: "Em không có ăn cơm một ngày, cho nên chỉ có thể ăn chút cháo trắng để tránh tổn thương dạ dày."
"Ân, cảm ơn." Nhớ đến chuyện ban ngày, Kim Mân Thạc có chút ngượng ngùng. Nếu nghe lời Ngô Thế Huân thì mình cũng không đói bụng lúc nửa đêm thế này.
"Không có gì." Đưa thìa cho Mân Thạc, Ngô Thế Huân ngồi một bên nhìn trên mặt Kim Mân Thạc có một tia ửng đỏ, bất giác cũng nở một nụ cười.
Kim Mân Thạc bị nhìn chằm chằm có chút bực mình, cúi đầu, xúc một thìa cháo cho vào trong miệng, hoàn toàn không có để ý đến, cháo hôm nay với cháo những hôm trước mùi vị có chút bất đồng.
"Thế nào? Ăn ngon không?" Ngô Thế Huân mỉm cười nhìn cháo trong bát Kim Mân Thạc đã có thể nhìn thấy đáy, hạnh phúc tràn đầy trong lòng.
"Cũng được." Mùi vị cháo này dường như có chút là lạ? Bình thường Lộc quản gia làm cái gì ăn cũng rất ngon, sao hôm nay lại kỳ quái như vậy? Chẳng lẽ là Ngô Thế Huân làm? Kim Mân Thạc có phần không thể tin trộm liếc nhìn Ngô Thế Huân ở bên cạnh.
"Sao vậy?"
"Không, không có chuyện gì. Chỉ là có chút mệt."
"Ngủ đi." Nói xong đem khay đặt trên bàn bên cạnh, cởi áo khoác, tắt đèn xong cũng lên giường theo, một lần nữa kéo Kim Mân Thạc vào trong ngực. Tuy rằng Kim Mân Thạc vẫn không quen với hành động thân mật này, nhưng trên người Ngô Thế Huân tỏa ra hơi thở ấm áp làm cho Kim Mân Thạc bình yên ngủ... Cho đến khi bụng hơi khó chịu đau nhức, còn mang theo cảm giác buồn nôn khiến Kim Mân Thạc không thể không tránh ra khỏi lồng ngực ấm áp, hành động của cậu làm Ngô Thế Huân bừng tỉnh.
"Sao vậy? Vẫn đói sao?" Ngô Thế Huân cũng ngồi dậy theo, lại bật đèn, nhìn thấy sắc mặt Kim Mân Thạc có phần trắng bệch: "Em làm sao vậy?" Thanh âm lần này chứa đựng lo lắng chưa bao giờ có.
"Tôi đau bụng." Kim Mân Thạc ôm bụng, cảm giác càng ngày càng khó chịu, nhịn không được nhảy nhanh xuống giường, cũng bất chấp thắt lưng đau nhức vội chạy về phía nhà vệ sinh.
Nhìn thấy Kim Mân Thạc không thoải mái, Ngô Thế Huân cũng khẩn trương đi theo sau đến khi bị đối phương đóng sầm cửa nhà vệ sinh lại.
"Mân Thạc, thế nào? Vẫn đau lắm sao?" Thanh âm lạnh lùng trời sinh mang theo lo lắng và bất an.
"Không có chuyện gì...chỉ là tiêu chảy mà thôi...không cần lo lắng." Giọng nói của Kim Mân Thạc còn thêm tiếng nôn ọe, làm trong lòng Ngô Thế Huân đứng ở ngoài cửa rất bối rối.
Cuối cùng vẫn không yên lòng, nhấc điện thoại nội tuyến trong biệt thự: "Lộc quản gia."
"Vâng."
"Gọi điện thoại cho Khánh Thù, bảo hắn đến đây một chuyến ngay bây giờ. Thân thể Kim Mân Thạc không thoải mái."
"Được." Giọng nói Lộc Hàm vốn mang vẻ buồn ngủ, đồng thời cũng hòa một tia lo lắng.
Khi Độ Khánh Thù mang hộp Thuốc đến, Kim Mân Thạc chạy vào nhà vệ sinh đã bốn lần, cả người vô lực nằm trong lòng Ngô Thế Huân làm ánh mắt Ngô Thế Huân ở bên cạnh tràn đầy lo lắng.
"Mau tới đây, nhìn xem Mân Thạc bị làm sao." Sợ hãi chưa từng có lan dần trong tim Ngô Thế Huân, bàn tay cầm cổ tay Kim Mân Thạc cũng bất giác dùng sức, ngàn vạn lần đừng xảy ra chuyện gì.
Độ Khánh Thù bất chấp mấy việc khác, chuyên nghiệp ngồi xổm trước mặt Mân Thạc, mở miệng lưỡi cùng mắt của cậu, cẩn thận kiểm tra thêm những chỗ khác nữa rồi thở dài, nhẹ giọng hỏi: "Mân Thạc, cậu có phải là miệng khô, nôn mửa, đi tả, đồng thời còn có giữa bụng đau nhức không?" Kim Mân Thạc hơi hơi gật đầu, cậu tiêu hao toàn bộ khí lực, nằm trong lòng Ngô Thế Huân càng có vẻ mệt mỏi.
"Đây là hiện tượng ngộ độc thức ăn, lúc trước cậu ấy đã ăn cái gì?" Kim hồi ống nghe, Độ Khánh Thù hơi tò mò. Ngô gia lớn như vậy làm sao lại phát sinh ra sự kiện ngộ độc thức ăn?
"Cháo tôi nấu."
"Cậu biết nấu cháo?" Độ Khánh Thù trừng mắt thật to, không thể tin nổi nhìn chằm chằm Ngô Thế Huân. Cho tới bây giờ không có nghe nói Ngô Thế Huân chỉ biết kiếm tiền lại biết nấu thức ăn.
"Tối hôm nay là lần đầu tiên nấu." Vốn tưởng rằng rất đơn giản, kết quả lại biến Kim Mân Thạc thành như vậy.
"Anh hai, anh thật lợi hại. Một bát cháo bình thường cũng có thể để anh nấu thành độc dược..." Kim Mân Thạc ý thức hơi mơ hồ nhưng cũng cảm giác được gân xanh trên trán Ngô Thế Huân đang nhảy giật lên. Độ Khánh Thù cũng biết kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt nên ngậm miệng lại.
"Cuối cùng là phải làm thế nào?" Nhìn bộ dáng không thoải mái của Mân Thạc, tim Ngô Thế Huân như bị dao cắt, cũng đồng thời làm hắn lộ ra vẻ cáu kỉnh chưa từng có.
"Không quá nghiêm trọng, truyền một bình muối sinh lý sau đó nằm trên giường nghỉ ngơi. Nếu phát hiện có Kim chứng choáng sốc như tay chân lạnh ngắt, sắc mặt tái xanh, huyết áp giảm thì lập tức nằm thẳng, hai chân cố gắng nâng lên, sau đó gọi tôi đến đây. Tình trạng hiện giờ xem như là không có việc gì. Tối hôm nay tôi ngủ ở phòng khách kế phòng hai người." Nói xong, Độ Khánh Thù treo bình truyền cho Kim Mân Thạc rồi mới ngáp dài xoay người rời đi.
"Ông chủ, hôn lễ ngày mai có cử hành đúng hạn hay không?" Lộc quản gia nãy giờ không lên tiếng, thấy Kim Mân Thạc không có việc gì mới nhẹ lòng hỏi.
Bàn tay Ngô Thế Huân lướt nhẹ qua hai má tái nhợt của Mân Thạc: "Đúng hạn."
"Vâng."
Cho đến khi Lộc quản gia rời đi, ánh mắt Ngô Thế Huân cũng không rời gương mặt đang ngủ của Mân Thạc, lẳng lặng nhìn bình truyền của Kim Mân Thạc lúc đến đáy mới đứng dậy đặt cổ tay Kim Mân Thạc xuống, rút kim. Hành động này làm Kim Mân Thạc tỉnh lại.
"Ngủ thêm một chút nữa đi, trời sẽ sáng rất nhanh." Giúp Kim Mân Thạc kéo góc chăn bị tụt xuống dưới lên ngang người.
"Ngày hôm nay cũng đã ngủ đến một ngày, tôi không phải là heo." Vì thật sự không còn khí lực gì nên Kim Mân Thạc nói chuuyện âm thanh hơi yếu ớt. Ngô Thế Huân ôm lấy đối phương đang suy yếu vào trong lòng, trong mắt thương xót vô tận.
"Còn khó chịu không?" Bàn tay luồn vào trong chăn đặt trên bụng Kim Mân Thạc nhẹ nhàng xoa dịu, không có một tia sắc dục, ngược lại có phần lo lắng.
Kim Mân Thạc nở một nụ cười nhợt nhạt: "Cám ơn." Tuy rằng bàn tay của Ngô Thế Huân ở vị trí hơi xấu hổ nhưng cảm giác ấm áp dạt dào này dịch chuyển ở trên bụng làm cho chỗ cậu không thoải mái cũng giảm bớt đi.
"Thực xin lỗi." Ngô Thế Huân từ nhỏ đến lớn chưa từng đứng trước bất kỳ ai nói xin lỗi, trên mặt hiện ra một vệt đỏ ửng khả nghi.
Nhìn thấy bộ dáng của Ngô Thế Huân lại khiến Kim Mân Thạc có chút xấu hổ.
"Không sao. Nhưng anh có thể nói cho tôi biết anh vo gạo như thế nào không?" Đột nhiên nhớ tới cảnh Phác Xán Liệt vo gạo, không phải cũng...
"Dùng nước sạch..." Xem ra Ngô Thế Huân so với Phác Xán Liệt có hiểu biết cuộc sống hơn.
"... sợ không sạch lại cho thêm nước rửa bát." Nghe được tiếp câu trả lời, trên mặt Kim Mân Thạc vệt đen càng nhiều. Trong lòng chỉ có một nhận thức: "Hắn cùng Phác tiên sinh không hổ danh là anh em."
"Vậy anh nấu cháo như thế nào?" Tuy rằng đâm vào nỗi đau của người khác là sai nhưng cậu thật sự tò mò, ngoại trừ nước rửa bát, hắn còn cho thêm 'gia vị' gì nữa. Dù sao uy lực của nước rửa bát cũng không lớn như vậy.
"Cho thêm thịt bò và cá nheo vào hầm." Lúc vào phòng bếp, cảm thấy hai thứ này có nhiều dinh dưỡng, thích hợp với Kim Mân Thạc lúc này cho nên hắn mới bỏ thịt bò và cá nheo vào cháo để nấu, cuối cùng múc cháo ra rồi bưng đến cho Mân Thạc.
Kim Mân Thạc cảm thấy được sau lưng lạnh ngắt: "Cá nheo nấu với thịt bò là có độc đấy." Cậu làm sao lại luôn đụng vào những người thiếu khuyết những kiến thức thông thường của cuộc sống vậy. Hơn nữa có người nào cho trực tiếp những thứ này vào trong cháo để nấu đâu. Kim Mân Thạc thấy được sinh mệnh mình có thể nói là rất mạnh mẽ rồi.
"Thực xin lỗi. Tôi không biết những điều này." Hắn thầm nghĩ thịt bò chứa nhiều protein, có thể nâng cao khả năng đề kháng, mà cá nheo dinh dưỡng phong phú, thích hợp với thân thể suy yếu, người suy sinh dưỡng nên ăn nhiều. Cho nên mới bỏ những thứ này vào cháo.
"Không sao." Nhìn thấy Ngô Thế Huân luôn bá đạo lạnh lùng nãy giờ xin lỗi làm Kim Mân Thạc có phần không được quen.
"Lần sau tôi sẽ chú ý."
A? Ý 'lần sau' có phải là còn muốn tiếp tục hủy hoại dạ dày của cậu hay không?
"Không. Không cần." Thêm một lần nữa thì cậu sẽ không còn đóng cửa ngồi trong nhà vệ sinh mà phải nằm trong nhà xác sám hối cho sự nhẹ dạ của mình mất.
"Thực xin lỗi." Ngô Thế Huân cúi đầu hôn lên đôi môi không còn sắc máu, mang cảm giác mát rượi của Mân Thạc, thanh âm trầm thấp lại xin lỗi làm trái tim Kim Mân Thạc hơi mất tự nhiên nhảy lên. Chẳng lẽ đây là di chứng của ngộ độc thực phẩm?
"Tôi...tôi đã nói là không sao mà. Tôi hơi mệt."
"Vậy ngủ một chút đi." Nói xong, giúp Kim Mân Thạc điều chỉnh tư thế để cậu có thể nằm thoải mái hơn. Ôn nhu trên gương mặt dường như có thể chảy nước ra khiến tim Kim Mân Thạc đập nhanh hơn.
"Ân." Nhắm chặt hai mắt không dám mở, sợ nhìn thấy ánh mắt ôn nhu của Ngô Thế Huân sẽ nhiễu loạn tim mình.
"Ngủ đi." Bàn tay Ngô Thế Huân vẫn nhẹ nhàng xoa xoa trên bụng Mân Thạc, giọng nói luôn khiến Kim Mân Thạc e ngại cũng thành khúc hát ru an lòng làm cậu dần dần tiến vào giấc mộng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro