Không Tên Phần 1
Nhân vật: Oh SeHun – Ngô Thế Huân, Luhan – Lộc Hàm.
Tác quyền: Câu chuyện này hoàn toàn là hư cấu, dựa trên các nhân vật có thật.
Giới hạn: PG -13
Thể loại: Au, sad, drama, romantic, little pink and humor.
Tình trạng: Đã hoàn thành.
.
.
***
.
.
"Này, Thế Huân...lại đây lại đây, tớ kể cho cậu nghe một bí mật! Nhưng cậu phải thề là sẽ không bao giờ nói cho ai biết, tuyệt đối không được kể ra đâu nhé!" – Lộc Hàm sáu tuổi nghiêm túc nói.
"Ừ, tớ thề!" – Ngô Thế Huân năm tuổi rưỡi hơi dư cũng nghiêm túc không kém, giơ hai ngón tay lên ngang mặt. Tuy thằng nhóc chẳng hiểu 'bí mật' là cái gì, nhưng mà chỉ cần là Lộc Hàm thì nói gì nó cũng muốn nghe hết.
"Ê này, thực ra thì 'Bịch Sữa Nhỏ' không có tè dầm đâu, là tớ lén giấu cô giáo mang cái bình đựng nước để nuôi cá vào lớp, không may làm đổ lên chỗ cậu ấy nằm đấy."
"..."
"Nhớ không được kể cho ai biết đấy nhé! Cậu mà nói ra, tớ sẽ không thèm chơi với cậu nữa!" – Lộc Hàm trợn đôi mắt nai to tròn sáng lấp lánh của mình lên.
"Tớ sẽ không kể cho ai đâu mà..." – Thế Huân bé luống cuống lắc lắc cái đầu, mái tóc nâu xù cũng vì thế mà rối tung lên.
"Tốt!" – Lộc Hàm bé gật gù đầy vẻ hài lòng, thò tay sang xoa xoa đầu cậu nhóc, nở một nụ cười nhìn vô cùng 'lưu manh' rồi tiện tay giật luôn cây kẹo mút trên tay Thế Huân cho vào miệng ngậm ngon lành, hoàn toàn không thèm để ý tới cậu bạn nhỏ vừa bị mình thực hiện hành vi cướp đoạt trắng trợn kia đang ngây ngốc há miệng nhìn.
.
~*~
.
.
"Này, Thế Huân...tớ vừa có một bí mật mới đấy, có muốn nghe không?" – Lộc Hàm tám tuổi nghịch ngợm đá đá viên sỏi dưới chân, cùng Thế Huân – lúc đó cũng gần tám tuổi đi trên đường về nhà.
"Muốn! Là bí mật gì vậy?" – Thế Huân tròn mắt nhìn cậu bạn đang nhảy chân sáo bên cạnh.
"Nhưng cậu không được kể với ai hết, phải giữ bí mật đến lúc chết cơ!"
Cái câu này quá là quen thuộc, đến mức vừa nghe được hai chữ đầu, Thế Huân đã đáp luôn không cần suy nghĩ:
"Ừ, tớ thề!"
"À, là thế này~" – Lộc Hàm bé cười tít mắt, ghé sát tai Thế Huân bé, thì thầm – "...cái viên kẹo màu cam dính vào mông quần thầy Phác sáng nay ấy...là do tớ để lên trên ghế ngồi của giáo viên."
"A?!" – Vừa mới há mồm kêu lên, một ngón trỏ mũm mĩm đã nhanh như chớp đưa tới trước mặt, chỉ thẳng vào chóp mũi cậu nhóc, đe dọa.
"Không được nói!"
"Tớ...tớ biết rồi mà." – Thế Huân lé mắt nhìn ngón tay kia, lắp bắp trả lời.
Nhưng mà...Cái bí mật này cũng thật kinh khủng quá đi! Thầy Phác mà biết, nhất định cậu sẽ bị phạt đấy Tiểu Lộc à!
Vậy nên, có chết tớ cũng không nói cho ai biết đâu!
.
~*~
.
.
Mười tuổi.
Thế Huân vẫn không thể nào hiểu nổi, vì sao hai đứa cùng tuổi nhau mà Tiểu Lộc lại có lắm "bí mật" như vậy, trong khi cậu nhóc đến một 'cái' nho nhỏ cũng không có để kể cho bạn nghe. Nghĩ đi nghĩ lại một hồi, cuối cùng Thế Huân cũng tìm ra được một lí do nghe có vẻ khá là 'hợp lí', ấy là tại vì Lộc Hàm sinh trước Thế Huân tới tận sáu tháng mười sáu ngày, cho nên trong khi Thế Huân còn nằm thu lu trong bụng mẹ thì Lộc Hàm đã được biết bao nhiêu điều trên thế giới này rồi, chính vì thế nên---dĩ nhiên là cậu ấy phải có nhiều bí mật hơn rồi.
Ừm, chắc là như vậy đấy.
.
~*~
.
.
Mười bốn tuổi.
Lộc Hàm vui tươi hớn hở một cách bất bình thường, trống ra chơi vừa đánh đã lao như bay xuống chỗ Ngô Thế Huân ôm vai bá cổ, thì thầm nhỏ to.
Đó là lần đầu tiên, những bí mật mà Lộc Hàm chia sẻ với Thế Huân vượt ra ngoài phạm vi những trò nghịch ngầm của cậu ấy.
Và bí mật lần này, thay vì khiến Ngô Thế Huân trợn mắt kinh hoàng, nó lại làm cậu cảm thấy lòng buồn rười rượi, như những đám mây xám nặng nề cứ vô tình kéo đến phủ kín bầu trời mùa đông.
---
Lần đầu tiên thích một người khác, cảm giác hẳn phải thú vị lắm. Chẳng thế mà hai tư trên bảy, ngày nào Thế Huân cũng phải ngồi thộn mặt ra nghe cậu bạn lải nhải về cô nàng lớp trưởng xinh xắn lớp kế bên đến muốn rụng lỗ tai. Nghe đâu cô này không những "mặt tiền" tốt mà ngay cả đạo đức cũng tốt quá mức quy định, vậy nên ngoài cái danh lớp trưởng còn được kiêm luôn chức Đội trưởng đội Sao đỏ, nhiệm vụ là thường xuyên canh me bắt bớ những đứa hay đi học muộn và trèo tường trốn học như Lộc Hàm nhà chúng ta đây. Rồi chẳng hiểu điều kì diệu hay kinh hoàng nào đã khiến Lộc Hàm - vào một ngày xấu trời nọ - đột nhiên cảm thấy cô nàng này trừ những lúc đáng ghét ra thì dễ thương khủng khiếp, và thế là cậu ấy tỉnh bơ tuyên bố: Yêu rồi!
Dĩ nhiên đây là một bí mật không hề nhỏ, thế nên với tư cách là bạn thân từ hồi còn cởi truồng đóng bỉm - lại theo lẽ dĩ nhiên, Lộc Hàm chắc chắn phải chạy đi khoe với Ngô Thế Huân đầu tiên rồi.
Thế mà tên bạn kia chẳng những không thèm chúc mừng cậu đã chính thức ly khai "Hội những người chưa muốn yêu" của lớp, lại còn xị mặt, không thèm nói năng gì, quay mông bỏ đi một nước. Con người vốn vô lo vô nghĩ, lại có phần vô tâm như Lộc Hàm, sau khi trợn mắt nhìn một lúc liền phẩy tay chép miệng, nghĩ thầm:
"Chắc cậu ta ghen tị vì mình vượt mặt anh em thôi."
.
~*~
.
.
Mười bốn tuổi rưỡi.
Lộc đại ca to mồm ở lĩnh vực nào chẳng biết, chỉ biết cứ đứng trước cô "Sao đỏ" kia là mặt còn đần đần thộn thộn hơn cả Ngô Thế Huân, lắp bắp nói đến nửa ngày chưa được một câu, nhìn mà sốt cả ruột.
Bị cậu Lộc vừa trừng mắt vừa ăn vạ bắt phải thực hiện nghĩa vụ của bạn bè tốt, giúp người ta đi tỏ tình, chẳng hiểu thế nào lại bị cô nàng kia thích mất, làm Lộc Hàm giận đến mặt mày xưng xỉa cả mấy tuần liền. Lần nào mon men đến gần cũng bị cậu ta tổng xỉ vả đến không tiếc lời. Vừa phải làm cái đuôi lẽo đẽo chạy theo cầu hòa với Lộc Hàm, vừa phải cắt cái đuôi suốt ngày lẽo đẽo chạy theo mình...
Thế Huân đã trải qua cái tuổi hoóc-môn tăng vòn vọt một cách đau khổ và đầy biến động như thế đấy!
.
~*~
.
.
Mười lăm tuổi.
Lộc Hàm luôn có rất nhiều bí mật, chính vì thế mà cậu ấy rất hay lôi Thế Huân ra một góc thầm thì to nhỏ, chia sẻ hết những 'bí mật' hay ho của cậu ấy với cậu. Bởi lẽ Lộc Hàm luôn cho rằng: "Bạn bè là phải như thế!"
Còn Ngô Thế Huân, cuối cùng cũng có được một bí mật, chỉ một bí mật duy nhất mà thôi. Nhưng cậu lại chẳng bao giờ chịu cho Lộc Hàm biết. Bởi vì cậu không đơn giản chỉ coi Lộc Hàm là "bạn bè".
Bí mật này, có lẽ cậu sẽ cất nó cùng với những "bí mật" của Lộc Hàm, mang theo nó suốt cuộc đời, đến chết cũng không được nói cho ai biết.
Rằng...
"Lộc Hàm, chính là bí mật lớn nhất của Ngô Thế Huân!"
.
~*~
.
.
Mười sáu tuổi.
Lộc Hàm quên áo. Lộc Hàm quên vở. Lộc Hàm quên sách. Lộc Hàm quên giày. Lộc Hàm quên làm bài tập. Lộc Hàm quên cả đống thứ lặt vặt linh tinh khác...
Và quên luôn những bí mật nho nhỏ của mình.
Ngô Thế Huân tự biến mình thành cái kho, cất giữ những thứ mà Lộc Hàm đã quên.
.
~*~
.
.
Mười bảy tuổi.
Thế Huân dắt chiếc xe đạp ra tới cổng trường, nhìn thấy một Lộc Hàm ánh mắt hoang mang ngơ ngác ngồi dưới gốc phượng già cỗi, liền nặng nề bước từng bước lại gần. Lộc Hàm thấy Thế Huân đi tới, dường như vẫn không hề có ý định đứng dậy, chỉ ngước đầu nhìn lên, cười mà như mếu:
"Huân Huân! Tớ nói cho cậu nghe một bí mật, nhưng nhớ là không được kể với ai đâu nhé!"
"Ừ, cậu kể đi."
"Huân Huân này, hình như..." – Cậu ấy cúi đầu, cắn cắn môi - "...à mà không, tớ thực sự đã quên mất đường về nhà rồi. Cố gắng mãi mà vẫn không thể nhớ ra được..."
Nắm lấy bàn tay gầy gò trắng tái, làn da dường như trong suốt, đến độ nhìn rõ cả những sợi gân xanh vẽ nhánh li ti chạy dài. Cậu kéo Lộc Hàm đứng dậy, đặt cậu ấy ngồi lên yên sau, chầm chậm đạp về nhà.
"Vậy từ giờ, tớ sẽ giữ bí mật này cho cậu, cũng sẽ thay cậu nhớ đường về nhà!"
"Cậu hứa nhé!" – Lộc Hàm ngọ nguậy, cọ cọ đầu vào lưng Thế Huân.
Khẽ chớp chớp mắt, đường hôm nay không mưa mà sao cứ nhòe cả đi thế này? Thế Huân thậm chí còn chẳng thể bắt mình nặn ra nổi một nụ cười gượng gạo. Cậu chỉ nghiêm túc đáp lại:
"Ừ, tớ hứa!"
.
~*~
.
.
Mười chín tuổi.
Giảng đường Đại học vừa háo hức chào mừng, đã rất nhanh phải nói lời từ biệt.
Kết quả học tập của Lộc Hàm được bảo lưu vô thời hạn. Căn phòng trọ nho nhỏ của hai người giờ cũng chỉ còn mỗi Thế Huân thôi. 'Bí mật rắc rối' của cậu đã chuyển đến tạm trú tại bệnh viện ở nửa kia thành phố, sau một cơn động kinh nhẹ lúc giữa đêm, khiến Thế Huân hoảng loạn đến mức vừa bấm điện thoại gọi xe cấp cứu vừa bật khóc tức tưởi lần đầu tiên trong cuộc đời.
Cậu cứ tưởng...đã vĩnh viễn mất đi cậu ấy rồi.
---
"Tiểu Lộc ơi, ngày mai muốn ăn món gì?" – Thế Huân thu dọn hộp đựng đồ ăn, sau đó mở tủ lấy thuốc, bóc ra, rót một cốc nước đầy rồi mang đến cho Lộc Hàm.
"Trứng! Tớ muốn ăn trứng!" – 'Bí mật' vui vẻ reo lên.
"Vậy ở trong này phải ngoan ngoãn uống thuốc đúng giờ, nghe lời các cô chú mặc áo trắng. Ngày mai tớ sẽ làm trứng rán mang vào cho cậu."
Nhận lấy mấy viên thuốc từ tay Thế Huân, Lộc Hàm mếu máo nhăn mặt:
"Nhưng đắng lắm! Tớ không thích!"
Vuốt vuốt mái tóc đen nhánh của Lộc Hàm, cậu suy nghĩ một lát, sau đó nhìn vào đôi mắt tròn xoe kia, dịu dàng nói:
"Vậy tớ uống cùng cậu!"
Dứt lời liền cúi xuống, ngậm lấy mấy viên thuốc trong lòng bàn tay hơi ẩm của Lộc Hàm, uống thêm một ngụm nước lớn nữa, rồi nhẹ nhàng áp lên môi cậu ấy.
"..."
"Còn đắng không?"
Lộc Hàm nghiêng đầu, cắn cắn môi, nói lí nhí:
"Không đắng! Nhưng kì kì..."
"Không đắng là được rồi!" – Thế Huân đứng dậy, xoa đầu Lộc Hàm lần nữa rồi xách hộp đựng cơm đi ra cửa – "Tớ đi làm đây. Mai sẽ mang cơm trứng rán vào cho cậu."
"Cậu nhớ nhé!"
Nhìn gương mặt đầy chờ mong của Lộc Hàm, cậu khẽ mỉm cười, gật đầu.
.
~*~
.
Những thứ Lộc Hàm nhớ được ngày càng ít đi, còn cái nhà kho Ngô Thế Huân thì ngày càng đầy lên.
Bố mẹ Lộc Hàm qua đời khi cậu ấy mới năm tuổi, từ đó Lộc Hàm chuyển về Quảng Châu sống với bà nội. Từ ba năm trước, cậu ấy cũng đã tự ý thức được căn bệnh "Quên" của mình, liền mua về rất nhiều giấy nhớ dán khắp nơi, ghi chú đầy cả bộ nhớ điện thoại, thậm chí còn ghi nhờ vào cả điện thoại của Thế Huân.
"Bác sĩ chẩn đoán là chứng Alzheimer. Đại khái như kiểu trong đầu tớ có một cục tẩy rất rất to, nó sẽ xóa dần, xóa dần hết mọi thứ, kí ức, kỉ niệm, tất cả những gì được ghi nhớ trong đó kể từ khi tớ ra đời cho đến bây giờ. Đầu tiên sẽ là quên tên gọi, quên gương mặt, quên người, quên chữ, quên kỹ năng sống, rồi đến ngôn từ, đến cử động, sau cùng, khi đã trả lại hết những thứ đó rồi, tớ sẽ ngủ, ngủ rất lâu."
Thế Huân nghe, nhưng nửa chữ cũng không muốn tin. Lộc Hàm nghịch ngợm hay bày trò tinh quái, Lộc Hàm hoạt bát hiếu động, Lộc Hàm với vô số những "bí mật" ngây ngô đến ngớ ngẩn của cậu ấy. Đã bắt Thế Huân thề đến chết cũng không được nói ra, làm thế nào có thể quên đi dễ dàng như vậy?
Nhưng rồi chuyện gì phải đến cuối cùng cũng vẫn cứ đến. Cho tới mùa đông năm trước, bà cậu ấy cũng mất, kích động tâm lí khiến bệnh của cậu ấy lại càng trở nên trầm trọng hơn. Nhưng Lộc Hàm vẫn vừa gạt nước mắt vừa nói với cậu, "Vậy là ngoài cậu ra, tớ đã chẳng còn ai thân thuộc trên đời này nữa rồi, nhưng dù có quên hết tất cả, tớ cũng sẽ không bỏ cuộc đâu!"
Nhìn một Lộc Hàm vừa yếu đuối vừa mạnh mẽ như vậy, Ngô Thế Huân chỉ biết ôm thật chặt lấy cậu ấy, mong có thể dùng hơi ấm của chính mình sưởi ấm cho cậu, bao bọc cậu, bảo vệ cậu, cùng cậu tiếp tục bước về phía trước...
Cũng chính khi ấy, Thế Huân chợt cảm thấy rằng...có lẽ kiếp này cậu đành phải làm một đứa con bất hiếu với cha mẹ rồi.
Dù thế nào cũng không thể bỏ rơi con người này được!
.
***
.
Sau mùa Đông dài ảm đạm năm ấy, dựa vào số tiền dành dụm ít ỏi còn lại của bà, cộng với tiền làm thêm của bản thân, cậu cùng với cậu ấy tiếp tục sống giữa Nhớ và Quên.
Bốn bức tường trong căn phòng trọ nho nhỏ trên thành phố luôn dán đầy những mảnh giấy nhớ rực rỡ màu sắc, thay đổi đều đặn mỗi ngày. Lộc Hàm cứ hì hụi viết viết vẽ vẽ những điều cần phải ghi nhớ, tên đồ vật, cách sử dụng, địa chỉ nhà, số điện thoại của Thế Huân,... rồi dán khắp mọi nơi, nhưng đến sáng hôm sau ngủ dậy lại thấy cậu ấy loay hoay gỡ hết tất cả xuống, càu nhàu với Thế Huân "tại sao phòng tụi mình lắm giấy rác quá vậy, hại tớ phải dọn dẹp mệt nghỉ", rồi chừng khoảng một tiếng sau cậu ấy lại cắm cúi viết rồi chạy lăng xăng dán những mẩu giấy nhỏ đầy nhà.
Nhặt mảnh giấy nhớ ghi "cốc uống nước" dính phía trên chiếc bàn học, "cửa sổ" dính phía trên kệ sách, "nồi cơm điện" trên giá để bát rồi dán lại cho đúng vị trí, Thế Huân cố giấu đi giọt nước long lanh vừa trào ra khỏi khóe mắt, nhìn Lộc Hàm vui vẻ rạng rỡ chạy tới dán một tờ giấy màu hồng nhạt lên trán mình rồi bật cười giòn tan sau đó lại chạy biến vào gian bếp, ló đầu nhìn ra, giọng nói tràn đầy vẻ tự tin.
"Ít ra cũng có một 'thứ' tớ không bao giờ nhầm, cũng sẽ không quên đâu!"
Nhìn nét chữ tròn tròn nắn nót trên mảnh giấy, bức tường mạnh mẽ mà Ngô Thế Huân vẫn cố gắng gìn giữ để có thể trở thành điểm tựa vững chãi cho người kia, cuối cùng cũng hoàn toàn đổ sụp.
.
Người thân, Ngô Thế Huân.
.
Tiểu Lộc, tớ cũng hi vọng như vậy,
nhưng thực tế, chỉ là...cậu chưa quên.
.
---
.
"Huân Huân ơi, tớ ở trong đây lâu như vậy rồi, tại sao không thấy bố mẹ vào thăm tớ lần nào vậy? Cả bà nữa...Không lẽ mọi người đã quên tớ rồi sao? Có phải vì tớ bị bệnh mà mọi người bỏ rơi tớ rồi không?" - Lộc Hàm gạt muỗng cơm ra, ngước mắt nhìn cậu, giọng điệu tủi thân oán trách.
"Không phải đâu, đừng có nghĩ bậy!" – Đặt tô cơm lên bàn, Thế Huân kéo nhẹ cậu ấy vào lòng, Lộc Hàm cũng rất tự nhiên ngả đầu dựa vào vai cậu – "Hai bác phải ở dưới quê, đi làm thật chăm chỉ để kiếm tiền mua thuốc cho Lộc Hàm uống, để cậu mau khỏi bệnh chứ!"
"Vậy còn bà?"
"Bà cũng già rồi, không thể ngồi chen chúc trên xe khách được." – Thế Huân đáp một cách máy móc – "Thế nên cậu phải ăn thật khỏe, đi ngủ đúng giờ, còn phải uống thuốc đều đặn để nhanh khỏe lại còn về thăm bà, nhớ chưa? Bà nhớ cậu lắm đấy."
"Có thật không?" – Lộc Hàm tròn mắt, ngoan ngoãn há miệng ngậm lấy muỗng cơm.
"Tớ đã bao giờ nói dối cậu chưa?"
"Ừm..." – Cậu nghiêm túc suy nghĩ, sau đó lắc đầu, cười hì hì – "Chỉ có Huân Huân là tốt với tớ nhất!"
Khẽ luồn ngón tay vào những lọn tóc đen mềm của Lộc Hàm, xoa nhẹ, Thế Huân nhìn gương mặt vô tư, đôi mắt cong cong khi cười của cậu, bỗng cảm thấy lòng mình nặng trĩu.
.
~*~
.
.
Mười chín tuổi rưỡi.
"Tình trạng của cậu ấy có vẻ tiến triển tốt, chỉ có điều hơi chậm một chút."
"Có...thật không ạ?" – Bàn tay đang cầm gói thuốc thoáng run lên, Thế Huân nghe giọng mình như vọng đến từ nơi nào đó xa lắm.
"Đến thời điểm này cậu ấy vẫn còn nhớ được tên và nhận ra cậu, xem chừng cũng không quá tệ."
Câu nói của vị bác sĩ khiến vẻ rạng rỡ đã biến mất trên gương mặt cậu từ rất lâu bỗng nhiên quay trở về. Có tiến triển là tốt rồi, dù là một chút thôi cũng là quá đủ rồi, như thế có nghĩa là...cậu ấy sẽ không hoàn toàn Quên.
Chỉ cần kiên nhẫn thêm một chút. Một chút nữa thôi...
.
***
Lộc Hàm dạo gần đây thường hay ngồi im trên giường, lơ đãng nhìn ra khung cửa sổ rất lâu. Khi Thế Huân đẩy cửa bước vào, cậu ấy hơi giật mình một chút, nhưng rất nhanh liền nở một nụ cười thật tươi.
"Cậu vừa đi đâu vậy? Tớ chờ cậu mãi."
"Tớ vừa đi lấy thuốc, có nói với cậu rồi mà."
"Vậy à?" – Cậu ấy hơi cắn môi, ngẫm nghĩ – "Vừa định nói gì mà quên mất tiêu rồi."
Lộc Hàm khó khăn tìm kiếm từ ngữ diễn tả, tay vô thức xoa xoa cổ họng, lông mày cứ nhíu cả lại, trên vầng trán đã đọng một tầng mồ hôi mỏng. Thế Huân nhìn liền hiểu ngay.
"Khát nước phải không? Để tớ lấy cho cậu."
"A, đúng đúng!"
Rót một ly nước lọc đưa cho cậu ấy, nhìn Lộc Hàm ngoan ngoãn đón lấy rồi uống một hơi cạn sạch, Thế Huân đặt ly nước đã rỗng không xuống bàn, lại nghe thấy tiếng cậu ấy mơ hồ cất lên khiến cậu thoáng sửng sốt.
"Cậu vừa đi đâu vậy? A, đang định nói gì nhỉ...Ừm, tớ chờ rất lâu."
.
/Rõ ràng còn có điều muốn nói, nhưng lại không thể nào nhớ ra nổi. Lồng ngực bỗng cảm thấy vô cùng khó chịu, nhưng không biết diễn tả cảm giác ấy như thế nào.
Lộc Hàm, dạo gần đây mày thật đãng trí quá!/
.
---
.
Ngô Thế Huân tự gọi đó là Khoảng Trống.
Khoảng Trống chính là đơn vị thời gian bắt đầu tính kể từ khi kí ức được ghi vào trong trí nhớ của Lộc Hàm cho tới khi nó bị "reset" và...mất sạch.
Và cái Khoảng Trống ấy đang ngày một ngắn dần, ngắn dần, mặc kệ thời gian ngoài kia vẫn cứ bình thản trôi đi, dài đằng đẵng.
.
***
.
Buổi chiều cuối Đông lạnh giá, từng cơn gió Bấc tê tái bứt đi chiếc lá héo quắt cuối cùng khỏi những cành cây khẳng khiu trơ trụi. Tuyết phủ trắng xóa cả con đường, màu trắng tinh khiết mà trống rỗng, hư vô.
Quàng cho Lộc Hàm một chiếc khăn len màu đỏ tươi, đội thêm chiếc mũ đỏ với một quả bông lớn lúc lắc phía sau vô cùng ngộ nghĩnh, Thế Huân cười thật hiền, chìa ra chiếc phong bao bằng giấy màu trang trí rực rỡ.
"Tiểu Lộc, chúc mừng năm mới!"
Người ngồi trên giường ngơ ngác một lát, sau đó mới mỉm cười, rụt rè đưa tay ra nhận lấy bao lì xì, lại loay hoay không thể nhớ được cách mở.
Nhẹ nhàng nắm lấy hai bàn tay nhỏ bé mảnh khảnh, Thế Huân chậm rãi dùng hành động của mình hướng dẫn những ngón tay vụng về kia, cuối cùng cũng thành công mở được phong bao, từ phía trong lấy ra một tờ giấy được xếp ngay ngắn phẳng phiu.
"Là gì? Chữ?"
Cái đầu nhỏ khẽ nghiêng, ánh mắt lấp lánh đã mất đi vẻ linh động tươi tắn vốn có, chỉ còn sót lại những tia nhìn hoang mang đờ đẫn xen chút tò mò, nụ cười nhợt nhạt vẫn luôn nở trên môi. Gần đây Lộc Hàm rất hay cười, ngày nào cũng cười, gặp ai cũng mỉm cười ngây ngô, cậu ấy dùng nụ cười của mình để biểu đạt thay cho câu "Xin chào!" đã vô tình quên mất.
Gạt những sợi tóc dài ra phía sau tai cậu ấy, Ngô Thế Huân cúi đầu, vành tai hơi ửng hồng, giọng nói lại không dấu nổi chút chua sót.
"Có nghĩa là Ngô Thế Huân thích Lộc Hàm"
Bàn tay trắng tái đưa lên chỉ vào Thế Huân, cậu ấy nhoẻn miệng cười, từng từ ngữ lộn xộn khó khăn bật ra khỏi thanh quản.
"Ngô Thế Huân, cậu, Lộc Hàm, là ai?"
Vòng tay ôm chặt người kia vào lòng, để cả gương mặt cậu ấy vùi vào hõm vai mình, Thế Huân hôn nhẹ lên phần da trắng nhợt lộ ra sau gáy, khẽ thì thầm:
"Là cậu. Lúc nào cũng là cậu. Chỉ có mình cậu thôi."
Giọt nước trong suốt bất giác trượt khỏi khóe mắt, chảy dài qua đôi môi đang run run mím chặt, nghe mặn chát. Những câu chữ ngày càng ngắn ngủi, việc phát âm cũng ngày càng khó khăn hơn, Thế Huân biết, ngôn từ cũng sắp rời bỏ cậu ấy mất rồi.
Không phải nói rằng có chuyển biến tốt lên sao?
Không phải nói rằng cậu ấy dần dần không còn 'Quên' nữa hay sao?
.
***
.
Lãng quên.
Là quên, quên sạch, quên hết, quên tất cả. Không giống như khi nhấn phím lệnh Crtl + D, xóa đi rồi vẫn còn khả năng khôi phục lại, mà giống như thứ virut chậm rãi ăn dần ăn mòn từng dữ liệu, cuối cùng là mất sạch, không bao giờ có thể cứu vãn.
Trống rỗng. Trắng tinh.
Cũng giống hệt như cảm giác của Thế Huân lúc này vậy, chỉ biết bất lực đứng nhìn sự tồn tại của bản thân ngày một nhạt nhòa trong tâm trí người mà mình yêu thương nhất. Chẳng thể nào vươn tay níu giữ, như dòng nước lách qua kẽ tay, như gió thưa lọt qua tàng lá.
Có đau hay không? Thế Huân cũng không biết nữa. Bởi đến chính bản thân cậu cũng không thể hình dung ra nổi cảm xúc của mình lúc này rút cuộc là như thế nào. Bất giác lại nghĩ...vậy còn Lộc Hàm? Cậu ấy cảm thấy ra sao? Liệu cậu ấy có "đau" hay không?
Đau chứ, chỉ có điều, nỗi đau của Thế Huân là vì cậu biết mình sắp mất đi điều gì, còn nỗi đau của Lộc Hàm là vì cậu ấy không biết mình đã mất đi những gì.
Ngô Thế Huân thậm chí chưa từng một lần nghĩ đến câu hỏi, giữa người quên và kẻ nhớ, ai mới là người đau khổ nhiều hơn. Bởi lẽ, vốn dĩ nỗi đau chưa bao giờ là thứ có thể đem ra cân đo đong đếm được.
Nỗi đau, chỉ đơn giản là để cảm nhận.
.
Liệu đến khi nào, cậu sẽ lãng quên tớ?
.
***
.
"Tiểu Lộc, chúng mình ra viện nhé. Cậu sẽ không còn phải uống thuốc đắng nữa, cũng không bị tiêm đau nữa, cùng với tớ, ra khỏi đây nhé!"
Thế Huân vừa nói, vừa dùng khăn bông nhẹ nhàng lau người cho Lộc Hàm, tỉ mỉ, cẩn thận như thể đang chạm vào phiến lá non, chỉ sợ vô tình mạnh tay một chút là làn da kia sẽ bị xé rách mất vậy. Cậu đã nghỉ việc ở chỗ làm thêm hơn một tuần nay, túc trực ở bệnh viện cả ngày lẫn đêm, một giây cũng không rời khỏi, thậm chí cháo cũng đều là nhờ y tá mua giúp.
Lộc Hàm ngơ ngác dựa cả người vào đống gối đã được Thế Huân chèn cao phía sau, ánh mắt hơi mơ màng do mới ngủ dậy. Dạo gần đây cậu ấy ngủ rất lâu, chỉ thức dậy một lát, chưa ăn uống được gì nhiều đã lại tiếp tục gục đầu ngủ gật, cân cũng sút đi rất nhanh, cả người ngập trong bộ quần áo lùng thùng của bệnh viện, gương mặt hốc hác tái nhợt, gò má nổi rõ, hốc mắt trũng sâu, mái tóc cũng hơi xơ xác. Nhìn thật không sao hình dung ra hình ảnh cậu thiếu niên tươi tắn rạng rỡ có đôi mắt to tròn nheo nheo lại thành hai đường cong xinh xắn như mảnh trăng lưỡi liềm mỗi khi cười, gương mặt lấm tấm mồ hôi như sáng bừng trong ánh nắng vàng, vui vẻ đứng dưới gốc phượng già vẫy vẫy tay với cậu mỗi khi tan trường năm nào.
Vị bác sĩ cùng vài y tá bước vào, Lộc Hàm giật nảy mình, sợ hãi đến mức luống cuống trốn sau lưng Thế Huân, bật khóc, nhưng lại chẳng thể phát ra âm thanh nào ngoài những tiếng sụt sịt mũi nho nhỏ, đưa ánh mắt cầu cứu nhìn Thế Huân.
Lắc đầu nhìn vị bác sĩ, cậu khẽ thở dài, hạ quyết tâm.
"Cháu muốn làm thủ tục xuất viện cho cậu ấy!"
.
Cho dù hiện tại Lộc Hàm không thể nhớ được thêm bất cứ thứ gì nữa, nhưng Ngô Thế Huân vẫn không muốn những kí ức cuối cùng được ghi lại trong trí nhớ mong manh ngắn ngủi của cậu ấy...chỉ là hình ảnh căn phòng bệnh
.
.
*****
.
.
Đón chuyến tàu gần nhất, cậu mang theo cậu ấy trở lại Quảng Châu, trở lại nơi in dấu hết thảy những kỷ niệm tươi đẹp nhất, là những kí ức không bao giờ có thể phai nhạt, là những bí mật đã được cất giữ thật sâu, tựa như mầm xanh nho nhỏ ngày qua ngày cắm rễ trong tâm hồn cậu, trong trái tim cậu, tự bao giờ đã trở thành một cái cây xanh mát phủ bóng lên cả cuộc đời non trẻ.
Từ sân ga về thẳng nhà Lộc Hàm chỉ mất chưa tới mười phút đi bộ. Lấy chìa khóa bên dưới chậu cây nhỏ trên thềm nhà, cậu mở cửa, không chút khó khăn nhấc bổng cả cơ thể gầy yếu nhẹ bẫng của cậu ấy lên, bước thẳng về phòng cũ của Lộc Hàm trên lầu hai. Trên đường về cậu ấy có thức dậy một lát, nhưng sau đó lại bắt đầu lim dim.
Lộc Hàm đã buồn ngủ lắm rồi. Lộc Hàm chỉ muốn ngủ thôi.
Thế Huân thận trọng ôm lấy cái người đang gục đầu gà gật ngủ kia, chầm chậm hướng về phía ban công bằng gỗ đã phủ bụi. Bầu trời trong vắt sau cơn mưa rào, khoác lên một lớp áo xanh ngăn ngắt mới tinh tươm, thảng hoặc điểm xuyết vài cụm mây trắng lơ đãng vờn quanh dải cầu vồng nhàn nhạt vắt ngang trời.
"Tiểu Lộc, cậu xem, thời tiết hôm nay thật đẹp có phải không?"
Rèm mi người trong lòng khẽ run run, thoáng mở ra nhìn sắc vàng tươi sánh như mật của nắng nghiêng nghiêng đổ qua tàng cây xanh mướt, rồi như không thể chống chọi nổi cơn buồn ngủ đã ập đến rất gần mà vô thức nhắm lại.
"Tiểu Lộc, sinh nhật vui vẻ!"
"..."
.
"Này, Tiểu Lộc, tớ kể cho cậu nghe một bí mật! Nhưng cậu phải thề là sẽ không bao giờ nói cho ai biết, tuyệt đối không được kể ra đâu nhé!"
"..."
.
"Tiểu Lộc, Anh yêu Em!"
.
.
Vào một buổi sáng tháng Tư trong lành rạng rỡ, trên chiếc ghế dài được kê ngay ngắn phía ngoài ban công tầng hai căn nhà nhỏ tại Quảng Châu, cậu ấy ngả đầu lên vai cậu, hàng mi dài khép chặt, khóe môi vẫn còn vương lại nét cười, bình thản mà nhẹ nhàng như thế.
.
"Bí mật này, em sẽ không quên, mãi mãi không bao giờ quên...phải không?"
.
.
.
- The End –
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro