Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2

          Một cô gái nằm trên gường, tóc xoã dài , nước mắt cứ rơi ngay cả khi cô ngủ . Suốt bao năm nay chưa lúc nào   cô không nhớ tới ngày hôm ấy .
       "Brrrrrr......"
         Chiếc điện thoại để trên bàn từ nãy giờ cứ reo lên liên tục . Không biết ai rảnh rỗi tới mức mới sáng sớm đã gọi tới .
        Cô choàng trở dậy, dường như không để ý đến , nước mắt vẫn cứ dài trên má . Cô với tay lấy điên thoại , vẫn là số máy quen thuộc . Chần chừ một lúc , cuối cùng cô vẫn nhấc máy , nhưng vẫn không nói gì . Chỉ nghe thấy bên kia giọng nói cất lên.
             " Vũ Hạ xuống nhà đi "
            "Không muốn."
        Vũ Hạ nhìn đồng hồ , vẫn còn sớm chán .
          "Em đã nghỉ học hơn tháng rồi đó ! Em không còn nhỏ nữa . Đừng để cha mẹ em phải lo lắng nữa ! "
          "Việc của em ! Em tự lo được. "
        Vũ Hạ nghỉ học cũng khá lâu rồi, cô thực sự không muốn tới trường . Vũ Hạ nhìn ngày 27 mà cô đã khoanh tròn . Vì ngày  đó , vì sắp đến ngày đó lên cô mới vậy .
         "Được ! Xuống đây!"
         Người đối thoại kia vẫn kiên nhẫn . Anh nhắm mắt mím chặt môi sau khi nói xong câu trên . Tử Lục , tớ đã hứa với cậu thì chắc chắn sẽ giúp cậu.
20 phút sau cô bước xuống dưới nhà . Nhìn lướt qua phòng khách , bắt gặp cái nhìn thất thần của mẹ Vũ Hạ biết mẹ vẫn còn nhớ lại chuyện năm đó . Có ai không đau khi đứa con của mình mãi mãi không còn sống canh mình không ? Không còn được chăm sóc nó , không còn được thấy nó trưởng thành từng ngày .
Nghe tiếng bước chân mẹ Vũ Hạ vội gạt nước mắt cố nở nụ cười , che dấu nỗi buồn trong ánh mắt sâu .
"Tiểu Hạ hôm nay mẹ đã chuẩn bị rất nhiều món con thích ."
Bà Vũ biết rõ Vũ Hạ vẫn còn trách bản thân mình vù chuyện lần đó , bà rất hiểu . Bà không biết phải làm gì làm như thế nào để Vũ Hạ quên đi được , làm sao để Vũ Hạ không còn nghĩ mình là nguyên nhân khiến anh trai nó chết
"Con có việc . Không ăn đâu."
Vũ Hạ đóng cánh cửa lại , bước ra ngoài . Cánh cửa đóng lại, cô dựa lưng mình vào nền tường lạnh lẽo từ từ ngồi xuống .
Phải làm gì đây? Tất cả là tại mình . Đáng ra người chết năm đó phải là mình . Sao người tốt như anh hai lại phải chết chứ ?
Từ xa qua tấm cửa kính , Kiệm Tư lẳng lặng nhìn theo dáng hình của Vũ Hạ .
Một lát sau , cô lên xe của Đoan Kiêm Tư . Anh nhìn thẳng vào đôi mắt cô . Vũ Hạ dường như muốn tránh ánh mắt Đoan Kiêm Tư , anh nhận ra điều đó liền nhanh chóng thu ánh mắt lại .
"Muốn em làm gì cho anh ?"
" Anh giúp em nhiều như vậy đương nhiên phải làm việc cho anh rồi. Nhưng phải đợi em lớn đã .-Vừa nói vừa xoa mái tóc mềm của cô -" Chính vì vậy , anh ra lệnh cho em chăm chỉ học hành dùm anh "- Anh thu tay lai nghiêm túc chấn chỉnh cô .
"Vậy đến trường ! "
" Hôm nay chưa cần , mai đi "
Đoan Kiệm Tư lấy máy tính ra , tưng nhón tay như gõ nhịp trên bàn phím . Vũ Hạ thắc mắc vô cùng . Sao có thể dễ dang như vậy ? Chắc chắn là có uẩn khúc .
" Anh đưa em đi đâu ?" -Cô đánh liều hỏi thử .
"Em muốn đi đâu? "
Chắc chắn có âm mưu ! Không có chuyện lại dịu dàng với mình như vậy .
"Nhà anh."
Cô tuỳ hứng trả lời .
Chắc chắn không cho rồi.
"Vậy thì ...."
Lời chưa nói ra hết đã bị chặn lại .
"Được "
Sao cô có nghe nhầm không ? Anh chiều theo ý cô sao ? Đoan Kiêm Tư hôm nay thực sự rất lạ . Không thể để mĩ nam kế của anh đánh bại được ? Nhưng cuối cùng cô vẫn không biết được nguyên nhân.
          Vừa mở cửa Vũ Hạ đã nhanh chóng mất dạng . Đoan Kiêm Tư sau khi cất đồ đi thì quay lại không thấy Vũ Hạ đâu . Anh đoán ngay Vũ Hạ đang ở đâu . Đoan Kiêm Tư tiến đến gần phòng ngủ của mình. Quả nhiên khi anh vừa mới mở cửa ra là thấy người nào đó ngang nhiên ngủ trên gường mình . Tại sao cô nhóc này cứ đến nhà mình là ngủ được nhỉ ? Ở nhà thiếu ngủ đến vậy sao ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #lam#tinh