6.
Jaejoong ngồi trên thành bồn tắm nhìn chằm chằm vào ngón chân của mình, sau đó hết co lại rồi duỗi ra, co lại rồi duỗi ra. Tóc cậu cũng đã gần khô, bọt nước trên người cũng đã bốc hơi gần hết, Jaejoong liền với lấy chiếc áo tắm mặc vào người rồi đi dép trong nhà ra khỏi phòng tắm. " Cạch" một tiếng, chiếc cửa ở phía sau được đóng lại, âm thanh vang vọng trong căn phòng rộng lớn. Jaejoong đột nhiên ngây ngốc đứng lại ở đó, hé miệng la to lên vài tiếng, lắng nghe chính giọng nói của mình vang lên. Rồi cậu cuộn tròn người lại, dựa lưng vào tường dần dần trượt xuống.
Vùng bên cạnh có người dân sinh sống hình như đã vang lên tiếng pháo nổ linh đình, Jaejoong ngẩng đầu, nghiêng tai thu hết những âm thanh đời sống vui vẻ ấy rồi chống tường đứng lên. Nhưng rồi cậu lại chẳng biết mình muốn làm cái gì, trên đùi bỗng có chút bủn rủn, nên một lần nữa dựa vào tường ngồi xuống, đem mặt chôn ở hai chân, trong đầu trống rỗng, không biết nên làm gì, cũng không biết nên nghĩ về cái gì.
Loại cảm giác này, thật sự rất đáng sợ.
Tiếng tích tắc tích tắc của chiếc đồng hồ dưới lầu cứ đều đều vang lên, mỗi một lần như vậy đều như đang dập vào cõi lòng cậu. Jaejoong đột nhiên cảm thấy vô cùng vô cùng tức giận, cầm lấy chiếc dép đang đi ném mạnh để xả bực dọc, chiếc dép bật vào tường rồi bắn trở lại, dừng lại ngay bên cạnh chân. Jaejoong đứng lên, cầm lấy chiếc dép ấy ném xuống phía dưới, nhìn thấy chiếc dép màu trắng theo cầu thang lăn xuống dưới, cậu cũng chầm chậm đi theo muốn kiểm tra. Nhưng khi xuống được một nửa cầu thang, đột nhiên lại thay đổi ý định quay lại không đi nữa, còn xoay người đem cởi chiếc còn lại mà vứt đi. Có lẽ bởi vì lòng bàn chân cảm nhận được cái lạnh, nên bước chân cũng nhanh hơn. Cậu phăm phăm chạy về phòng ngủ, kéo chăn chùm kín đầu.
Điên mất rồi, nếu không có ai đến ôm mình trong giây phút này, mình thật sự sẽ điên mất.
Từ phía dưới chiếc gối lấy ra điện thoại di động của mình, hàng loạt những tin nhắn chúc mừng năm mới hiện lên, cùng với đó là vài cuộc gọi không được trả lời. Jaejoong lần lượt xem qua từng cái, nhưng khi nhìn thấy tên của Yunho, ngón tay đang lướt qua lại tự động dừng lại, rồi sau đó lại lướt qua, lại kéo về dừng lại ở đó. Tới tới lui lui vài lần, trong lòng cảm thấy hết sức phiền muộn. Cậu khóa màn hình điện thoại rồi lại nhét nó xuống gối, dùng đầu đè mạnh lên trên.
Hốc mắt hình như lại sắp đỏ lên rồi.
Nhắm nghiền mắt muốn tiến vào giấc ngủ, chiếc di động đặt phía dưới gối ngủ bỗng rung lên , Jaejoong đột nhiên mở to mắt, đưa tay lần xuống phía dưới chiếc gối ấy, cầm lấy chiếc điện thoại vẫn đang rung không ngừng, nhắm mắt lại mới đem nó lấy ra, đặt ở trước mặt sau đó mới chậm rãi mở mắt nhìn.
Tên của Jung Yunho đang lóe sáng trên màn hình điện thoại báo cuộc gọi.
Jaejoong hít một hơi thật sâu, mở điện thoại di động ra đặt bên tai.
". . . . . . Gì?"
"Jaejoong?"
". . . . . . Ừm."
"Sao lại không ăn cơm?"
"A, tôi không muốn ăn."
"Tiệc đón năm mới, tại sao lại không ăn gì chứ?? Cô giúp việc không phải trước khi về đã làm bánh chẻo đặt trong tủ rồi hay sao?"
"Không thích là không thích, nên không ăn."
". . . . . .Jaejoong à. . . . . . Có cần tôi tới đó không?"
Jaejoong gắt gao nhắm hai mắt lại, mím môi dưới trầm mặc một lúc lâu, mong muốn có thể đem một tiếng "cần" chưa phát ra nuốt trở về. Jaejoong cắn chặt răng, lại hít vào một hơi thật sâu:
"Cứ thoải mái đón năm mới với gia đình đi, Jung Yunho."
Yunho bên kia cũng im lặng không nói một lúc, rồi thở dài, nhẹ nhàng nói:
"Năm mới vui vẻ."
Jaejoong mở miệng muốn chúc lại hắn một câu 'năm mới vui vẻ', nào ngờ thanh âm thoát ra lại là một tiếng nức nở. Cậu hoảng sợ lấy tay che miệng mình lại, nhưng đầu dây bên kia hiển nhiên là đã nghe được, vì vậy đang rất khẩn trương gọi tên cậu. Jaejoong vứt di động qua chỗ khác, hai tay bịt tai lại, cố gắng hít thật sâu để bản thân có thể bình tĩnh trở lại, đem những tiếng thổn thức trong cổ họng cố gắng nuốt thât sâu vào bên trong. Khi đó Jaejoong mới cúi đâu nhìn vào di động một lần nữa, nhưng đầu dây bên kia đã ngắt máy. Vừa mong chờ cũng vừa hụt hẫng khi nhìn vào màn hình chiếc điện thoại đã tắt, Jaejoong nâng tay nhét nó xuống dưới gối, trở mình, kéo chăn phủ lên toàn thân, khép mắt lại.
Cuộc nói chuyện với Yunho giống một đoạn băng tua đi tua lại trong đầu, khiến tâm trí Jaejoong dường như đang bị một tảng đá nặng đè lên. Cậu mông mông lung lung liền chìm vào trong giấc ngủ, cảnh trong mộng lại thập phần mờ ảo cùng hỗn loạn, giấc ngủ chập chờn, lúc tỉnh lúc mê. Hoảng hoảng hốt hốt, hình như có người gọi cậu trong cơn mơ. Jaejoong mở to mắt, giật mình thấy ngay khuôn mặt của Jung Yunho đang phía trước mặt. Jaejoong nâng tay lên sờ tới, trong lòng bàn tay chạm đến nhiệt độ ấm áp của cơ thể con người, lúc này cậu mới cảm thấy tỉnh táo hơn một chút liền chống tay xuống ngồi thẳng dậy.
"Anh sao lại trở lại đây?"
Jaejoong dụi dụi mắt, giọng nói vang lên khàn khàn.
Yunho nâng tay xoa xoa tóc của Jaejoong , nở nụ cười mang theo chua xót, nhẹ nhàng ôm lấy vai cậu:
" Tôi đến đón năm mới cùng em!"
Nói xong hắn liền lấy di động ra, giơ đồng hồ báo giờ ra trước mặt Jaejoong. Đem ánh sáng nhỏ nhoi ấy di chuyển đến phía trước cả hai, hắn nắm thật chặt vai của Jaejoong, thở ra một hơi thật dài. Trong lòng Jaejoong vẫn có chút choáng váng nên tựa đầu vào vai Yunho. Mãi đến khi tiêu cự đã từng chút từng chút trở lại bình thường , mới quay đầu giương mắt lên nhìn Yunho một lúc lâu, đưa tay cầm lấy điện thoại di động của Yunho xem thời gian, trong lòng vẫn cảm thấy có chút gì đó không thật.
Thời gian điểm đến đúng 12h, chiếc đồng hồ cổ dưới lầu vang lên một hồi chuông, điện thoại của Yunho cũng kêu lên một tiếng "tích", ngoài cửa sổ vọng lại một tiếng pháo hoa được bắn lên trời cực lớn. Jaejoong hình như cảm thấy hoảng sợ, liền ép mình vào trong lòng Yunho. Hắn bật cười, nâng tay che hai tai của cậu lại, Jaejoong ngẩng đầu nhìn hắn, đột nhiên đôi mắt đỏ lên như muốn khóc, vội đem mặt chôn trước ngực của Yunho, gắt gao quyết không ngẩng đầu .
"Làm sao vậy?"
Yunho hoảng hốt, cúi người muốn nâng mặt cậu lên. Nhưng Jaejoong hai tay cứ nắm chặt lấy áo của Yunho, không chịu ngẩng mặt. Hắn lay mãi vẫn chẳng thấy cậu có chút động tĩnh gì nên thôi, nhẹ nhàng vuốt tóc cậu liền cảm thấy nước mắt của Jaejoong dần dần thấm ướt áo mình. Jaejoong khóc thỏa thuê một trận, đem mặt cọ qua cọ lại lên cái áo sạch sẽ của Yunho, lại tựa vào vai hắn. Yunho vừa cúi mặt nhìn cậu đã bị Jaejoong đem cằm đẩy trở ra chỗ khác.
Hai người im lặng tựa vào nhau thật lâu, Yunho là người lên tiếng trước, thở dài:
"Hôm nay tôi ở nhà, chỉ nghĩ có một chuyện duy nhất, em một mình đón tết liệu có ngoan ngoãn ăn cơm hay không, có ai ở cùng em hay không??? Nếu tất niên mà em chẳng chịu ăn gì, tôi thật sự không thể tha thứ cho bản thân mình."
"Anh mất gì phải tha thứ hay không, đây là chuyện của tôi." Jaejoong vùng khỏi cái ôm của hắn, đạp chân ngồi dậy.
"Vậy tại sao em lại khóc chứ?"
"Tôi thích khóc! Không muốn nhìn thì về nhà đi!"
Jaejoong quay đầu định đánh hắn , lại bị Yunho bắt lấy cổ tay, nâng tay kia lên, lại bị bắt lấy. Jaejoong rất thức giận, cúi người muốn cắn vào tay Yunho. Hắn vội vàng buông hai cổ tay cậu ra, hai mắt nhắm lại chuẩn bị sẵn sàng tư thế 'chịu đòn', Jaejoong cũng nâng hai tay của mình lên ngay lập tức ............ gắt gao ôm lấy cổ hắn:
"Tôi ghét anh!"
Jaejoong lên tiếng một cách rầu rĩ, nhưng lại như đang hét vào một bên tai của Jung Yunho , màng nhĩ của hắn chắc chắn rất đâu.
"Tôi biết."
"Ghét nhất là anh! Lão già cổ hủ! Lão già giàu có nhà anh"
"Được rồi, là tôi, là tôi được chưa?"
Yunho vỗ nhẹ lên lưng cậu, đột nhiên phá ra cười. Jaejoong chống tay ngồi dậy, nhìn sâu vào đôi mắt của hắn, trong mắt cậu chợt lóe lên chút ánh sáng. Đôi con ngươi đẹp đẽ kia, mười mấy năm trời vẫn chẳng có gì thay đổi, vẫn như tiểu hoàng tử Kim Jaejoong mười ba tuổi hát dân ca vườn trường, đẹp tới mức có thể đoạt đi tâm trí của Yunho. Ánh mắt ấy, giống như một vì sao hướng bắc cực sáng có thể dẫn đường, đưa hắn thoát khỏi sương mù dày đặc.
"Jaejoong, tôi. . . . . ."
Yunho vừa định mở miệng nói gì đó đã ngay lập tức bị cắt ngang.
Jaejoong đang ôm chặt lấy mặt Yunho, nhẹ nhàng hôn hắn.
Jaejoong hôn thật sự rất vụng về ngốc nghếch, đôi môi sau khi chạm vào môi Yunho thì không biết phải tiếp tục như thế nào. Mà Yunho cùng với vợ mình cũng rất hiếm khi hôn nhau, thế nên đối với hắn mà nói, Yunho cũng chưa hiểu rõ hết cách hôn. Bốn làn môi dính chặt vào nhau, cảm thụ nhịp đập trái tim của đối phương. Cuối cùng Jaejoong lại vội vàng tách môi mình ra, trên mặt mang theo một mảng đỏ ửng, cúi đầu không dám nhìn Yunho, rồi lại quay qua chỗ khác. Yunho cười khẽ, bắt lấy cái cằm nhỏ của Jaejoong, rồi ngậm lấy làn môi dưới của cậu. Jaejoong lập tức khẩn trương nhắm hai mắt lại, chờ động tác tiếp theo của Jung Yunho.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro