Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

💗Chap 4💗

Tem của bạn Antitwice1345 nha. Ủng hộ lâu dài nha
° ° °

Bạch Hiền ngồi hàng ghế cuối cùng, chỗ bên cạnh cậu còn trống.Thật ra, cậu rất muốn ngồi vào chỗ đó, bởi vì nó ngay bên cạnh cửa sổ, có thể hít thở không khí trong lành, có thể nhìn thấy chim chóc bay nhảy trên cành cây.Nhưng, chỗ ngồi mặc dù không có người ngồi nhưng trong ngăng bàn vẫn có hai quyển sách, bìa sách dường như đã có một lớp bụi mỏng.

Cậu đưa tay vuốt tóc, do dự một lúc.

Thôi kệ, có lẽ đây là chỗ ngồi của một người hay trốn học đây.Nếu như sau này người đó thường xuyên không đến thì mình sẽ chuyển sang đó ngồi.

Cậu thôi nghĩ ngợi, tập trung nghe giảng.Tiết học đầu tiên của cậu là Tài nguyên nhân lực, giáo sư chủ giảng họ Truyền, khoảng trên bốn mươi tuổi.Mặc dù nội dung giáo sư Truyền giảng không phải thật sự lôi cuốn, nhưng nghe kỹ lại rất có tính lôgic.Bạch Hiền dần dần bị cuốn hút vào bài giảng.

Lớp học rất yên tĩnh.

Các sinh viên vừa nghe giảng vừa ghi chép.

Giáo sư Truyền cũng giảng bài sôi nổi hơn.

Cho nên, khi cửa lớp học bị một bàn chân "Rầm"đá mạnh vào, tất cả mọi người đều giật mình!

Âm thanh đó thật quá mạnh!

Giống như một tiếng sấm.Một sinh viên nam mặt đầy tức giận đứng trước cửa lớp, anh ta vừa cao lớn vừa đẹp trai, tóc màu hạt dẻ, áo phông màu đen, trên mũi đính một hạt kim cương nhỏ.

Bạch Hiền ngẩng đầu lên nhìn.

Bạch Hiền nheo nheo mắt, ngạc nhiên không nói lên lời.

Sau đó nụ cười tắt đi.

Haha, thì ra người được cậu đưa đến bệnh viện lại là bạn học cùng lớp của cậu.

Thế giới thật nhiều điều thần kỳ!

Anh chàng tóc hạt dẻ người bị nước mưa làm ướt, trong ánh mắt đầy sự tức giận, dưới chân đôi giày thể thao đã bị bùn đất làm cho vừa ướt vừa bẩn.

Ngoài trời đột nhiên có tiếng sấm

Haha, tý nữa thể nào trời cũng có bão.

Giáo sư Truyền sắc mặt không thay đổi, trừng mắt nhìn sinh viên nam:"Phác Xán Liệt", anh lại đến muộn rồi, lại còn lấy chân đạp cửa, có biết rằng như thế làm ảnh hưởng đến mọi người không?"

Các sinh viên thì thầm bàn tán.

Phác Xán Liệt làm ra vẻ không nghe thấy, đưa tay lau nước mưa trên mặt.Giáo sư Truyền ánh mắt đầy sự tức giận.

Các sinh viên ngẩn người ra.

Phác Xán Liệt đi qua bàn giáo viên rồi đi xuống cuối lớp, không quên buông thêm một câu nói----

"Nhiều chuyện quá! Trời mưa, thầy không nhìn thấy à?"

Giáo sư Truyền vẻ mặt hết sức tức giận:"Thế các sinh viên khác?! Trời cũng mưa, tại sao họ không đi muộn?! Suốt ngày trốn học, đi muộn, đánh nhau sinh sự, anh vẫn chưa bị đuổi học thật là một kỳ tích! "

Phác Xán Liệt đeo tai nghe nhạc vào, tỏ vẻ không quan tâm, vượt qua ánh mắt của các sinh viên, anh ta đi xuống cuối lớp.Anh đi đến bên cạnh Bạch Hiền, nhìn cậu.

Ngoài cửa, một tiếng sét đinh tai nhức óc vang lên!

Từ lúc giáo sư Truyền nói ba chữ "Phác Xán Liệt", hơi thở của Bạch Hiền như dừng lại!

Phác Xán Liệt.

Anh ta là Phác Xán Liệt à?

Cậu nghiêng đầu, ngơ ngác nhìn anh ta, tất cả sức lực dường như không còn.

Bạch Hiền cắn môi.

Đầu óc cậu quay cuồng, trước mắt dường như có một lớp sương mù, làm cho cậu không thể nhìn rõ được anh ta.

"Đứng dây! Cậu cản đường của tôi! "

Phác Xán Liệt trừng mắt nhìn cậu.

Anh ta đương nhiên nhận ra cậu trai trước mặt chính là người sáng sớm nay đã đưa anh ta đến bệnh viện.

Bạch Hiền hoang mang đứng dậy, để anh ta đi vào trong.À, chỗ ngồi đó là của anh ta.

Mưa bên ngoài cửa sổ vẫn mạnh mẽ không ngớt.

Không khí mát mẻ và tươi mới.

Phác Xán Liệt gục mặt xuống bàn ngủ.

Bạch Hiền dường như không còn tâm trí để nghe giảng nữa, quay mặt sang nhìn anh ta.Lúc đó, dường như tất cả thế giới đều biến mất trước mặt cậu, trong mắt cậu chỉ còn chàng trai ngồi bên cạnh.

Phác Xán Liệt thật sự hết sức đẹp trai, cái mũi cao và cong, giống như quý tộc nước Anh trong những bức ảnh cổ, đôi vai rộng và săn chắc, chiếc khuyên đeo trên mũi mang đến cho anh ta một vẻ bất cần đời, nhưng cũng thêm một vẻ bí ẩn xa xăm.

Anh ta hình như hết sức mệt mỏi, gục mặt trên bàn ngủ say.Anh ta thường xuyên mệt mỏi, thường xuyên ngủ say như vậy chăng?Bạch Hiền nghĩ, có phải vì điều đó, cho nên sách vở của anh ta đã bị bụi bám đầy.

Bởi vì sự xuất hiện bất ngờ của Phác Xán Liệt, không khí lớp học trở nên rất kỳ lạ, giáo sư Truyền giảng thêm lúc, cuối cùng bởi vì trong lòng tức giận, giảng bài không còn thông suốt nữa.Ông cầm một tập vở lên, nói:"Lần trước để mọi người viết một bài tiểu luận, tôi đã xem qua, các bạn đa số đều viết được, có thể nhìn thấy các bạn đã bỏ công sức cho bài viết này.Tuy nhiên, trong đó có một bài mà tôi cảm thấy rất kỳ lạ."

Các sinh viên bỏ bút xuống nhìn ông.

"Phác Xán Liệt! "

Giáo sư Truyền nâng cao giọng nói.

Bạch Hiền đẩy vào tay của Phác Xán Liệt, nhẹ nhàng nói:"Này, dậy đi....."

"Làm gì đấy! "Phác Xán Liệt bị đánh thức tức giận hét lên, hai mắt hằm hằm nhìn Bạch Hiền.Có biết làm phiền người khác ngủ đáng ghét như thế nào không hả!

"Phác! Xán! Liệt! "Giáo sư Truyền không kìm được tức giận, "Anh đứng dậy cho tôi! "

Phác Xán Liệt hai vai nặng nề đứng dậy, tỏ vẻ chống đối:

"Việc gì vậy?"

"Kỹ năng và tri thức đều là nhân tố quan trọng ảnh hưởng đến năng suất lao động, cho nên công cụ, cơ khí đều được coi là một bộ phận của thu nhập quốc dân.Đồng thời bởi vì tiền chi cho giáo dục sẽ mang đến càng nhiều thu nhập quốc dân hơn trong tương lai, đối với chi tiêu giáo dục cũng giống như chi tiêu cho các việc khác."Giáo sư Truyền trừng mắt nhìn anh ta:"Anh trả lời cho tôi, quan điểm này do ai đề xuất?"

Phác Xán Liệt nghĩ một lúc:"Adam Smith?"

"Không phải."

"David Ricardo?"

"Không phải."

"Henry?"

Giáo sư Truyền tức giận:"Tiếp theo chắc anh sẽ nói luôn cả Kart Mark, Enghen đấy nhỉ?"Cả lớp đều cười, Phác Xán Liệt căn cứ vào lịch sử phát triển của học thuyết Kinh Tế Đối Ngoại mà đoán mò mà.

Phác Xán Liệt nói cùn:

"Đều không đúng?Tóm lại quan điểm này không phải do tôi đề xuất là được mà."

Giáo sư Truyền tức giận không kìm nổi nữa, cầm quyển vở ném vào anh ta:"John Mayer! Đây là nội dung trong bài viết của anh! Anh cũng thật kỳ lạ, bài tập của anh còn có thể viết được đến 6000 chữ! Phác Xán Liệt, kể cả anh copy từ trên mạng xuống thì cũng phải để tâm một chút chứ?! Đường viền không xóa đi, kiểu chữ không sửa, sắp chữ không động, đến cả tên tác giả anh cũng không thèm xóa đi à?! "

Cả lớp cười nói râm ran.

Quyển vở không trúng Phác Xán Liệt, rơi trên mặt bàn của Bạch Hiền.Cậu tiện tay mở ra xem, thảo nào thầy giáo tức giận, toàn bộ cả bài viết dường như chỉ là để đối phó.

Tiếng chuông tan học reo.

"Tôi cho anh thời gian hai ngày.Nếu như bài tập này anh không làm xong được."Giáo sư Truyền trừng mắt nhìn Phác Xán Liệt, "thì thi cuối kỳ anh cũng đừng đến nữa làm gì."Nói xong, ông đứng dậy đẩy cửa ra về, trong lớp mọi người vẫn bàn tán xôn xao.

Phác Xán Liệt căn bản không nghe thấy, gục mặt xuống bàn tiếp tục ngủ say sưa.Một chú chim nhỏ bay qua, đậu xuống khung cửa sổ bên cạnh anh ta say sưa hót vang.

° ° °

"Bạn đừng ngồi chỗ đó nữa."

Lộc Hàm kéo Bạch Hiền ra khỏi lớp học, nói nhỏ với cậu.Đã nói muốn làm bạn với cậu, cho nên cũng phải có nghĩa vụ nói với cậu một sự việc hết sức quan trọng.

"Tại sao?"

"Phác Xán Liệt là kẻ hư hỏng nhất trường này! "

"Sao lại như vậy?"Bạch Hiền trợn tròn mắt.

"Hắn ta suốt ngày bỏ học, đã ba môn học không qua rồi.Giáo viên Vi tích phân, Kế Toán và Thống kê một học kỳ tổng cộng diểm danh năm lần, hắn đều không có mặt.Những giáo viên đó trước kỳ thi đều nói:"Phác Xán Liệt, anh không cần đến kiểm tra nữa đâu, có đến thì anh cũng chắc chắn không đủ điểm! "

"Sau đó, vẫn không đủ điểm à?"

"Ừ, ba môn đều 59 điểm."Lộc Hàm cười, "hắn thật đáng ghét, không đến còn yên ổn một chút, rất nhiều lúc cũng đến muộn giống như hôm nay, làm cho mọi người không tập trung nghe giảng."

"59 điểm....."Bạch Hiền ngơ ngác, "Nói như vậy, nếu như cậu ta không bỏ học, có lẽ cậu ta đã thi đỗ rồi...."

"Ai biết được?Cũng có thể là các thầy giáo cố tình trêu tức hắn đấy."

"À, ra vậy."Bạch Hiền nhìn Phác Xán Liệt đang ngủ trên bàn.

"Hắn rất thích đánh nhau! Ít nhất hai lần đánh cho người ta phải nằm viện! "Lộc Hàm nói, "Tuy nhiên, nhà hắn rất lắm tiền, bất kể sự việc lớn thế nào, mẹ hắn đều có thể giải quyết ổn thỏa, cho nên đến bây giờ hắn vẫn có thể tác oai tác quái như vậy."

Tác oai tác quái?Sáng sớm đưa anh ta đến bệnh viện, anh ta rất hung dữ, lúc đến lớp muộn anh ta cũng rất huênh hoang.Nhưng, lúc này Phác Xán Liệt giống như một đứa trẻ đang say sưa ngủ, Bạch Hiền không cách nào tưởng tượng ra dáng vẻ "tác oai tác quái" của anh ta.

Lộc âhmf chăm chú nhìn cậu đang thẫn thờ:"Này, Bạch Hiền! "

"Hả?"

"Bạn thích xem phim tình cảm không?"

"Cũng không nhiều."

Lộc Hàm hít một hơi dài rồi nói:"He, thế thì được.Bạn đừng có học theo những cô gái trong phim đó, cái gì mà đàn ông càng hư hỏng càng có sức hấp dẫn, rất nhiều cô vây quanh Phác Xán Liệt, có đuổi đi cũng không hết, thật là mất mặt.Tất cả đều trúng độc của phim tình cảm rồi! "

Bạch Hiền cười:"Lộc Hàm, cảm ơn bạn."

"Cảm ơn vì cái gì?"

"Bạn đang quan tâm đến mình", cậu mỉm cười với Lộc Hàm, "Mình thật may mắn đúng không?Có thể quen biết bạn."

Lộc Hàm cảm động, nắm tay cậu:"Mình rất quý bạn! Có lẽ là duyên phận thôi, chúng ta chắc chắn sẽ là bạn tốt! "Đang nói, cậu đột nhiên quay ra nhìn"Ha ha, nhìn kìa! Có trò hay rồi đây! "

Bạch Hiển nhìn theo ánh mắt của cậu-----

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro