Chương 8: Những cảm xúc khó gọi tên
Adrian dường như không để tâm đến sự lạnh nhạt mà Harry dành cho mình. Ngược lại, anh vẫn kiên trì ghé thăm tiệm bánh mỗi ngày, mang theo một bó hoa tươi hoặc một món quà nhỏ, như muốn dùng sự hiện diện của mình để khiến Harry dần chấp nhận.
Harry cảm thấy áy náy khi từ chối Adrian quá nhiều lần. Dẫu cậu không có ý định đáp lại tình cảm của anh, nhưng Adrian lại đối xử với cậu và Scorpius rất chân thành. Cậu không muốn làm tổn thương anh.
Một buổi chiều nọ, khi Harry đang dọn dẹp sau giờ làm, Adrian bất ngờ xuất hiện với một chiếc giỏ đầy thức ăn.
“Harry, tôi nghĩ rằng cậu làm việc quá nhiều rồi. Tại sao không để tôi nấu bữa tối cho cậu và Scorpius? Coi như một lời cảm ơn vì những chiếc bánh tuyệt vời mà cậu làm,” Adrian nói với nụ cười ấm áp.
Harry hơi do dự, nhưng khi thấy ánh mắt mong chờ của Adrian, cậu khẽ gật đầu. “Được thôi, nhưng anh không cần phiền đến vậy đâu.”
Adrian cười lớn. “Không phiền chút nào. Chỉ cần cậu cho tôi vào bếp, mọi thứ còn lại cứ để tôi lo.”
Một bữa tối đặc biệt
Adrian nhanh chóng biến nhà bếp nhỏ của Harry thành một không gian tràn ngập hương thơm của các món ăn. Scorpius, từ phòng riêng chạy ra, tò mò nhìn người đàn ông lạ mặt đang nấu nướng.
“Chú Adrian, chú nấu gì vậy?” Scorpius hỏi, ánh mắt sáng lên.
“Là món thịt hầm phô mai. Cháu có muốn giúp chú một tay không?” Adrian hỏi lại, cúi xuống mỉm cười với cậu bé.
Scorpius gật đầu lia lịa, háo hức tham gia. Cảnh tượng Scorpius vui vẻ cười đùa với Adrian khiến Harry bất giác mỉm cười. Cậu không thể nhớ lần cuối cùng cậu thấy con trai mình vui vẻ đến vậy.
Khi bữa tối hoàn thành, cả ba cùng ngồi xuống bàn. Adrian khéo léo khiến cuộc trò chuyện trở nên thoải mái. Anh kể những câu chuyện vui về công việc, về những nơi anh từng đi qua, khiến cả Harry lẫn Scorpius đều bật cười.
Draco xuất hiện không mời
Tuy nhiên, không khí vui vẻ ấy không kéo dài lâu. Tiếng chuông cửa vang lên khi Harry vừa đặt thêm bánh mì lên bàn. Cậu nhíu mày, không nghĩ rằng mình còn chờ bất kỳ ai.
Cánh cửa mở ra, và Draco bước vào, vẻ mặt không hề che giấu sự khó chịu khi thấy cảnh tượng trước mặt. Adrian đang ngồi tại bàn ăn, Scorpius cười đùa vui vẻ, và Harry đứng giữa, tay vẫn cầm khay bánh.
“Malfoy? Sao anh lại ở đây?” Harry hỏi, cố giữ giọng điệu bình tĩnh.
Draco nhìn quanh, đôi mắt dừng lại trên Adrian. “Tôi nghĩ chúng ta cần nói chuyện. Nhưng có vẻ như tôi đang làm phiền.”
Adrian đứng dậy, chìa tay ra với Draco. “Adrian Klein. Bạn của Harry.”
Draco không bắt tay, ánh mắt lạnh lẽo. “Tôi biết anh là ai.”
Không khí trong phòng bỗng chốc trở nên nặng nề. Harry cảm thấy ngột ngạt, vội xen vào. “Nếu anh có chuyện muốn nói, chúng ta có thể nói sau. Bây giờ tôi bận.”
Draco nhíu mày, nhưng không nói gì thêm. Anh quay gót rời đi, nhưng không trước khi ném cho Adrian một cái nhìn khó chịu.
Sự khó chịu của Draco
Sau khi Draco rời đi, Harry không khỏi cảm thấy bất an. Cậu biết rằng việc Adrian xuất hiện thường xuyên đã khiến Draco không thoải mái, nhưng cậu không thể ngăn Adrian.
Draco, về phần mình, không thể kiềm chế cảm giác ghen tức. Hình ảnh Harry cười đùa với Adrian, cùng Scorpius ăn tối như một gia đình nhỏ, cứ lặp đi lặp lại trong đầu anh.
“Làm sao mà cậu ta lại được ở đó?” Draco tự hỏi, nắm chặt ly rượu trong tay. Anh không muốn thừa nhận, nhưng sự quan tâm mà Adrian dành cho Harry đã khiến anh bực bội đến mức không thể giải thích.
Adrian tiếp tục tiến tới
Những ngày sau đó, Adrian tiếp tục xuất hiện tại tiệm bánh. Một hôm, khi tiệm đóng cửa, Adrian giúp Harry lau dọn. Khi chỉ còn hai người, Adrian nhẹ nhàng đặt tay lên tay Harry.
“Harry, tôi biết cậu không muốn nói về quá khứ, và tôi tôn trọng điều đó. Nhưng tôi hy vọng cậu có thể cho tôi một cơ hội để ở bên cạnh cậu và Scorpius.”
Harry cảm thấy lòng mình trĩu nặng. Adrian là người tốt, luôn ân cần và chu đáo, nhưng cậu biết trái tim mình không thể mở lòng thêm lần nữa, nhất là khi bí mật của cậu vẫn là một gánh nặng quá lớn.
“Adrian, anh thực sự rất tốt, nhưng tôi không nghĩ mình có thể cho anh điều anh mong muốn. Scorpius là ưu tiên hàng đầu của tôi, và tôi không muốn dính vào bất kỳ mối quan hệ nào.”
Adrian mỉm cười buồn bã, nhưng anh không từ bỏ. “Tôi hiểu. Nhưng tôi vẫn sẽ ở đây, bất cứ khi nào cậu cần.”
Draco theo dõi từ xa
Không hề hay biết, Draco đứng cách đó không xa, quan sát mọi thứ qua cửa sổ tiệm bánh. Ánh mắt anh tối sầm lại khi thấy Adrian chạm vào tay Harry.
“Harry Potter, cậu đang chơi trò gì vậy?” Draco lầm bầm.
Anh siết chặt chiếc áo choàng, quyết tâm không để Adrian chiếm lấy vị trí bên cạnh Harry – một vị trí mà anh không dám thừa nhận rằng mình cũng muốn có.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro