Chapter 2 : Letter
Chap 2: Letter
...Ngày hạnh phúc nhất mà tôi ở cạnh anh là ngày mà tôi đã ghi chép tỉ mỉ không bỏ sót một chi tiết.
Tôi ghét trời mưa . Hồi nhà tôi chưa phát đạt thế này, những ngày mưa khiến ba mẹ tôi phải lạnh vì nước mưa tạt vào mặt. Đôi lúc mưa bất chợt, ba mẹ chạy nhanh đến trường để đón tôi khiến quần áo vấy lên những vết bùn, rồi chiếc xe tải đi qua bắn nước lên tận đầu. Đôi giày vải của tôi được bà tặng luôn ướt như lột vào những ngày tồi tệ ấy, rồi bà lắc đầu bảo không thể giữ được. Đôi giày tôi yêu quý nhất đã bị quăng sọt rác. Thậm chí, ông tôi thường lên cơn hen suyễn đến mức chỉ vài năm sau đó ông đã mất. Những ngày mưa, chẳng còn đâu những cuộc đá banh, những trò rượt bắt...Tôi chỉ biết ngồi trên chiếc ghế đẩu mà ông hãy ngồi, tay cầm ly cacao nóng mẹ pha sẵn ngắm những giọt buồn cứ rơi rơi hoài. Seoul nhộn nhịp vào ngày bình thường thì ngày mưa, nó trở nên vội vã hơn. Dòng xe vẫn chạy, người đi bộ luống cuống tìm chỗ nấp, tìm nơi mua chiếc dù để tránh ướt người.
Vậy nên tôi ghét trời mưa vì tôi chưa tìm ra được lí do để yêu nó..."
Jungkook gập quyển sổ lại sau một hồi hí hoáy ghi những cảm nghĩ của mình. Đã một tuần cậu học ở đây, mọi thứ thật tốt đẹp. Bạn bè, môi trường, và cả anh nữa. Cậu mãn nguyện khi sống ở vùng quê này hơn là lên Seoul tấp nập, sầm uất.
Và cậu hơi khựng lại một chút. Tim cậu dường như ngừng đập.
Taehyung đang chỉnh lại đồ trước gương. Sau lớp sơ mi trắng hiện lên vùng ngực đầy quyến rũ bởi cậu chưa khuy hết cúc. Bất giác Jungkook nuốt nước bọt, đôi mắt cậu cố đảo ra chỗ khác. Cậu cắn môi, gắng thở rồi mới bước xuống. Tim cậu không những đập trở lại mà còn đập nhanh, gấp gáp nữa.
Không cần nói cũng biết Jungkook đang bấn loạn Taehyung - người ngồi cùng bàn với cậu. Hãy nói sơ qua về anh chàng họ Kim khiến cho Thỏ Jeon xao xuyến. Trong làng, ít ai tiếp xúc với Taehyung bởi cha cậu bị bệnh Ết khiến cho cậu trở nên lạnh lùng, ít nói, không mở lòng với bất kì người nào. Mẹ và cha cậu làm việc trên Seoul từ lúc cậu 7 tuổi, mỗi tháng đều gửi tiền về.
Jungkook chào dì chủ nhà, ngao ngán nhìn trời. Màu trời tối nhá nhem, mưa nặng hạt rơi đều. Nếu được nghỉ, cậu chắc chắn sẽ không ra khỏi nhà nội trong những ngày mưa.
* Ớ lớp *
Còn 15 phút nữa mới vào học. Jungkook lại cắm đầu vào quyển sổ, ghi chép
" Hôm nay nhờ anh đấy, Taehyung, tôi mới có thể hết ghét trời mưa. Nhưng không có nghĩa là tôi yêu nó. Tuy vậy, tôi không còn nghĩ nó quá tệ.
Sau một tuần ở cạnh anh, đây là câu nói đầu tiên anh nói với tôi. Một câu nói lãng mạng, ấm áp nhất mà tôi từng được nghe. Có thể tôi sẽ không bao giờ quên đâu.
Khi tôi và anh bước cùng một con đường ( đương nhiên đi riêng dù nhé ) anh đã buông một câu với giọng nói trầm đầy nam tính :
- Tôi vẫn nhớ mãi hồi 7 tuổi mẹ tôi đã đi trong cơn mưa. Cơn mưa cũng rả ríc, kéo dài như hôm nay
Tôi có thể coi đây là phát súng tình yêu không? Hay tôi đã tưởng tượng quá rồi? Câu nói ấy không liên quan gì đến tôi, cũng không nói với tôi cơ mà. Nhưng bởi tôi yêu anh nên cả vài chữ nhát gừng rơi xuống tôi cũng nhặt lên rồi ôm trọn vào cuốn nhật kí để mình tôi hạnh phúc"
Tiếng chuông vào học kéo dài.
* Giờ giải lao *
Taehyung đã độc quyền cái bệ cửa sổ cuối lớp rồi. Với lại mấy đứa trong lớp cứ truyền nhau rằng đụng vào cái bệ đó sẽ bị Ết. Hồi trước, Taehyung đã từng khóc rất nhiều, buồn rất nhiều, đau khổ rất nhiều bởi bị các bạn kì thị. Nhưng giờ khác rồi, cậu đã quen và dù cho đi đến đâu cũng bị xì xào, cậu chẳng còn quan tâm nữa.
Hôm nay, giờ giải lao Taehyung cũng tựa cửa sổ đưa mắt nhìn ra ngoài.
Taehyung đăm chiêu suy nghĩ, rồi bất giác anh ngoảnh lại đưa mắt về phía Jungkook. Jungkook đang vui vẻ nói chuyện với các bạn trong lớp, nụ cười tươi đến mức không thể tươi hơn. Taehyung lại quay mặt ra cửa, khẽ mỉm buồn :
"Mình đã không cười bao lâu rồi nhỉ?".
Jungkook đang phiếm thì có cậu bạn đưa tới một bức thư
- Anh Suga lớp trên gửi cậu đó!
- Cám ơn cậu nha! - Jungkook cầm lấy bức thư
- Jungkook sướng nhe! Anh ý học giỏi nhất trường mình á! - Một cô bạn trêu chọc
- Không những vậy còn tốt tính, ga lăng nữa! - Thêm một cô hùa vào
- Chưa kể là hội trưởng hội học sinh, ai cũng quý! - Cô bạn nhanh nhảu phụ họa
" Suga nào nhỉ? Mình gặp bao giờ chưa ta...À nhớ rồi. Hôm trước, mình đụng phải anh ấy ở hành lang lúc đang đi mua ít nước cho lớp. Người con trai có mái tóc hồng hơi rũ xuống, đôi mắt nhỏ, làn da trắng như con gái. Lúc đó mình còn đưa đống sách giáo khoa lên phòng hội trường giúp anh ấy nữa. Giọng anh ấy đúng là nam tính thật, chính mình đụng vào còn hỏi mình đau không. Hôm trước nghe thầy chủ nhiệm khen anh này suốt đi. Nhưng dù thế nào thì mình..." - Jungkook lật qua lật lại bức thư, lục lại kí ức. Bỗng nhiên cậu có chút phân vân "Không. Rõ ràng mình chỉ thích Taehyung mà! Tại sao lại có cảm giác...", cậu cất luôn lá thư vào bàn. Rồi cậu gối đầu lên tay suy nghĩ.
Tiết sau là tiết thể dục.
Thầy giáo nhờ Taehyung lên lấy một ít tài liệu xuống.
Anh mở cửa lớp. Bỗng nhiên có gì thúc đẩy anh đi xuống bàn Jungkook. Mắt anh đưa về phía bức thư. Sao anh lại muốn lấy ra xem? Anh cũng không hiểu nữa. Anh đâu có quyền xâm phạm thế giới riêng của Jungkook, mà cũng chẳng có đủ "trình" để mà bắt chuyện nữa. Tuy vậy, anh cũng mở bức thư ra
" Gửi Jeon Jungkook,
Em nhớ anh chứ? Kẻ đã đụng phải em ở hành lang vào hôm thứ tư. Cám ơn em vì đã giúp anh nhặt và mang tài liệu đến phòng hội trường nhé!
Có lẽ hôm đó không biết sao mà anh đã có cảm tình với em rồi. Anh không thể quên đôi mắt trong veo như nước và nụ cười tươi tắn đầy thiện cảm của em được. Anh đã kiểm soát toàn bộ cảm xúc của mình, và hôm nay anh đã nhận ra anh thích em - người đã khiến cho anh xao xuyến ; người tạo cho anh thói quen khi đi qua lớp 10A1 đều phải quay đầu nhìn vào cửa sổ để tìm kiếm xem có ai tên Jungkook đã đi học hay chưa, ngồi ở bàn nào...; người khiến anh điên đầu để nghĩ ra bức thư rõ củ chuối này. Em có thể từ chối anh, Jungkook à! Em đừng phải lo lắng khi em đã thích một người khác vì bức thư này. Nếu em từ chối, hãy cho anh cơ hội làm bạn với em, được nói chuyện và chia sẻ cùng em.
Anh không có gì chứng minh cho tình cảm của anh dành cho em, anh thừa nhận là vậy. Nhưng anh nghĩ rằng, nếu em để ý đến anh một chút, em sẽ thấy thứ tình đó ý nghĩa đến mức nào.
Cám ơn em vì dành thời gian để đọc bức thư này.
Kí tên
Min Suga "
Tự nhiên Taehuyng thấy thật khó chịu, bực mình khi có người tỏ tình với Jungkook. Sao anh lại ghen chứ? Anh có quyền hạn gì, có lí do gì? Anh đã tự nhủ bản thân rằng không thể thích Jungkook, anh không đủ khả năng để tiếp cận một con người quá đỗi hoàn hảo như vậy. Còn nữa, tại sao sau khi đọc bức thư này, anh không thấy có lỗi. Anh có cảm giác rằng mình đọc bức thư là nhiệm vụ của mình. Nhưng anh chợt có cảm giác như JungKook đang nhìn mình từ sau. Anh quay đầu lại, tim đập thình thịch. Không có ai. Anh vội ném bức thư vào hộc bàn nhanh chân bước ra với xếp giấy tờ của thầy giáo.
Anh ngồi lại một góc khi giải lao 5 phút giữa giờ thể dục. Những lời bàn tán về SuKook couple tương lai cứ vang lên đều đều bên tai anh, những tiếng nói đó cảm như đã đâm mạnh vào trái tim cậu khiến anh rất ức chế, anh muốn hét lên rằng SuKook là điều không thể nhưng lí trí đã kìm anh lại và cho anh thấy rằng Suga và Jungkook quả rất đẹp đôi, hơn nữa, Suga có đủ mọi yếu tố mang lại hạnh phúc cho Jungkook. Trong đầu anh bỗng tưởng tượng ra cảnh hai người ấy vui vẻ bên nhau, anh đành tự lừa dối mình rằng chưa bao giờ thích Jungkook để xoa dịu nỗi đau này. Khoảng cách giữa anh và Jungkook rất gần từ trên lớp đến về nhà nhưng anh không dám nói ra tình cảm của anh, mà đúng hơn anh chỉ dám nhát gừng vài câu. Anh chờ đợi, chờ đợi gì? Đúng, còn chờ đợi cái cơ hội làm gì nữa? Jungkook sẽ không bao giờ liếc mắt đến kẻ như anh, một con người được mọi người yêu quý sẽ không có chút để ý nào đến một kẻ cô độc bị cộng đồng xa lánh, đó là điều đương nhiên. Anh từng hi vọng chắc Jungkook có cảm tình với anh nên mới chuyển đến căn gác xép đó. Giờ tan vỡ hết hi vọng rồi. Khoảng cách chỉ an ủi được anh chứ không làm cho cậu vui vẻ, thậm chí nó khiến cậu điên đầu hơn. Anh không ghét Jungkook vì đã thích không thích anh, mà anh tự ghét bản thân mình chẳng có gì xứng đáng với Jungkook. Cậu không thể ngăn cản Jungkook và Suga, anh phải ủng hộ họ. Jungkook có Suga quan tâm và bên cạnh chắc chắn sẽ rất hạnh phúc. Anh sẽ nhìn Jungkook hạnh phúc.
Taehyung nhìn ra phía mà đám bạn đang trêu đùa Jungkook về bức thư sáng nay. Jungkook rất vui nhỉ?
- End chap 2 -
Chap sau sẽ là "Talk all" nghĩa là toàn bộ sự thật sẽ được phơi bày ra trước công chúng =))))) Cam đoan chỉ dừng lại ở mức 9+ =)))
,
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro