Bẻ gãy quá khứ(P2)
Đôi tay Sejeong nắm chặt tay Somi.Trong khoảnh khắc ấy, Sejeong đã khao khát rằng, đó chỉ là một giấc mơ, chỉ là giấc mơ thôi.
------------------
Toàn thân tôi mỏi nhừ, nặng trịch. Cảm nhận được mồ hôi đang chảy ướt lưng và hai bên sườn. Tôi từ từ mở mắt
Trước mắt tôi là tháp Namsan- nơi tôi và chị khắc tên nhau lên ổ khóa, cùng nhau thề nguyện bên nhau suốt đời. Tôi đang ngồi trên băng ghế ở trạm xe bus đối diện. Lòng bàn tay ướt nhẹp mồ hôi, tôi vội chùi tay vào chiếc váy.
_ em ngủ gật ở bến xe đấy à?
Tôi giật bắn mình khi nghe thấy giọng nói quen thuộc. Sejeong đang đứng bên trái tôi, cười tươi. Nụ cười tỏa nắng đó đã bao lâu rồi tôi mới lại nhìn thấy nó. Chân thực, chân thực đến vậy..... Nước mắt.... Nước mắt lăn dài, khiến khung cảnh trước mắt tôi cứ thế nhòa đi.
_ em sao thế Somi? Chị mới đến muộn một chút thôi mà! Em đợi lâu lắm à?
Chị kéo tôi đứng dậy, hoảng hốt lay người tôi lo lắng. Quá khứ sắp lặp lại. Tôi cố gắng giữ bình tĩnh, nhìn về phía xa. 30 giây nữa,29 giây,28 giây....
_ sejeong à, em xin lỗi!
_ em sao thế Somi, em ốm à? Người em lạnh và ra mồ hôi nhiều quá!
5 giây cuối cùng cho tôi lấy lại bình tĩnh cần phải có. Tôi lấy hết sức đẩy Sejeong sang vệ đường. Chiếc xe bus bị hỏng phanh lao đến, trượt lên vỉa hè, kéo lê thân xác tôi một đoạn đường dài. Trong đầu tôi hiện lên cảnh tượng chuyến xe định mệnh ngày ấy lao đến, lôi Sejeong đi khi chị đang đứng trước mặt tôi, cướp đi nụ cười ngốc nghếch mà tôi luôn muốn cất vào hộp để giữ lấy cho riêng mình.
Giờ đây, hình ảnh cuối cùng mà tôi nhìn thấy, chuyến xe bus 39288 lao thẳng về phía tôi. Tôi nhìn Sejeong, vẫn mỉm cười trong nước mắt. Chị sẽ sống tốt, vì linh hồn mà tôi dành tặng cho chị.
Phải thế!
-----------------------------
Cầu khẩn cái mẹ nào đang viết fic No Mercy làm ơn ra chap tiếp theo 🙏🙏
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro