Chương 1
Trong cuộc đời này ai cũng giữ lấy cho mình một chấp niệm, một điều để trao trọn niềm tin cho dù đất trời có đảo điên xê dịch. Và Keen cũng không phải ngoại lệ.
Nắng sớm vàng hoe chiếu qua khung cửa sổ, hắt lên tấm rèm mỏng còn chưa đóng kín và trải xuống ga giường những giọt mật ong loang lổ. Keen mơ màng thức giấc khi ánh sáng bao phủ lấy tầm nhìn vẫn còn khép hờ của anh, một ngày như mọi ngày, điều đầu tiên cậu thu trọn vào trong lăng kính là Sea đang ngủ ngoan ngoãn.
Sea luôn nằm nghiêng và để mặt đối diện với cậu như một thói quen đã định sẵn, bởi ngày nào đó xưa cũ khi họ ngồi tâm tình với nhau vào lúc nửa giờ đêm, khi họ đã chọn cách cùng nhau vượt qua giai đoạn khó khăn nhất của tình yêu thay vì buông xuôi số phận, Keen đã thủ thỉ rằng những ngày tháng về sau, điều cậu muốn thấy mỗi khi mở mắt bà nhắm mắt lại đều là gương mặt của hắn, gương mặt của Sea, gương mặt mà cậu nguyện yêu hết đời này.
Câu chuyện của hai người có thể đem viết thành tiểu thuyết, nhưng tiểu thuyết thì luôn chạy theo xu hướng hoàn hảo. Bởi vậy nên những mặt tính cách tréo ngoe của nhân vật thường bị giấu nhẹm đi.
Như chính Keen bây giờ.
Sea ngủ khoả thân, lớp chăn mùa đông hờ hững vắt ngang bụng và chỉ dài vừa đủ để che đi nửa mông trên của hắn. Chạy khắp người là những thứ cơ gập ghềnh săn chắc, làn da nâu đồng khoẻ khoắn và mịn mướt. Nom hắn như một chú gấu bệ vệ, nhưng cũng chỉ biết ngoan ngoãn mà nghe lời vợ của mình. Và đó là cái cớ hoàn hảo để Keen đè đầu cưỡi cổ Sea mà không cảm tháy hối lỗi chút nào.
Cậu chống tay ngồi dậy, ánh mắt tràn đầy sự lười biếng nhưng loé lên những tia hồ hởi khi cậu nhìn Sea. Vuốt lại mái tóc rối tung, Keen cười nửa miệng, cặp mắt híp lại như chú mèo con thu hẹp đồng tử thành hạt lúa vì đã xác định được con mồi. Cậu nằm lên người hắn, ôm cổ hắn, chọc eo hắn, làm tất cả những gì khiến hắn cảm thấy khó chịu rồi cười khúc khích.
Sea chau mày, mắt nhắn mắt mở nhìn vào khoảng không vô định. Sau vài lần chớp mi để lấy lại mảnh hồn phiêu dạt, Sea nhổm dậy nhìn Keen, tuy không bàng hoàng nhưng lại chứa đựng cả bầu trời bất lực.
Mình ơi, không ai lại đi trêu ghẹo trai nhà lành vào bảy giờ sáng ngày Chủ nhật.
"Keen, đừng nháo nữa..."
"Cứ nháo đấy, làm sao?" Keen vênh mặt thách thức, năm đầu ngón tay mơn trớn trên tấm lưng trần của Sea khiến da thịt hắn gai góc vì nhột. Hắn ủ ê rên rỉ, gương mặt điển trai bị giấu nhẹm sau lớp ga gối thơm mùi xả vải, hắn tỉ tê giận hờn bằng tông giọng hẵng còn ngái ngủ.
"Keen...Cậu nên chấp nhận sự thật rằng cậu kèo dưới, và làm ơn đừng chọc tôi rồi không cho tôi động chạm nữa..."
Bọn họ thật sự đã từng cãi nhau về vấn đề này. Nhưng Keen quá cố chấp, bướng và cứng đầu, còn Sea lại yêu cậu bằng cả tính mạng. Bởi vậy nên mới dẫn đến việc hắn luôn luôn dịu giọng nhún nhường, và dần dần chấp nhận bản thân bị lôi ra làm thú vui tiêu khiển cho con mèo đỏng đảnh kia.
"Thế tại sao cậu không để tớ làm luôn đi, cậu cứ giãy nảy lên rồi từ chối tớ đấy thôi! Cậu á, cậu chẳng yêu tớ..."
Keen phụng phịu hờn dỗi, anh đánh bèn bẹt lên bắp tay Sea, rồi lại bị mớ cơ bắp đó mê hoặc mà bóp bóp nắn nắn. Thấy người yêu chu môi giận dỗi, gò má hồng lên vì thẹn thùng, Sea lại cảm thấy lòng mình mềm oặt như cọng bún. Hắn nắm lấy tay cậu rồi kéo cậu nằm xuống cùng mình, đấy, lực nhẹ thế đã đổ ụp xuống rồi, huống hồ chi là đòi ăn thịt hắn, hôn lên đôi môi mọng nước như trái mận chín kia và thủ thỉ.
"Được rồi, tôi sai, tôi yêu cậu nhiều lắm.."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro