Chương 37: Sự Tức Giận Của Lý Đông Hải
Trong căn phòng rộng. Lý Đông Hải ngồi đường hoàng trên chiếc ghế da, ánh mắt hiện rõ sự tức giận. Đám thuộc hạ đứng hai bên sợ rúm người im thin thít. Diz và Trần Mặc như bức tượng đứng phía sau không dám phát ra tiếng động.
Mai Giai Giai ngồi run rẩy dưới sàn nhà lạnh lẽo. Khắp người cô ta bị bầm tím đến nỗi sưng đỏ. Gương mặt nhợt nhạt khóc nấc lên vì run sợ.
- Nói đi, cô dám hạ thuốc tôi?
Tiếng nói của anh tỏa ra sự lạnh lùng đến phát run. Cái lạnh lẽo từ trong đôi mắt anh thể hiện điều đó. Mai Giai Giai chỉ lắc nhẹ, cô ta thanh minh
- Em... Là do... Em muốn anh quan tâm em hơn... Em...
Nhưng Lý Đông Hải rút ra khẩu súng nhắm thẳng đầu cô ta khiến cô ta như hóa đá không nói thành lời.
- Dù bây giờ... Tôi muốn cô chết! Cô cũng phải chết!
- Em...
Nước mắt Mai Giai Giai dàn dụa. Thực ra cô ta làm như vậy chỉ vì yêu anh mà thôi. Nếu như anh không nể tình vậy thì cũng xem như cô ta không còn đường lui.
Đang lúc Lý Đông Hải tức giận định bóp cò, một thân hình nhanh như chớp đi đến cướp lấy súng trên tay anh rồi hất văng ra xa.
Lý Đông Hải ngạc nhiên quay ra thì đối mặt với cái nhìn của Triệu Khuê Hiền. Triệu Khuê Hiền chỉ thở dài, đi đến đỡ Mai Giai Giai dậy. Cô ta dường như không còn sức, hơi thở nặng nề ngã vào lòng anh
- Lý Đông Hải! Người của tôi đã nói cho tôi biết con bé đã gây ra những gì. Nhưng dù sao con bé cũng là em họ tôi, cậu cũng phải nể mặt tôi 1 chút chứ?
Đứng giữa hai người, bạn thân và em họ thì quả thực Triệu Khuê Hiền rất khó xử. Lý Đông Hải quay mặt đi, vẻ mặt lộ rõ khó chịu
- Mang cô ta đi đi, nếu không là cậu... Nhất định cô ta phải chết!
Triệu Khuê Hiền chỉ thở dài, anh bế Mai Giai Giai lên rồi nhanh chóng rời khỏi Lý Gia. Ngồi suy ngẫm 1 lúc, Lý Đông Hải thở dài xoa đầu.
Thực sự anh cũng không muốn mối quan hệ của anh và Triệu Khuê Hiền vì chuyện này mà sứt mẻ. Quả thật, từ khi Nặc Ân điều tra ra Mai Giai Giai là người bỏ thuốc thì Lý Đông Hải rất tức giận.
Cũng may anh không lên giường với cô ta. Nếu khô g sự việc bây giờ rắc rối hơn nhiều. Ngược lại, nếu không nhờ Mai Giai Giai thì anh và cô đã không có 1 đêm nóng bỏng rồi....
Bùi Châu Hiền ngáp ngắn ngáp dài từ ngoài bước vào. Bị anh hành hạ mà đến tận 2 hôm sau cô mới bước được xuống giường. Người cũng chẳng dịu mấy,toàn thân "bầm dập" cả.
Trông thấy cô, ánh mắt Lý Đông Hải bỗng từ từ dịu xuống hiện lên ý cười. Bây giờ anh khác hẳn với vừa nãy. Nếu không phải đám thuộc hạ vừa chứng kiến cảnh vừa rồi thì bọn họ cũng không tin anh lại dịu dàng với cô như thế....
Cô mặc chiếc áo sơ mi rộng thùng thình, mặc chiếc quần đùi ngắn để lộ cặp chân trắng mịn khiến cho đám thuộc hạ của anh suýt hộc máu mũi. Dường như Lý Đông Hải thấy được điều bất thường đó, hàng lông mày anh hơi nhăn lại khó chịu
- Tất cả ra ngoài cho tôi!
Mấy đám thuộc hạ xanh mặt khó hiểu nhưng vẫn vội vàng lặng lẽ nhanh chóng rời khỏi. Bùi Châu Hiền hơi ngẩn người, cô cũng định đi ra thì bị tay anh nắm lấy kéo lại. Thuận thế anh ôm cô ngồi lên người mình.
- Anh... Anh... Làm cái gì vậy?
- Sao em lại ăn mặc hở hang vậy hả?!!!
- Tôi thích thế... ưm..... ư...
Lý Đông Hải mạnh bạo độc quyền chiếm lấy đôi môi của cô. Anh giữ chặt hai tay cô, ép sát vào người mình. Dường như cơn dục vọng lại dâng cao, Lý Đông Hải luồn 1 tay vào bờ ngực cô xoa nắn. Khi tay kia định cởi chiếc áo sơ mi của cô xuống thì Bùi Châu Hiền vội kêu lên
- Tôi... Bà dì của tôi mới đến....
Anh dừng lại động tác
- Nếu dì của em đến thì tôi sẽ cho người sắp xếp mời dì em trong ở trong biệt thự...
- Không phải....
- Hửm?
Gương mặt của Bùi Châu Hiền hơi đỏ. Cô nhỏ giọng...
- Là... Là... Ngày đó... Của con gái...
Lý Đông Hải không nói gì, anh lặng im. Một lúc sau anh để cô đứng dậy rồi quay mặt đi..
- Em ... Ra ngoài đi...
- Vậy ... Tôi có thể đi chơi không?
- Diz sẽ đi cùng bảo vệ em.
Ánh mắt Bùi Châu Hiền sáng trưng. Cô vội vàng rời khỏi phòng. Trong lòng không khỏi mà thở phào nhẹ nhõm.
Cũng may là Lý Đông Hải là người dễ gạt, thực ra ngày đó của cô còn lâu mới tới, làm sao cô có thể để anh hành hạ mình thêm được. Hôm trước đã quá lắm rồi.
Một mình ở lại trong căn phòng, Lý Đông Hải hô hấp nặng nề. Anh nhanh chóng phải vào nhà tắm để "dập hỏa". Lần sau nhất định anh sẽ không bỏ qua cho cô.
~~~~~~~~~~~
Tại Anleo - Sòng bạc nổi tiếng nhất về đêm.
Dưới ánh điện lòe loẹt, nhấp nháy, Bùi Châu Hiền bước xuống xe thu hút bao ánh mắt của đám đàn ông.
Hôm nay cô mặc chiếc váy trắng đơn giản xòe ngang đầu gối. Thoạt nhìn cô rất thanh thoát và đơn thuần nhưng ai mà biết khoảng cách giữa đùi cô có đeo khẩu súng giảm thanh siêu tốc độ. Diz xuống xe định theo cô vào nhưng bị chặn đứng. Khóe miệng Bùi Châu Hiền hơi nhếch.
- Tôi vào là được rồi, anh cứ ở ngoài này. Khi tôi có cần gì giúp tôi sẽ gọi anh
- Mệnh lệnh của thiếu gia...
- Suỵt... Nếu anh mà vào! Đảm bảo tôi... Hử!!
Vừa nói Bùi Châu Hiền vừa làm kí hiệu khiến Diz nuốt ngụm nước bọt. Anh không dám ho he ở bên ngoài đợi. Đúng là cô gái bạo lực...
Bước qua ngưỡng cửa quan sát 1 lượt, Bùi Châu Hiền hí hửng móc tấm thẻ hoàng kim từ trong túi ra. Tên Lý Đông Hải đáng ghét dám khiến cô mệt. Đã vậy cô nhất định đêm nay sẽ tiêu hết sạch tiền của anh!!!
Lúc đó, càng lún sâu vào cuộc chơi mà cô không nhận ra rằng 1 ánh mắt của người vào đó vẫn theo sát mình từng bước. 1 tên thuộc hạ phía sau lại gần thì thào nhỏ vào tên người kia. Chỉ biết anh mỉm cười nhẹ
- Cho người sắp xếp để cho cô ấy thắng! Mĩ nhân đó, bổn thiếu gia nhìn trúng rồi!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro