Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1

Sáng sớm,
Rừng cây trong khuôn viên trường được bao phủ bởi một lớp mây trắng dày đặc, tiếng ve sầu kêu ra rả, thi thoảng lại có một chú chim vỗ cánh bay vụt qua. Mưa phùn rả rích rơi, mềm mại mà trong suốt, không khí trong lành và tươi mới như trong một giấc mơ.
Tuy vậy, Jung Hoseok cũng chẳng có tâm trí nào mà thưởng thức không khí trong lành đó.
Sáng sớm, vừa xuống tàu hoả, lại chưa có xe bus, báo hại cậu phải bắt taxi về trường, tổng cộng hết năm mươi đồng rồi, xót cả ruột. Vì vậy, còn đợn từ cổng trường đến khu kí túc xá, cậu quyết định dựa vào đôi chân của mình thôi.
Trên chạc cây long não rậm rạp, đám lá đua nhau đung đưa xào xạc trong mưa.
Hoseok khó nhọc kéo lê đống hành lý nặng nề, trán đã lấm tấm mồ hôi, lưng áo cậu ướt sũng, không rõ là vì mồ hôi hay vì những giọt nước mưa kia nữa. Jung Hoseok dừng lại, thở hổn hển, đưa mắt nhìn ngó xung quang.
Trời ạ, ngôi trường này phải nói là quá rộng! Từ cổng trường đến chỗ này, Cậu đã phải đi bộ mất nửa giờ đồng hồ, nhưng nếu theo chỉ dẫn của bản đồ trường thì còn một phần ba quãng đường nữa dành cho cậu mới tới kí túc xá! Nếu biết sớm thì cậu đã bắt xe trong trường cho xong, đỡ hại hai chân cậu đi bộ đã phồng rộp còn hai tay thì mỏi rã rời.
Hoseok mệt mỏi đưa tay lên trán lau mồ hôi, lại đưa mắt nhìn ngó xung quanh. Bỗng nhiên, mắt cô sáng lên. Dưới tán cây rậm rạp, ánh ban mai trong mưa xuyên qua từng kẽ lá, dường như đang có một luồng hào quang bao phủ lớp sắc xanh ươn ướt như thuỷ tinh kia.
Một nam sinh đang nằm phủ phục trên bàn dấ để ngủ. Mái tóc màu sợi đay, sống lưng dài, hai cánh tay vươn dài, vạm vỡ, thoạt nhìn đã biết là người rất khoẻ mạnh.
Hoseok cố gắng kìm chế niềm vui sướng đang trào dâng trong lòng, kéo hành lý tiến về phía cậu sinh viên đó, cất giọng làm quen trước:
"Bạn ơi."
Anh ta không hề nhúc nhích, vẫn tiếp tục ngủ. Cậu khẽ lay cánh tay của anh, cố nói to hơn: "Bạn ơi, phiền bạn giúp tôi một tay được không? Giúp tôi mang đống hành lý này tới ký túc xá với".
Mưa lất phất trong rừng câu
Anh ta vẫn ngủ say, không hề để ý tới Hoseok, tấm lưng duỗi dài kia tỏ ra vẻ lạnh nhạt.
"Này! Tôi đang nói với bạn đấy, bạn có nghe thấy không vậy?"
Cậu đã tức giận.
"Nếu không muốn giúp đỡ cũng phải nói vài câu chứ. Thế này gọi là gì nhỉ, thật là không có chút lịch sự nào cả."- Hoseok nghĩ
"Này! Này!"
Cậu cố hết sức đẩy mạnh anh ta vài cái, chỉ hận một nỗi là không thể dùng chân đạp anh ta rơi xuống đất. Sao lại lạnh nhạt với cậu như vậy?
Cậu sinh viên kia dường như đã ngủ day đến chết mất rồi. Xung quanh im lặng đến nỗi chỉ nghe thấy tiếng ve kếu trong vòm cây.
Hoseok bỗng cảm thấy có gì hơi sai sai, nghiêng đầu suy nghĩ, tại sao trong lòng cậu bỗng có một cảm giác lo sợ như vậy? Cậu nhìn trừng trừng vào anh, đầu ngón tay cậu lạnh toát. Cảm giác đó có lẽ đc truyền từ anh ta chăng?
Anh ta lạnh tới nỗi giống như ... xác chết!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro