Chương 10: Vợ À, Xin Em Nguôi Giận!
Cả người Lý Đông Hải ngã xuống đất. Vết thương ở tay do viên đạn vừa nãy bắn không ngừng chảy máu. Bùi Châu Hiền hốt hoảng ngồi xuống đỡ anh dậy
- Lý Đông Hải... Anh có sao không? Sao chảy nhiều máu thế này...
Cô như không kìm được nước mắt khóc lớn. Đúng lúc này, một tên sát thủ đứng nấp phía sau lưng cô nhắm bắn tỉa. Lý Đông Hải thấy tình hình nguy hiểm, anh cố gắng gượng đau, ôm cô nằm sát xuống mặt đất.
Lại một tiếng súng nữa vang lên, theo bản năng tay anh che chắn cho đầu cô, không may lại bị viên đạn sượt qua
- Hự...!!!!
Mồ hôi trên trán anh chảy ròng ròng, căn đau khiến anh suýt bị ngất nhưng vẫn cố gắng ôm lấy cô
- Lý... Đông Hải! Anh thôi đi, muốn chết sao mà còn che chắn cho tôi! Anh...
- Vợ à, em là vợ anh mà! Em có sao không?
Nghe cô mắng mình, Lý Đông Hải chỉ mỉm cười nhẹ. Bùi Châu Hiền khóc nấc lên từng cơn
- Lo cho bản thân trước đi! Anh là đồ ngốc! Đồ ngốc...
- Vợ à, xin em nguôi giận!
Giọng của anh nhỏ dần, lần lượt theo sau là những tiếng nổ kinh thiên động địa. Mắt cô như lòa đi, nhưng hai tay vẫn ôm chặt lấy anh. Sau vụ nổ kinh hoàng kia, một đám người mặc đồ đen vội chạy đến chỗ anh và cô cứu viện
- Tam thiếu! Chúng tôi đến muộn!
Lúc này anh mới buông cô ra, mấy tên thuộc hạ đỡ cô dậy. Một người áo sơ mi trắng vội vàng từ phía xa, trên tay cầm súng cũng chạy đến phía này. Cả người Lý Đông Hải nghiêng ngả, may được tên thuộc hạ phía sau đỡ mới trụ vững.
- Diz! Tình hình sao rồi?
Không sai, người mặc áo sơ mi trắng kia là Diz, thuộc hạ thân cận của anh
- Đã giải quyết xong! Nặc Ân và Nã Nhĩ đang xử nốt mấy tên còn lại! Tam Thiếu, anh.... bị thương có vẻ nghiêm trọng...
Chỉ cần nhìn qua Diz cũng biết Lý Đông Hải bị bắn, vết thương khá nghiêm trọng. Trong 3 thuộc hạ thân tín của Lý Đông Hải thì Diz chính là bác sĩ duy nhất, người duy nhất chữa trị vết thương cho Lý Đông Hải.
- Tôi không sao! Qua xem Bùi Châu Hiền bị tổn hại ở đâu không.
Diz chỉ lắc đầu, đi về phía cô. Bùi Châu Hiền do cú trấn động vừa rồi dẫn đến bị ngất. Được vài tên thuộc hạ dìu đỡ dậy. Diz lại gần cô, soi xét một hồi rồi nói
- Không sao, cô ta chỉ bị hoảng nên ngất đi thôi! Tam thiếu, người cần quan tâm nhất bây giờ là anh đấy!
Lý Đông Hải xác định cô không sao, thở phào nhẹ nhõm.
- Trở về biệt thự Oải Hương! Cho người dọn dẹp chỗ này. Đừng để đám cảnh sát quốc tế phát hiện ra cái gì!
Lý Đông Hải ra lệnh. Tất cả thuộc hạ nhanh chóng dìu anh và cô lên xe. Tổng có 20 chiếc Ẽphen phóng nhanh đi. Vài tên thuộc hạ ở lại dọn dẹp hiện trường....
~~~~~~~
Bùi Châu Hiền mơ hồ tỉnh lại, khắp toàn thân đau ê ẩm. Mãi đến khi tỉnh hẳn, cô mới phát hiện mình đang ở trong một căn phòng lạ.
Xung quanh được bày trí khá đẹp. Cô vội vàng bước xuống giường, đi về phía cửa sổ. Ánh nắng chiếu qua khiến cô hơi chói mắt
Qua khung cửa sổ, cả một vườn hoa oải hương rực rỡ. Rất nhiều người làm công đang chăm sóc cho những bông hoa. Đẹp quá! Từ nhỏ cô cũng vốn thích hoa, thích sự thuần khiết và vẻ đẹp riêng của chúng.
Cửa phòng bỗng có ai đó mở ra khiến Bùi Châu Hiền giật mình. Một người giúp việc bưng ly nước vào, thấy cô đứng đó thì vội vàng nói
- Phu nhân, người mới tỉnh lại, nên chú ý đừng ra gió!
Cô chỉ hơi gật gật, chợt nhớ ra điều gì đó
- Tiểu... À không... Lý Đông Hải đâu rồi?
Người giúp việc kia hơi cúi xuống vẻ mặt buồn. Nhìn thoáng qua cũng biết người giúp việc này chỉ khoảng 20 tuổi. Đúng là thiếu nữ xinh đẹp...
- Thiếu... Thiếu gia bị thương khá nặng,... Giờ đang hôn mê nằm ở trong phòng!
Cả người cô khựng lại. Vội vàng chạy ra khỏi phòng. Người giúp việc định ngăn cản, nhưng bị cô hất tay ra. Cho đến khi cô đi rồi, ánh mắt người giúp việc đó hiện lên tia căm phẫn.
Người giúp việc nữ này tên này Tiểu Nhu, là một đứa trẻ mồ côi được mẹ của Lý Đông Hải rủ lòng thương mang về biệt thự này. Từ bé đến giờ thì Tiểu Nhu rất thân thiết với Lý Đông Hải.
Hôm nay Lý Đông Hải dẫn Bùi Châu Hiền về biệt thự này. Chính mình cũng bị thương mà vẫn kêu người lo cho Bùi Châu Hiền trước.
Cuối cùng không chịu nổi mà ngất đi. Từ trước đến nay, Tiểu Nhu chưa bao giờ thấy Thiếu Gia đối tốt với ai như vậy. Trong lòng cô ta nổi lên cảm giác khó chịu không tả nổi...
Tiểu Nhu đặt ly nước trên bàn rồi ra khỏi phòng. Còn Bùi Châu Hiền chạy khắp tất cả các căn phòng trong biệt thự, cuối cùng cũng tìm thấy phòng của Lý Đông Hải.
Đúng lúc này, Diz vừa khám xong bước ra thì bắt gặp cô định đi vào. Thấy vậy Diz ngăn cản
- Cô không nên vào, Thiếu gia vừa tỉnh lại, cơ thể vẫn còn yếu cần yên tĩnh!
- Nhưng...
Bùi Châu Hiền nhìn vào phía trong gương mặt đổ mồ hôi
- Giới thiệu chút nhé! Tôi là Diz, bác sĩ kiêm thuộc hạ của Tam thiếu! Người bên tay trái là Nặc Ân, người bên tay phải cô là Nã Nhĩ!
Vừa nói Diz vừa chỉ vào hai người đang đứng cạnh cửa. Nhưng Bùi Châu Hiền dường như không để ý đến, cô thẫn thờ đứng tại chỗ. Cả 3 người đàn ông thấy vậy thì khó xử, định nói gì đó thì tiếng Lý Đông Hải yếu ớt từ trong vọng ra
- Để... cô ấy vào!
Diz nghe vậy đành đứng sang bên nhường đường cho cô. Bùi Châu Hiền vội chạy vào trong. Vừa bước vào, dường như hô hấp của cô khó khăn. Căn phòng toàn mùi thuốc khử trùng.
Lý Đông Hải nằm trên giường, gương mặt vẻ yêu mị thường ngày giờ đây tiều tụy trắng bệch. Cô đến bên giường, ngồi xuống gục đầu nắm lấy tay anh khóc lớn. Lý Đông Hải đưa tay còn lại gạt những sợi tóc vướng trên gương mặt cô, mỉm cười.
- Vợ! Em khóc thế nhìn rất ngốc! Chỉ cần anh ngốc thôi là đủ rồi!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro