Mưa Trên Đường Về
Emily là một cô gái yêu đời và mơ mộng, cuộc sống của cô luôn tràn ngập sắc màu như một bức tranh được vẽ bởi bàn tay của một họa sĩ tài hoa. Trong thế giới ấy, Michael bước vào như một gam màu ấm áp và dịu dàng, khiến trái tim Emily không còn đơn độc. Michael là chàng trai có đôi mắt đầy hoài bão và một tâm hồn lãng mạn, nhưng anh cũng chăm chỉ và kiên cường. Tình yêu giữa họ đến nhẹ nhàng như cơn gió đầu thu, dịu dàng như ánh chiều tà buông xuống trên bờ vai.
Những ngày tháng ấy thật đẹp. Họ thường cùng nhau đi dạo trên con đường nhỏ, nơi những tia nắng hoàng hôn như rắc mật lên mặt đất. Michael hay nắm tay Emily, cười bảo:
- Ước gì chúng ta có thể đi mãi trên con đường này.
- Mình sẽ mãi đi cùng nhau, Michael à, dù có bất cứ điều gì xảy ra. - Emily tựa đầu vào vai anh, thì thầm
Nhưng cuộc đời đôi khi thật nghiệt ngã. Một ngày kia, Michael ngã quỵ giữa buổi chiều lộng gió, và từ đó, chuỗi ngày dài trong bệnh viện bắt đầu. Tin dữ đến như một nhát cắt vào trái tim Emily: Michael mắc bệnh hiểm nghèo, và thời gian còn lại chẳng còn nhiều. Những ngày tháng tươi đẹp bỗng chốc trở nên mong manh, như chiếc lá cuối cùng còn sót lại giữa mùa đông.
Tuy nhiên, Emily và Michael không chọn cách than khóc hay gục ngã. Họ quyết định sống trọn vẹn từng khoảnh khắc còn lại bên nhau. Michael viết vào quyển sổ nhỏ những điều anh muốn làm cùng Emily, và cả hai cùng nhau biến nó thành hiện thực.
Họ tổ chức những chuyến đi ngắn ngày. Có một đêm, trên bãi biển vắng, Michael và Emily nằm cạnh nhau, ngắm bầu trời đêm đầy sao. Michael chỉ tay lên trời:
- Nhìn kìa, có một ngôi sao đang băng qua... Ước đi, Emily!
- Em ước... chúng ta sẽ mãi bên nhau. - Emily cười, giấu những giọt nước mắt đang chực rơi
Michael siết chặt tay Emily, khẽ nói:
- Anh sẽ ở đây, trong tim em, mãi mãi.
Những ngày Michael yếu dần đi, Emily vẫn ở bên cạnh anh. Cô chăm sóc anh từng chút một, cùng anh nấu ăn, cùng anh đọc sách, như thể cố gắng gom góp từng niềm vui nhỏ bé để xoa dịu nỗi đau. Nhưng dù cố mạnh mẽ đến đâu, nỗi sợ mất Michael vẫn là cơn sóng ngầm xô mạnh vào trái tim Emily.
Một ngày mưa lớn ập đến. Cơn mưa như trút nước, lạnh lẽo và u buồn. Michael ra đi trong vòng tay Emily, nhẹ nhàng như một giấc mơ tan biến vào hư vô. Emily ngồi bên cửa sổ, lặng lẽ nhìn mưa rơi, lòng trống rỗng. Mỗi giọt mưa như một kỷ niệm ngày xưa, nhắc cô nhớ về nụ cười của Michael, ánh mắt anh, và những lời hứa dù không thể trọn vẹn.
Ngày tiễn Michael, Emily đứng giữa cơn mưa, không ô, không che chắn. Cô cứ đứng đó, như thể cơn mưa đang gột rửa tất cả nỗi đau trong lòng. Emily nhắm mắt, hít một hơi thật sâu, rồi khẽ thì thầm:
- Anh vẫn ở đây, phải không, Michael?
Sau khi Michael rời xa, Emily trở lại với cuộc sống thường ngày nhưng mọi thứ đều nhuốm một màu trầm mặc. Những nơi từng đi qua cùng nhau, những món ăn từng cùng nấu, hay thậm chí mùi hương hoa cúc trắng trong góc phòng – tất cả đều gợi nhắc về Michael. Cô nhớ đến lời anh từng nói:
"Cuộc đời này ngắn ngủi lắm, Emily à. Đừng chỉ sống vì nỗi buồn. Anh muốn em hạnh phúc, kể cả khi anh không còn ở đây."
Những lời ấy như ngọn đèn soi sáng giữa khoảng tối cô đơn. Emily biết rằng, dù đau thương có kéo dài đến bao lâu, cô không thể để Michael thất vọng. Anh đã sống kiên cường trong những ngày cuối cùng của mình và cô cũng phải làm như vậy.
Cuốn sách về tình yêu của họ dần được Emily hoàn thành. Không còn chỉ là những dòng chữ rời rạc trên giấy, mà là những trang viết thấm đẫm cảm xúc, là tiếng nói từ sâu thẳm trái tim cô. Cô viết về ngày đầu gặp Michael – ngày anh xuất hiện với chiếc ô màu xanh lá, giữa cơn mưa lất phất và nụ cười như nắng. Cô viết về chuyến đi đến vùng biển phía Nam, nơi cả hai cùng ngắm mặt trời mọc, và Michael đã ôm lấy cô thì thầm:
- Anh ước mỗi ngày đều bắt đầu và kết thúc bên em như thế này.
Emily cũng không ngại viết về nỗi đau, về những đêm cô ngồi bên giường bệnh, nắm tay Michael và nguyện cầu thời gian ngừng lại. Cô tin rằng, tình yêu thật sự không chỉ là những khoảnh khắc đẹp đẽ mà còn là cách họ cùng nhau vượt qua nghịch cảnh.
Cuốn sách được Emily đặt tên là "Những Ngày Có Anh" – một món quà dành tặng Michael và cũng là lời nhắc nhở bản thân rằng tình yêu ấy vẫn mãi hiện hữu. Sau khi sách được xuất bản, bất ngờ hơn cả, nó nhận được sự đón nhận của rất nhiều người. Họ gửi thư về cho Emily, chia sẻ những câu chuyện tình yêu của riêng mình và cảm ơn vì cô đã nhắc nhở họ trân trọng những điều giản dị trong cuộc sống.
Một hôm, Emily nhận được một lá thư từ một người xa lạ. Bức thư chỉ có vài dòng ngắn ngủi:
"Cảm ơn câu chuyện của bạn. Tôi cũng từng đánh mất người mình yêu thương nhất, nhưng nhờ cuốn sách của bạn, tôi đã tìm lại được niềm tin vào tình yêu. Có lẽ, họ chưa bao giờ rời đi. Họ chỉ đang dõi theo chúng ta ở một nơi khác mà thôi."
Đọc xong, Emily ôm bức thư vào lòng và khóc. Những giọt nước mắt không còn là nỗi đau đớn hay dằn vặt, mà là sự nhẹ nhõm và biết ơn. Cô nhận ra rằng mình không hề cô độc, rằng câu chuyện của cô và Michael đã tạo nên những vòng kết nối diệu kỳ giữa những trái tim xa lạ.
Vài năm sau, Emily thực hiện một điều Michael luôn ao ước: mở một quán cà phê nhỏ. Quán nằm trong một con hẻm yên tĩnh, bên ngoài là giàn hoa giấy nở rộ mỗi độ hè về. Bên trong, quán mang một hơi thở ấm áp với những chiếc bàn gỗ và những kệ sách nhỏ. Emily gọi nó là "Ký Ức Của Mưa" – vì trong cơn mưa năm ấy, Michael đã bước vào đời cô, và trong cơn mưa khác, anh rời xa nhưng để lại cho cô một tình yêu vĩnh cửu.
Quán cà phê không chỉ là nơi bán cà phê, mà còn là góc nhỏ để mọi người chia sẻ câu chuyện của mình. Trong một góc quán, Emily đặt một chiếc bàn với quyển sách "Những Ngày Có Anh" cùng một tấm bảng nhỏ ghi:
"Hãy viết lại những khoảnh khắc đẹp trong cuộc đời bạn, vì chúng ta sẽ không bao giờ mất đi những điều mà trái tim đã từng yêu thương."
Nhiều vị khách đã để lại những trang viết đầy cảm xúc. Có người viết về một người thân đã khuất, có người viết về mối tình đầu dang dở, có người lại viết về những ước mơ chưa kịp thực hiện. Emily đọc tất cả và mỉm cười, bởi cô hiểu rằng tình yêu luôn tồn tại theo cách này hay cách khác, chỉ cần ta còn tin và trân trọng nó.
Một chiều mưa, Emily đứng bên cửa sổ nhìn ra ngoài. Cơn mưa rơi tí tách trên mái hiên, những giọt nước lăn dài trên khung kính như vẽ nên câu chuyện riêng. Emily ngẩng đầu, nhìn lên bầu trời xám, và bước ra ngoài. Bởi cô biết, tình yêu của họ vẫn còn đó – trong mưa, trong gió, và trong từng nhịp đập trái tim cô. Emily đi tới con đường quen thuộc, nơi cô và Michael từng đi dạo. Cơn mưa đã nặng hạt, nhưng lần này, Emily mỉm cười. Cô ngước nhìn lên bầu trời xám xịt và thì thầm:
- Cảm ơn anh, vì đã đến trong cuộc đời em. Em sẽ sống thật hạnh phúc, vì em biết anh luôn dõi theo em từ nơi xa ấy.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro